Ham muốn chiếm giữ lặng lẽ ngoi đầu lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành lang buổi tối sau giờ tự học có đầy người đến người đi, vốn dĩ Kim Thái Hanh đứng chung với Điền Chính Quốc đã đủ chói mắt rồi, bây giờ Kim Thái Hanh còn động tay động chân nữa!

Mấy bạn nữ trong lớp đang hi hi ha ha đi ra ngoài, Điền Chính Quốc vừa nghe thấy giọng của Mạnh Âu, cậu không muốn bị người ta hiểu nhầm, lập tức gạt tay Kim Thái Hanh xuống, nhích sang bên cạnh, kéo giãn khoảng cách với Kim Thái Hanh.

Mạnh Âu trông thấy cậu, cũng nhìn thấy Kim Thái Hanh, bèn tươi cười với cậu: "Quốc Quốc, chừng nào cậu về thế?"

Điền Chính Quốc không muốn đứng đợi với Kim Thái Hanh: "Về giờ đây." Cậu không thèm nhìn Kim Thái Hanh vẫn đứng yên tại chỗ, vòng qua người anh trở lại phòng học.

Rất mau sau đó, cậu xách cặp đi từ trong lớp ra, Mạnh Âu thấy hai tay cậu trống trơn, bèn hô lên: "Quốc Quốc, cậu không có dù à?"

Điền Chính Quốc để lại cho các cô một gò má: "Cho người khác mượn rồi."

Chưa cần Mạnh Âu mở miệng, mấy chị em đứng cạnh đã tranh nhau bảo Mạnh Âu đưa dù của các cô cho Điền Chính Quốc, Mạnh Âu lấy đại một cái định đưa cho Điền Chính Quốc, Điền Chính Quốc đã xuống dưới cầu thang rồi.

Cô nhíu mày nhìn ra ngoài ban công, mưa thoáng chốc đã nặng hạt.

Mạnh Âu không biết, Điền Chính Quốc vội vội vàng vàng như vậy là vì tránh Kim Thái Hanh.

Cũng không biết vì sao, cậu đối mặt với bất cứ nhân vật nào trong truyện đều có thể dửng dưng mà đối xử, thành thạo điêu luyện, riêng chỉ có Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc lại không làm được.

Thật kì quái.

Điền Chính Quốc đang ngẫm nghĩ sau này sẽ chung đụng với Kim Thái Hanh như thế nào, chỗ khúc rẽ bỗng có người đi tới, gã đứng trước mặt Điền Chính Quốc, ánh mắt thâm trầm.

Tưởng Trì vẫn chưa về, gã ngồi xổm ở bậc thang tầng một, có nghĩ như thế nào cũng không ra vì sao Kim Thái Hanh lại coi trọng Điền Chính Quốc, thế là gã quyết định chặn đường Điền Chính Quốc.

Gã nhìn Điền Chính Quốc đi từ trên xuống, đồng phục mặc ngay ngắn, khóa kéo đến xương quai xanh, cực kì ngoan ngoãn, không giống như trước kia làm tên lưu manh suốt ngày phanh ra, gương mặt trắng nõn nà, nhìn kiểu gì cũng khiến người ta phải thích.

Tưởng Trì chặn người lại, nghiến răng nghiến lợi: "Bố mày khinh!"

Gã ghen ghét, nhưng sẽ không bao giờ để lộ ra.

Điền Chính Quốc: "..."

Trước đó hẳn là không đánh vào đầu đâu nhỉ, Tưởng Trì trông có vẻ điên điên.

Tưởng Trì thấy Điền Chính Quốc chỉ hơi ngơ ngác một lát rồi lập tức vòng qua mình định đi thẳng.

Gã quay người, không kiềm chế được sự thù ghét đang dâng lên nơi đáy lòng, kêu lên với bóng lưng Điền Chính Quốc, cái kiểu cười trên nỗi đau của người khác: "Điền Chính Quốc, tao có một bí mật, nhưng có chết tao cũng sẽ không nói cho mày!"

Chắc chắn Điền Chính Quốc không biết Kim Thái Hanh đã để ý đến mình, chỉ có mình gã biết, nhưng gã không đời nào nói cho Điền Chính Quốc, gã muốn xem hai người này dây dưa như thế nào, tốt nhất là dây dưa cho đến chết.

Điền Chính Quốc nhíu mày, cậu hoàn toàn không có hứng thú với cái bí mật trong miệng Tưởng Trì, thậm chí bước chân cũng không ngừng lại, làm như không thấy Tưởng Trì đang nói xằng nói bậy sau lưng cậu.

Điền Chính Quốc đang nghĩ, dù sao thì cuối truyện Tưởng Trì cũng là tên tổng giám đốc quát tháo cả giới kinh doanh, sao bây giờ lại nóng nảy ngu ngốc như vậy chứ.

Đúng là tuổi trẻ.

Kim Thái Hanh đứng trước ô cửa sổ cuối lớp, mặt kính bóng loáng sạch bong, bên ngoài như thế nào, qua lớp kính này có thể thấy được hết.

Anh hơi nghiêng đầu, lập tức thấy được cậu thiếu niên đang đứng ở cửa chính cầm điện thoại nói mấy câu, sau đó đội cặp trên đầu, chạy vào trong mưa.

Giữa ấn đường mơ hồ có vẻ u ám, Kim Thái Hanh thấy Điền Chính Quốc biến mất nơi cổng trường mới thu hồi ánh mắt, chuẩn bị thu dọn đồ của mình.

Lúc đi ngang qua bàn của Tằng Hiểu, góc áo vô tình quét phải ly thủy tinh đặt trên bàn của cô nàng. "Choang" một tiếng, cái ly rơi trên mặt đất, vỡ tan tành, nước chảy lênh láng.

Xung quanh còn vài người chưa về bị giật mình, đều nhìn sang phía bên này, Kim Thái Hanh mỉm cười với bọn họ: "Không cẩn thận va phải."

Anh vừa nói xong, bạn trực nhật đúng lúc đứng gần đó vội vàng đi tới quét mảnh thủy tinh, Kim Thái Hanh nói cám ơn, lấy điện thoại ra chuyển tiền cho Tằng Hiểu.

Tằng Hiểu đang trên đường về nhà, Wechat vang lên, cô lấy ra xem thì thấy là lớp trưởng nói không cẩn thận làm vỡ cốc nước trên bàn của cô, còn chuyển tiền bồi thường. Tằng Hiểu che miệng, thật con mẹ nó kích động, cô kết bạn với lớp trưởng hai năm rồi, đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện đó nha, cái chén kia vỡ cũng thật quá xứng đáng!

Cô gửi lại một cái nhãn dán thật đáng yêu, mặc dù Kim Thái Hanh không trả lời nhưng Tằng Hiểu vẫn siêu hạnh phúc, cảm thấy lớp tưởng thật tốt thật lễ độ.

Đêm đó Điền Chính Quốc phát sốt, nóng đến mơ màng đi rót nước, đúng lúc gặp phải Điền Đại Chí vừa đi xã giao về. Điền Đại Chí uống rượu, mặt đỏ bừng bừng, trợn mắt nhìn con trai mình mặt cũng đỏ bừng bừng.

"Ba đón mày về thấy mày không che ô đã dặn mày phải uống thuốc cảm cúm xong rồi hẵng ngủ, mày không thèm nghe hả?" Lúc ấy Điền Đại Chí thấy con trai mình không có ô, hỏi nó ô đâu, Điền Chính Quốc lại nói cho bạn cùng lớp mượn rồi, Điền Đại Chí còn cảm thấy con trai mình thật tốt bụng. Bây giờ thấy nó phát sốt, Điền Đại Chí lại cảm thấy con trai xấu tính một tí vẫn tốt hơn.

"Không ạ." Điền Chính Quốc nói.

Điền Đại Chí lại cảm thấy con trai còn phải biết nghe lời một chút mới tốt.

Điền Chính Quốc bị sốt, cả nhà đều loạn cả lên, bà Điền hết rót nước lại nấu canh, Điền Đại Chí gọi điện cho bác sĩ gia đình, Đỗ Lệ Bình thì nằm trên ghế sô pha trong phòng Điền Chính Quốc... Ngủ.

Dì giúp việc nhìn mấy người nhà này bận trước bận sau, hoàn toàn không có chỗ cho dì nhúng tay!

Giày vò nhau đến hai ba giờ sáng, Điền Chính Quốc mới dỗ được bà Điền đi ngủ, bà đã lớn tuổi rồi, sao có thể để bà thức cả đêm chăm sóc mình được. Bà Điền đành phải trở về phòng, Điền Chính Quốc quay đầu thì thấy Điền Đại Chí và Đỗ Lệ Bình cũng chưa đi.

"Con chỉ là bị sốt thôi..." Họng cậu hơi rát, Điền Chính Quốc cảm thấy đêm nay cũng quá huy động nhân lực rồi. Nguyên thân coi trời bằng vung cũng là vì sau lưng hắn luôn có mấy người này làm chỗ dựa vững chắc. Kết thúc truyện, nhà họ Điền vì bị nguyên thân làm cho liên lụy nên sụp đổ, Đỗ Lệ Bình đi làm gia sư tại nhà cho người ta, Điền Đại Chí đi làm tài xế, nhưng dù có bị như vậy, bọn họ cũng chưa từng oán trách con trai mình nửa lời.
Bọn họ còn muốn tiết kiệm tiền để mua cho Điền Chính Quốc miếng đất mộ có phong thủy tốt một chút.

Đỗ Lệ Bình và Điền Đại Chí cứ như vậy ngủ tạm một đêm trên ghế sô pha trong phòng Điền Chính Quốc, sáng hôm sau lúc đồng hồ báo thức của Điền Chính Quốc vang lên, Điền Đại Chí cũng tỉnh dậy. Ông lấy di động ra: "Hôm nay không đi học, để ba gọi cho cô giáo xin phép nghỉ."

Điền Chính Quốc sờ lên trán mình rồi vén chăn xuống giường: "Không sốt nữa, ba mẹ ngủ tiếp đi, con bảo tài xế đưa con đến trường."

Điền Đại Chí trợn mắt lên định nói sao làm như vậy được, Đỗ Lệ Bình đã kéo tay ông: "Mình à, nghe Quốc Quốc đi."

Điền Đại Chí: "..."

Ông không yên tâm, mặc bộ đồ ngủ khoác thêm cái áo gió đứng ở cửa chính, thô lỗ đưa Điền Chính Quốc lên xe xong mới lưu luyến không rời vào trong nhà.

Mặc dù Điền Chính Quốc đã hết sốt nhưng những triệu chứng cảm lạnh vẫn còn --- viêm họng, ho khan, sổ mũi. Cậu vừa ho vừa đi lên tầng, ngay sau đó là Trịnh Hạo Thạc và Phác Trí Mẫn kề vai sát cánh xuất hiện, lúc nhìn thấy sắc mặt Điền Chính Quốc, cả hai đều giật mình.

Phác Trí Mẫn ôm lấy mặt Điền Chính Quốc, đôi mắt to lấp lánh: "Quốc Quốc, sao ông lại ốm rồi?"

Trịnh Hạo Thạc không đành lòng nhìn thẳng, bèn quay mặt đi.

Họng đau rát, Điền Chính Quốc nói cho bạn cùng lớp mượn dù.

Trịnh Hạo Thạc nghe thế thì làm ầm lên: "Mày chỉ có một cái ô còn cho người khác mượn, mà ốm đến thế rồi còn đến trường làm cái gì?"

Điền Chính Quốc mỉm cười: "Con gái bất tiện hơn con trai bọn mình nhiều."

Trịnh Hạo Thạc tiếp tục ồn ào: "Đều là người cả, có cái gì mà bất tiện?"

Phác Trí Mẫn ghét bỏ nhíu mày: "Ngay cả chuyện này mày cũng không biết à? Con gái đến kì không được để dính mưa."

"..." Đầu Trịnh Hạo Thạc quá tải: "Quốc Quốc, sao mày lại biết người ta đến kì?"

Phác Trí Mẫn là đồng minh của phái nữ, nó không thể tin nổi nói: "Vl, thế chẳng lẽ mày còn muốn hỏi con gái người ta là "Cậu đến kì à? Cậu không đến kì thì tôi không cho cậu mượn ô đâu"?"

"Nếu Mạnh Âu thích mày thật thì tao ăn c*t chó luôn!" Phác Trí Mẫn đưa ra tổng kết.

Điền Chính Quốc phì cười.

Phác Trí Mẫn chọc trúng tâm can Trịnh Hạo Thạc, bị cậu ta đuổi đánh tới tận lớp.

Hôm nay Điền Chính Quốc đến trễ hơn mọi khi, lúc cậu vào lớp, Kim Thái Hanh đã ngồi ở bàn.

Tằng Hiểu thấy Điền Chính Quốc thì vẫy tay với cậu: "Quốc Quốc, mau qua đây, tôi mang bữa sáng cho cậu này!"
Mấy đứa con trai xung quanh lập tức ồn ào: "Ồ~~ Chị Hiểu Hiểu như thế thật mạnh mẽ nha~~~"

Bình thường có lẽ Điền Chính Quốc sẽ đùa với bọn họ một chút, nhưng hôm nay không có hơi sức. Cậu đi thẳng tới cạnh Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh hoàn toàn không có ý tứ chủ động nhường đường, nhưng anh biết Điền Chính Quốc đã đến, mặc dù ánh mắt của anh không hề nhìn về phía Điền Chính Quốc hay bất cứ chỗ nào.

"Kim Thái Hanh, anh nhường đường một chút đi." Điền Chính Quốc ồm ồm nói.

Giọng nói khàn khàn mềm mại của bé trai luồn vào tai Kim Thái Hanh như mang theo chút yếu ớt và cầu xin tha thứ.

--------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hocduong