5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[VỆ]

Thể loại: Đam mỹ, truyện ngắn
Tác giả: Ly Thảo Bất Nhiễm
_______________________
#5

Chu Tường bỗng dưng cảm thấy một trận hoảng hốt, y khoác thêm áo rồi vén mùng ra khỏi phòng. Không biết tại sao, cảm xúc đêm nay của y không hề ổn định, cứ dập dìu lên xuống như nhìn thấy cố nhân từ phương xa. Chu Tường khẽ dựa vào khung cửa, nhìn ánh trăng xa xôi, y bất giác thốt lên hai câu:

“Linh các tưởng ưng thanh thoại xứ,

Thiên nhai khẳng niệm cố nhân phù?” [*]

Chu Tường lắc đầu bật cười, dạo này quá nhiều chuyện bận rộn cũng làm y suy nghĩ lung tung. Hôm nay đã là hai mươi sáu âm lịch, chỉ còn ba ngày nữa là đến giao thừa. Nhắc đến Tết, trong lòng y nổi lên một trận mong chờ nhè nhẹ. Tết năm nay có cây mai nở rộ đầy hoa, có bánh chưng bánh tét, có sủi cảo tiền mừng, có lẽ, đây là cái Tết đầy đủ nhất, ấm áp nhất trong từng ấy năm của y đi…

“Cha ơi sao cha không đi ngủ?”

Chu Tường quay đầu lại thì đã thấy con trai mặt mày tèm nhem, chân đất đi ra đến. Y không trả lời chỉ vội khoác cho Chu Minh một chiếc áo rồi bế nó về phòng, ánh trăng dịu ngọt ngoài kia bỗng chốc bao trùm lấy họ, ấm áp… đến lạ kỳ.

“Thằng nhãi ranh kia ánh mắt không tồi đúng không?”

Nghê Thần nói, ngài ngồi vắt vẻo trên cành cây cao to như cánh tay của người trường thành, lưng ngài dựa vào thân cây ngửa đầu híp mắt nhìn ánh trăng. Cũng không biết ngài hỏi ai cũng lấy rượu ở đâu, ung dung tự tại mà từng ngụm từng ngụm sảng khoái uống. Mãi một lúc sau, ở đằng sau gốc đại thụ đi ra một người. Đó là một cô gái còn đang độ xuân xanh, trên người mặc một bộ váy đỏ rực, chân đi thiết hài, lưng đeo bảo đao. Nàng nhìn Nghê Thần, nói:

“Cho dù không tồi thì cũng chỉ là người thường mà thôi.”

Nghê Thần nghe thế thì phá lên cười:

“Tiêu Minh trước đây cũng là người thường. Nghê Linh, ngươi hà tất cố chấp đến thế?”

“Tôi không hiểu ngài đang nói gì cả. Ngài cũng đừng cứ lúc nào cũng nửa úp nửa mở như thế!”

Nghê Linh tức giận, tuy người này là trưởng bối của nàng vậy nhưng mà quyết định của nàng còn chưa đến mức hắn nhúng tay vào.

Nghê Thần không buông tha ngài nhìn Nghê Linh, ánh mắt ẩn chứa thứ gì đó không nói nên lời, ngài nói:

“Ngươi là thần, còn hắn chỉ là cô hồn nơi âm tào đại phủ mà thôi.”

Ánh mắt Nghê Linh tối sầm xuống, một cỗ bực bội dâng lên trong lòng, nàng gầm nhẹ:

“Chuyện của tôi không cần ngài quản!”

“Hỗn láo!”

Nghê Thần chưa từng tức giận, phải nói là, Nghê Linh chưa từng thấy người này tức giận. Ngàn năm qua từ khi nàng được sinh ra, người này luôn xuất hiện với bộ dạng cà phất cà phơ không đáng tin cậy. Nhưng không ai có thể phủ nhận được rằng hắn là uy thần sát phạt hết hung quỷ dã quỷ trên khắp đất này. Nghê Linh không biết tên thật của Nghê Thần, nàng chỉ biết người trong Nghê Thành gọi hắn là Nghê Thần, chỉ thế thôi cũng đủ biết địa vị của hắn như thế nào.

Chỉ khi nụ cười nửa vời kia biến mất và được thay bằng những đường nét nghiêm nghị khắc nghiệt thì không ai dám đối diện nhìn thẳng vào Nghê Thần. Phải chăng, đây mới là bộ mặt thật của Nghê Thần? Cái dáng vẻ kia chỉ là cái lốt mà ngài mang trên mình?

Nghê Linh cảm thấy máu trong mình như đang sôi lên sùng sục, tứ chi gắn chặt trên đất không thể nhúc nhích được. Nàng cảm nhận được mạch máu theo nhịp tim thình thịch thình thịch đập lên. Thật… đáng sợ, đáng sợ đến mức nàng thở không được.

Nghê Thần đang dùng thần lực áp bức Nghê Linh? Không, ngài chẳng qua chỉ dùng một chút huyết thống uy áp mà thôi. Đối với hậu bối này, Nghê Thần không biết làm sao cho phải, ngài nói:

“Nghê Linh! Ngươi phải biết, ngươi là thần! là Thần do thế giới này ban tặng. Mẹ ngươi là Nghê Hinh của Nghê tộc, phụ thân ngươi là Xích Hổ tướng quân, trong người ngươi chảy dòng máu cao quý của Nghê tộc và Tướng quân đất Nam.

Còn Tiêu Minh? Hắn chỉ là người thường, không, bây giờ hắn chỉ là một cô hồn dưới trướng của ta, trăm năm sau hắn lập công lớn có thể ta sẽ ban cho hắn thần cách, nhưng dù cho vậy, hắn cũng chỉ là hung thần thuộc hạ của ta mà không thể nào xứng danh với Thần.

Nghê Linh, ngươi chỉ là hài tử, ngàn năm qua một mực bó chân nơi Nghê Thành, ngươi còn quá nhiều thứ không biết, quá nhiều chuyện không hiểu. Ngươi đối với Tiêu Minh là gì? Ấy cũng chỉ là do hắn mở tay giúp đỡ ngươi, ấy chỉ là do hắn là người đầu tiên đối xử bình thường với người trong ngàn năm qua. Nghê Linh, ngươi không phân biệt được!

Ngươi biết yêu là gì sao? Biết ái là gì sao? Vì Tiêu Minh ngươi dám buông bỏ tất cả sao? Đối chọi với Uy Thần doanh trướng, đối chọi với Nghê Thành?”

Nghê Linh nghe mà bần thần cả ngươi, nàng muốn phủ nhận Nghê Thần nhưng không thể nói gì. Nàng không thể phủ nhận được từ khi sinh ra nàng đã là thần, cũng không thể phủ nhận được, Tiêu Minh là người đầu tiên giơ tay ra với nàng. Nghê Linh sinh ra đã là Hỏa Nghê nổi danh hung hăn hiếu chiến, trong các loại Nghê, không ai dám chọc Hỏa Nghê.

Mà Nghê Linh là Hỏa Nghê duy nhất được sinh ra trong ngàn năm qua, bạn bè đồng lứa không ai dám chơi với nàng, trưởng bối bận rộn mấy trăm năm chưa thấy mặt một lần. Nàng cứ như thế ở một mình trong Nghê Thành, cứ thế, cứ thế, cho đến khi Nghê Thần xuất hiện. Hắn khác với những trưởng bối khác trong Nghê Thành, không chiều chuộng nàng, trái lại, hắn vô cùng nghiêm khắc. Cũng không biết là ai bảo ai, hắn một tay nuôi nấng Nghê Linh, dạy bảo nàng. Phải nói, ký ức tuổi thơ của Nghê Linh, người xuất hiện nhiều nhất không phải là cha mẹ nàng mà là Nghê Thần. Cho đến khi có một ngày, ngài mang về Tiêu Minh, ngài nói:

“Nghê Linh, đây là thuộc hạ mới của ta, hắn tên là, Tiêu Minh.”

Nghê Linh còn nhớ lần đầu tiên nàng thấy Tiêu Minh, nàng thực sợ hãi hắn. Nực cười thay, nàng là Hỏa Nghê, là chiến thần, ấy vậy mà khi thấy một linh hồn của người thường, nàng lại sợ hãi hắn. Sợ hãi phát ra từ đáy lòng! Nàng sợ mùi máu tươi quấn quanh linh hồn của hắn, sợ hãi oán nghiệt trên người hắn và cũng sợ hãi… bi thương vô tận trên người hắn. Người này lúc còn trên đời là một người tài ấy nhưng hắn cũng gây nghiệt quá nhiều, Nghê Linh không hiểu, tại sao Nghê Thần lại muốn thu người này về trướng của mình.

Nhưng thời gian qua đi, Nghê Linh biết lòng mình có gì đó thay đổi, nàng vẫn sợ Tiêu Minh nhưng sâu trong đó, nàng còn có một cái gì đó khát vọng. Nàng không biết nàng muốn cái gì, cũng chẳng biết nàng đã thay đổi cái gì. Nàng biết Tiêu minh giúp đỡ nàng vì mệnh lệnh của Nghê Thần, hắn bảo vệ nàng cũng vì mệnh lệnh của người kia, nhưng mà lần đầu tiên, ngoại trừ Nghê Thần và trưởng bổi, có người không sợ nàng, có người đối xử bình đẳng với nàng.

********

“Nghê Linh, ngươi biết cái gì là yêu không?”

Không, ta không biết!

“Ngươi biết cái gì là ái sao?”

Ái là gì? Là giống ngươi đối xử với ta?

“Ngươi dám vì Tiêu Minh mà đối đầu với Uy Thần soanh trại sao? Đối đầu với Nghê Thành sao?”

Không, ta không dám.

Nghê Linh biết nàng chưa bao giờ là người kiên quyết, bề ngoài lạnh nhạt kia chỉ che dấu nội tâm hèn nhát của nàng. Và, Nghê Linh cũng biết, câu trả lời cuối cùng là gì.

Nghê Thần nhàn nhạt nói:

“Ngươi thua rồi.”

Nghê Linh cúi mặt, nàng nhẹ giọng nói: “Ta thua rồi, không, có lẽ, ta không thua.”

Nghê Thần nhìn nàng, Nghê Linh cười khổ sở: “Bởi vì giữa ta và y vốn chẳng có cuộc chiến nào cả.”

Nghê Thần nói: “Hài tử, đến đây nào.”

Chẳng biết từ lúc nào, Nghê Thần đã không còn ngồi trên cây nữa, ngài đứng trước mặt Nghê Linh, ôm nàng vảo lòng rồi nhẹ nhàng vỗ lưng như dỗ dành hài tử. Nghê Thần quanh năm suốt tháng rong ruổi nơi trần gian, ngài rất ít khi về Nghê Thành. Ngài nhìn Nghê Linh từ bé đến lớn ấy đã mấy ngàn năm, nhìn nàng dùng vỏ bọc che lấp nội tâm cô độc của chính mình. Nghê Thần vốn có thể kéo nàng ra khỏi cái vỏ bọc ấy, nhưng ngài biết, vẫn còn chưa đến lúc. Nghê Linh vẫn còn chuẩn bị nhiều lắm trước khi trở thành thần, một Hỏa Nghê Thần thực thụ.

Nghê Linh nói: “Tôi đến đây vì Tiêu Minh.”

Nghê Thần trả lời: “Ta biết.”

Nghê Linh vùi đầu vào lồng ngực của Nghê Thần, nàng nói: “Hắn mới đi theo ngài mấy năm, hắn không thể đánh thắng Thiên Cẩu.”

Nghê Thần vỗ đầu Nghê Linh, ngài cười nói:

“Không bằng ta với ngươi cá cược đi. Nếu hắn bị thương mà không mang vàng trở về được, ta sẽ theo ngươi về Nghê Thành giúp ngươi quản lý nó nghìn năm, còn nếu hắn có thể mang vàng về mà không bị thương nặng, ngươi phải theo ta nam chinh bắc chiến năm trăm năm. Thế nào?”

Nghê Linh ngẩng đầu nhìn Nghê Thần hồi lâu, nàng trả lời: “Được!”

Ngày 30 âm lịch, giao thừa.

Chu Tường vừa trộn nhân bánh vừa đùa giỡn với Chu Minh. Chu Tường được ba sai đến phụ bác hai, nó cầm trên tay cái cối vừa to vừa nặng, siêng năng giã bột.

Chu Minh miệng cười toe toét, hai tay nó nặng sủi cảo lại nặng ra hình thù kì quái, Chu Tường thấy thế thì cười, đặt sủi cảo nó gói vào đống sủi cảo chỉnh tề trên mâm.

“Cha ơi, Tết năm nay mình có đi cầu phúc không ạ?”

Chu Tường trả lời: “Đi!”

“Cha ơi, mình có đi xin lộc không ạ?”

“Đi!”

“Đi mua giấy bút nữa ạ?”

“Mua!”

“Mua cả sách mới?”

“Mua!”

“Chú Phán kêu cha có chuyện lừa con đấy!”

Chu Tường nghe thế thì ngậm miệng, y sâu kín liếc nhìn qua Chu Dương, nó vẫn đang hăng hái giã bột cùng với hóng hớt chuyện bên đây. Chu Dương thấy bác hai nhìn nó mắt nhìn miệng, miệng ngậm lại không nói một lời. Chu Tường nhìn qua Chu Minh hỏi:

“Vậy con tin cha hay tin Chú Phán?”

Chu Minh quệt mồ hôi trên mặt để lại một đường bột trắng, nó ưỡn ngực nói:

“Đương nhiên con tin cha rồi.”

Chu Dương cúi gằm mặt, không nỡ nhìn bạn nhỏ Chu Minh đáng thương bị cha mình lừa đến không còn gì…

Những ngày cuối năm và ngày Tết ở miền quê rất nào nhiệt, nhà nào nhà nấy đều có người đến thăm, duy riêng nhà họ Chu có vẻ im ắng đến lạ thường. Mấy ngày trước Chu Tường vung tay thuê về rất nhiều nô tài đã khiến người trong thôn tấm tắc thấy lạ nhưng đến hôm nay vẫn không có người phương xa đến gõ cửa thăm hỏi khiến họ cười thầm trong lòng. Ấy mà chẳng ai ngờ được chiều ngày 30 âm, quà tặng ùn ùn kéo đến, có đội ngựa từ kinh thành, lại còn có đội ngựa từ tận Đàng Trong đưa lại. Có người ra khỏi nhà tò mò nhìn qua mà ngay cả Chu Minh cũng nhìn mấy hòm rương đưa tới đến ngây người. Nó nhìn cha mình đã thay y phục mới, nho nhã tươi cười đón người mà bần thần. Cuối cùng, nó chỉ hỏi:

“Cha ơi, cha lừa con đúng không?”

Chu Tường nhìn con mình, ánh mắt y đong đầy ý cười, y xoa đầu nó, cười nói:

“Ừ!”

Chu Minh cảm thấy rất tức giận, nó cảm giác như cha đã dối lừa tình cảm của nó. Nó ôm gối nằm trong giường, ấm ức không nói nên lời. Chu Tường dựa vào cửa, cười nó:

“Con mấy tuổi rồi mà còn giận dỗi?”

Chu Minh không vui đáp lại:

“Nhưng cha lừa con!”

“Thế giờ con ghét cha à?”

Chu Minh khóc không nói nên lời, nó vùi đầu vào gối càng sâu, quyết định hôm nay sẽ không nói chuyện với cha của nó nữa! Nó cảm thấy cha mình càng ngày càng xấu!

___________tobe continued____________
#ALy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro