4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[VỆ]

Thể loại: Đam mỹ, truyện ngắn
Tác giả: Ly Thảo Bất Nhiễm
_____________________________
#4

“Cha ơi, câu đối này con dán đúng chưa ạ?” Chu Minh đứng trên ghế, nhón chân quay đầu nhìn cha của mình. Chu Tường đang chỉnh lại cây mai trước sân, y nhìn thoáng qua phía con trai rồi gật đầu. Chu Minh thấy thế thì cười tít mắt, mặt mày trắng nõn hơi giương lên, Chu Tường hiểu ý, khen ngợi:

“Con trai của cha thật tài giỏi!”

Chu Minh lại càng ưỡn ngực, xung phong đi dọn nhà chính, Chu Tường không cản nó. Hai ngày trước y đã thuê người làm quét dọn nơi đây bây giờ để Chu Minh dẹp thêm vài thứ cũng không sợ bị làm sao. Chu gia sau mấy ngày quét tước bừng sáng lên như ngày xưa đã từng huy hoàng, đến mức người trong thôn đi qua cũng không thể kìm lòng ngoái đầu lại xem. Chu Tường nghĩ thầm trong lòng, lâu lâu nghe theo Chu Phán cũng rất tốt, có nhiều chuyện không nên gượng ép chính bản thân mình.

Tết năm nay y phá lệ hào phóng, nhân lúc Chu Phán cùng vợ lên trấn trên mua sắm cũng cùng đi theo. Y mua rất nhiều thịt, đồ ăn cũng mua lá dong cùng gạo nếp, định bụng năm nay sẽ cùng Chu Minh gói bánh chưng bánh tét. Chu Phán còn trêu chọc y, nhìn không ra y cũng là người giàu có, giấu được thật sâu. Chu Tường chỉ cười lắc đầu mà không nói gì. Y lại mua mấy bộ đồ mới, chọn vải may cho Chu Minh một cái áo choàng mà nó thích, lại mua thêm vài cây vải đợi về thay rèm cửa. Chu Phán chậc lưỡi không nói, ánh mắt nhìn vợ mình cùng Chu Tường nói chuyện chọn vải, cuối cùng thành thành thật thật đứng một bên xách đồ. Hắn biết, khi hai người rủ hắn lên trấn, hắn đã biết hắn phải làm việc này!

Chu Minh không đi theo cha, nó cùng Chu Dương đi mua mấy cây nêu về để trước nhà. Chu Minh còn thật cẩn thận vái ba vái rồi treo đồ lên cây nêu [*]. Trước khi đi ba cùng Chú Phán cho chúng nó vài đồng kêu đi mua mía ở nhà Dì Lưu đầu thôn. Chu Dương còn giúp nó khiêng hai khúc mía vừa dài vừa thẳng đặt ở nhà thờ nhà họ Chu cho cân đối [*]. Xong xuôi hai đứa lén tìm mấy mảnh vải cũ trong nhà, vừa cắt vừa xé, vụng về làm một cái đầu lân méo xệch [*]. Chu Minh nhìn một lúc, buồn bã nói:

“Nó thật xấu.”

Chu Dương nghĩ một lúc rồi mới xoa đầu nó, nói:

“Đợi lát nữa chúng ta đi tìm chị Hà, nhờ chị ấy sửa lại.”

Chu Minh nghe thế thì hơi hơi rụt cổ, nó nói:

“Vậy anh đi đi, em không đi đâu.”

Theo vai vế, Chu Dương là biểu đệ của Chu Minh, nó đáng lẽ phải xưng anh nhưng Chu Dương lớn tuổi hơn nó, lại cao hơn nó một cái đầu nên những lúc không có người lớn, Chu Minh vẫn cứ lén gọi Chu Dương là anh.

Chu Dương học hành không tốt nhưng nó rất biết nhìn sắc mặt người khác. Thấy điệu bộ của Chu Minh là nó hiểu ra được nó sợ cái gì liền nói:

“Có anh ở đây, không ai dám bắt nạt em.”

Chu Minh thoáng do dự, tuy Chu Dương nói như thế nhưng trong lòng nó vẫn sợ lắm. Từ nhỏ đến lớn ngoài Chu Dương và Lưu Minh Thy, không có ai chơi với nó cả. Còn nhân lúc không có hai người bọn họ mà bắt nạt nó, từ đó, trừ khi đi với hai người, Chu Minh không thích ra khỏi cửa. Chu Tường cũng biết việc này, y đau lòng con trai nhưng lại không xen vào. Y muốn Chu Minh có thể trưởng thành hơn, cũng chỉ có thể lén lút nhờ Chu Dương và Lưu Minh Thy.

“Yên tâm, tụi nó dám bắt nạt em, anh đi đánh tụi nó.”

Chu Dương nắm tay thành nắm đấm quơ quơ trước mặt Chu Minh khiến nó cười lên khanh khách, vừa cười vừa gật đầu nói:

“Em đi, anh cũng đừng đánh lộn. Chú Phán về mắng anh đấy.”

Chu Dương bĩu môi: “Anh mới không sợ ông già đâu. Họ sắp về rồi, chúng ta phải tranh thủ đi nhanh.”

Chu Dương nói xong liền cầm đầu lân, Chu Minh vội vàng túm lại mấy miếng vải dài lết trên đất lon ton chạy theo, để lại đằng sau một dải nắng vàng rực rỡ.

Nghê Thần chậc lưỡi, giọng đầy hứng thú:

“Ái chà chà, không ngờ Chu gia thôn lúc nào cũng khiến ta bất ngờ. Ai biết được ở nơi nhỏ bé này lại thấy được một người có thể chất thuần âm chứ?”

Tiêu Minh đứng ở đằng sau, hỏi: “Thể chất thuần âm?”

Nghê Thần giải thích: “Trời đất, con người sinh ra đều cấu tạo từ âm dương ngũ hành, trong âm có dương trong dương có âm. Trên đời không có cái gì thuần âm hoàn toàn cũng không có cái gì thuần dương hoàn toàn. Nhưng cố tình lại có một loài người, bọn họ sinh ra vào giờ âm ngày âm tháng âm. Trong cơ thể phần âm áp đi phần dương, tuy không hoàn toàn nhưng vẫn được gọi là thuần âm.”

Tiêu Minh nghe thế thì cau mày, hắn lại hỏi: “Có ảnh hưởng gì đến cơ thể không?”

Nghê Thần sâu kín liếc mắt nhìn hắn một cái, trả lời: “Trên cơ bản là không có hại gì cho sức khỏe. Nhưng cơ thể nó rất được bọn quỷ quái yêu thích, nếu sau này không cẩn thận bị đoạt xá cũng chẳng chơi. Hơn nữa nó rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không nên thấy, âm hồn chẳng hạn, giống như con ma cà rồng hôm qua treo ở đầu làng, cũng hoặc là, ta và ngươi!”

“Không có cách nào giúp nó tự bảo vệ mình sao?”

“Ái chà, ta đã nghĩ ngươi không thích đứa nhỏ này nhưng có vẻ như là ta đoán sai rồi?” Nghê Thần dường như rất thích vấn đề này. Từ hôm qua đến giờ ngài cứ như lơ đãng mà hỏi thêm vài thứ nhưng tên thuộc hạ này lại không cho ngài mặt mũi, chỉ lầm lỳ không trả lời.

Nghê Thần nghĩ thầm, tại sao khi trước ngài lại thấy tên này rất có phong cách mà nhận hắn làm thuộc hạ của mình nhỉ? Rõ ràng một gương mặt tuấn tú nhưng ngày ngày đều treo sương mù âm u làm ngài mất cả hứng thú tò mò.

Ngay khi Nghê Thần tưởng Tiêu Minh vẫn im lặng như những lần trước thì hắn lại trả lời:

“Tôi không ghét nó, nó là con trai của Chu Tường.

“Ha! Cũng xem như là con trai của ngươi?”

Tiêu Minh trợn mắt nhìn thần, hắn nói:

“Tôi nói rồi, ngài đừng có đoán lung tung nữa. Lần sau tôi sẽ không trả lời ngài nữa đâu.”

Nghê Thần nghe thế chỉ nhún vai cũng không biết ngài có để trong lòng hay là không thôi.

Tiêu Minh đứng ở sân nhà họ Chu, hắn nhìn kiến trúc xa lạ lại có vài phần quen thuộc trước mắt. Ký ức đã được trao trả khiến hắn nhớ rõ lúc hắn cùng Chu Tường về đây, Chu gia phụ mẫu ân cần nghiêm khắc lại rất hiếu khách. Mãi đến khi đặt chân lên đất Chu gia thôn này, hắn mới biết được là địa phương nào đã nuôi dạy một Chu Tường tài hoa gan dạ như thế.

Hắn bỏ đi hơn mười hai năm đọc sách để tòng quân, cũng bỏ đi tương lai có thể làm quan văn trong triều. Tiêu Minh tin tưởng, chỉ cần Chu Tường đi thi, cái danh thám hoa ắt không thể làm khó được y, chỉ tiếc rằng y lại muốn từ bỏ hết thảy để đi ra chiến trường tàn khốc. Tiêu Minh thương tiếc cho một Chu Tường tài hoa nhưng trong lòng hắn lại vui sướng vạn phần. Sỡ dĩ vì Chu Tường kiên quyết như thế, hắn mới có thể gặp y. Nói Chu Tường sùng bái hắn, yêu thích hắn chẳng thà nói rằng ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, hắn đã nhìn y thật lâu… thật lâu kia đâu…

Chu Minh chạy xuyên qua hắn, nó ôm trong lồng ngực một cái đầu lân đã được chỉnh sửa vui sướng cười không thấy cả mặt trời. Tiêu Minh không biết như thế nào cũng cười theo nó, hắn khẽ khom người nhẹ nhàng đặt tay lên quả đầu nhỏ của nó mà xoa. Hắn nói:

“Chúc con một đời bình an hạnh phúc, ta sẽ ở bên cạnh con và cha con, vệ hai người một đời khoái hoạt.”

Nghê Thần đứng ở đằng xa tấm tắc trong lòng, ngài nhìn một màn này thấy thế nào cũng thật là ấm áp. Lần này đi một chuyến cũng không uổng công, có thật nhiều trò hay để nhìn, thật nhiều chuyện xưa để nghe. Còn chưa đắc ý xong, ngài đã thấy Tiêu Minh đi lại về phía mình, hắn quỳ một chân xuống nói:

“Xin ngài hãy ban cho tôi kiếm Trảm Yêu.”

Mặt Nghê Thần thoáng trở nên nghiêm túc, ngài nói:

“Kiếm Trảm Yêu không phải là vật phàm, tuy ngươi rất có năng lực nhưng cũng chưa thể trấn áp được nó.”

Tiêu Minh vẫn quỳ ở đó không nhúc nhích, Nghê Thần cũng đứng im không một cử động. Hai người không ai chịu thua ai lại truyền ra một loại áp lực đến lạ kỳ. Cuối cùng, vẫn là Nghê Thần lên tiếng hỏi:

“Ngươi muốn kiếm Trảm Yêu để làm gì?”

Tiêu Minh đáp: “Tôi muốn trả nợ cho Chu Tường.”

Nghê Thần nhướng mày, ngài hỏi lại:

“Ngươi muốn đi tìm con Thiên Cẩu kia?”

“Thưa vâng.”

“Ngươi đấu không lại nó. Nó đã có vài trăm năm đạo hạnh, cho dù ngươi dũng mãnh thiện chiến, căn cơ tốt lắm nhưng vẫn không thể làm đối thủ của nó.” Nghê Thần hừ lạnh nói.

“Tôi chỉ biết thứ tôi muốn, tôi nhất quyết phải làm được.”

“Ngươi cứng đầu thật đấy.” Nghê Thần lắc đầu.

“Ngài cũng lo nhiều chuyện thật đấy.” Tiêu Minh không sợ hãi nói lại.

Hai người trừng trừng nhìn nhau, Nghê Thần nghiến răng trong lòng, nếu không phải ngài hứa với Nghê Linh, ngài nhất định sẽ treo thằng nhãi ranh mất dạy này lên đánh một trận!

Tiêu Minh không nói nữa, đứng dậy xoay người đi. Chỗ Thiên Cẩu cách nơi này rất xa, nếu hắn không đi sẽ không còn kịp nữa rồi.

“Ngươi tính tay không đánh với Thiên Cẩu?” Nghê Thần không buông, kè kè một bên lải nhải với hắn.

“Ngài không cho tôi mượn kiếm Trảm Yêu tôi chỉ đành dùng cái thân này mà thôi.” Tiêu Minh bình tĩnh đáp lại. Hắn không nhìn thần, nhanh chóng đi ra Chu gia thôn. Nghê Thần mắng:

“Kẻ điên!”

Tiêu Minh trả lời: “Vâng, thuộc hạ của ngài là kẻ điên.”

Nghê Thần nóng máu rồi, thằng nhãi con này cứ từng bước lấn tới không để quyền uy của thần vào trong mắt. Chỉ là ngài không biết, Tiêu Minh đi theo Nghê Thần vài ba năm, ở năm đầu tiên còn kính sợ sùng bái ngài nhưng càng ngày hắn càng chết lặng.

Nghê Thần nheo mắt hỏi lại:

“Ngươi đang chửi xéo ta?”

Tiêu Minh cũng không nhìn thần mà đáp :

“Tôi nào dám bất kính với thần.”

“Ngươi mà không dám bất kính với ta? Ta thấy ngươi là ỷ vào có con nhóc Nghê Linh không coi ta để vào mắt.”

Tiêu Minh nghe thế bỗng dưng dừng bước, hắn cười:

“Ta không cần dựa hơi Nghê Linh, chỉ sợ đã có người không chịu nổi.”

Nghê Thần cười không nổi nữa rồi, thằng nhãi ranh này bây giờ đã biết cách uy hiếp chủ nhân rồi đấy! Ngài nghiến răng:

“Thằng nhóc thối, ngươi nói đi, bây giờ ngươi muốn sao?”

Tiêu Minh thẳng thừng: “Trảm Yêu kiếm!”

Nghê Thần rút trong lòng bàn tay ra một thanh trọng kiếm, dưới bóng đêm, lưỡi kiếm lóe sáng từng tia sắc bén mát lạnh. Chuôi kiếm phủ đầy hoa văn phức tạp không ngừng chuyển động. Thần nói:

“Kiếm đã đưa, còn lại đều xem vào năng lực của ngươi thế nào. Thanh trọng kiếm này dài hai thước nặng năm mươi cân, chém một nhát núi cũng thành bùn!”

Tiêu Minh quỳ xuống nhận kiếm, Trảm Yêu kiếm rất nặng, nặng hơn bất kỳ thanh kiếm nào mà hắn đã từng dùng nhưng nó vẫn không làm khó được Tiêu Minh. Hắn đeo kiếm trên lưng, tạ Nghê Thần rồi tiến về núi của Thiên Cẩu, bước đi không hề nao núng.

Nghê Thần đứng đó, chậc lưỡi:

“Đủ cứng đầu cũng đủ gan dạ.”
______________________________
#ALy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro