1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào mọi người ~ Nghe bảo page mình có hủ nữ, thế nên boss liền vung tay phê duyệt một bộ truyện ngắn :XD
Cũng không biết nói gì hơn, bộ truyện này lấy một số bối cảnh của Việt Nam, vì tác giả không chuyên sâu với thời đại Vua Lê - Chúa Trịnh nên cũng chỉ qua loa một chút. Nếu có sai sót mong mọi người có thể bỏ qua ~ :"<
Thân ái ~ Chúc mọi người một buổi tối vui vẻ ~ =3=

VỆ

Thể loại: Đam mỹ, cổ đại, truyện ngắn

Tác giả: Ly Thảo Bất Nhiễm

#1

“Cha ơi, Tết năm nay mình có thể ăn thịt không ạ?”, Chu Minh khẽ kéo tay áo của phụ thân mình hỏi.

Chu Tường dừng con dao khắc trong tay, y nhìn con trai nhỏ của mình xoa đầu cười:

“Đương nhiên, năm nay cha mua thịt nhiều hơn năm ngoái nhé?”

Chu Minh nghe thế thì nhảy lên hoan hô, khuôn mặt bị vui sướng che lấp mà sáng bừng lên rực rỡ. Chu Tường ngắm con trai của mình, sót xa không nói nên lời. Ngày xưa nhà họ Chu cũng không đến nỗi nghèo mạt, trái lại ở trong thôn cũng là gia đình đứng nhất đứng nhì, ấy mà đến nông nỗi này tất cả đều tại y…

“Cha ơi, chú Phán tới tìm cha kìa.”

Chu Tường ngẩng đầu dậy thì quả nhiên thấy Chu Phán được con trai mở cửa dẫn vào, trên tay hắn còn cầm một gói giấy. Không đợi Chu Phán đến gần, Chu Tường đã định đứng lên đón tiếp hắn nhưng lại bị Chu Phán ngăn cản, nói:

“Tường, anh cứ ngồi ở đó. Tôi chỉ qua đưa quà Tết mà thôi.”

Chu Tường cuối cùng cũng không có đứng lên, y dọn đồ nghề sang một bên, kêu Chu Minh vào bếp lấy bàn trà ra bày. Chu Phán ngồi một bên cười nói:

“Làm gì mà long trọng thế? Tôi tới ngồi chơi một lát rồi về.”

Chu Tường trả lời:

“Bạn thân tới chơi, không thể tiếp đón sơ sài. Với chú thì càng không được.”

Chu Phán nghe thế thì bật cười, hắn nhìn chằm chằm đình viện đằng xa đã mọc không ít cỏ dại. Hắn với Chu Tường thân nhau từ bé, còn nhớ hồi ấy thích nhất là trèo lên đình viện hóng gió cuối cùng bị người lớn phạt không biết bao nhiêu lần. Bây giờ nhìn lại, chỉ còn một nỗi niềm xót xa. Hắn lắc đầu hỏi:

“Anh cứ định như thế này à? Nhà anh cũng đâu có nhỏ gì, sao không thuê mấy tên người làm đến giúp anh quét dọn? Chị đã đi lâu rồi, anh thì bất tiện, cứ để như thế này thì mai mốt người ta tưởng nhầm là nhà hoang thì chết.”

Đúng lúc này Chu Minh đã dọn bàn trà ra, Chu Tường vừa xếp trà cụ, nhẹ nhàng trả lời:

“Nay đâu bằng ngày xưa.”

Chu Phán không thể trả lời, hắn đành đưa gói giấy cho Chu Minh. Chu Minh cầm gói đồ nặng đã biết bên trong chắc hẳn phải vài cân thịt. Nó vừa thấp thỏm lại vừa mong chờ nhìn qua cha của mình. Chu Phán thấy thế thì vỗ đầu nó, nói:

“Con nhìn qua cha con làm gì, quà này là chú cho con, không cần sợ.”

Nhưng mà Chu Minh chỉ nhìn hắn một chút sau đó vẫn ngoan ngoãn quay đầu nhìn cha nó dò hỏi ý. Chu Tường không nói gì, y nhìn điệu bộ cẩn thận của con trai, trong lòng dâng lên một cỗ đau nhói. Cuối cùng chỉ gật nhẹ đầu.

Chu Minh thấy cha đã gật đầu thì cười tít cả mắt, nó nói một tiếng giòn vang:

“Con cảm ơn chú Phán.”

Chu Phán lắc đầu cười mắng:

“Thằng nhóc con. Cất đồ đi, chút nữa Chu Dương qua rồi hai đứa đi chơi đi.”

Chu Minh dạ vâng rồi cẩn thận cầm bọc giấy chạy đi. Chu Phán thở dài một hơi, nói:

“Anh cũng đừng nhìn tôi như thế, tôi biết nếu biếu cho anh thì thể nào cũng bị các lý do từ chối, đành phải đưa cho Chu Minh. Cuối cùng đi qua đi lại vẫn phải đổi lấy cái gật đầu của anh.”

Nước trong ấm sôi lên sùng sục, khói trắng bốc lên một mảnh sương mỏng đung đưa. Chu Tường nói:

“Chú không cần làm như thế. Tôi biết tâm ý của chú, vậy được rồi.”

Chu Phán chán nản, hắn không biết làm thế nào với người này, hung thì hắn không nỡ, mà không hung thì cứ như đàn gãy tai trâu. Cuối cùng hắn chỉ nói:

“Chị tôi trước khi đi kêu tôi phải chăm sóc cho anh. Trước kia tôi nhận ân huệ nhà họ Chu nhiều như thế, một chút này nọ tính là gì?”

Hắn biết Chu Tường rất để ý đến Chu Lan. Hai nhà đều họ Chu nhưng không thuộc một gốc. Nghe nói nhà họ Chu của Chu Tường còn có một nhánh làm quan lớn, còn nhà họ Chu của hắn ba đời đều làm nông, bán bụng cho đất bán lưng cho trời. Nếu không phải có Chu Tường, hắn không biết nhà mình có được như bây giờ không. Chu Tường luôn cảm thấy mình có lỗi với Chu Lan nhưng Chu Phán biết chị của mình đã sống rất tốt, ngay cả khi nàng ra đi, vẫn là một nụ cười an ổn hạnh phúc.

Quả nhiên, Chu Tường không đối chất nữa. Trà đã rửa một lần, y lại bắt một nồi nước sôi để bên cạnh. Nắng vàng ngả màu, hai người im lặng ngồi trước nhà ngắm nhìn khung cảnh quá đỗi quen thuộc. Cuối cùng, vẫn là Chu Phán lên tiếng đánh gãy sự yên tĩnh này:

“Anh… trước kia làm ra quyết định ấy, anh có hối hận không?”

Chu Tường nhắm mắt, cuối cùng, y trả lời:

“Có!”

Bếp nước sôi sùng sục, khói tỏa ra nghi ngút. Chu Phán kinh ngạc, thốt:

“Anh hối hận?”

Đối với Chu Phán, từ nhỏ đến lớn, Chu Tường làm người trầm ổn, nổi tiếng khắp thôn. Văn hay chữ tốt, lớn lên lại tuấn tú phong nhã, Nếu không phải năm đó tòng quân, y chắc hẳn sẽ một đường lên huyện trên đi thi chữ nghĩa. Nhưng làm bạn từ nhỏ với Chu Tường, Chu Phán lại biết người này cực kỳ cứng đầu, những thứ y đã nhận định thì có chết cũng không chịu đổi. Ấy vậy nên khi nghe hai chữ hối hận từ miệng y, hắn mới kinh ngạc như thế.

Chu Tường rót trà, rũ mắt nói:

“Tôi hối hận nếu biết trước có ngày nhà tôi vì tôi mà trở nên như thế thì trước kia khi tòng quân tôi nên để lại một tờ giấy cắt đứt quan hệ. Sẽ không ai vì tôi mà bị liên lụy.”

“Anh…!”

“Cho dù năm đó tôi với chú đi tòng quân đều lấy thân phận giả là con trai của thím Tư nhưng mà đi đêm lắm làm sao không sợ? Nhà này vẫn biết Đinh Nghĩa và Đinh Thắng là tôi và anh mới không từ hết thảy móc nối quan hệ nên cuối cùng lại là bị đâm một dao.”

Chu Phán không nói nên lời, bao năm qua hắn chỉ cảm thấy trước kia giúp thím Tư một lần cuối cùng có được thân phận giả đi tòng quân. Ăn bậy ăn bạ lại may mắn tám đời nên hắn mới không bị sao. Không ngờ lại còn có uẩn khúc trong này.

Chu Phán trong lòng tội nghiệt chồng chất, nhà họ Chu có ơn với hắn từ nhỏ đến lớn cuối cùng họ bị hại cũng có một tay hắn ở trong. Chu Tường nhìn ra Chu Phán đắn đo trong lòng, y đưa cho hắn chén trà, cười nói:

“Chú cũng đừng tự trách, không phải vì việc này. Mấy tên kia đã bị Tướng quân trừng phạt một phen. Nhà tôi đến nông nỗi này cũng là do tôi suy nghĩ không thấu đáo.”

Chu Phán vẫn không yên nhưng hắn không dám biểu lộ quá nhiều, hắn hỏi:

“Anh nói tôi mới nhớ, rốt cuộc là anh đã hứa việc gì với tướng quân thế?”

Chu Tường ánh mắt không đổi, đạm bạc như thân hình của y. Nghĩ chuyện cũng đã qua lâu, cuối cùng y nói:

“Năm đó quân ta bị nhốt hiểm trong chiến trường, Tướng quân nói với ta, hắn là nội gián.”

“Cái gì?” Chu Phán ngoáy lỗ tai, hắn trừng to mắt rống lên hỏi.

Chu Tường không nói ngay, y biết việc này thật sự kinh khủng, một nội gián đã có thể trèo lên chức tướng quân, không biết trong triều đình còn bao nhiêu người nữa. Mà Chu Phán bọn họ đều bị lừa, không ai biết Tướng quân là nội gián, chỉ nghĩ tất cả đều bị tính kế thí mạng cuối cùng đầu quân cho Chúa Nguyễn. Nhưng làm gì có chuyện nào may mắn đến thế?

“Chứ chú nói xem, nếu hắn không có người bên ấy, chúng ta làm sao có thể an ổn trở về? Hắn giúp chúng ta đến đây xem như tận tình tận nghĩa.”

“Không, anh nói tiếp, hắn là nội gián, anh đã hứa gì?”

“Phản!”

Chu Phán nhảy dựng lên, hắn nhìn xung quanh một lượt sau đó chỉ tiếc rèn sắt không rèn thành thép, trách nói:

“Tôi biết ngày ấy chúng ta làm phản, anh có thể nhỏ nhỏ miệng một tý được không? Nhưng mà tôi biết chuyện còn không có đơn giản như thế. Buổi tối ngày ấy, tôi còn thấy anh với Tướng quân lén lút đi vào rừng, còn khiêng mấy rương gỗ. Tôi biết tôi nhiều chuyện, cũng biết tôi đời này trả cho nhà họ Chu đến chết cũng không hết ơn nghĩa nhưng mà tôi vẫn tò mò lắm. Anh hãy thỏa mãn cho tôi đi.”

Chu Tường nghe Chu Phán càng nói càng lộn xộn, cuối cùng y chỉ có thể thở dài một hơi:

“Đi vứt vàng.”

Tay cầm ly trà của Chu Phán run lên một cái. Hắn từ xưa là một tên lỗ mãng, học uống trà từ Chu Tường đã là tiến bộ lớn, nay nếu bắt hắn mặt bất biến tâm vững trãi nhấp trà thì xin… khiếu.

“V… vứ… vứt vàng?”

Chu Tường gật đầu:

“Muốn đến Đàng trong phải đi qua một ngọn núi, chú nhớ không?”

“Sao mà không nhớ được, cái ngọn núi trời đánh đó hại tôi bị thọc một cái ngay xương sườn, giờ vẫn còn sẹo đây.” Chu Phán tấm tắc nói, nhớ lại cảnh tượng hung hiểm ngày ấy hắn lạnh hết cả người.

“Tương truyền, ngọn núi đó là chỗ ở của một con Thiên Cẩu. Thiên Cẩu yêu trăng, nếu không phải có người trấn giữ nó sẽ lập tức chạy đi nuốt trăng làm loạn. Vì để trấn áp nó, có một vị đạo sĩ đã bắt nó đi tham gia hội trăng rằm của người thường, kết quả con Thiên Cẩu có cực kỳ thích sự náo nhiệt ấy. Nhưng mấy năm nay chiến tranh liên miên, dân chúng ăn không no, mặc không đủ, nào có thể mở hội? Thiên Cẩu hung hăn ngứa ngáy, càn quấy dần. Nghe bảo muốn đi qua ngọn núi ấy một cách yên ổn, mỗi người phải cống một ít vàng.”

Chu Phán há hộc miệng, cuối cùng hắn chỉ có thể khô khốc hỏi: “Anh nghe ai nói?”

Chu Tường nghĩ cũng không nghĩ, lập tức trả lời: “Tướng quân.”

Chu Phán: “…”

Hắn nhìn Chu Tường, ánh mắt như nhìn thằng con nghịch tử của mình. Chu Tường lắc đầu thở dài, ánh mắt xa xăm:

“Thật ra chuyện này trong nhà tôi hồi xưa cũng có người kể nhưng không biết thực hư ra sao. Chỉ là tôi đã hứa với tướng quân, chuyện tôi làm được tôi nhất định sẽ làm. Ngày ấy trong quân của chúng ta chỉ còn một nghìn người. Tôi đưa cho Tướng quân một ngàn lượng vàng, hai chúng tôi mang vào trong núi một rương, chôn xuống đất rồi vái ba vái.”

“Chỉ mang một rương, phần còn lại thì sao?” Chu Phán nhíu mày hỏi.

“Hắn kêu hắn mượn tôi.” Mỗi lần nhớ đến điệu bộ buồn bực của Tướng quân, Chu Tường không khỏi cười lên tiếng.

“Anh lúc ấy chỉ mới là trưởng quan, sao hắn biết anh giàu? Giàu đến mức có thể lấy ra được một ngàn lượng vàng?”

Chu Tường không trả lời, y chỉ nhìn Chu Phán rồi cười. Chu Phán nhìn y cười mà trong lòng cực kỳ hoảng sợ, cả người hắn lạnh buốt, hắn nhìn anh rể mình, lắp bắp nói không ra chữ. Chu Tường nói:

“Tôi nói rồi, đi đêm lắm có ngày gặp ma. Thân phận chúng ta không phải là tuyệt mất. Tra kỹ một chút là có thể phát hiện hai người con của thím Tư đã chết từ trước. Có lẽ, Tướng quân thật ra đã biết, tôi và chú không phải là Đinh Nghĩa, Đinh Thắng mà là Chu Tường, Chu Phán!”

“H… hắn… hắn… hắn…”

Chu Phán không thể nói nên lời, hắn nào biết được hôm nay đi thăm người một chuyến lại phát hiện ra nhiều bí mật kinh thiên động địa như thế?

Năm đó hắn và Chu Tường tòng quân, ngặt nỗi hai nhà đều không cho phép. Hắn trái tính phải tính, cùng Chu Tường lén gặp thím Tư, nhờ thím giúp cả hai. Chiến sự gấp gáp, những chuyện tòng quân ở thôn nhỏ cũng không ai để ý. Cấp trên chỉ thấy thím Tư có hai người con trai đều lên chiến trường, quan phụ trách còn phá lệ cho thím mấy cân gạo. Đến khi người lớn biết được thì chuyện cũng đã đâu vào đó. Hắn với Chu Tường lấy danh Đinh Thắng, Đinh Nghĩa tòng quân. Cả hai đều biết một chút quyền cước, đều được phân vào doanh trại số ba dưới trướng Tiêu Minh tướng quân.

Chu Tường có một cái đầu tốt, quyền cước không lạn, hắn thì cả người hung dữ, đấm đá cũng không thua kém ai. Ba năm có thừa, hắn được làm phó quan, Chu Tường thì làm trưởng quan. Năm sau chiến sự có biến cố, doanh trại số năm bị tập kích, Tiêu Minh tướng quân đem người giải cứu cuối cùng lại bị đẩy vào trong hố lửa. Một vạn người sống sót chỉ còn một ngàn. Chúa Trịnh ăn chơi xa đọa, Vua Lê lại là bù nhìn có tiếng nhưng không có thực quyền. Ngày ấy bọn họ bị phản bội, trong lòng vừa thất vọng lại vừa đau đớn. Mắt nhìn đồng bạn chết như rơm như rạ chỉ có thể khóc ở trong lòng.

Cuối cùng một ngàn người trèo non lội suối trốn thoát đầu quân cho Chúa Nguyễn. Giờ nghĩ lại mới thấy bao sự không ổn. Tuy nói Tiêu Minh là tướng quân nhưng mang một ngàn đào binh nào có dễ thoát thân như thế? Sợ là chỉ có dự định từ trước hơn nữa còn dự trước không ít. Chu Phán nhìn Chu Tường ánh mắt phức tạp, hắn biết người này sớm biết rồi. Y rất thông minh, nhưng vì thông minh nên mới bị chừng ấy năm dày vò. Hắn biết cho dù y biết Tướng quân là nội gián, cũng biết Tướng quân có âm mưu nhưng mà y vẫn sẽ theo hắn vì…

“Hắn là chủ thượng của tôi.”

[Còn tiếp]

By Ly Thảo Bất Nhiễm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro