Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook ngẩng đầu, khoé miệng nhếch lên, nở nụ cười lạnh lẽo thấu xương, nói, "Cậu nói tớ trước kia thiện lương tốt bụng được nhiều người yêu mến đúng không? Nói thật, tớ thật sự không thể tin được lời cậu nói. Bởi vì, nếu tớ mà thiện lương thì tại sao bây giờ lại thay đổi như vậy? Nếu tớ được nhiều người yêu mến thì tại sao tớ lại bị giày vò tới nổi bị mất trí nhớ?"

Người kia có vẻ cũng không quá mức kinh ngạc, chỉ là hơi ngẩn người một chút rồi lại cười khẩy, nói, "Cậu nói thế cũng không sai, nhưng cũng không phải là đúng."

Jungkook nhíu mày, hỏi, "Ý cậu là sao?"

Người kia thản nhiên đáp, giọng nói hồn nhiên, "Có nghĩa là cậu nói cũng không phải đúng, nhưng cũng không hẳn là sai, nó vừa đúng mà cũng vừa sai, nó có thể là đúng, mà nó cũng có thể là sai, nó là đúng nhưng cũng là sai. Nói chung là lời cậu nói vừa đúng vừa sai."

Người kia mới dứt lời, biểu cảm của Jungkook liền đơ ra thấy rõ, cậu dở khóc dở cười không biết phải làm sao. Đây là lần đầu tiên cậu nghe được câu nói của một con người nhưng cách nói lại chẳng khác nào người ngoài hành tinh, hoặc là đạt một đẳng cấp khác hơn cả người ngoài hành tinh ấy chứ.

Người kia dường như biết được cậu sẽ như vậy, liền tự đắc nói, "Tớ có tài năng làm người ta cứng miệng a."

Jungkook bĩu môi, nói, "Cậu đừng quá tự mãn!"

Người kia xì một tiếng to, rồi hạ thấp giọng xuống, không che giấu ý cười, "Vậy là giải quyết xong rồi nhỉ? Cậu đừng có bao giờ vì tò mò về chuyện đó mà lại hoài nghi tình bạn của chúng ta nha."

Jungkook gật đầu, dù cậu biết người kia hiển nhiên sẽ không biết đến hành động này của cậu, "Tớ biết rồi."

Lúc này, cậu vô thức cười, đến cả cậu có lẽ cũng không thể phát giác mình đang cười.

Người kia ôn hoà nói, "Nhớ khi nào rãnh rỗi thì qua nhà tớ chơi đấy, tớ luôn chào đón cậu mà."

Jungkook ừ một tiếng rồi tắt máy.

Jungkook ăn bánh mì tiếp rồi uống một ngụm cafe.

Mười phút sau, cậu dọn dẹp rồi đi lên phòng mình.

~.~.~.~.~.~.~.~.~

Mười giờ sáng, tiếng gõ cửa vang lên trong phòng cậu.

Jungkook nheo mắt, hỏi, "Ai vậy?"

Ho Seok đáp, "Là tụi anh."

Tụi anh? Ho Seok không đi vào một mình sao?

Jungkook mặc dù thấy khó hiểu nhưng vẫn bước tới mở cửa phòng ra.

Trước mặt cậu là Ho Seok, Jimin, Sehun và Luhan, vẻ mặt của bốn người khá căng thẳng.

Jungkook nhướn mày, khó hiểu, "Tới làm gì?"

Jimin mím môi, nói, "Taehyung... đang ở trong phòng một mình..."

Jungkook cười khẩy, dựa người vào cửa, châm biếm, "Thì chuyện đó có liên quan đến tôi?"

Ho Seok ngẩng đầu, đối mặt với cậu, anh càng thêm tức giận, "Jungkook, anh thật sự rất thất vọng về em! Em thật tàn nhẫn!"

Jungkook nhếch môi, khiêu khích nói, "Cảm ơn đã khen."

Ho Seok nói, "Taehyung yêu em, ai cũng biết rõ. Nếu em không yêu nó nữa thì thôi, tại sao em lại làm tổn thương nó như thế?"

Jungkook híp mắt, rồi lại như nghe chuyện cười mà cười to lên, ai cũng khó hiểu nhìn cậu.

Lời nói của Ho Seok thật sự rất buồn cười. Rõ ràng là Taehyung chia tay cậu cơ mà!

Jungkook ngừng cười, ánh mắt càng thêm âm trầm, nói, "Taehyung chia tay tôi! Người anh nên nói câu này không phải là tôi mà là với Taehyung!"

Ngụ ý là, Taehyung chia tay cậu chứ không phải cậu chia tay Taehyung, vì vậy, việc Taehyung cứ muốn dây dưa chẳng khác nào đang tổn thương cậu.

Ho Seok và Jimin á khẩu. Sehun lên tiếng ngăn cản, "Thôi được rồi, Ho Seok và Jimin đi trước đi, để tôi và Luhan nói chuyện với cậu ấy."

Ho Seok và Jimin phải mất đến tận ba phút sau mới chịu rời đi.

Luhan nhìn Jungkook, khẽ cắn môi, nhưng lại không nói gì. Jungkook cũng nhìn Luhan, vẻ mặt lạnh nhạt không quan tâm.

Hai người nhìn nhau nhưng lại im lặng khiến cho không khí trùng xuống, Sehun nhíu mày, bất mãn nói, "Hai người không thể cứ nhìn nhau như vậy trước mặt tôi a!"

Luhan hơi giật mình, ngập ngừng nói, "Jungkook... tớ... cậu..."

Jungkook mất kiên nhẫn chen vào, "Cậu muốn nói chuyện gì?"

Luhan hít một hơi rồi nói, "Jungkook, cậu... có cảm thấy gì không?"

Jungkook nheo mắt, "Cảm thấy cái gì?"

"Kiểu như là, cậu có nhớ gì về quá khứ không?"

Jungkook lắc đầu, nói, "Tớ không nhớ."

Luhan thở phào, "Tớ còn tưởng cậu nhớ ra cái gì rồi mới lạnh nhạt với bọn tớ như vậy chứ."

Jungkook cười nhạt, "Không sao, tớ không nhớ gì hết."

Không ai để ý, trong mắt Jungkook vừa loé lên sự nghi hoặc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro