2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần lười chả muốn đi đâu, chả muốn làm gì, chỉ muốn an phận làm trạch nữ ôm đống truyện trong chăn ấm thôi 😚

[VỆ]

Thể loại: Đam mỹ, truyện ngắn

Tác giả: Ly Thảo Bất Nhiễm

#2

“Hắn là chủ thượng của tôi.”

Nực cười làm sao, thời thế này trung quân ái quốc, trung với vua, theo ý của vua, tôn vua làm chủ. Ấy vậy mà đối với Chu Tường, chủ thượng của y chỉ là một người. Chu Phán đã hỏi Chu Tường, tại sao y lại nói vậy nhưng Chu Tường không bao giờ trả lời hắn. Y đã nhìn thấu xã hội thối nát này rồi, hãy cứ để mình y nhìn thấu, Chu Phán còn rất ngây thơ, hãy cứ để hắn ngây thơ thay phần của y.

Chuyện xưa nghĩ lại như dòng chảy, Chu Tường nhấp một ngụm trà, cười nói:

“Chuyện đã qua, cũng đừng chấp nhặt làm gì.”

Chu Phán không phục, nói:

“Một ngàn lượng vàng, lòng của anh thật rộng lớn. Tôi nhớ Tướng quân nói năm năm sau trả ơn nghĩa, năm năm đúng là năm nay không phải sao?”

Chu Tường gật đầu. Chu Phán tức giận giơ ly trà như chén rượu uống một hơi:

“Nhưng mà, hắn cũng đã chầu trời rồi. Thật xin lỗi nhưng mẹ nó tên Tiêu Minh này thật quá đáng! Rồi ai trả nợ cho anh? Anh cười cái gì? Một ngàn lượng vàng chứ không phải một ngàn cân cỏ đâu, sao anh có thể bình đạm như thế? Nếu anh nói với tôi sớm hơn, đợi lúc trước khi giải ngũ tôi đã đánh hắn một trận!”

“Được rồi, chú nghĩ cũng đừng nghĩ, chú có đánh thắng Tướng quân sao?” Chu Tường hỏi.

“Anh!”

Chu Phán ánh mắt phức tạp nhìn Chu Tường, người này, người này!

Chu Tường nhấp trà cười nói:

“Chú cũng đừng tự trách mình, tôi nói rồi, nhà họ Chu đến nông nỗi này là do tôi suy nghĩ không thấu đáo. Năm ấy tôi lấy đi một lần một ngàn lượng vàng làm cả nhà tưởng tôi xảy ra mệnh hệ gì cuối cùng bị người khác nắm thóp con trưởng là đào binh. Chu gia là nhà làm ăn, kẻ thù không thiếu thêm một gậy, cản trở một phen còn hả hê kia đâu.”

Nghe thế, Chu Phán chỉ có thể lắc đầu:

“Hài, tôi chịu thua anh.”

“Nhà tôi mấy năm nay chắt chiu cũng chẳng phải thiếu thốn gì, dù sao năm đó trước khi tôi xuất ngũ cũng là phó tướng, được thưởng không ít vàng. Lo hậu sự cho ba mẹ cùng mẹ thằng Chu Minh vẫn còn dư giả. Chỉ là tôi phải vựng dậy mấy chỗ sản nghiệp của nhà, cần không ít vốn.

Hai năm qua không hề ổn định nên mới phải như thế. Chú cũng biết chân tôi không tiện, không thể đi đến tận nơi mới khiến mọi chuyện chậm trễ. Qua năm nay tất cả đi vào hoạt động, tôi sẽ cho chú thấy tôi nâng Chu gia dậy thế nào. Chú có ơn với tôi không nhỏ, tôi sẽ nhớ kỹ, sau này có dịp tất sẽ báo đáp.”

Chu Tường cười rộ lên. Lúc trước nói y thông minh không phải nói ngoa, hai năm nay y lo đôn lo đáo sản nghiệp khắp nơi. Chu gia vốn có kinh doanh ở kinh thành, tuy là chuyển về trấn nhỏ nhưng sinh ý vẫn dào dạt như cũ. Cố tình mấy quán xá lại bị kẻ hèn phá nát mà không thể vựng dậy, làm ăn thua lỗ. Vậy nên điều đầu tiên mà Chu Tường làm sau khi xuất ngũ đó là liên lạc với mấy vị quản sự ngày trước. Y tự mình lập kế hoạch nhanh chóng khiến sản nghiệp nhà họ Chu từng bước từng bước đứng dậy.

Chu Phán lắc đầu không nói, hắn biết những năm này y có hoài bão của riêng mình nhưng cái gì cũng phải từ từ, nhìn Chu Tường không ăn không ngủ cả người gầy sộp lại, ngay cả con hắn Chu Minh cũng dè dặt chắt chiu. Hắn cá một đấu gạo rằng thằng bé còn không biết nhà mình có sản nghiệp ở bên ngoài, chỉ nhận định Chu gia thực sự rất nghèo. Chu Phán dùng ánh mắt phức tạp nhìn y. Chu Tường thong thả nhấp một ngụm trà, y dường như nhìn thấy lòng dạ của Chu Phán, chậm rãi nói:

“Phải từ nghèo khổ chậm rãi đi lên mới biết quý trọng những thứ đang có và sẽ có.”

“Anh… cũng thật quá nghiêm khắc đi.”

“Tôi không nghiêm khắc thì sợ Chu Minh sau này sẽ không làm được trò trống gì. Tôi không thể đi theo nó cả đời.”

Chu Phán nghe Chu Tường nói thế ngẫm nghĩ lại một lúc rồi nói:

“Tôi không làm được như anh, thằng nhóc Chu Dương kia bây giờ đã không biết lớn nhỏ, không biết mai mốt lớn lên sau này sẽ ra sao.”

Chu Tường cười: “Mỗi người có một cách dạy con khác nhau. Thằng Chu Dương nhà anh bản chất cũng không xấu, sẽ có ngày nó hiểu chuyện hơn thôi, nó vẫn sợ tôi đấy thôi.”

“Thằng quỷ đó! Tôi đánh nó mắng nó mà nó không sợ, anh chẳng làm gì nó mà nó vẫn nghe lời anh răm tắp. Ngày ấy trong quân cũng thế, anh không thích động tay động chân vậy mà bọn lính vẫn không dám cãi lời anh.” Chu Phán buồn bực buông lời.

“Tôi có tài cán chi đâu, chẳng qua là cáo mượn oai hùm mà thôi. Mà được rồi, trời không còn sớm, chú mau về chứ không để thím ở nhà lo lắng.” Chu Tường thấy Chu Minh cùng Chu Dương đùa nghịch đã về thì nói. Y chậm rãi thu lại bàn trà rồi khập khiễng tiễn Chu Phán ra cửa.

“Đến đây thôi, anh cũng mau lo cơm nước cho thằng Chu Minh đi. Đấy, tôi đã nói anh phải mướn vài tên tôi tớ lại đây mà anh không nghe.”

Chu Phán theo thói quen càm rà càm ràm. Từ khi chị hắn qua đời, hắn đã quen lo gà lo bò lo cả vỏ tỏi với người này. Chu Tường bật cười:

“Được rồi, tôi sẽ xem xét.”

“Anh còn xem xét cái gì, anh không đi là tôi đi thay anh đấy.” Chu Phán trợn mắt. Cùng lúc đó, Chu Dương và Chu Minh vào cửa, nó thấy ba nó đang trợn mắt há mồm với bác hai thì bình tĩnh bước lại chào hỏi:

“Ông già, Bác Tường.”

Chu Phán: “…”

Chu Tường nhịn cười, nói: “Chào con.”

Chu Dương cầm tay ba mình, cúi đầu chào: “Con mang ba con về, bác hai đừng để trong lòng lời ổng đe dọa. Ổng nói nhiều mà chẳng làm gì được bác hai đâu.”

Nó nói xong thì kéo Chu Phán về. Nói cũng lạ, Chu Phán là một đại hán thân cao tám thước ấy vậy mà lại bị một thằng nhóc mười hai, mười ba tuổi kéo đi xềnh xệch. Hắn méo mặt mắng:

“Thằng mất dạy, mày gọi tao là gì hả?”

Chu Dương bình tĩnh trả lời: “Ông già.”

Chu Phán cảm thấy nếu hắn còn trẻ mà chết đi thì nhất định là do thằng nghịch tử nhà mình! Không được, hắn phải học theo Chu Tường, nghiêm khắc với nó, cắt tiền tiêu vặt!

Chu Tường đứng ngoài cửa một lúc lâu, chiều tà đã buông xuống, người ngoài đồng cũng mỏi mệt trở về nhà. Có mấy người đi ngang qua chỉ trỏ y rồi thì thầm vào tai nhau đều gì đấy. Chu Minh mím môi, nó dắt tay ba mình vào nhà. Chu Tường hỏi:

“Con không thích?”

“Họ nói xấu cha của con, làm sao con thích được ạ?”

“Vậy họ nói đúng hay sai?”

“Làm sao mà đúng được chứ?” Chu Minh bị hỏi đến ánh mắt biến hồng, nó ức lắm. Từ nhỏ đến lớn người ta cứ chỉ vào nó mà nói về cha nó. Cha nó bị thương trên chiến trường, không phải là đào binh trốn chạy. Cha nó ôn nhu như thế, không phải vì cha mà ông nội, bà nội chết…

Chu Tường thở dài, y từ từ ngồi xổm xuống. Cũng vì vết thương ở chân mà một động tác đơn giản như thể y phải mất rất nhiều thời gian. Chu Minh vừa khóc vừa đỡ cha của nó.

“Con trai, cha nói cho con nghe. Họ nói không có sai, cha con là đào binh, vì cha mà ông bà nội của con mất sớm, mẹ của con cũng không hưởng được tuổi xuân của mình...”

Chu Minh lắc đầu liên tục nhưng Chu Tường đã dự là sẽ không buông tha lời còn lại của mình. Y nói:

“Cha con không như con đã nghĩ, vậy Chu Minh, con có căm ghét cha không? Vì cha mà con sẽ bị người ta phỉ nhổ đàm tiếu, vì cha mà bạn bè cùng lứa xa cách con. Con nói xem, con sẽ ghét cha như bọn họ? Sẽ xa lánh cha…”

Y chưa kịp nói hết câu đã bị con trai mình bịt miệng lại. Chu Minh khóc nức nở, nó vụng về ôm đầu cha mình, nấc từng nấc mà nói:

“Cha… đừng có nói, như thế. Cho dù, cha như thế nào, đi chăng, nữa, cha, vẫn là cha của con. Người ta vì cha mà, xa lánh con, cha vẫn là, cha của con. Cha, có chơi xấu, cha vẫn là, cha của con. Con không ghét cha, ai nói gì đi chăng nữa, con cũng không ghét cha. Cha, là cha của con, cha khổ cực vì con, cha đau lòng con, thương con. Chu Minh cũng vậy, đau lòng cha, thương cha. ”

Chu Tường ấy vậy mà cười, y nhẹ giọng nói:

“Con trai, con phải nhớ những lời này. Trên đời này vốn có những thứ thật thật giả giả phân tranh không thể nhìn rõ. Quan trọng không phải đâu là thật, đâu là giả mà lòng con ngay ban đầu hướng tới cái gì. Hiểu chưa?”

“Cha, con trai hiểu rồi...” Chu Minh lau mắt, cả khuôn mặt tèm nhem nhìn thấy mà thương. Hai mắt nó hồng hồng, còn định nói tiếp nhưng bụng đói rọt rọt đãnh vỡ hết thảy. Nó xấu hổ nhìn cha, Chu Tường dịu dàng xoa đầu nó:

“Đi thôi, hôm nay cha làm thịt kho tàu cho con ăn.”

“Thật hả cha?” Hồi nãy còn một bộ dạng ỉu xìu nhưng mà vừa nhắc đến thịt cả người Chu Minh đã tỏa sáng như một mặt trời nhỏ. Chu Tường cũng bị lây thứ ánh sáng rực rỡ kia mà cười nhưng trong lòng lại trầm mặc. Y, hẳn là nên cho con trai ăn nhiều thịt một tý đi? Béo một chút, cũng không sao đâu!

-Còn tiếp-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro