Em thổi cho tôi đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đại hội thể dục thể thao kết thúc lúc sáu rưỡi chiều, ai muốn ở lại tự học có thể ở lại, ai muốn về nhà có thể ra về.

Điền Chính Quốc kéo dây buộc trán bỏ vào trong ngăn bàn, vừa bỏ sách bài tập vào trong cặp.

Cho dù đang là đại hội thể dục thể thao, Lý Thư Nhã cũng không có ý định tha cho bọn họ.

Động tác của Phác Trí Mẫn rất nhanh, nó chạy tới ghé vào cửa sổ cạnh bàn Điền Chính Quốc: "Ăn lẩu ăn lẩu ăn lẩu!"

Điền Chính Quốc liếc nhìn nó: "Tưởng ông bảo là ăn gì cũng được?"

Phác Trí Mẫn sửng sốt: "Nhưng bọn mình đã thống nhất rồi mà?"

Điền Chính Quốc không nhịn được cười, Phác Trí Mẫn mới hiểu ra là vừa rồi Điền Chính Quốc trêu mình, lập tức bổ nhào tới nắn bóp mặt cậu.

Hầu hết mọi người vẫn ở lại lớp, có đến một nửa là ở lại tự học.

Lúc này trong hành lang xuất hiện một người, là anh trai của quầy hoa quả trong trường.

Về mặt này thì trường Kim Dương làm rất tốt, do phụ huynh học sinh đề nghị nên trong tạp hóa không chỉ bán đồ ăn vặt mà còn có cả quầy bán hoa quả và các chế phẩm từ sữa, với mỹ danh là bổ sung vitamin và protein cho các con.

Hoa quả bán trong đây còn tươi hơn ở bên ngoài, không gì quý giá hơn đám nhóc học trò này.

Một mình anh trai đó, hai cánh tay xách hai cái túi to, bên trong chứa đầy hộp nhựa trong suốt, anh chàng đi thẳng đến lớp của Điền Chính Quốc, đứng ở cửa gọi bí thư ra nhận đồ.

Văn Đình ngơ ngác không hiểu ra làm sao, đi ra cửa hỏi có chuyện gì.

Anh trai nọ bèn đặt cả hai cái túi to lên mặt bàn, đưa hóa đơn cho Văn Đình nhìn: "Tổng cộng là 56 hộp cho lớp em, em xác nhận giúp anh, mỗi bạn một hộp."

Văn Đình sửng sốt, càng thêm không hiểu, nhưng vẫn nhìn hóa đơn trong tay, là đặt cho lớp của bọn họ, đúng 56 hộp, cô mờ mịt gật đầu.

"Đều đã được rửa bỏ vỏ cắt sẵn rồi, trong hộp có nĩa, có thể ăn trực tiếp luôn, hàng vừa mới nhập hôm nay đó." Anh trai kia cười rộ lên để lộ hàm răng đều đặn, đồ đã đưa đến, anh ta lập tức đi ngay.

Văn Đình đoán là Lý Thư Nhã mua, có người hỏi cô, cô cũng nói là Lý Thư Nhã mua, nếu không thì ai sẽ hào phóng mua hoa quả cắt sẵn cho bọn họ như vậy.

Cô bảo cán sự thể dục giúp mình phát cho mọi người.

Phác Trí Mẫn nhìn hoa quả trong tay Điền Chính Quốc, hai mắt phát sáng, nó nghe được Văn Đình nói, cực kì hâm mộ: "Chủ nhiệm lớp các ông tốt thật đấy."

Điền Chính Quốc thản nhiên trả lời: "Là tốt theo kiểu mỗi ngày cho ông thêm ba tờ đề ấy hả?"

Phác Trí Mẫn: "..."

Mẫn Doãn Kì xuất hiện ở bên cạnh, hắn đã thay quần áo, mặc áo ba lỗ màu trắng, vừa rộng vừa lớn, trông như thằng côn đồ. Từ phía sau tóm lấy cổ Phác Trí Mẫn, hắn nói: "Buổi sáng anh trai cũng đưa cho em, sao em không khen là tôi thật tốt hả?"

Phác Trí Mẫn không buồn quay lại nhìn, một bàn tay đập thẳng lên mặt Mẫn Doãn Kì.

Điền Chính Quốc cũng lười quan sát hai người họ, hai phút là có thể đánh nhau, hai phút sau đã làm hòa.

Cậu sắp xếp lại bài tập, hộp hoa quả trong tay vẫn còn lạnh, Điền Chính Quốc mở nắp ra, một nửa là anh đào, nửa còn lại là dưa vàng với nho đen.

Đều là những loại quả ngọt.

Điền Chính Quốc vô thức nhìn về phía Kim Thái Hanh, đúng lúc Kim Thái Hanh kéo khóa cặp sách, cũng nhìn về phía cậu.

Bọn họ đi ra khỏi cổng trường, Kim Thái Hanh tụt lại phía sau với Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc miệng vừa nhai anh đào vừa liếc nhìn Kim Thái Hanh, ậm ờ hỏi: "Anh mua à?"

Kim Thái Hanh không trực tiếp thừa nhận, anh hỏi lại: "Ăn ngon không?"

Điền Chính Quốc hơi ngập ngừng: "Ngon."

Nụ cười nơi khóe miệng Kim Thái Hanh rõ ràng hơn một chút.

---

Bảy tám giờ tối là lúc náo nhiệt nhất, đèn trong tiệm không sáng lắm, một màu lam yếu ớt trộn lẫn với màu hồng ấm áp, ở trên nóc bàn treo một cái đèn hoa sen màu trắng không quá lòe loẹt.

Có vẻ quán vừa được quét dọn, mặt sàn sạch sẽ còn thoang thoảng mùi nước xà phòng.

Kim Thái Hanh không hỏi Điền Chính Quốc muốn ăn gì, nhưng lúc gọi món lại rất tự nhiên gọi toàn những món Điền Chính Quốc thích.

Tôm nõn, cá thái lát, cải thảo, khoai tây.

Điền Chính Quốc thấy vậy cũng hơi bất ngờ, thật ra mỗi khi gọi món cậu sẽ do dự rất lâu, bởi vì luôn cảm thấy cái này cũng ngon, cái kia cũng thích, chọn một đống món, quanh đi quẩn lại vẫn chỉ ăn vài món như cũ.

Phác Trí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc thì khác, nguyên cả cuốn menu chỉ thiếu mỗi rượu là không gọi.

Nhân viên phục vụ đã hỏi lại ít nhất năm lần: "Mọi người chắc chắn chưa ạ? Em nghĩ là...."

Điền Chính Quốc mỉm cười với cô: "Chốt đơn đi."

Dù sao thì cũng là Kim Thái Hanh mời, có thêm hai cái thùng cơm cũng không sao.

Đồ ăn mau chóng được dọn lên, Điền Chính Quốc không có thói quen nhúng đồ ăn nên chỉ cầm đũa rồi bất động. Kim Thái Hanh liếc nhìn cậu, ngay từ đầu đã bỏ vào những món cậu thích.

Mẫn Doãn Kì ở phía đối diện đổ nguyên một bát tiết vịt vào.

Phác Trí Mẫn lập tức xù lông: "Anh ăn lẩu kiểu này hả? Ăn thế có khác gì cám lợn không?" Bởi vì Mẫn Doãn Kì còn định đổ tiếp cả đĩa cùng một loại thịt vào.

Mẫn Doãn Kì yên lặng đặt đĩa lại chỗ cũ.

Kim Thái Hanh không có hứng thú với đồ ăn, không đói là được, cả quá trình anh chỉ lo nhúng đồ ăn cho Điền Chính Quốc, sau đó nhanh chóng vớt ra, những người kia ngay cả cặn cũng không thấy.

Mọi người: "..."

Đáng lẽ hai người bọn họ nên ăn riêng một bàn mới phải.

Điền Chính Quốc mải ăn, không để ý tới mấy chuyện này, cậu vừa ăn vừa nghe Phác Trí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc nói chuyện, cậu thích bầu không khí náo nhiệt như thế này.

Mẫn Doãn Kì hỏi Phác Trí Mẫn định thi đại học nào, Phác Trí Mẫn nói Quốc Quốc thi đại học nào thì nó sẽ thi đại học đó.

Tất cả không hẹn mà cùng nhìn về phía Điền Chính Quốc, động tác của Kim Thái Hanh dừng lại, anh cũng muốn biết Điền Chính Quốc sẽ thi trường đại học nào.

Lúc trước Điền Chính Quốc định thi đại học A, nhưng đại học A lại không có ngành đạo diễn, trường có thể sánh vai với đại học A cũng chỉ có đại học S, học viện chuyên về phim ảnh.

Cậu ngẫm nghĩ, chậm rãi nói: "Chắc là đại học A hoặc đại học S."

Phác Trí Mẫn: "Vậy tôi không thi nổi rồi, tôi cảm thấy cái trường cao đẳng trái phép đối diện đại học A kia thích hợp với tôi hơn."

Trịnh Hạo Thạc: "Tôi thì chắc là thi đại học thể dục thể thao."

Điền Chính Quốc nhìn về phía cậu ta: "Đại học thể dục thể thao?"

Trịnh Hạo Thạc gãi đầu: "Mạnh Âu nói cô ấy thích con trai học thể thao."

Điền Chính Quốc: "..."

Kim Thái Hanh gắp một miếng rau cải, bỏ vào trong bát của Điền Chính Quốc, nhàn nhạt hỏi: "Em thích đóng phim à?"

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Thích quay phim, tạo dựng kịch bản cho đến khi thành câu chuyện trên màn ảnh, tôi thích quá trình đó."

Đây là lần đầu tiên Điền Chính Quốc nói về việc cậu thích ở trước mặt Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh mỉm cười: "Tốt."

Vì sao Điền Chính Quốc không thể ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh anh nhỉ?

Có lẽ là no rồi, cậu bé đặt đũa xuống, ôm cốc nước ô mai từng ngụm từng ngụm uống, có chút buồn rầu nói: "Nhưng điểm cao quá."

Tổng điểm là 750, hai chỗ này đều yêu cầu điểm 700 trở lên, bọn họ chỉ thiếu điều viết sáu chữ "Chúng tôi chỉ cần tinh anh" ở trên cổng trường nữa thôi.

Mẫn Doãn Kì vừa bới nồi tìm giá đỗ vừa nói: "Thành tích của A Hanh tốt lắm, cậu để A Hanh phụ đạo đi, chắc chắn sẽ qua thôi. Trước đây tôi đi du học, mỗi lần thi cử đều nhờ A Hanh dạy cho mới qua môn đấy."

Điền Chính Quốc chỉ nói vậy thôi chứ cậu hoàn toàn có thể tự mình thi đỗ, chẳng qua là vì củng cố thân phận học tra của mình, trước kia thành tích của nguyên thân kém như vậy, tự dưng nói muốn thi đại học A với đại học S, không tự dẫm mình hai cái không được.

Có khác gì mấy đứa đã không có não còn thích phát ngôn bừa bãi, ếch ngồi đáy giếng không.

Nhưng nhờ Kim Thái Hanh ư, Điền Chính Quốc không muốn, tự cậu có thể làm được.

Kim Thái Hanh không nói gì, Mẫn Doãn Kì gắp giá đỗ vào trong bát của Phác Trí Mẫn, liếc nhìn anh, thúc giục: "A Hanh, đúng không, có ông kèm thì tỉ lệ đỗ của Điền Chính Quốc sẽ lớn hơn nhiều."

Lúc này Kim Thái Hanh mới ừ một tiếng, rất qua loa, như thể chỉ trả lời cho có lệ.

Mẫn Doãn Kì đột nhiên nhắc tới mới khiến cho Kim Thái Hanh nhận ra sự thật, rằng một ngày nào đó Điền Chính Quốc sẽ rời khỏi anh, em ấy sẽ đến học ở một ngôi trường khác, quen biết với những người bạn khác...

Đèn trên bàn rất sáng, là đèn chân không, hàng mi dài của Kim Thái Hanh che khuất đi bóng tối mờ nhạt nơi đáy mắt. Sau đó anh không nói chuyện nữa, hoặc là ậm ừ cho có, hoặc là không trả lời.

Bàn bên cạnh bọn họ vừa có khách vào ngồi, cũng là những thanh thiếu niên, nhân viên phục vụ đang bưng một nồi nước dùng vừa đun sôi, đi ngang qua bàn bọn họ.

Mặt đất rất trơn, trước đó có vài vị khách đã suýt ngã ở đây, có vài người đến phàn nàn với quầy thu ngân rồi nhưng vẫn chưa ai lau, quá nhiều người qua lại, dẫm lên dẫm qua vẫn để như cũ.

Nhân viên phục vụ là một cậu con trai, lúc đi ngang qua Điền Chính Quốc, chân trái bỗng trượt một phát, cả người ngã ngửa ra sau, tay y vội vàng vung về phía trước, cả một nồi canh cứ thể dội thẳng về phía Điền Chính Quốc.

Chỗ ngồi là ghế sô pha, không thể dịch chuyển, Điền Chính Quốc có muốn tránh cũng không có chỗ tránh, Kim Thái Hanh ngồi ở bên trong, anh phản ứng rất nhanh, lúc đầu anh đang khép nửa mắt lắng nghe đám Điền Chính Quốc nói chuyện, lúc nhân viên phục vụ đi tới anh đã để ý rồi.

Từ bên cạnh, anh nghiêng sang, cả người che ở trước người Điền Chính Quốc.

Cả một nồi nước dùng giội hết lên lưng Kim Thái Hanh, có vài giọt còn bắn lên mặt Điền Chính Quốc và những người khác.

Lúc này, cả người Kim Thái Hanh bốc hơi nóng hừng hực, lại không ai cười nổi.

Ngoại trừ chính anh.

Anh giơ tay lau đi nước canh trên mặt Điền Chính Quốc, khẽ nói: "Tôi đã nói em nên vào trong ngồi rồi."

Mẫn Doãn Kì là người đầu tiên phản ứng, hắn đứng dậy, lấy từ tầng dưới của tủ lạnh ở gần đó một thùng nước khoáng, vặn ra đổ lên người Kim Thái Hanh.

Hắn không nói gì, sầm mặt.

Nồi nước dùng còn đang sôi, lúc này mới chỉ là đầu thu, mọi người đều mặc mỏng, nước sôi đổ trên người như vậy, có khi sẽ để lại sẹo.

Đây là lần thứ hai Kim Thái Hanh che chở cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc giương mắt, trong mắt là sự kinh hoàng và hoảng loạn, cậu lắp bắp nói: "Anh có sao không?"

Sao có thể không sao được? Mặt mũi Kim Thái Hanh trắng bệch, trắng như giấy.

May mà đó là nước dùng, nước dùng không có nhiều dầu mỡ, dễ tỏa nhiệt, nếu như có sa tế hay dầu mì thì nhiệt độ sẽ bị khóa lại.

Điền Chính Quốc cầm lấy đồng phục của mình ở bên cạnh, đưa cho Kim Thái Hanh: "Anh thay tạm đồ của tôi đi, tôi đi tính tiền, sau đó chúng ta đi bệnh viện."

Cậu cũng không hoảng loạn, nhưng giọng nói đã có phần run rẩy.

Phác Trí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc cuối cùng cũng kịp phản ứng, Phác Trí Mẫn nhìn về phía nhân viên phục vụ: "Mẹ ơi, anh làm cái gì vậy?"

Phác Trí Mẫn đang cảm thấy không thể tin nổi, không thể tưởng tượng nổi, chứ không phải là muốn trách móc. Nguyên một nồi canh sôi ùng ục như vậy, sao có thể giội lên người được, vậy mà giội rồi đó.

Kim Thái Hanh có thể che cho Điền Chính Quốc, là điều mà không ai ngờ được, bọn họ thậm chí còn không kịp phản ứng.

Cậu trai kia sắp khóc rồi, đứng ở bên cạnh không ngừng xin lỗi, nói mình sẽ bồi thường tiền thuốc.

Ánh mắt Trịnh Hạo Thạc trở nên phức tạp, nếu thật sự muốn bắt đền thì e có bán cả cái cửa tiệm này đi cũng không đủ để bồi thường.

Mẫn Doãn Kì nhìn Kim Thái Hanh, sự cà lơ phất phơ bình thường treo ở trên mặt giờ không còn lại chút gì, hắn thản nhiên nói: "Cậu không bồi thường nổi đâu, đi làm việc đi."

Kim Thái Hanh cầm áo khoác của Điền Chính Quốc: "Tôi đến nhà vệ sinh, mấy người xuống dưới tầng một chờ tôi."

Điền Chính Quốc đi thanh toán, không quên bốc một nắm kẹo cho mọi người, cửa hàng trưởng đuổi tới, phía sau là cậu nhân viên phục vụ lúc nãy.

"Tiền thuốc men chúng tôi sẽ bồi thường, là do tiệm của chúng tôi sơ suất, các chi phí trị liệu khác chúng tôi cũng sẽ trả đủ, đây là trách nhiệm của chúng tôi. Sau này các bạn có đến tiệm chúng tôi ăn cơm, tất cả đều miễn phí hết." Cửa hàng trưởng cúi rất thấp, hàng năm đều xuất hiện tin tức tiệm lẩu có khách hàng bị giội nước canh, Điền Chính Quốc không ngờ rằng hôm nay mình lại gặp phải.

Nếu như Kim Thái Hanh thật sự muốn tính toán, cái tiệm này của bọn họ cũng đừng hòng mở cửa nữa.

Chính chủ không có ở đây, bọn họ cũng không thể tự tiện tha thứ này nọ được, cửa hàng trưởng bèn cùng bọn họ đợi Kim Thái Hanh, ông ta còn tranh thủ trách mắng nhân viên phục vụ ở bên cạnh để làm dịu bầu không khí.

Kim Thái Hanh đi ra khỏi thang máy, Điền Chính Quốc bước lên đón anh: "Còn đau không?"

Điền Chính Quốc biết mình hỏi thăm thật vớ vẩn, chắc chắn là còn đau chết đi được, nhưng cậu vẫn muốn hỏi.

Kim Thái Hanh hiếm khi mặc sắc màu rực rỡ như màu đỏ, lúc đầu còn cho rằng màu đỏ có thể khiến anh trông bớt lạnh lùng hơn, không ngờ anh lại cứ thể đè ép cả sự rực rỡ nhiệt liệt đó.

Hoàn toàn khác với sự phô trương của Điền Chính Quốc.

Gương mặt Kim Thái Hanh rất lạnh, màu đỏ khiến cho nó thêm phần diễm lệ, nhưng khí chất của anh vẫn lạnh lùng thanh cao. Chắc chắn bạn sẽ không thể cho rằng anh ta là một người dễ gần chỉ vì anh ta mặc một màu sắc tươi đẹp.

Sự xa cách và kiêu ngạo cao quý, đã có từ trong xương cốt.

Cửa hàng trưởng nhìn thấy anh thì sửng sốt mất mấy giây, sau đó tiến lên lặp lại những lời trước đó đã nói với đám Điền Chính Quốc.

Anh không trả lời cửa hàng trưởng mà nhìn về phía Điền Chính Quốc, rũ xuống hàng mi dài, lộ ra sự mềm mại vô hại: "Quốc Quốc, tôi đau, tôi muốn đi bệnh viện."

Phác Trí Mẫn là đứa mắc lừa nhanh nhất, nó kéo cửa hàng trưởng: "Đừng nói xin lỗi nữa, bọn tôi phải đến bệnh viện, chuyện bồi thường ông cứ liên hệ anh ta, chuyện ăn uống miễn phí liên hệ tôi."

Nó kéo Mẫn Doãn Kì đến trước mặt cả hai, ý là việc bồi thường thì thương lượng với hắn.

Trịnh Hạo Thạc không nhìn nổi nữa, túm cổ Phác Trí Mẫn lôi ra khỏi cửa.

Điền Chính Quốc kéo tay Kim Thái Hanh: "Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện trước."

Chỉ còn lại Mẫn Doãn Kì, hắn mỉm cười, nói với bọn họ: "Mấy người nên cảm thấy may mắn người bị thương không phải là cậu bé ở bên cạnh."

Xưa nay Kim Thái Hanh không nghe giải thích không xem quá trình, nếu như hôm nay cái nồi đó đổ vào người Điền Chính Quốc mà anh không kịp phản ứng, anh sẽ trừng phạt bản thân, đồng thời, cũng sẽ phá hủy quán lẩu này.

A Hanh vô lý vậy đấy.

"Không cần mấy người phải bồi thường, nhưng sau này để ý hơn chút đi. Chậc, cũng may bọn này là người tốt..." Hắn vừa nói vừa đẩy cửa đi ra ngoài.

---

Trên xe taxi, không khí rất im lặng, bọn họ có năm người, Mẫn Doãn Kì và Phác Trí Mẫn ngồi chung một xe, Trịnh Hạo Thạc, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh ngồi chung một xe.

Trịnh Hạo Thạc ngồi cạnh tài xế, nghĩ lại tình hình lúc đó, đến bây giờ cậu ta vẫn cảm thấy hoảng sợ.

Điền Chính Quốc ngồi đối diện với lối đi nhỏ, nếu cái nồi đó giội thẳng vào mặt Điền Chính Quốc, Trịnh Hạo Thạc nghĩ cũng không dám nghĩ hậu quả sẽ như thế nào.

Nghĩ tới đây, cậu ta hoàn toàn thay đổi cái nhìn với Kim Thái Hanh. Trịnh Hạo Thạc quay đầu nói với Điền Chính Quốc: "Quốc Quốc, mày xem lưng lão Kim đi, có nghiêm trọng không?"

Kim Thái Hanh mặc áo của Điền Chính Quốc, cũng may vừa khít, tay áo còn hơi ngắn. Điền Chính Quốc vén phần lưng áo lên, đập vào mắt cậu là một mảng đỏ rực, không có bọng nước.

Chắc sẽ không để lại sẹo, lúc ấy Mẫn Doãn Kì đã nhanh chóng dội nước lạnh hạ nhiệt độ, nên không bị phồng rộp.

Nhưng nhìn đã cảm thấy rất đau.

"Vẫn ổn." Điền Chính Quốc cũng không dám chắc, trước kia bạn cùng phòng của cậu là sinh viên Y, đã từng nghe tên đó nói, lúc bị bỏng, nếu như khu vực bị bỏng đỏ lên thì tức là không quá nghiêm trọng, nếu nó có màu trắng như sáp, tức là bị nóng chín rồi, đã bị bỏng vào dây thần kinh và nội tạng bên trong.

Trịnh Hạo Thạc khẽ thở ra, nói tài xế lái nhanh hơn chút.

Lúc bác sĩ xử lý cho Kim Thái Hanh, đám Điền Chính Quốc đứng chờ ngoài hành lang.
Khoa cấp cứu có nhiều ghế, dàn một hàng ở ngoài, bây giờ cũng không có ai, Phác Trí Mẫn cứ như đứa không xương một mình chiếm hai ghế, nó tựa người vào Điền Chính Quốc, cảm thán: "Kim Thái Hanh giỏi thật đấy, lúc ấy tôi sợ muốn chết!"

"Là nguyên nồi lẩu đó!"

"Nóng bỏng!"

"Anh ta không sợ à?"

Điền Chính Quốc không phụ họa nó, dù sao thì Kim Thái Hanh là vì cậu nên mới bị thương.

Kim Thái Hanh đi ra khỏi phòng khám, Điền Chính Quốc là người đầu tiên tiến lên: "Ổn không?"

Hốc mắt cậu hơi đỏ, chắc chắn rất sốt ruột, không giống dáng vẻ khi vừa khóc xong, nhưng nhìn vẫn rất đẹp. Lúc đầu Kim Thái Hanh còn định lừa cậu một chút, nhưng thấy Điền Chính Quốc như vậy lại bỏ suy nghĩ đó đi.

Anh nhìn người trước mắt, khẽ nói: "Không sao, bôi thuốc mấy ngày là được."

"Liệu có để lại sẹo không?"

"Không."

"Vậy là tốt rồi." Điền Chính Quốc khẽ thở ra một hơi, cậu kéo ống tay áo Kim Thái Hanh: "Vậy chúng ta về thôi."

Trịnh Hạo Thạc và Phác Trí Mẫn đón xe về nhà, Mẫn Doãn Kì vừa ra bệnh viện đã nhận được cuộc gọi của ba hắn, kêu đi ăn cơm, ở ngay gần đó, Mẫn Doãn Kì đành phải xua tay: "Hai người về trước đi."

Hắn tưởng là sẽ thấy vẻ mặt không nỡ ở trên mặt Kim Thái Hanh, ai dè người kia chỉ thiếu điều ấn hai chữ mau cút lên mặt: "..."

Trọng sắc khinh bạn.

Kim Thái Hanh mở cửa xe, để Điền Chính Quốc lên trước: "Tôi đưa em về trước."

Điền Chính Quốc chặn cửa xe, ngửa mặt lên nhìn Kim Thái Hanh: "Tôi đưa anh về."

Kim Thái Hanh định đóng cửa xe, nhưng không đẩy quá mạnh.

Gương mặt anh hiện lên chút ý cười: "Được."

Hai người rất ít khi ở chung một chỗ, bình thường còn có những người khác ở đây. Điền Chính Quốc gãi đầu, ngả người ra sau ghế, nhìn bóng người và các tòa nhà kiến trúc vùn vụt lướt qua ngoài ô cửa như đèn kéo quân.

Kim Thái Hanh gọi cậu.

Điền Chính Quốc nghiêng đầu sang nhìn: "Ừm?"

Kim Thái Hanh chậm rãi tới gần, khoảng cách giữa hai người gần như chỉ còn cỡ một ngón tay, Điền Chính Quốc vô thức nín thở.

Ánh đèn rực rỡ muôn màu ở bên ngoài lướt qua, lồng vào nhau ở trong xe, mặt Kim Thái Hanh mờ tối không thấy rõ, hư hư ảo ảo. Tuy nhìn không rõ, nhưng Điền Chính Quốc có thể cảm nhận được, tâm trạng của anh có vẻ không tệ.

Cũng vì xích lại gần, Điền Chính Quốc mới thấy rõ, lông mi Kim Thái Hanh rất dài, không cong, nên lúc anh ta rũ mắt, giống như khi nhắm hẳn mắt lại, từng sợi mi hiện rõ ràng.
Kim Thái Hanh lại rũ mắt, không thấy được ánh mắt của anh.

Anh khẽ nói: "Quốc Quốc, tôi đau."

Điền Chính Quốc chớp mắt, khô khốc nói: "Cố gắng nhịn chút là sẽ hết đau, tôi... Bây giờ tôi cũng không có cách nào."

Kim Thái Hanh nhấc mí mắt, nhìn Điền Chính Quốc: "Em có."

Điền Chính Quốc không hiểu, cậu có cách?

Trong mắt Kim Thái Hanh hiện lên ý cười rất nhạt, anh trầm giọng, nghe vừa vô tội vừa mềm mại: "Em thổi cho tôi, thổi một chút tôi sẽ hết đau."

-----------


A Hanh ấy, là một kẻ đáng thương đến tội. Từ nhỏ đã thiếu đi tình cảm của ba mẹ, không hề biết chữ thích viết như thế nào, cũng không biết như thế nào gọi là thích một người.

A Hanh ấy, là một kẻ vì thích một người mà bất chấp tất cả, muốn giam người đó lại. Không bao giờ cho người ta quyền từ chối, rồi đem người đó biến thành của riêng.

A Hanh ấy, gặp được Điền Chính Quốc. Hắn đã biết thích là gì, cảm giác khi thích một người là ra sao. Không phải dùng cách chiếm hữu để trói người đó lại. Cũng không phải buộc người đó phải nghe theo mình, không cho người ta quyền chống đối. Mà là, luôn bảo vệ người đó một cách âm thầm. Luôn kiềm chế sự chiếm hữu, khống chế của mình lại. Luôn không vui nếu người đó nói chuyện với người khác, nhưng rồi lại không nỡ trách cứ nửa lời...bởi sợ người ấy không vui.

A Hanh ấy, hắn là một kẻ si tình! Hơn hết, người hắn tự nguyện đặt toàn bộ tâm tư vào cũng chỉ có một mình Điền Chính Quốc. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này vẫn vậy. Chỉ cần Điền Chính Quốc quay đầu nhìn lại, sẽ thấy một Kim Thái Hanh luôn âm thầm vì cậu mà đứng chờ. 

A Hanh ấy, là một kẻ si tình, nhưng người đáng để hắn si tình, phải là Điền Chính Quốc!

Chỉ vì muốn mua hoa quả cho cậu, lại sợ cậu từ chối, liền mua cho cả lớp, lại giả vờ mấy hộp hoa quả kia không liên quan đến mình.

Lúc xem menu không hề hỏi cậu một câu nào, lúc gọi món lại toàn những món cậu thích.

Lúc ăn, việc quan trọng được đặt lên hàng đầu lại là nhúng và gắp thức ăn cho cậu. Hoàn toàn không để ý đến thức ăn của mình.

Tuy không tham gia vào cuộc nói chuyện giữa đám bạn, lực chú ý vẫn đặt lên người cậu.

Phản xạ cực nhanh khi thấy cậu sắp bị nước sôi giội trúng. Không cần suy nghĩ liên lao ra che chắn cậu. Thử hỏi nếu người kia không phải Quốc, liệu A Hanh có che chắn như thế không?

Trên lưng đau rát, nóng rực đến thế, lại không hề than một lời. Thứ hắn quan tâm nhất vào lúc đó, cũng chỉ là Quốc Quốc của hắn có bị thương ở đâu không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hocduong