6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[VỆ]

Thể loại: Đam mỹ, truyện ngắn
Tác giả: Ly Thảo Bất Nhiễm
________________________
#6

Gần đến 12 giờ đêm cũng là thời khắc giao giữa năm này sang năm khác, Chu Minh ngồi trước hiên nhà chống cằm, năm nay khác hẳn với những năm khác. Chưa tính đến bàn thờ đã đủ đồ mà đồ tặng còn chất đầy trong phòng kho. Nó biết cha nó giấu nó rất nhiều điều nhưng mà nó cũng dần đoán ra được, cha đang giấu nó cái gì.

Chu Minh không vui, chỉ vì nó cảm thấy cha nó không tin tưởng nó. Chú Chu Phán đã nói, nếu yêu nhau thì không được lừa dối lẫn nhau, nó yêu cha nó như thế mà cha lại lừa nó. Cho dù nó biết cha làm thế có mục đích khác nhưng Chu Minh không vui chính là không vui. Hồi chiều Chu Dương có đến, anh ấy còn bảo nó đừng buồn, cha làm thế chỉ tốt cho nó rồi mai mốt nó sẽ hiểu. Chu Minh rầu rĩ, người lớn đúng là khó hiểu!

Chu Tường đã thắp nhang xong, y nhìn bầu trời sáng rực những đốm đèn li ti, chi chít như một đàn đom đóm trong lòng cũng bùi ngùi ngũ vị. Y nhớ ngày xưa, hạnh phúc ở hiện tại và hy vọng vào tương lai. Giống như người kia đã từng nói, giống như người kia đã từng dẫn hắn đi khắp nẻo Tiêu Phủ vào đêm giao thừa năm nào…

Nghê Thần đưa cho Nghê Linh một chén sủi cảo mà ngài trộm được từ phòng bếp nhà họ Chu, hai người họ ngồi trên cây đại thụ ngoài sân, ngắm bầu trời rực lửa. Nghê Thần thở dài:

“Rất lâu rồi ta mới được đón tết ở nơi trần gian này.”

Nghê Linh chậm rãi nhai sủi cảo rồi nói:

“Không phải là do mấy năm trước ngài lười biếng không trừng ác, mãi đến đêm ba mươi còn phải bôn ba đây đó sao?”

Nghê Thần không phục, nói:

“Ta không lười biếng, là do năm trước ta chỉ đi một mình đó chứ.”

Nghê Linh không trả lời ngài, nàng thầm nghĩ, cũng không phải trẻ lên ba mà tin lời ngài nói! Nàng lại ăn một miếng sủi cảo, trong lòng không ngừng than thở, tay nghề của Chu Tường quả thật tốt lắm, so với chén sủi cảo nàng ăn mấy trăm năm trước ở Nghê Thành ngon hơn nhiều.

Ở Nghê Thành không có Tết, cũng không biết các họ Thần tộc khác như thế nào nhưng từ khi sinh ra, Nghê Linh hiếm khi thấy Nghê Thành giống nhân gian tưng bừng đón Tết. Tết là khoảng thời gian nhân loại nghỉ ngơi nhưng đối với thần mà nói, Tết là những ngày bận rộn nhất. Nghê Thành vào những ngày Tết trống vắng hơn một nửa, họ nhà Hỏa Nghê bận rộn đi trừng ác, còn các họ tộc khác chia nhau đi ban điều lành.

Nghê Linh ngẩn người nhìn bầu trời trong đêm, lúc này, lồng đèn như hàng vạn chấm nhỏ li ti tạo thành một dải lụa sa xinh đẹp vắt ngang cả ngân hà. Nàng nhớ khi nàng còn nhỏ, mẹ từng mang nàng đến thăm cha vào dịp Tết. Xích Hổ tướng quân uy chấn một vùng phương Nam ấy vậy mà lại hiện nguyên hình đem nàng cõng lên bầu trời. Nàng còn nhớ rõ cái xúc cảm mềm mịn khi chạm vào đám mây trên trời kia. Nàng còn nhớ rõ ánh mắt yêu thương mà xin lỗi cha nhìn mình.

Nghê Linh cảm giác lòng nàng như đang có cái gì vỡ ra… hàng ngàn năm qua nàng oán trách cha mẹ, oán trách trưởng bối ngó lơ nàng, oán trách họ để nàng ở lại Nghê Thành. Nhưng nàng không hiểu được, họ cũng chẳng nỡ. Trọng trách trên vai quá lớn, họ không thể ích kỷ mà ở lại với nàng ngó lơ hết thảy, chẳng qua là thân bất do kỉ mà thôi.

“Tại sao ngươi khóc?”

Nghê Linh giật mình, nàng nhìn khuôn mặt của Nghê Thần trước mắt, gần đến nỗi nàng có thể nhìn thấy những đường nét chạm khắc tuyệt mĩ trên ấy, gần đến mức nàng có thể thấy đôi con ngươi sâu như đáy biển đang phản chiếu ảnh ngược của mình. Rồi nàng cũng chẳng biết từ khi nào khuôn mặt nàng đã lấm lem nước mắt…

Nghê Thần cảm giác có cái gì đó rất lạ, hàng ngàn, hàng vạn năm qua, trái tim của ngài cứ lẳng lặng ấy vậy mà ngay lúc này lại chấn động dữ dội. Ngài nhìn Nghê Linh từ nhỏ đến lớn ấy cũng chỉ vì đã lỡ hứa với Nghê Hinh sẽ chăm sóc con của nàng. Nhưng bây giờ, Nghê Thần lại cảm giác có cái gì đó khác biệt. Ngài nhìn Nghê Linh, ánh mắt biến hóa, trái tim trong lồng ngực cũng nhảy lên thật rộn rã theo từng nhịp đập của mạch máu:

Thình thịch… thình thịch… thình thịch…

Ngài đã sống hàng vạn năm nhưng buồn cười thay, bây giờ ngài mới cảm nhận được, vào tại giây phút này, mình mới thật sự được sống, sống cho ngài, sống chỉ vì ngài mà thôi.

Rất muốn xóa đi nước mắt trên khuôn mặt nàng…

Rất muốn ôm người trước mắt vào lòng…

Rất muốn hôn lên khóe mắt nàng và nói:

“Đừng khóc, có ta ở đây rồi.”

Và thật sự, Nghê Thần cũng thốt ra:

“Đừng khóc!”

Lời nói ra đều khiến hai người phải ngẩn ngơ, lần đầu tiên trong cuộc đời, Nghê Thần hiểu được cái gì gọi là lúng túng. Cuối cùng, ngài chỉ có thể cứng tay xoa đầu Nghê Linh, nói:

“Năm mới, khóc như thế khó coi lắm!”

Pháo Hoa rực nổ một góc trời, tất cả mọi người đều ra khỏi nhà ngẩng đẩu nhìn nhưng cũng chỉ thấy một màn đêm trải đầy ánh sáng của đèn lồng. Pháo hoa ở cách họ rất xa, rất xa, xa tới nổi có lẽ cả đời này bọn họ cũng không thể nhìn thấy. Nhưng họ vẫn mong chờ nghe tiếng nổ ấy, như tiếng chuông lành báo thức vào đêm giao thừa. Nghê Linh nhìn qua Chu Minh đang háo hức cầm tay Chu Tường chỉ lên bầu trời. Trong màn đêm chỉ có dải lụa ánh sáng ấy, nó hạnh phúc mà kêu lên:

“Cha ơi, pháo hoa, cha ơi!”

Nghê Linh nhìn cảnh ấy, trong chốc lát lòng nàng như có một thứ bông mềm mại cọ vào. Nàng đặt bát sủi cảo qua một bên, chân dẫm lên chân không từ từ lộ ra nguyên hình.

Dân gian từ xưa truyền lại, Nghê mang hình dạng của sư tử và chó dữ, hỏa nghê lại đạp dưới chân một hỏa cầu, toàn thân bốc lửa.

Giữa vùng trời mênh mông bên trên Chu gia thôn, một quả cầu lửa như ánh thái dương kéo đến. Người người bên dưới thấy dị tượng đều kinh hô trầm trồ, Nghê Thần đứng bên dưới, trong mắt đong đầy ý cười.

Nghê Linh vẫy tay, ngọn lửa như có sinh mệnh mà nở rộ lên từng đóa, từng đóa chồng lên nhau bắn ra từng tia lửa nhỏ. Nàng đứng giữa bầu trời, cảm giác rất kỳ diệu, giống như cơ thể của nàng nối liền với nhịp đập, nối liền với sự sống của vạn vật, tay nàng ấn pháp quyết không dừng, lửa rơi xuống nhưng không hề đốt cháy thứ gì, tàn lửa phấp phới như vạn vạn đom đóm mãi mà không tắt. Có lẽ, kỳ tượng này chỉ có một lần trong thiên hạ và những người ở nơi đây chỉ có thể thấy cảnh này duy nhất một lần trong đời…

Thần khác với người thường, có lẽ trong mắt người thường, đêm 30 chỉ là một khoảnh khắc kỳ diệu họ thấy trong lòng nôn nao nhưng là Thần lại tận mắt chứng kiến cảnh tượng kỳ diệu ấy. Vạn vật đất trời như xé đi thứ quần áo cũ kỹ, từng sợ lam quan cùng kim quang xinh đẹp đan chéo vào nhau tạo nên tấm lưới rực rỡ bao trùm hết thảy. Có tiếng tim đập của vạn vật truyền về, có nhịp thở thổi bùng lên sức sống.

Nghê Thần đứng trên đại thụ, ngài nói: “Năm mới vui vẻ!”

Nghê Linh đứng giữa đất trời, ngọn lửa xinh đẹp vây quanh lấy nàng như mãnh xà xinh đẹp, nàng nói: “Năm mới vui vẻ!”

Tiêu Minh đứng trên đỉnh núi, hắn cắm Trảm Yêu kiếm vào đá như cắm vào bùn, ngẩng đầu nhìn trời đêm rực rỡ, trầm giọng nói: “Năm mới vui vẻ!”

Chu Tường ôm Chu Minh vào lòng, hôn lên trán của nó, cười: “Năm mới vui vẻ!”

Người trong thôn quỳ xuống cầu khấn, chắp tay vái lạy, họ không ngừng lầm bẩm: “Thần hiển linh, thần hiển linh vào năm mới…”

Mấy đứa nhỏ trong nhà cũng học theo cha mẹ của mình mà quỳ xuống, giọng nói lắp bắp không liền mạch. Mà Chu Minh cầu xong cũng chỉ có thể ngẩn ngơ mà thốt lên một câu:

“Thần linh thật xinh đẹp!”

Vì câu nói này, Nghê Linh phá lệ vung tay lên, một đốm lửa đậu trên cánh mũi của Chu Minh, không hề nóng, thật ấm áp, ấm áp như vòng tay của cha vậy.

*

*

*

Có lẽ, cái Tết này là một cái tết mà người dân ở Chu Gia thôn không thể quên được. Chưa kể đến sự quật khởi của Chu gia, kinh ngạc nhất vẫn là thần linh hiện hình vào đêm ba mươi giao thừa.

Chu Minh chui vào đầu lân, cùng Chu Dương đi khắp thôn xóm xin bao lì xì. Nó vừa đi vừa kể cho Chu Dương nghe chuyện ngày hôm qua, hứng phấn quên cả lời nó giận dỗi sẽ không thèm để ý đến cha của mình.

Mùng một Tết nhà nhà mở rộng cửa ngõ đón khách vào nhà, Chu Phán đến đạp đất nhà Chu Tường, hắn đã rất hân hoan khi biết năm nay tuổi mình hợp với nhà anh rể. Chỉ là Chu Phán không biết, ngay đêm giao thừa nhà Chu Tường đã có Nghê Thần cùng Nghê Linh đạp đất, chú định là thịnh vượng quanh năm không bị kẻ xấu hãm hại.

Chu Minh nhận tiền lì xì mà cười híp cả mắt, năm nay nhà nó có rất nhiều khách, khách từ phương xa cũng không hề ít. Chưa bao giờ nó thấy nhà mình rộn rã như năm nay, đến ngày mùng ba khách mới bớt đi một chút. Ấy vậy mà Chu Minh mới nhảy chân sáo ra ngoài cửa đã đá phải thùng gỗ. Nó đau đớn ôm chân mình, nhìn một chồng rương gỗ ai lại đặt chình ình trước cửa.

“Cha ơi, có ai mang đồ tới hay sao này!”

Chu Tường nghe thế thì từ bên trong khập khiễng bước ra ngoài nhưng y vừa nhìn thấy rương gỗ lại bần thần cả người.

Rất quen thuộc, đó là rương gỗ mà năm năm trước có ấn ký nhà họ Chu.

Chu Tường không màng cái chân đau mà bước được bước không lao đến, y nhìn xung quanh một lượt lại một lượt nhưng vẫn không nhìn thấy hình bóng người mình muốn tìm. Y rất muốn khóc, y đã tưởng y có thể đem tất cả lắng đọng khóa chặt thật sâu lại nhưng y nhận ra mình tưởng bở. Chỉ cần một chút gì thôi, một chút hương vị quen thuộc, y lại không thể kiềm lòng mà miên man nhớ lại. Chu Tường run môi, lẩm bẩm hỏi:

“Chủ Thượng, là ngài sao?”

‘Phải!’

Gió thoáng qua trông thật lạnh lẽo, Chu Minh ngẩn ngơ, nó thấy được một hình bóng cao lớn đang đối diện cha nó. Người đó mang trên lưng một thanh kiếm vừa to vừa dài, cả người hắn toát ra khí thế khiến Chu Minh rùng mình, nhưng kỳ lạ là nó lại không sợ.

Người đó quay đầu lại nhìn nó, Chu Minh thấy hắn cười với mình, hắn ôm cha mình vào lòng, vỗ nhẹ lưng cha như cha đã dỗ dành nó.

Một lúc sau nó mới hỏi cha:

“Cha ơi, là bằng hữu của cha mang quà đến sao?”

Chu Tưởng nhìn rương gỗ ánh mắt phức tạp, cuối cùng, hắn sai người hầu mang rương đặt vào phòng mình. Y trả lời con trai:

“Phải, là bạn của cha mang đồ tới.” Từ bạn kia y nói rất nặng nề nhưng mà đứa trẻ vẫn không nhận ra. Chu Minh nhớ lại điệu bộ của người kia, ngập ngừng hỏi:

“Có phải là bạn rất thân không ạ?”

Chú Phán đã nói chỉ có người thân thiết mới có thể ôm nhau mà thôi. Người kia lại dè dặt, lại cẩn thận như thế, hẳn hắn rất yêu quý cha của mình.

Chu Tường ánh mắt xa xăm, y nói:

“Ừ, rất thân, rất thân.” Thân đến mức cả một đời đều không thể quên được, cả một khắc đều không thể ngừng nghĩ.

Đã từng, y quá ngây thơ trước thời cuộc,

Y đã đánh cược bằng tất cả trái tim và sinh mệnh,

Nhưng vẫn không thể được,

Y vẫn quá ngây thơ,

Trước thế gian miệng lưỡi,

Trước ánh mắt thị phi,

Y bỏ trốn,

Hắn bỏ trốn,

Và họ mãi mãi không thể gặp lại nhau nữa...

Nghê Thần nhìn người đang quỳ trước mắt không nói một lời, Nghê Linh đứng đằng sau ngài cũng im lặng không lên tiếng.

Ngài nói:

“Bảo kiếm tặng danh tướng, ngươi đã thắng Thiên Cẩu, ngươi đáng được nhận thanh kiếm này.”

Tiêu Minh vẫn quỳ, hắn trả lời:

“Đa tạ thần đã ban thưởng nhưng phận tôi không dám nhận Trảm yêu kiếm, chỉ mong Nghê Thần có thể chấp thuận một thỉnh cầu của tôi.”

Nghê Thần phá lên cười, ngài gằn lên:

“Đồ ta ban ra chưa bao giờ lấy lại, Tiêu Minh ngươi không cần nói ta cũng đã biết. Nhưng ngươi có nghĩ hậu quả của việc này là gì không?”

Tiêu Minh không trả lời, ngài nói tiếp:

“Ngươi không thể theo chân ta, ngày qua ngày chỉ bó gối trong một cái giếng nhỏ hẹp. Ngọc thô không mài ấy cũng chỉ là một viên ngọc không có giá trị, Thần ta không cần thuộc hạ không có giá trị.”

“Tôi chỉ xin ngài năm mươi năm, năm mươi năm sau nếu tôi không vượt qua thử thách của ngài, tôi nguyện hồn phi phách tán.”

Nghê Thần phất tay:

“Có đủ to gan để mặc cả với ta! Vậy ta cho ngươi năm mươi năm, năm mươi năm này ngươi phải giữ yên bình định vùng đất này, giết sạch lũ hung quỷ càn quấy. Ta không cần biết năm mươi năm này ngươi như thế nào, năm mươi năm sau, nếu ngươi không qua được thử thách của ta, ta sẽ cho ngươi hôi phi yến diệt không còn một tia linh hồn.”

Tiêu Minh cũng chả quan tâm đến cái gọi là hồn phi phách tán, hắn chỉ muốn mình bồi Chu Tường hết kiếp này, đến kiếp sau nguyện y bình an hạnh phúc là được. Cuối cùng hắn nói:

“Tạ thần ban ơn! Tôi cũng xin phép đi trước.”

Nói rồi hắn quay đầu bỏ đi, để lại Nghê Thần đứng đằng sau chậc lưỡi:

“Hắn là tên thuộc hạ vô lễ nhất với ta trong từng ấy năm.”

“Cũng là tên thuộc hạ ngài hài lòng nhất trong từng ấy năm đi.” Nghê Linh nói.

“Ngươi đừng để hắn quá đắc ý, chưa đến năm mươi năm sau, hắn nhất định phải đến cầu ta một chuyện, hừ! Xem đến lúc ấy ta xử lý hắn thế nào!”

“Ngài chắc hắn sẽ đến cầu ngài sao?”

“Chu Tường hắn bỏ xuống không được, mà Chu Minh hắn cũng không thể không để mắt tới. Hắn muốn ở lại bảo vệ hai cha con người kia một đời một kiếp bình an cũng không dễ dàng như thế!”

Nghê Linh nhìn người đang cười đắc ý bên cạnh mà không nói được lời nào. Trong Nghê Thành, người này chắc chắn xấu tâm nhất rồi…

Đầu năm dâng hương lễ phật, Chu Tường hiếm khi gieo cho mình một quẻ. Sư trụ trì nhìn quẻ tượng y gieo, tấm tắc nói:

“A di đà phật, vị thí chủ này có quý nhân bảo hộ, không lo hung sự, cả đời bình an hưởng phúc con cháu.”

Chu Tường nghe thế thì chỉ cười tạ mà không nói gì nhưng Chu Minh đứng bên cạnh lại tin tưởng lời của sư trụ trì. Nó hằng ngày vẫn thấy người kia ở gốc cây cổ thụ. Hắn khi thì ngồi trên cây nhìn về phía xa xăm, khi thì ngồi lau trọng kiếm, khi thì nhìn cha nó đến thất thần.

Chu Minh cũng đã từng cả gan hỏi người kia tại sao ở nhà nó mãi mà không đi, chỉ nghe hắn trả lời:

“Ta ở đây vệ hai người một kiếp bình an, không lo sóng gió!”

Ngươi dành tuổi trẻ cho ta,

Tâm ta không dám đưa trả,

Ngươi dành trái tim cho ta,

Tình ta cũng chẳng dám phạm,

Chỉ trách thời cuộc,

Chỉ trách thị phi,

Chỉ dám nguyện:

Lẳng lặng bên ngươi,

Nhìn ngươi một kiếp,

Vệ ngươi một kiếp,

Hảo hảo khoái hoạt,

Hỏa hảo bình an.

Có ta, ở đây vệ ngươi.

------ Hoàn --------- Chính văn -----
#ALy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro