Không ghét em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Gặp ở trên đường, tiện đường nên đi chung thôi." Dáng vẻ Điền Chính Quốc rất tự nhiên. Tằng Hiểu nghiêng đầu tỉ mỉ quan sát nét mặt của cậu, không có bong bóng màu hồng bay lên, trước kia chỉ cần được nói chuyện với Kim Thái Hanh hai câu thôi là Điền Chính Quốc sẽ vui vẻ cả ngày, bây giờ... Chả thấy gì cả.

Tằng Hiểu thất vọng bò ra bàn, mở diễn đàn lên, trang đầu có một bài đăng của ai đó ẩn danh, là ảnh chụp Điền Chính Quốc bước xuống từ xe của Kim Thái Hanh, có lẽ người kia vốn chỉ định chụp Kim Thái Hanh thôi, nhưng Điền Chính Quốc lại vô tình lọt vào ống kính.

Trong trận mưa giăng lối, hai người thiếu niên như bước ra từ trong tranh, màn mưa trắng xóa mờ ảo như làn khói bao phủ lấy họ, tất cả cảnh vật xung quanh chỉ để làm nền.

Tiếc thật đấy, Điền Chính Quốc lại không còn thích Kim Thái Hanh nữa rồi.
...

Mưa từ sáng đến trưa, rồi lại rào rào không ngớt đến chiều, cả thế giới trở nên ướt sũng.

Tưởng Trì nghe bạn học nói là có người tìm, lúc bước vào rừng cây nhỏ, không hiểu sao gã lại cảm thấy khung cảnh này thật quen thuộc, cực kì, cực kì quen thuộc.

Điền Chính Quốc cầm ô, chậm rãi bước ra từ sau thân cây, cậu hơi ngả dù về phía sau, tươi cười: "Chào buổi chiều."

Tưởng Trì: "..."

Đm.

"Mày chơi tao?" Tưởng Trì thấy trước sau bỗng xuất hiện thêm mấy người vừa nhìn đã biết là từ ngoài trường vào, không thể lùi được nữa, đành hung tợn nói với Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc còn rất đàng hoàng trịnh trọng gật đầu: "Đúng rồi."

Trịnh Hạo Thạc đứng bên cạnh Điền Chính Quốc, cậu thiếu niên cao to lần đầu tiên lộ vẻ lạnh lùng: "Không ai cấm mày theo đuổi Kim Thái Hanh, Chính Quốc cũng đã nói là từ bỏ Kim Thái Hanh rồi, mày không hiểu tiếng người à?"

Phác Trí Mẫn ở bên cạnh đá Trịnh Hạo Thạc một cái: "Ê chó Thạc, trông mày như này lại đẹp trai ra phết."

Trịnh Hạo Thạc: "Chỉ đẹp trai thôi à?"

"..." Phác Trí Mẫn: "Giờ thì đéo giống người nữa rồi."

Không biết Điền Chính Quốc tìm mấy người này ở đâu, họ hoàn toàn không nương tay với Tưởng Trì, mặc dù không đến nỗi là đánh chết người, nhưng gần như từng cú đấm đá đều khiến Tưởng Trì không thể đỡ được.

Điền Chính Quốc đi tới, từ trên cao nhìn Tưởng Trì vẫn ngoan cố không chịu nằm xuống, nghiêng đầu cười một tiếng, nâng chân lên, giẫm một phát thật mạnh lên vai Tưởng Trì, Tưởng Trì lập tức ngã xuống, định đứng lên nhào tới ăn thua đủ với Điền Chính Quốc, mấy người xung quanh đã nhanh tay lẹ mắt mà đè gã lại.

Điền Chính Quốc che ô, ngồi xuống, cán ô tựa vào vai, cậu cười như không cười: "Tưởng Trì, mày không động vào tao, tao cũng sẽ không động vào mày. Lần một lần hai nhưng sẽ không có lần ba, mày nghĩ sao mà lại thấy Điền Chính Quốc này dễ chơi chứ?"

Cả người Tưởng Trì ướt đẫm, ngẩng đầu hung tợn nhìn Điền Chính Quốc: "Tại vì mày ngu."

Nam chính là một tên cực kì cứng đầu, nếu như không phải dựa vào bản chất không chịu khuất phục này, nhà họ Tưởng về sau cũng đã không phát triển thành tình trạng khiến người ta nhìn mà phát khiếp như thế.

Điền Chính Quốc đứng lên, nhìn xuống, thản nhiên nói: "Vậy để chúng ta cùng nhìn xem, là mày ngu hay là tao ngu."

Phác Trí Mẫn đứng ở phía sau vỗ vai Trịnh Hạo Thạc, lặng lẽ nói: "Mày có thấy Quốc Quốc bây giờ rất khác không, có vẻ càng ngày càng lợi hại."

Trịnh Hạo Thạc liếc nó: "Đây là chuyện tốt."

Tiếng chuông báo hiệu giờ tự học buổi tối vang lên, Tưởng Trì loạng choạng đứng dậy, Điền Chính Quốc nhìn gã: "Mày không phục thì cứ tới đây, Điền Chính Quốc này sẽ chơi với mày."

"Quốc Quốc, đi thôi!" Phác Trí Mẫn vẫy tay gọi cậu.

Điền Chính Quốc quay người rời đi, ngay cả một cái ánh mắt cũng không thèm để lại cho người phía sau.

Trịnh Hạo Thạc đang giả vờ hút thuốc lá với mấy người kia, tên cầm đầu cười hớn hở, mang theo điệu bộ lấy lòng: "Mấy loại chuyện này, lần sau cứ gọi cho tôi, tôi lo hết."

"..." Trịnh Hạo Thạc liếc sang phía bên kia: "Để xem." Tưởng Trì trông không có vẻ gì là sẽ từ bỏ.

Nhìn mấy nhân vật chính chậm rãi rời khỏi khoảng sân, mấy người kia chép miệng cảm thán: "Học sinh bây giờ, chậc, ghê gớm vãi, học hành cũng không..."

"Đại ca, bạn học kia chuyển cho mỗi người chúng ta năm ngàn!"

"Học hành thật tốt, thật quá tốt luôn!"

Tưởng Trì và Điền Chính Quốc đi ngược hướng nhau, gã chưa từng chật vật như vậy, lấy điện thoại ra gọi cho lái xe trong nhà, vừa cúp máy xong thì trước mặt có người đi tới.

Bởi vì bị dù che khuất, cộng thêm mưa, Tưởng Trì cực kì bực bội, nhìn cũng không thèm nhìn đã gào lên: "Đm chúng mày vẫn còn nữa à?!"

Từng hạt mưa bắn lên mặt dù màu đen đang chậm rãi ngả về sau, là Kim Thái Hanh.

Cốt truyện mạnh mẽ như vậy đấy. Tất cả các nhân vật không thể không đi theo tình tiết mà tác giả đã định ra, việc Điền Chính Quốc xuất hiện ở đây chỉ ảnh hưởng đến cốt truyện và các nhân vật có liên quan đến nguyên thân.

Mà Tưởng Trì và Kim Thái Hanh lại không có dính dáng gì đến Điền Chính Quốc.

Tưởng Trì vẫn say mê Kim Thái Hanh như trước, tất cả lửa giận của gã lập tức tắt ngấm vào khoảnh khắc nhìn thấy Kim Thái Hanh. Gã há mồm, mắt nhắm rồi mở, giật mình nhận ra lúc này trông mình thảm hại ra sao, lập tức vuốt đi nước mưa trên mặt, còn rũ chiếc ô trong tay rồi mở ra cầm lên.

"Sao cậu lại ở đây?" Tưởng Trì hỏi.

Kim Thái Hanh không quen Tưởng Trì, không chỉ là không quen, Kim Thái Hanh hoàn toàn không có chút ấn tượng nào với người trước mắt. Điều duy nhất anh biết là gã luôn đánh nhau với Điền Chính Quốc.

Tưởng Trì đứng trước mặt Kim Thái Hanh lập tức ỉu xìu, muốn nhìn anh mà lại không dám.

Kim Thái Hanh xuất thân nhà quyền thế, là đứa con cưng chân chính của ông trời, người bình thường đứng ở trước mặt anh hít thở không được, cảm thấy mặc cảm là chuyện bình thường.

"Đừng động vào Điền Chính Quốc." Kim Thái Hanh nhẹ nhàng nói trong tiếng mưa rơi ồn ã, nhưng mấy chữ này lại như tiếng sấm nổ bên tai Tưởng Trì.

Gã thậm chí không màng đến đau nhức trên cơ thể, dù trên tay cũng không cầm được nữa, hoàn toàn quên mất việc phải duy trì hình tượng tốt đẹp trước mặt Kim Thái Hanh: "Cậu thích nó?"

Kim Thái Hanh trông có vẻ lạnh nhạt, nhưng bản chất lại vô cùng xấu xa, anh nhếch môi: "Liên quan gì tới cậu?"

Tưởng Trì không thể tin được, gã muốn soi ra cho bằng được cảm xúc không đành lòng phức tạp nào đó trên mặt Kim Thái Hanh, nhưng cái gì cũng không có. Con ngươi Kim Thái Hanh như trận tuyết đầu đông, rộng mở tinh khiết và sáng trong.

Anh không để bất cứ ai vào mắt, cũng không thấy được tấm chân tình của bất cứ kẻ nào.

Kim Thái Hanh chỉ quan tâm đến chính mình. Bây giờ anh có hứng thú với Điền Chính Quốc, nên trong mắt chỉ có Điền Chính Quốc.

Tưởng Trì muốn hỏi "Cậu ở trước mặt tôi che chở cho nó như vậy không sợ tôi sẽ càng thêm nặng tay mà trả thù nó sao?" Nhưng gã còn chưa kịp nói ra, Kim Thái Hanh đã lên tiếng.

"Nhà họ Tưởng các người đi được đến đây cũng không dễ dàng đâu, đừng manh động." Giọng điệu của Kim Thái Hanh vừa thờ ơ vừa mất tập trung, nhưng sự áp bức giữa hàng lông mày lập tức phóng thẳng về phía Tưởng Trì.

Tưởng Trì trơ mắt nhìn Kim Thái Hanh rời đi, khi nào, rốt cuộc là từ khi nào, Kim Thái Hanh đã để ý Điền Chính Quốc.

Gã biết Điền Chính Quốc xinh đẹp, cho tới bây giờ vẫn luôn biết. Nhưng trước kia Điền Chính Quốc quá đáng ghét, có đẹp cỡ nào cũng không cứu được cái đức hạnh chó má. Gần đây, Điền Chính Quốc thật sự xinh đẹp, buổi tối ngày hôm đó, dáng vẻ Điền Chính Quốc đứng trên sân khấu kia gần như đã khiến Tưởng Trì phải mất hồn.

Bây giờ đến cả Kim Thái Hanh cũng bị Điền Chính Quốc quyến rũ sao?

Tưởng Trì nhìn cơn mưa to giăng kín bầu trời, trở nên mờ mịt, giây phút biết Kim Thái Hanh chú ý đến Điền Chính Quốc, Tưởng Trì gần như muốn giết người, nhưng Kim Thái Hanh lại dùng nhà họ Tưởng uy hiếp gã.

Vì Điền Chính Quốc mà làm đến cả mức đó ư?

Điền Chính Quốc trở lại lớp học thì không thấy Kim Thái Hanh, cậu chỉ liếc nhìn một cái, Tằng Hiểu đã lập tức nói: "Lớp trưởng vừa đi ra ngoài xong.

"..." Điền Chính Quốc ngồi xuống, không mặn không nhạt nói: "Ai quan tâm cậu ta đi chỗ nào."

Cậu vừa dứt lời, Kim Thái Hanh đã xuất hiện, anh treo dù lên cửa sổ phía hành lang, ánh mắt xuyên qua cửa kính nhìn Điền Chính Quốc trong lớp.

Điền Chính Quốc cũng vừa mới từ bên ngoài về, trên người vẫn còn hơi nước, thị lực của Kim Thái Hanh cực kì tốt, anh lập tức thấy được gương mặt trắng nõn của Điền Chính Quốc, cái cổ được giấu kín đã lộ ra một nửa, có vẻ cực kì ngây thơ vô hại, nhưng chính người này lại có thể giẫm người khác dưới chân, dữ dằn nói "Mày không phục thì cứ tới đây, Điền Chính Quốc này sẽ chơi với mày".

Có lẽ trong mắt Phác Trí Mẫn, Trịnh Hạo Thạc hay thậm chí là Tưởng Trì, Điền Chính Quốc khi ấy khiến cho họ cảm thấy quá lạnh lùng, tuyệt đối không được xâm phạm. Nhưng trong mắt Kim Thái Hanh đứng cách đó không xa, lại chỉ như thấy một bé mèo nhà đã giương ra bộ móng vuốt còn chưa được xem là sắc bén.

Đến giờ tự học buổi tối, mưa hơi tạnh, tan học cái lại bắt đầu rả rích. Trịnh Hạo Thạc đưa dù của mình cho Mạnh Âu, cậu ta về chung đường với Phác Trí Mẫn, che chung ô với nó cũng được.

Tằng Hiểu ngồi sau Điền Chính Quốc lại đang đứng ở hành lang chống nạnh: "Mẹ nó, đứa nào cầm dù của bà rồi hả? Cho chết mất xác luôn đi!"

Điền Chính Quốc: "..."

Điền Chính Quốc có người nhà tới đón, cậu bèn đưa ô của mình cho Tằng Hiểu. Tằng Hiểu sững sờ, con mắt lập tức sáng lấp lánh: "Ôi, Quốc Quốc tốt bụng quá, nhưng cậu cho tôi mượn dù thì cậu về kiểu gì bây giờ?"

"Lát nữa ba tôi sẽ đến đón."

Tằng Hiểu không từ chối nữa: "Vậy sáng mai tôi mời cậu bữa sáng nha!" Cô cầm dù của Điền Chính Quốc, nhanh chóng chạy xuống lầu.

Điền Chính Quốc đứng ở ban công ngoài hành lang, đợi Điền Đại Chí đến đón mình.

Kim Thái Hanh đi từ trong lớp ra, đứng sau lưng Điền Chính Quốc, đứa bé này ngay cả gáy cũng đẹp hơn người bình thường.

"Tôi đưa em xuống lầu." Kim Thái Hanh nói.

Điền Chính Quốc quay người, tựa vào ban công, ngước mắt nhìn về phía Kim Thái Hanh, trái tim siết chặt khi đối mặt với con ngươi màu mực kia. Cậu chậm rãi thu tầm mắt lại, nhẹ nhàng từ chối: "Tôi không cần."

Dù không có Tưởng Trì thì Điền Chính Quốc cũng không muốn có gì đó với Kim Thái Hanh, hai người bọn họ căn bản không cùng một thế giới.

Nhưng Điền Chính Quốc cũng không muốn đắc tội Kim Thái Hanh, chủ yếu là vì đắc tội không nổi, hiện giờ cậu cũng chưa hiểu vì sao Kim Thái Hanh lại có vẻ không ghét mình.
Đó là việc Điền Chính Quốc cảm thấy nghi ngờ và khó hiểu nhất lúc này.

Cậu cố gắng nhẫn nhịn, má hơi phồng lên, cuối cùng vẫn hỏi: "Không phải là anh chán ghét tôi sao?"

Điền Chính Quốc rất hàm súc biểu đạt ý tứ của mình, lời ngầm chính là, ngài không thích thì cách xa tôi một chút, đừng có để ý đến tôi được không?

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, hơi nhíu mày, im lặng không nói gì.

Điền Chính Quốc trông cực kì dè dặt, cộng thêm nước da trắng nõn non mịn, đôi con ngươi đen láy trong veo tinh khôi, cực kì, cực kì khiến lòng người ngứa ngáy.

"Được rồi, coi như tôi không nói gì hết." Điền Chính Quốc chịu thua, cậu không chịu được ánh mắt tĩnh lặng có thể dìm chết người này của Kim Thái Hanh, lại tựa vào ban công.

"Không có chán ghét." Giọng nói lạnh lùng trong trẻo của Kim Thái Hanh truyền đến từ phía sau, nghe như anh đang suy tư mà nói ra, từng chữ chậm rãi, nhẹ nhàng thong thả vô cùng, lại như giọng điệu đang dỗ dành.

Điền Chính Quốc bỗng quay đầu nhìn Kim Thái Hanh, không thể tin nổi mở to mắt.

Kim Thái Hanh đến gần, giơ tay che mắt Điền Chính Quốc, cảm nhận lông mi của người trước mắt run rẩy quét qua quét lại trong lòng bàn tay mình, khẽ cười: "Quốc Quốc, tôi không ghét em."

---------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hocduong