3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[VỆ]

Thể loại: Đam mỹ, truyện ngắn
Tác giả: Ly Thảo Bất Nhiễm
____________________
#3

Tiêu Minh ôm tượng đá đứng trước cửa thôn. Đêm đã buông xuống, không gian một mảnh tĩnh lặng. Nơi đây vốn xa thành thị náo nhiệt, đêm đến nhà nào nhà nấy đều lo đóng cửa đi ngủ để ngày mai làm việc.

Trăng đã lên cao, ánh sáng bàng bạc dịu nhẹ vờn quanh người hắn, tượng đá trong lòng Tiêu Minh thoáng rung lên.

“Chu gia thôn?”

Tiếng nói cứng ngắc lại khô khốc từ tượng đá truyền đến. Tiêu Minh dưới hình dạng một linh hồn ôm nó cung kính trả lời:

“Vâng thưa ngài, là Chu gia thôn.”

Tượng đá rung kịch liệt hơn như đang cười khằng khặc, tiếng nói quái dị lại vang lên:

“Ta tưởng ngươi sẽ mang ta đến gần phủ nhà của ngươi, hoặc là, cũng phải mang ta đến nơi nào đó ở đất Đàng trong chứ không phải lặn lội xa xôi ra tận đây.”

Tiêu Minh rũ mắt, hắn nói:

“Cũng không tính là xa xôi, mấy ngày đường mà thôi. Tôi cùng ngài chẳng sợ mệt mỏi, trên đường tiện tay diệt không ít ác quỷ cũng là tiện công đôi việc.”

“Ngươi cũng đừng đem ta so sánh với con bé Nghê Linh, dễ bị vài ba câu mà lừa gạt cho qua chuyện.”

Tiêu Minh không biểu tình, ôm tượng đá đi vào Chu gia thôn, hắn trả lời:

“Thuộc hạ nào dám lừa dối ngài.”

Tượng đá nói:

“Vậy ngươi nói xem, ngươi dùng cơ hội duy nhất ta ban cho ngươi trong ba năm qua để mang ta đến đây trừng ác. Là điều gì ở Chu gia thôn này khiến ngươi lưu tâm đến thế, hoặc là, ngươi có lại ký ức lúc còn sống?”

Tiêu Minh nói: “Tôi chỉ biết nơi đây có người rất quan trọng với tôi, tôi nợ y rất nhiều.”

Tượng đá lại hỏi: “Là nợ đến cỡ nào mà đến khi chết vẫn không quên được?”

“Ngài không thích tò mò kia mà.”

“Ha ha, ngươi theo ta mới mấy năm mà thôi, làm sao lại chắc chắn ta không thích tò mò? Năm tháng cô tịch, ta phải tạo thú vui cho mình chứ!”

Tiêu Minh im lặng một hồi lâu. Cuối cùng hắn thở dài:

“Y là người mà làm ta đến khi chết đi cảm thấy hối hận nhất trên đời.”

“Hối hận?” Tượng đá cười, sau đó lại nói: “Ngươi còn nhớ ký ức lúc sinh thời của ngươi chăng?”

Tiêu Minh lại im lặng. Từ lúc chết đi được Nghê Thần chọn làm thuộc hạ, ký ức lúc còn sống của hắn cũng từ từ mờ nhạt. Lại qua mấy năm, hắn chỉ còn nhớ mình là người ở Đàng Trong, có phủ nhà ở huyện Triệu Phong, lúc còn sống cũng đã từng lên chiến trường đánh giặc, hết rồi. À, và còn người kia nữa.

Tượng đá cũng chính là Nghê Thần nói: “Để người nhớ mãi không quên như thế, người kia ngươi hẳn đã khắc vào tâm. Ngươi lúc chết vẫn không vợ không con, hiếm thấy bị người nói phạm vào đạo hiếu. Ấy vậy mà chẳng ai ngờ được lòng ngươi đã có ái nhân.”

Tiêu Minh lắc đầu phủ quyết: “Người kia tôi không thể quên, tôi nhận, tôi lúc chết đi phạm vào đạo hiếu không thể để lại hậu sinh, tôi nhận. Nhưng ngài đừng vội phán y là ái nhân của tôi, luân thường đạo lý tôi phạm vào không được.”

Nghê Thần lại cười, ngài còn không ngờ được thuộc hạ của mình cũng có mặt thú vị như vậy. Lúc trước ngẫu nhiên chọn hắn là vì hắn có tài nay ngài lại càng tò mò đến quá khứ của hắn hơn. Ngài hỏi:

“Người kia là nam?”

“Vâng, là nam, nên ngài đừng suy nghĩ nhiều.” Tiêu Minh chém đinh chặt sắt nói.

Tượng đá Nghê Thần lại rung lên, ngài nâng cao giọng hỏi lại: “Nam thì đã sao?”

Tiêu Minh thoáng nghẹn họng, hắn lắp ba lắp bắp lại chẳng thể nói được một câu rõ ràng, cuối cùng chỉ có thể hừ lạnh.

Nghê Thần thấy hắn không phục, chỉ có thể tiếc hận rèn sắt không thể rèn thành thép, hỏi:

“Người kia hắn tên gì?”

Tiêu Minh không cần suy nghĩ, nhanh chóng mà trả lời: “Y tên Chu Tường.”

“Chu Tường hắn đã có vợ con chưa?”

“Y có một đứa con tên Chu Minh, vợ y đã mất rồi.” Tiêu Minh vẫn như cũ không cần nhớ lại mà nói. Nói đến đây, giọng hắn có vẻ buồn bực mà chính hắn cũng không nhận ra.

Nghê Thần trong lòng, ngài lại hỏi:

“Vậy ngươi tên là gì?”

Tiêu Minh ngẩn người một hồi, sau đó mới trả lời:

“Ngài ban danh cho ta, tên gọi A Xá.”

“Không, ta hỏi ngươi lúc còn nhân gian ngươi tên gọi là gì?” Giọng nói từ tượng đá dường như trầm thấp đến lạ thường. Tiêu Minh cứng người, hắn không biết trả lời như thế nào. Hắn đã suy nghĩ rất lâu, rất lâu cũng không thể nhớ được, hồi ấy, người khác gọi hắn là gì...

Tượng đá run rẩy.

Đêm tối như càng thêm vắng lặng và tịch mịch.

Ánh trăng lại sáng rực hơn bao giờ hết.

Tiêu Minh cảm nhận được, tượng đá trong lòng mình như được bỏ vào nồi nung, nóng cháy!

Tiêu Minh chậm rãi để nó xuống đất, lùi về sau ba thước. Hắn khụy xuống một chân, không ngẩng đầu lên mà nói:

“Nghê Thần!”

Tượng đá như đang thưởng thức ánh trăng, tựa như nó là một thứ đồ ăn ngon lành. Nó vừa nóng rực lại vừa phát ra thứ hào quang rực rỡ mà không ánh sáng nào có thể sánh được. Trong chốc lát, ánh trăng bao quanh nó như hàng nghìn, hàng vạn con đom đóm vỡ ra, đẹp đến diệu kỳ. Tượng đá kêu lên răng rắc, thứ đom đóm ánh sáng nhanh chóng chui vào từng khe nứt, trở nên càng rực rỡ.

Trong đêm tối, khi mà mọi nhà đã tắt ánh đèn, không ai thấy một cảnh tượng tuyệt luân đến bực này. Không gian như đang rung động theo từng nhịp đập của trái tim.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch…

Ngay lúc ấy, một tiếng thở dài như hàng vạn năm lắng động, nặng nề vang lên, ngài nói:

“Có lẽ, ta đã sai lầm.”

Tiêu Minh mạnh mẽ ngẩng đầu dậy. Dưới dạng linh hồn, hắn không bị thứ ánh sáng kia làm chói mắt, trong hào quang rực rỡ ấy, hắn thấy rõ một thân hình cao lớn uy vũ, tay cầm chiến thương sát phạt. Ngài nhìn hắn, từ ái như nhìn một tín đồ đi lạc của mình, như nhìn thấu hết thảy gian truân của cuộc đời hắn cũng nhìn thấy tương lai ngài mong chờ vào hắn.

Ngài chậm rãi nói:

“Ngay từ khi lần đầu tiên thấy ngươi ở chốn âm tào địa phủ, ta đã biết, ngươi là một nhân tài. Quả thật là vậy, ta nhìn thấy cuộc đời của ngươi trong sổ sinh tử, nhìn thấy câu chuyện của ngươi dưới ngòi bút của Phán quan. Khi ta lĩnh ngươi rời đi, ta muốn xóa hết thảy quá khứ của ngươi.

Phong ấn ký ức lúc sinh thời, xóa bỏ tên cũ, tặng cho ngươi một cái tên mới và cũng mong ngươi bắt đầu lại từ đầu. Ta không muốn một vị tướng tài của ta vì quá khứ mà xảy ra bất cứ thứ dao động gì. Nhưng có lẽ, ta đã nhầm.

Sống quá lâu trên một địa vị quá cao, ta đã quen với việc tự mình quyết định mà không cần ý kiến của ai. Nhưng có lẽ, là ta sai rồi. Quá khứ, là thứ để các ngươi trân trọng, là bài học cũng là thứ kinh nghiệm không ai giống ai, không ai học được của ai. Là thứ trân quý nhất mà mỗi một người nên cất giữ vào trong đáy lòng.

Tiêu Minh, ngươi còn nhớ không? Mấy chục năm trước, khi ngươi chào đời, ngươi là người con thứ hai của Tiêu gia, tên Tiêu Minh, tự Minh Duệ.”

Tiêu Minh không lên tiếng, trên khuôn mặt hằng ngày vẫn luôn là bộ dáng nghiêm túc kia hiếm thấy có một tên ngẩn ngơ. Hắn tên là... Tiêu Minh?

Nghê Thần lại gần hắn, chiến thương của ngài đã biến mất, ngài nâng hắn dậy như một vị vua chúa ưu ái chính khách của mình. Ngài nói:

“Hài tử, ngươi đã biết mình là ai, vậy ngươi hãy nói cho ta nghe, những gì ngươi muốn nói.”

Tiêu Minh vẫn như trong tình trạng vô thức, hắn cứ như thế rất lâu, rất lâu, như đang sắp xếp lại ký ức của mình. Cuối cùng hắn nói:

“Tôi gặp Chu Tường năm mình hai mươi lăm tuổi, y lúc ấy vừa mới tòng quân, mới hai mươi tuổi. Tôi đã để ý y rất lâu. Y rất có tài, không phải là hạng võ sĩ chỉ dùng sức mạnh cơ bắp. Tôi cũng biết, y và bạn của y có thân phận khác thế là tôi điều tra họ.

Tôi biết Chu Tường căm ghét Trịnh – Lê thối nát cầm quyền, cũng căm ghét xã hội bần than mà chia cắt. Tôi vốn là người bên Chúa Nguyễn, được sai đến nắm bắt tin tức cơ mật, tôi đã tính rất lâu, tính rất nhiều nước cờ, cũng hy sinh rất nhiều thuộc hạ trong quân doanh của mình. Nhưng chỉ có y, tôi không thể làm được.

Kế hoạch được soạn ra, tôi đã cho rằng nó rất hoàn mỹ, nhưng cuối cùng, y lại là nước cờ hỏng trong bàn cờ đã được bố cục từ trước. Bên kia đã biết được thân phận của tôi, họ nhử tôi vào một nước cờ chết nhưng lại bị tôi lật thuyền trong mương. Tôi đã có thể một mình thoát đi, một mình toàn thân toàn vẹn trở về nhưng tôi lại không nỡ. Tôi biết tôi đi rồi, thì kết cục của một ngàn quân cuối cùng này, cũng chỉ có một chữ - Chết!

Tôi không nỡ nhìn y chết đi, thật sự, tôi cũng không biết cảm xúc của mình là gì nữa. Không phải không cam lòng giống như khi nghe tin y xin ngày nghỉ để thành thân, cũng không phải là buồn bực khi biết y có hài tử. Đơn giản chỉ là... tiếc nuối. Nhưng tôi cũng biết, nếu tôi cứu y, tôi cũng không thể bỏ mặt chín trăm chín mươi tám người còn lại. Dẫu biết sẽ xảy ra nhiều biến cố, tôi vẫn mang họ đi.

Tôi cố tình mượn y một ngàn lượng vàng, cố tình kể cho y nghe về chuyện của Thiên Cẩu. Lúc ấy, tôi chỉ muốn dọa y một chút thôi nhưng tôi cũng sợ mang theo lắm vàng sẽ bị kẻ khác nhòm ngó hơn nữa, chúng tôi còn là đào binh không thể rêu rao. Tôi dấu y đem số vàng dư cũng chôn đi theo, làm dấu cẩn thận đợi khi về đến phủ sẽ lập tức đào trở lại. Nhưng chẳng ngờ dấu tôi làm chẳng ai động, mà vàng thì lại bay đi rồi...

Năm năm hẹn ước, năm nay đã là hạn cuối. Tôi muốn sống lâu hơn, tôi muốn bù cho y những thứ mà y vì tôi làm nhưng không ngờ, tôi không đợi được ngày đó.

Tôi đã đệ đơn từ chức kia đâu, tiếc là dấu chưa đóng, lệnh vua khó dò, tôi cũng chẳng dám manh động. Tôi xếp y bên mình, tôi tin bằng vào năng lực của y sẽ không để tôi thất vọng. Quả thật như thế, y chưa bao giờ để tôi thất vọng nhưng từ đầu đến cuối lại là tôi khiến y thất vọng...”

Nghê Thần im lặng một lúc lâu, cuối cùng ngài nhận xét:

“Cuộc đời ngươi trên trang giấy dẫu sao cũng là đấng anh hùng lại chẳng thể ngờ được xét theo một khía cạnh nào đó ngươi quả thật là tên cặn bã lừa gạt tình cảm người ta!”

Tiêu Minh cúi thấp đầu xấu hổ, hắn nói:

“Ngài đừng nói lung tung, Chu Tường hắn đã có vợ con, cũng không phải như ngài nghĩ.”

Nghê Thần cười nhạo hắn:

“Tiêu Minh ơi là Tiêu Minh, uổng công ta coi ngươi là nhân tài không nghĩ tới cũng có lúc ngươi ngu đến thế. Tuy ngươi kể tóm lược cũng giấu ta không ít khuất chiết nhưng mà ít nhất ta vẫn nhìn ra được Chu Tường người kia có lòng với ngươi. Thử hỏi thời buổi loạn lạc, kẻ ngu nào mà cho một tên gián điệp mượn một ngàn lượng vàng không có lý do? Lại còn Thiên Cẩu này nọ, xuy!

Nhưng mà số ngươi cũng xui xẻo, con Thiên Cẩu kia đúng là có thật, hơn nữa lại còn hiếm thấy hung hăn. Thiên Cẩu có họ Kỳ Lân, thích những thứ lấp lánh quý hiếm, nó thích trăng mà vàng lại có màu giống món ăn nó yêu thích. Đồ ngu như ngươi mới đem vàng dâng đến tận miệng cho nó, không lấy thì thật xin lỗi lòng thành của hai ngươi. Còn ngươi muốn tự dối đến khi nào? Nhà họ Tiêu tuy không làm quan nhưng mà giàu nứt đố đổ vách, còn sợ thiếu một ngàn lượng vàng cho ngươi sao mà phải hẹn năm năm? Muốn có một sợi dây ràng buộc thì nói ra đi còn bày đặt trang với không trang, còn...”

“Tôi xin ngài, ngài đừng nói nữa!”

Tiêu Minh hiếm khi cả gan cắt đứt lời nói của Nghê Thần, hắn ảo não không thôi. Không phải hắn chịu không được lời nói của ngài mà là những lời kia lời nào lời nấy như mũi tên găm vào tâm hắn, cho dù bây giờ hắn đã không còn hít thở cũng không thấy đau nhưng ba hồn bảy phách vẫn cứ nhói lên không dứt.

Ngài nói đúng, hắn dãy dụa giữa tâm ái và luân thường đạo lý, hắn biết Chu Tường thích hắn nhưng hắn lại không dám bước qua bức tường kia.

Nam phong chi phích là thứ gì đáng sợ? Chỉ có vua chúa hay kẻ quan mệnh quý mới có quyền sa vào, có hứng lấy nó làm tiêu khiển. Tiêu Minh không phải chỉ tiêu khiển, đáng sợ hơn là hắn thật lòng thật dạ. Ấy vậy mà nực cười thay, hắn có tình với kẻ đã yên bề gia thất.

Tiêu Minh không cam lòng nhưng hắn lại chẳng thể làm gì được, thế là hắn chạy trốn, chạy trốn ánh mắt của Chu Tường cũng đem xiềng xích khóa chặt trái tim mình lại. Nhưng hắn ích kỷ không muốn buông Chu Tường đi, khốn nạn đến mức dẫu biết người kia có vợ, có con, hắn vẫn muốn y ở lại bên cạnh mình. Chủ tớ cũng được, bạn bè cũng được, hắn không ngại, chỉ cần y như vậy ở bên cạnh hắn cả đời cũng không sao.

Mâu thuẫn làm sao, đau lòng làm sao...

Hắn đã tưởng ước gì hắn và Chu Tường không gặp nhau, cũng đã tưởng ước gì hai người không sinh ra trong thời đại này. Tam Tự Kinh, Tứ Thư, Ngũ Kinh, hắn dường như phạm rất nhiều tội...

Ấy vậy mà tất cả đổ bể, chỉ vì hắn thấy được ánh mắt của Chu Tường thất vọng não nề. Quyết tâm từ trước, giấu kín từ trước, bi ai từ trước như tranh nhau mà nổi dậy. Tiêu Minh hắn đã muốn vứt bỏ hết thảy, đáng tiếc khi hắn muốn quay đầu thì ông trời không cho hắn cơ hội.

Người kia, khi biết tin hắn không còn nữa, y sẽ như thế nào? Tiêu Minh không dám tưởng cũng chẳng dám nghĩ đến.

Nghê Thần thở dài: “Trong lòng ngươi đều biết còn tự lừa dối chính mình? Hà tất phải làm thế?”

Tiêu Minh trả lời: “Ngài là thần, không ai dám quản thần, tôi khi trước là người thường, trên có vua có chúa, có tộc có gia không dám phạm. Hơn hết, Chu Tường y là người có gia thất, tôi không thể cứ bắt ép y.”

Nghê Thần nói: “Cái sai của ngươi và y là không kiên quyết cũng không tin tưởng. Chuyện thành ra như thế cũng chỉ có thể thở dài một câu oan nghiệt. Thôi thôi, ngươi không muốn ta cũng chẳng nhắc đến nữa. Đã đến giờ Dần cũng mau nên trừng ác cho Chu gia thôn.”

Thấy thần đã có ý bỏ qua, Tiêu Minh trong lòng thở dài một hơi. Hắn cố đè nén tâm tình dậy sóng của mình, cũng Nghê Thần bước vào Chu gia thôn.

“Mấy chục năm ta không nghĩ sẽ có ngày lại bước vào nơi đây. Tất cả đều là công của ngươi.” Nghê Thần nói giỡn.

Tiêu Minh hỏi: “Ngài đã từng đến đây?”

Nghê Thần đã được thỏa mãn tò mò vô cùng thoải mái mà gật đầu, ngài nói: “Mấy chục năm trước có gặp một người, sau đó cũng chuyện trò uống rượu cùng hắn làm bằng hữu.”

“Được làm bằng hữu của Nghê Thần, há lại là người thường? Chỉ sợ cũng là bậc nho sĩ tài hoa một phen.”

Nghê Thần nghe thế thì phất tay: “Hắn là một tên quỷ rượu, lại bày đặt làm nho sĩ, không nói không nói, nói đến hắn ta chỉ thấy mất hứng!”

Tiêu Minh không nói nữa, hắn nhìn cây đại thụ già cỗi trước thôn, lại nhớ đến Chu Tường từng dẫn hắn đến nơi này.

“Ha, xem cái mặt oán phụ của ngươi đi, nể tình gặp lại chốn cũ, ta phá lệ ở nơi này lâu một chút. Ngươi đem vài ba con tiểu quỷ giết chết rồi đi đâu thì đi, mà ta khuyên ngươi nếu đi gặp ái nhân cũng đừng chưng cái vẻ mặt đó.”

Tiêu Minh không đáp, hắn tự nói trong lòng đến khi về thành Nghê, hắn phải gặp Nghê Linh nói vài điều.

Đã sắp đến Tết, Nghê Thần phải đi khắp nơi trừng ác một phen. Tuy nói là trừng ác nhưng thật sự lại là đi dọn dẹp lại đám ác quỷ hung thần lang thang nơi trần gian. Cô hồn dã quỷ nghe lời sẽ được tha, chống cự thì chỉ có nước hồn phi phách tán. Vậy nên đám ác quỷ ở Chu gia thôn khi ngửi thấy một tia thần khí thì sợ run như cầy sấy. Thử hỏi tại sao lại có thần đặt chân đến nơi khỉ ho cò gáy này?

Nghê Thần đã lâu không ra tay, khi trước đều là ngài muốn Tiêu Minh rèn luyện, một hai ba bốn chỉ đứng ngoài xem cuộc vui. Bây giờ thuộc hạ nghỉ phép, ngài thân là một vị thần tốt, nhấc tay giúp thuộc hạ của mình một phen...
__________________________

Mọi người tiếp tục ủng hộ nha, ai cần tag các chương sau thì comment xuống dưới nha ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro