Ôm người thật mà gọi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điền Chính Quốc sửng sốt, hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Điền Chính Quốc sợ rằng Kim Thái Hanh sẽ nghe được nhịp tim đang dần tăng tốc của mình.

Xe hơi nảy lên, Kim Thái Hanh cứ thế ngả xuống người Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc vô thức nắm lấy phần áo bên hông anh.

Bác tài xế lưu loát nói tiếng địa phương: "Mấy bây đừng có đánh nhau ở phía sau đấy nhá."

Đánh nhau là chuyện không đời nào.

Một người là không nỡ đánh, người kia là không có hứng thú với chuyện đánh nhau.

"Không buông ra à?" Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, khẽ hỏi.

Điền Chính Quốc chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng.

Kim Thái Hanh nhìn xuống tay cậu: "Không nỡ à?"

Lập tức như bị bỏng, Điền Chính Quốc rụt tay về, cậu hơi nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ, ra vẻ bình tĩnh nói: "Đừng có không biết xấu hổ như thế."

Giọng của bạn nhỏ đã nghẹn hết cả rồi.

Xe taxi đúng lúc dừng ở cửa nhà Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh xuống xe, nhưng không đóng cửa xe ngay. Anh đứng ở bên ngoài, nói ngủ ngon xong mới đi vào.

Bác tài xế vừa đánh tay lái quay đầu vừa hỏi: "Bạn trai bây hả?"

Nhiệt độ lập tức tuôn trào từ cổ đến mặt, cậu phủ nhận: "Là bạn học, bạn cùng lớp, bạn bè bình thường thôi."

"Ầy, thôi khỏi phải nhấn mạnh, lặp đi lặp lại như thế làm gì." Bác tài xế nhìn vào kính chiếu hậu, nghịch ngợm nháy mắt với cậu: "Tau hỏi con gái tau đang yêu đương hở, nó cũng cãi y như mi vậy đó, cứ giả vờ làm gì."

"Tau nhìn phát là biết."

Điền Chính Quốc: "..."

---

Kim Thái Hanh về đến nhà, trong phòng khách hiếm khi không có ai, chỉ có mình Kim Chi Nham đang bưng ly cà phê. Nhìn thấy Kim Thái Hanh về, gã quan sát anh từ trên xuống dưới, hơi nhíu mày, gã hỏi: "Quần áo của đứa bé kia à?"

Kim Thái Hanh gật đầu, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Sắc mặt Kim Thái Hanh không tốt lắm, phía sau lưng đau đớn rát bỏng như thiêu như đốt, lúc cản cho Điền Chính Quốc anh cũng chẳng nghĩ nhiều vậy, chỉ làm theo bản năng, dù làm xong anh cũng không hối hận.

Anh nghĩ, thà rằng người bị thương là mình.

Đau đớn như vậy, bạn nhỏ sẽ không chịu nổi.

Kim Chi Nham nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nó đưa anh về à?"

Kim Thái Hanh gật đầu, trả lời một cách rất lạnh nhạt.

Kim Chi Nham cũng không quan tâm đến thái độ của Kim Thái Hanh, gã không cần phải tìm cảm giác thành công hay vui sướng của người làm cha ở Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh chỉ cần ngoan ngoãn làm người thừa kế của nhà họ Kim là đủ, Kim Chi Nham không còn yêu cầu gì khác.

So với cha con, hai người bọn họ giống đối tác hơn.

Cho nên gã cũng chỉ tùy tiện hỏi mấy câu, chứ thực ra, Kim Thái Hanh có muốn cưới ai gã cũng không quan tâm, nhà họ Kim không cần phải dùng thông gia để củng cố địa vị. Thấy thái độ Kim Thái Hanh hời hợt, gã bèn phất tay ra hiệu cuộc trò chuyện kết thúc, gọi Tiểu Lục tới, chơi đùa với bé con.

Có nhiều con như vậy, Kim Chi Nham thích nhất là Tiểu Lục, ở trước mặt cô bé gã ta mới có chút dáng vẻ một người cha.

"Ba ba, con muốn cái kia đó, búp bê ý, loại to thật to..."

"Ngày mai ba ba dẫn con đi mua nhé."

Kim Thái Hanh kéo khóe miệng, ánh mắt bình thản, trong lòng không có một gợn sóng, cũng không có bất kì cảm xúc nào gọi là không thích.

Kim Thái Hanh tắm rửa xong thì đứng ở trong nhà vệ sinh, đưa lưng về tấm gương để thoa thuốc, bả vai anh rộng lớn, eo hẹp, lưng đã có đường rãnh sâu, nghiễm nhiên đã có mấy phần dáng vẻ của một người đàn ông.

Anh đã qua mười tám, nhưng Điền Chính Quốc, ngay cả mười bảy cũng còn thiếu hai tháng.

Sắp rồi.

Mẫn Doãn Kì phản ứng nhanh, xử lý kịp thời, bên trong áo khoác đồng phục lại là vải trơn nên không ma sát vào da, tình trạng không quá nghiêm trọng, bác sĩ cũng dặn dò trong khoảng thời gian này ăn uống thanh đạm một chút, không được mặc quần áo bó sát kín gió.

Đầu thu sáng tối đều lạnh, trưa lại nóng, nếu như vết thương ma sát bị nứt ra, vậy chắc chắn là sẽ nhiễm trùng.

Trong phòng anh rất yên tĩnh, nếu có người bước vào, Kim Thái Hanh sẽ là người đầu tiên phát hiện ra. Anh lấy áo ngủ treo trên móc, mặc vào, không kịp đóng cúc, mở cửa nhà vệ sinh đã thấy Tiểu Lục bê cốc sữa bò đứng ở giữa phòng.

Kim Thái Hanh không thích trẻ con, không liên quan gì đến việc lạ hay quen, lạ anh không thích, mà quen cũng chẳng ưa.

Trông xinh xắn thì có thể nhìn nhiều thêm hai cái.

Kim Thái Hanh thấy là Tiểu Lục, bèn trở lại nhà vệ sinh bắt đầu tự thoa thuốc. Tiểu Lục đặt cốc sữa xuống chạy theo anh vào trong.

"Anh ơi." Bé con sợ hãi gọi.

Kim Thái Hanh nhìn con bé, thản nhiên hỏi: "Không chơi tiếp với ba mày à?"

"..." Tiểu Lục mới bốn năm tuổi, lời này của Kim Thái Hanh quá sâu xa, cái gì mà ba mày: "Cũng là ba ba của anh mà."

Đèn trong nhà vệ sinh rất sáng, Tiểu Lục kiễng chân, nhìn thấy cả mảng lưng đỏ rực của Kim Thái Hanh, con bé giật mình, hỏi: "Anh ơi, anh sao thế ạ?"

"Ăn nhiều kẹo."

Tiểu Lục che miệng: "Đáng sợ quá!"

Gần đây Tiểu Lục bị đau răng, bởi vì con bé chưa tới tuổi thay răng, lại thích ăn đồ ngọt, mỗi tối Kim Thái Hanh về nhà, hết mười hôm thì có đến tám hôm nghe thấy con bé khóc, hoặc là khóc vì đau răng, hoặc là khóc vì mẹ con bé không cho phép ăn đồ ngọt.

Phần xương bả vai Kim Thái Hanh không với tới, Tiểu Lục muốn kéo ngón tay anh lại không dám, cuối cùng kiên cường chen vào khoảng trống giữa Kim Thái Hanh với bồn rửa tay, ngửa mặt lên: "Anh ơi, để em bôi cho anh."

Kim Thái Hanh nhìn con bé, nhìn rất lâu, khẽ ừ một tiếng.

Kim Thái Hanh ngồi xổm xuống để Tiểu Lục bôi thuốc lên lưng mình, bé con sợ làm anh bị đau, động tác rất nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn thổi thổi, khiến anh nghĩ đến lúc ở trên xe taxi, anh dụ dỗ Điền Chính Quốc thổi cho mình, dọa cho bạn nhỏ luống cuống tay chân, mặt cũng đỏ bừng.

Lần đầu tiên Tiểu Lục tiếp xúc gần với Kim Thái Hanh như vậy, trẻ con mắc bệnh hay quên, con bé đã quên mất Kim Thái Hanh đối xử với các anh chị khác của mình như thế nào, vỗ vai Kim Thái Hanh: "Anh ơi, sau này anh đừng ăn kẹo nữa."

Kim Thái Hanh thản nhiên nói: "Tự quản chính mày đi."

"Sau này tao tan học về còn nghe mày ầm ĩ như thế nữa sẽ nhổ sạch răng mày đấy." Giọng điệu của anh không có vẻ gì là dọa trẻ con cả, giống như lúc nói chuyện với một người trưởng thành, giọng điệu rất thản nhiên, không mang theo chút cảm xúc nào.

Tiểu Lục bị dọa cho run rẩy, chớp chớp mắt, cái mũi chua chua, lại không dám khóc thành tiếng, chỉ dám thút thít nho nhỏ, lúc hít mũi còn nghe được tiếng sụt sịt.

Kim Thái Hanh: "..."

Bản chất Kim Thái Hanh là một người rất xấu xa, anh khẽ cười hai tiếng.

Hoàn toàn không sợ việc Tiểu Lục khóc.

Tiểu Lục di truyền gen mê cái đẹp của nhà họ Kim, thấy Kim Thái Hanh cười, con bé không khóc nữa, dùng mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt: "Lau sạch rồi ạ."

Kim Thái Hanh cũng không đứng dậy ngay, mà thò tay lên bồn rửa lấy hai tờ khăn giấy, quay người lau nước mắt cho bé con, khẽ nói: "Đừng chơi với đám người kia nữa."

"Bọn nó chỉ muốn lừa mày thôi, mày không cần bạn bè."

"Ngoài ra, đừng có ăn kẹo nữa."

"Tao sẽ nhổ sạch răng mày thật đấy."

Nước mắt của Tiểu Lục lại trào ra.

Kim Thái Hanh: "..."

Hai phút sau, dì giúp việc sợ hãi cuống cuồng chạy đến ôm Tiểu Lục đi, Tiểu Lục ghé vào trên vai dì, khóc đến sắp ngất rồi, dì đau lòng chết đi được, vừa xuống dưới lầu vừa hỏi: "Anh trai đánh con à?"

Tiểu Lục tủi thân nức nở, lắc đầu: "Không phải, anh hu hu hu anh trai muốn... Muốn nhổ răng con."

Dì sững sờ: "Tại sao lại muốn nhổ răng của con?"

Tiểu Lục: "Bởi vì hu hu hu hu hu bởi vì con ăn kẹo."

Dì giúp việc suýt nữa không kiềm chế được mà bật cười, vừa lau nước mắt cho bé con nhõng nhẽo, vừa thầm thấy bất ngờ ở trong lòng. A Hanh không thân thiết với ai cả, dì chăm A Hanh lớn lên mà thằng bé cũng chỉ nói nhiều hơn với dì vài câu, còn đối với mấy đứa nhỏ này thì một ánh mắt cũng chẳng buồn bố thí.

Không ngờ, vẫn rất quan tâm đến Tiểu Lục.

---

Điền Chính Quốc tắm xong, khoanh chân ngồi ở trên giường, trên đầu vẫn còn phủ khăn lông, trong phòng vang lên tiếng nhạc.

Không hiểu sao cảm thấy thật an tâm.

Gần đây Điền Đại Chí thích trồng hoa cỏ, mỗi ngày tan sở sẽ từ công ty đến bệnh viện thăm bà Điền, thăm xong về nhà bắt đầu thú vui hoa lá của mình, nguyên một sân cỏ bằng phẳng đã bị ông xới tung cả lên.

Ông hỏi Điền Chính Quốc thích hoa gì, Điền Chính Quốc không chút nghĩ ngợi nói hoa hồng.

Trả lời xong, trong đầu cậu hiện lên hình ảnh về rừng hoa hồng mà sau này Kim Thái Hanh trồng cho nguyên thân, màu sắc rực rỡ, diễm lệ vô biên, có dùng để chế tạo thành khu du lịch cũng không quá đáng.

Nhưng nó chỉ thuộc về riêng nguyên thân.

Điền Chính Quốc thở dài, cậu cũng không biết vì sao mình lại thở dài, nhưng lòng cậu thấy ê ẩm.
Wechat hiện lên tin nhắn mới, Kim Thái Hanh hỏi cậu đã ngủ chưa.

Điền Chính Quốc nhìn một hồi mới nhắn lại: [Ngủ ngay đây.]

Người bên kia dường như chỉ chờ tin nhắn của Điền Chính Quốc, trả lời trong tích tắc.

[Kim Thái Hanh: Tôi không ngủ được, đau quá.]

Điền Chính Quốc biết chắc chắn Kim Thái Hanh lại đang ra vẻ đáng thương.

Cậu sẽ không mắc lừa.

Kim Thái Hanh tựa ở trên giường, phía sau lót một chiếc gối, mấy phút sau anh mới nhận được tin nhắn trả lời của Điền Chính Quốc, là tin nhắn thoại.

Lần đầu tiên Điền Chính Quốc gửi tin nhắn thoại cho anh.

Kim Thái Hanh mở loa ngoài.

Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc, ánh đèn đầu giường mờ ảo, cảm giác vừa yên ả vừa mềm mại.

Người kia không nói chuyện, tin nhắn chạy được mấy giây rồi mới có tiếng động.

"Phù~~~~"

[Quốc bé con: Được rồi đó.]

Kim Thái Hanh không nhịn được, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong, cõi lòng trở nên mềm mại vô cùng.

Động tác hơi khựng lại, Kim Thái Hanh nghe thêm một lúc lâu, rồi lưu nó lại.

Anh cũng không nói cho Điền Chính Quốc biết hiệu quả cái thổi của cậu như thế nào, chỉ nhắn chúc cậu ngủ ngon.

Tóc hơi khô Điền Chính Quốc đã ném cả di động lẫn khăn tắm vào trong ngăn tủ, ngã người xuống giường ngủ mất.

Điều hòa trong phòng để nhiệt độ rất thấp, Điền Chính Quốc đắp kín chăn lông vịt, cuối giường còn có một chiếc đèn ngủ màu vàng ấm áp, cậu đang mơ mơ màng màng, cửa phòng bị đẩy ra.

Có người đang chỉnh nhiệt độ điều hòa.

Cậu ngồi dậy, yếu ớt nhìn xem người vừa tới, là Điền Đại Chí.

"Lão Điền, làm gì vậy?"

Điền Đại Chí đang ngửa đầu nâng cao nhiệt độ, nghe một tiếng gọi lão Điền của Điền Chính Quốc còn giật mình mất hai giây. Từ khoảng một hai tháng trước, Điền Chính Quốc đã không gọi ông là lão Điền nữa, luôn gọi ba, giờ bỗng dưng gọi lại khiến ông có chút không quen.

"Tháng mười rồi còn mở điều hòa 17 độ, muốn giết ai hả?" Điền Đại Chí lẩm bẩm, chỉnh nhiệt độ điều hòa đến 25 độ, hơi khựng lại, quyết định tắt luôn.

Điền Chính Quốc còn chưa tỉnh hẳn, cậu cau mày: "Lão Điền, lão không hiểu đâu."

Bật điều hòa đắp chăn mới là cái sung sướng của cuộc đời.

"Tôi không hiểu, tôi rất không hiểu, anh mau đi ngủ đi." Lúc đi ra, Điền Đại Chí còn tiện tay cầm theo điều khiển điều hòa của Điền Chính Quốc, vẻ mặt rất đắc ý.

Điền Chính Quốc: "..."

Không có điều hòa, Điền Chính Quốc mất một lúc lâu mới chìm vào giấc ngủ, cũng không ngủ quá say, dường như cậu lại bị ai đó kéo vào cuộc sống của một người khác, nhưng cuộc sống ấy lại vô cùng quen thuộc, như thể cậu đã trải qua nó vậy.

Cậu đang ở trong phòng khách ăn sáng, nói đúng hơn là, nguyên thân đang ngồi ở trong phòng khách nhà Kim Thái Hanh ăn sáng.

Nguyên thân nói muốn ra ngoài, mặc dù xảy ra tai nạn khiến chân hắn bị tàn phế, nhưng bản chất hắn vẫn là một thanh niên thích chơi bời náo nhiệt, cứ ở nhà hoài hắn sẽ chết ngạt.

Kim Thái Hanh nói đợi anh tan làm rồi cùng đi.

Nguyên thân vui vẻ đến nỗi bữa sáng hôm ấy còn ăn thêm một miếng bánh mì, buổi chiều hắn ngồi trên xe lăn đợi ở cửa nhà, mong ngóng Kim Thái Hanh tan tầm. Mười giờ tối Kim Thái Hanh mới trở về, anh nhanh chóng bước tới, quấn chặt tấm thảm trên người nguyên thân, ngồi xổm ở trước mặt hẳn, ngẩng lên, trong mắt ngập tràn sự áy náy.

"Quốc Quốc, anh xin lỗi, công ty có việc đột xuất, hôm khác anh đưa em ra ngoài chơi nhé?"

Nguyên thân không nghi ngờ gì, gật đầu nói không sao.

Kim Thái Hanh mỉm cười, hôn lên vành tai hắn, rồi từ vành tai hôn xuống cổ, cho đến khi nguyên thân xấu hổ, khó khăn đẩy anh ra.

Điền Chính Quốc như một người ngoài cuộc, nhưng cậu lại có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của nguyên thân, như thể, đó chính là cảm xúc của cậu vậy.

Khi Kim Thái Hanh hôn nguyên thân, Điền Chính Quốc cảm thấy phần da thịt đó của mình cũng nóng rực như thiêu đốt, cả người như bị một luồng điện chạy xuyên qua. Cậu nhìn nguyên thân, thấy phản ứng của nguyên thân cũng giống hệt mình.

Hôm khác của Kim Thái Hanh, không biết là khi nào, cho đến lúc nguyên thân không nhịn được nữa, nhắc lại chuyện muốn ra ngoài chơi thì đã là hai tháng sau, hắn nói dù chỉ là đến trung tâm thành phố đi dạo một chút cũng được.

Từ khi đi cùng với Kim Thái Hanh, trừ hai người giúp việc trong nhà ra, hắn chưa từng gặp ai ngoài Kim Thái Hanh và mấy vệ sĩ bên cạnh anh.

Lần này Kim Thái Hanh đồng ý, đúng giờ tan tầm về nhà, nguyên thân ôm ghita ra khỏi phòng: "Em hát cho anh nghe nhé, em đến quảng trường hát cho anh nghe."

Nguyên thân vui vẻ, khiến cho Điền Chính Quốc cảm thấy hoảng sợ.

Xe đi được nửa đường, Kim Thái Hanh bỗng nhận được điện thoại nói công ty có chuyện khẩn cấp, cần phải trở về tăng ca, anh cực kì xin lỗi nhìn nguyên thân.

Nguyên thân còn chưa nhận ra điều gì khác thường, hắn bám lấy ô cửa xe: "Tự em chơi được rồi, anh để dì Trương ở lại với em là được."

Kim Thái Hanh mãi không nói chuyện, nguyên thân nghi hoặc quay đầu nhìn anh, thấy vẻ mặt anh không cảm xúc, sau khi nhìn nguyên thân mới hơi mỉm cười.

Anh giúp nguyên thân quấn chặt chăn hơn một chút, khẽ nói: "Lần sau rồi lại đi chơi, anh không yên lòng."

Sự chờ mong trong mắt nguyên thân lập tức trở nên ảm đạm, lần đầu tiên hắn tức giận: "Có gì mà không yên lòng chứ? Em ở quảng trường chơi một chút cũng không được sao? Cả ngày cứ ở nhà em chán sắp chết rồi."

"Sao cái gì anh cũng quản em vậy, em ăn gì mặc gì anh cũng muốn xen vào, em muốn ra ngoài chơi anh cũng không cho, anh phiền chết đi được."

Nguyên thân cúi đầu gảy dây đàn, hắn thích Kim Thái Hanh như vậy, nổi giận với Kim Thái Hanh cũng khiến bản thân hắn khổ sở, nhưng mâu thuẫn tích lũy qua bao tháng ngày, nếu cứ để nó bị đè nén tới trình độ phải bùng nổ thì sẽ không thể cứu vãn được nữa, chi bằng cứ nói hết ngay từ đầu.

"Em nhớ lão Điền, A Hanh, em muốn về thăm nhà."

Câu nói này giống như giẫm lên ranh giới cuối cùng của Kim Thái Hanh, anh rũ mắt, nhìn cậu trai ở bên cạnh mình, bởi vì tai nạn xe cộ mà cậu gầy đi nhiều, may mà tính tình lạc quan, chân bị tàn phế không khiến cho lòng cậu héo mòn, cậu vẫn tươi vui như trước.

Nhưng cậu muốn rời đi.

Kim Thái Hanh gạt phần tóc mái có hơi dài trên trán nguyên thân, chậm rãi nói.

"Ở bên cạnh anh, em không muốn ư?"

"Bên ngoài có gì vui đâu?"

"Quốc Quốc, chính em nói, em thích anh."

"Bây giờ, anh cũng thích em, em hãy ngoan ngoãn ở nhà, được không?"

Nguyên thân không thể tin nổi, mở to mắt nhìn anh, dường như hắn không rõ ý tứ của Kim Thái Hanh, lại dường như hiểu ra tất cả.

Sự sợ hãi nơi cõi lòng của nguyên thân trực tiếp ảnh hưởng đến Điền Chính Quốc, cậu bừng tỉnh khỏi cơn mơ, véo chính mình một cái, xác định cảm giác chân thật, mới thở ra một hơi.

Điền Chính Quốc không biết nguyên thân có hiểu hay không, nhưng cậu đã hiểu rồi, Kim Thái Hanh trá hình cầm tù nguyên thân, trực tiếp cắt đứt tất cả mối liên hệ của hắn với thế giới bên ngoài.

Cho nên, đây chính là cái mà Kim Thái Hanh gọi là thích?

Cậu chưa từng hoàn toàn tách mình khỏi nguyên thân, đây là cuộc đời của nguyên thân, cậu đang giúp hắn, nhưng cậu chắc chắn mình và nguyên thân là hai người khác nhau, cậu vẫn luôn tin chắc như vậy.

Nhưng đây là lần đầu tiên, cậu không còn vững tin nữa, vì sao cậu lại có thể cảm nhận được rõ ràng niềm vui nỗi buồn, sự thất vọng cũng như tuyệt vọng của nguyên thân đến thế, rõ đến từng cảm xúc nhỏ nhất, như thể nó đã xảy ra với chính cậu vậy.

Điền Chính Quốc là người thông minh, mà người thông minh thì thường hay nghĩ nhiều, từ đáy lòng cậu nổi lên một suy đoán gần như không có cơ sở, nó chỉ hơi ló cái đầu ra đã bị Điền Chính Quốc mạnh mẽ ghìm xuống.

Không thể nào, cậu không thể là nguyên thân được.

Cuộc đời thảm thương như vậy, sao có thể là của cậu được?

Cậu hơi ngẩn người, nghĩ đến Kim Thái Hanh.

Bây giờ Kim Thái Hanh thích cậu, hình như cũng không có biểu hiện nào của ham muốn khống chế cũng như chiếm giữ, Điền Chính Quốc nhìn lên trần nhà, hi vọng lần này cậu sẽ không bước lên con đường cũ của nguyên thân.

Nếu như thực sự không thể tránh khỏi, cậu cũng không đời nào ngồi chờ chết, là ve sầu thoát xác hay là trực tiếp ngả bài thì cậu cũng sẽ không bao giờ để mình trở thành một người phải phụ thuộc vào người khác.

Bị người ta cầm tù, lại càng là chuyện nghìn lẻ một đêm.

---

Trong nhà có hai tài xế thì hôm nay Điền Đại Chí và Đỗ Lệ Bình mỗi người trưng dụng một, Điền Chính Quốc đành phải tự mình bắt xe đến trường.

Gặp đúng giờ cao điểm, không bắt được taxi, Điền Chính Quốc quyết định ngồi xe buýt.

Không ngờ lại gặp phải người quen ở trên xe.

Điền Chính Quốc nắm tay cầm trên đầu, nhìn Tưởng Trì đang ngồi ở trước mặt mình, hai người đối mặt mấy giây, trong chốc lát không ai nói gì.

Đang sáng sớm, ánh ban mai chiếu vào trong xe, chính diện với chỗ Điền Chính Quốc đứng, cả người cậu như được dát ánh vàng.

Mỗi cái chớp mắt, hàng mi như rũ xuống từng vụn sáng li ti.

Hàng mi rủ xuống tạo thành một cái bóng dưới mắt, tựa như bút lông vẽ lên một nét mực trên trang giấy trắng.

Bỏ qua thành kiến, Tưởng Trì không thể không thừa nhận, Điền Chính Quốc thật sự rất đẹp.

Gã căm giận nói: "Mày hẹn hò với Kim Thái Hanh rồi à?"

Giọng của gã lớn, nửa cái xe đều nhìn về phía hai người bọn họ, Tưởng Trì mất tự nhiên hắng giọng, hừ một tiếng.

Điền Chính Quốc nhìn gã, mỉm cười: "Vẫn chưa."

Hai mắt Tưởng Trì sáng lên nhìn cậu.

"Sắp." Điền Chính Quốc lại ung dung bổ sung.

Đa số đều là Điền Chính Quốc bắt chẹt người khác.

Điều kiện tiên quyết phải là quang minh chính đại, xưa nay Điền Chính Quốc không thích mấy trò đánh lén.

Mặt Tưởng Trì tối sầm, không nói gì nữa.

Điền Chính Quốc hơi tò mò, nhà Tưởng Trì giàu như thế, sao gã ta lại ngồi xe buýt. Cậu không hỏi, nhưng Tưởng Trì cảm nhận được cái nhìn của cậu, gã sờ lên mặt mình: "Mày nhìn cái gì?"

Điền Chính Quốc thản nhiên nói: "Không có gì."

Hai người cũng chẳng phải bạn bè, thậm chí có thể nói là kẻ địch của nhau, cậu chỉ là tò mò chút thôi chứ không quan tâm.

Tưởng Trì cười lạnh một tiếng, gã hỏi: "Hôm nay mày chạy 3000 mét?"

Điền Chính Quốc nhìn gã.

Tưởng Trì: "Tao cũng thế, mày lại muốn được tao nghiền ra bã à?"

Điền Chính Quốc nhíu mày: "Mày không là cái gì."

Cậu nói rất nghiêm túc, hoàn toàn không có chút đùa giỡn, là giọng trần thuật.

Nhờ có Tưởng Trì, Điền Chính Quốc mới nhớ ra trong truyện có một tình tiết.

Nguyên thân và Tưởng Trì vẫn luôn chí chóe với nhau vì Kim Thái Hanh, cái gì cũng muốn giành với nhau, trừ học tập. Nguyên thân học hành bết bát đứng cuối khối, thành tích của Tưởng Trì vẫn luôn bơi lội khoảng top trên, nguyên thân biết rõ nếu so thành tích thì mình không bằng, bèn cố gắng vượt qua Tưởng Trì ở những phương diện khác.

Đại hội thể dục thể thao mùa xuân năm lớp 10, hai người chạy 5000 mét, Tưởng Trì có tốc độ, nhưng không có sức bền, nguyên thân lại trái ngược với gã, chạy cự ly dài, chắc chắn Tưởng Trì sẽ thua.

Về phần tại sao Tưởng Trì lại tự tin như vậy, bởi vì gã thích giở trò, chính mình va chạm với nguyên thân còn chưa đủ, gã còn đưa tiền mua chuộc những thí sinh khác để bọn họ ngáng chân nguyên thân, đều là học sinh nên chẳng đáng là bao, Tưởng Trì rất hào phóng, bị phán phạm quy cũng chỉ là hủy thành tích của hạng mục đó thôi nên không ai quan tâm.

Giở trò thì thôi đi, còn ra vẻ như mình thật sự có tài năng.

Xe buýt thông báo đã đến trạm của trường cấp ba Kim Dương, Điền Chính Quốc rũ mắt nhìn Tưởng Trì, thả tay cầm ra, nhếch khóe môi: "Tưởng Trì, mày cứ chờ xem."

Tưởng Trì sững sờ, lập tức cười khẩy đáp trả.

---

Ba ngày đại hội thể dục thể thao liên tiếp, có học sinh không thèm mặc đồng phục nữa, khu bồn hoa hai bên đường có dãy lều của các lớp được dựng lên, nước ấm, đường glu-cô luôn chuẩn bị sẵn sàng.

Ở chính giữa sân thể thao có một cái bảng đen rất lớn, phía trên ghi lại tổng điểm và xếp hạng của các lớp ngày hôm qua.

Điền Chính Quốc nhìn, lớp bọn họ xếp thứ ba.

Cũng nhờ cán sự thể dục của lớp bọn họ liều mạng giành về từng điểm, còn có vài bạn nữ văn hay chữ tốt không ngừng sáng tạo khẩu hiệu cổ vũ, mặc dù phần này không được chấm nhiều điểm, nhưng chân muỗi vẫn là thịt, từng chút từng chút tích lũy lại cũng không ít.

Trịnh Hạo Thạc xách theo mấy chai Coca, đặt lên bàn cho mấy bạn nữ viết khẩu hiệu mỗi người một chai, cậu ta nói: "Có thể viết cho cá nhân không?"

Văn Đình ngẩng lên: "Cậu muốn viết cho ai?"

Trịnh Hạo Thạc chỉ vào chính mình.

Điền Chính Quốc: "..."

Ngay sau đó cậu ta chỉ vào Điền Chính Quốc: "Tôi với Quốc Quốc."

Văn Đình đặt bút xuống: "Hôm nay Điền Chính Quốc chạy 3000 mét, cậu là nhảy cao, muốn viết như thế nào?"

Trịnh Hạo Thạc vuốt tốc, hất cằm: "Thì, khen bọn này đẹp trai đi, dù sao thì cái này là rõ nhất rồi, ai cũng thấy, cậu vừa hô là bọn họ biết ai ngay."

Văn Đình hoàn toàn bị sự mặt dày của Trịnh Hạo Thạc làm cho kinh sợ, cô chống cằm: "Tự cậu viết đi, cái này tôi không viết nổi."

Lớp khác đều là cổ vũ các bạn cố lên, xông lên, riêng lớp bọn họ lại viết thành khen người ta đẹp trai nhất, có thấy ê mặt không hả?

Trịnh Hạo Thạc cầm bút lên: "Tự viết thì tự viết, tôi còn sợ mấy cậu không miêu tả hết được độ đẹp trai của tôi."

Phác Trí Mẫn bước vào trong cổng trường, ba nó đưa nó đến, nó vào trong trường rồi vẫn còn chí chóe với ba nó.

"Không đưa cũng không tiễn, con mách mẹ để mẹ đánh chết ba!"

Ba nó bám vào cửa sắt: "Thằng ranh con, có ngon mày ra đây, hôm nay ba lột da mày!"

Âm thanh quá lớn, có mấy học sinh ở trong lều gần đó đều nhìn về phía nó, Phác Trí Mẫn lại không quan tâm. Hôm nay nó không có hạng mục nào, cũng không mặc đồng phục, bên trong mặc áo thun màu trắng, bên ngoài khoác chiếc áo chống nắng kèm mũ màu lam nhạt.

Trông rất nhỏ bé.

Nó "sầm" một tiếng ném cặp lên trên bàn, mở cặp ra: "Tôi mang nước ngọt đây, nè, cho các ông một chai, phần còn lại tôi phải mang cho lớp mình."

Nó xách cặp lên chạy sang lều bên cạnh.

Trịnh Hạo Thạc còn đang cúi gằm múa bút thành văn khen mình với Điền Chính Quốc đẹp trai nhất quả đất, bỗng nghe thấy tiếng Điền Chính Quốc do dự nói: "Trịnh Hạo Thạc, mày nhìn xem, có phải quần của Mẫn ướt không?"

Trinh Hạo Thạc ngó theo, ném bút đi cười rõ ngu: "Nước ngọt nó mang theo ướp đá, bỏ trong cặp nên ướt cặp, cặp ướt làm quần ướt, mày đừng nói cho nó biết, há há há há há há há há há há há há há ngu vl."

Điền Chính Quốc: "..."

Cậu nhớ lại trước đó không lâu, cậu còn bẽ mặt với Kim Thái Hanh.

Cũng là bị ướt quần, nhưng còn ê mặt hơn cả Phác Trí Mẫn, bởi vì thứ bị ướt không phải là cặp sách, mà là quần lót.

Dù đã qua nhiều ngày rồi, nhưng nghĩ lại, Điền Chính Quốc vẫn muốn đào cái hố mà chui xuống.

Nói mới nhớ, đống quần áo của Kim Thái Hanh còn ở nhà, phải tìm lúc nào đó trả lại cho anh mới được.

Có lẽ là nghĩ gì được nấy, Điền Chính Quốc nhìn Trịnh Hạo Thạc viết văn khen mình xong, bắt đầu viết về Điền Chính Quốc, cậu không thể nhìn nổi nữa, bèn giương mắt quan sát xung quanh.

Vừa hay nhìn thấy Kim Thái Hanh và Mẫn Doãn Kì đi ra khỏi dãy lớp học.

Hôm nay Kim Thái Hanh mặc một cái áo cổ tròn dài tay màu trắng rộng rãi, quần thể thao buộc chun màu xám, vừa thoải mái dễ chịu vừa nhàn nhã, Điền Chính Quốc rất ít khi thấy anh mặc như vậy. Hầu hết thời gian đều thấy anh mặc đồng phục, khóa kéo cao đến tận cổ, vừa cấm dục vừa lạnh nhạt, cảm giác cực kì xa cách.

Anh đi một mạch đến lều, có rất nhiều người ở trong ngẩng lên nhìn.

Kim Thái Hanh không thể phơi nắng, trực tiếp đi thẳng vào trong, bởi vì quá cao nên lúc vào còn phải hơi cúi đầu.

Ngước mắt đã đối diện với Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc chớp mắt, hỏi anh: "Lưng đỡ hơn chưa?"

Kim Thái Hanh đi tới, đứng ở bên cạnh Điền Chính Quốc, khẽ nói: "Hôm qua được em thổi cho thì đỡ hơn nhiều rồi."

Điền Chính Quốc: "..."

Trịnh Hạo Thạc ngồi thẳng dậy, nhìn hai người: "Thổi? Thổi cái gì? Thổi kèn à?" (thổi kèn ở đây mang ý 18+ đó các bạn=))))

Điền Chính Quốc: "..."

Không ai trả lời cậu ta, Trịnh Hạo Thạc chẹp miệng rồi tiếp tục viết, viết xong bèn đọc cho Điền Chính Quốc nghe thử.

"Quốc Quốc, mày thấy tao viết được không?" Trịnh Hạo Thạc nhìn tác phẩm xuất sắc của mình, cực kì đắc ý, tràn đầy tự tin: "A, thiếu niên chạy mang theo cơn gió! A, ngay cả ánh nắng cũng muốn nhường đường cho cậu! Ôi, mồ hôi cậu rơi xuống cũng ngát hương mê người! Ôi, tất cả chúng tôi đều say mê cậu! Cậu đó, Điền Chính Quốc, là ngọc quý Nam Hải! Là kim cương hiếm có, cậu, Điền Chính Quốc..."

Điền Chính Quốc không nghe nổi nữa, cậu đạp Trịnh Hạo Thạc một phát: "Im mồm."

Không cần phải quá lố như thế.

Văn Đình cười nghiêng ngả: "Trịnh Hạo Thạc, cậu chắc là muốn đọc cái này chứ, cậu thử hỏi xem lớp trưởng có đồng ý cho cậu đọc không?"

Tất cả khẩu hiệu cổ vũ sau khi đưa lên đài phát thanh đều phải được người chủ trì sàng lọc mấy lần, để đảm bảo phù hợp với quan điểm giá trị của chủ nghĩa xã hội, phù hợp với tác phong của thanh thiếu niên, qua hết mới được chọn lên đọc.

Mấy câu này của Trịnh Hạo Thạc, có khi còn không đến nổi tay của Kim Thái Hanh.

Văn Đình nói thế xong khiến tất cả nhao nhao nhìn về phía Kim Thái Hanh, muốn xem anh có phản ứng gì với hành vi mặt dày mày dạn này của Trịnh Hạo Thạc.

Điền Chính Quốc có linh cảm, cậu có thể đoán được đại khái Kim Thái Hanh sẽ trả lời như thế nào.

Kim Thái Hanh đón nhận ánh mắt hiếu kì của đám người, liếc nhìn bên mặt của cậu bé bên cạnh mình, mỉm cười, giọng điệu vẫn thản nhiên: "Chỉ cần đúng với sự thật, không quá khuếch đại là được."

Đồ văn vở!

Văn Đình truy hỏi: "Vậy lớp trưởng, cậu có thấy, cái này khuếch đại sự thật quá không?"

Kim Thái Hanh dừng lại một chút, lắc đầu: "Không."

"Là sự thật."

Nhiệt độ nóng rực theo đầu ngón tay tràn lên trên mặt, cuối cùng ngay cả gáy lẫn lỗ tai đều nóng bỏng, Điền Chính Quốc xoa vành tai, miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh: "Quá khen rồi."

Mẫn Doãn Kì nhìn Kim Thái Hanh rồi nhìn Điền Chính Quốc, không nhịn được cười ra tiếng.

Trịnh Hạo Thạc không để ý tới mấy chuyện đó, cậu ta phe phẩy tờ giấy trong tay: "Thấy chưa thấy chưa, tôi đã nói là không khoa trương mà, đến lão Kim còn ok rồi, mấy người đợi lát nữa nhét cái này vô chung luôn."

Văn Đình không thể tin nổi, cô cảm thấy Trịnh Hạo Thạc quá vô liêm sỉ, mà dạo gần đây lớp trưởng cũng rất kì quái.

Cái này còn không khoa trương á, khen người ta là nước mắt mỹ nhân ngư còn không khoa trương?

Thế cô tự giới thiệu mình là Hằng Nga được không?

Ánh mắt Mẫn Doãn Kì đi dạo một vòng, dừng lại ở trên người nào đó trong căn lều phía đối diện, nét mặt trở nên kì quái.

Phác Trí Mẫn ở lều đối diện đang chổng mông lên buôn chuyện, nó mặc một chiếc quần bò màu xanh nhạt, khoảng quần ướt ẩm ướt kia lộ rõ mồn một.

Điền Chính Quốc định đi sang đó nhắc nhở một chút, dù sao thì chính cậu cũng đã từng trải qua, Trịnh Hạo Thạc giữ cậu lại: "Quốc Quốc, đừng, nó thấy bọn mình xấu mặt bao lần rồi? Lần trước mày uống say, ôm thùng rác gọi Kim Thái Hanh, nó còn quay cả lại kia kìa, nói là đợi đến lúc mày kết hôn nó sẽ chiếu trên sân khấu để mọi người biết mày đã từng có một thời trẻ trâu như thế nào."

Điền Chính Quốc cứng đờ: "Tao ôm thùng rác gọi Kim Thái Hanh?"

Đây đều là những chuyện lặt vặt, trong truyện chủ yếu chỉ nhắc đến những thứ liên quan đến cốt truyện, những tình tiết lẻ tẻ bé như hạt vừng thế này không hề xuất hiện, thế nên Điền Chính Quốc không biết.

Mẫn Doãn Kì phì cười: "Bây giờ A Hanh thật ở đây rồi, cậu có thể ôm người thật mà gọi."

Mặt Điền Chính Quốc nóng lên, xấu hổ tới nỗi muốn xỉu bảy ngày không tỉnh, bỗng nghe thấy Kim Thái Hanh ở bên cạnh thản nhiên nói:

"Có thể."

-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hocduong