Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Hải Khoan một bên dùng ngón tay gõ gõ mic suy nghĩ, một bên chầm chậm nói: "Vậy thì để Tiêu Chiến nhảy Cực lạc tịnh thổ đi?"

Khóe miệng Vương Nhất Bác đang mỉm cười trong nháy mắt đông cứng lại.....

—— HAHAHAHAHAHAHAHA Trời đất ơi! ! ! Lam đại! Đại ca (ca)! Không hổ là anh!

—— Đại thần Ferrari! Anh xứng với danh hiệu này! ! ! Lam đại là máy đọc em trai, Khoan ca là máy hãm hại em trai!

—— Cái đm HAHAHAHAHA! Đại ca anh muốn chọc Yebo tức chết đúng không! Chị em ơi mấy bồ nhanh nhìn xem biểu tình của em trai Yebo kìa! Trong nháy mắt đã biến sắc rồi! ! !

—— Ngụy Vô Tiện lúc nhảy múa eo thật nhỏ! ! ! (Mặt cún không biết gì hết)

—— Đằng trước! Bồ còn không tranh thủ mà chuồn đi! Không biết là chỉ có Yebo mới có thể nhắc tới vấn đề này sao! Yebo siêu A nghiêng đầu cảnh cáo!

—— "Tôi thấy sự chú ý của bạn có hơi kỳ quái...."

—— Phía trước, câu của cậu tại sao lại phát ra âm thanh! Có điều Cực lạc tịnh thổ của Tiểu Tán vô cùng tuyệt! Tuyệt mỹ! ! !

—— Ta viết huyết thư cầu Tiểu Tán chủ động nhảy Cực lạc tịnh thổ! ! !

—— Hạ thần tán thành +1

—— Hạ thần tán thành +2

..........

—— Hạ thần tán thành +N

"Cực lạc tịnh thổ? Là vũ đạo sao?" Uông Hàm nhìn phản ứng của mọi người và các dòng bình luận mà nghi hoặc hỏi.

Đại Trương Vỹ và Tiền Phong hai mắt nhìn nhau lắc lắc đầu, Đại Trương Vỹ hỏi: "Có lẽ là một bài hát đó? Hạc Hạc em có biết không?"

Cao Thiên Hạc đáp: "Chắc là một bài hát Nhật Bản đó? Hình như đang rất hot ở B trạm*."

*B trạm: Bilibili, là một trang web dùng để đăng video ở TQ, giống như youtube vậy. Thường các fmv đều sẽ đăng trên đó.

Đại Trương Vỹ nhìn bộ dạng không hiểu lắm của mấy anh em nhà mình, lại nhìn sang vẻ mặt cạn lời của Vương Nhất Bác, cười nói: "Nhất Bác biết! Yo, mau mau đặc tả, không phải là nhảy một cái thôi sao? Cũng không phải để em nhảy, em vẻ mặt như vậy là thế nào?"

Vương Nhất Bác liếm liếm môi, ánh mắt dịu lại, nói: "Không phải, em chỉ cảm thấy đề này khó quá à. Huynh trưởng, anh sao lại như vậy chứ anh?"

Lưu Hải Khoan vẻ mặt vô tội nói: "A Chiến không phải đã từng nhảy cái này rồi sao? Ở phim trường đã nhảy rồi, nghe nói cũng đã biểu diễn rồi, có cái gì mà khó chớ?"

Vương Nhất Bác bị lời này làm cho nghẹn họng, nhấp nhấp môi không nói gì.

"Trác Thành cũng biết cái gì hả? Nhìn em cười rất vui vẻ nha." Tiền Phong đột nhiên nhắc tới Uông Trác Thành, dọa hắn sợ đến mức mở to hai con mắt nhìn, biểu tình câu chuyện không có liên quan tới em.

Nhưng mà tất cả mọi người đều nhìn hắn, hắn có chút xấu hổ cười, nói: "Dạ, có thể, có thể là bởi vì đây là vũ đạo của nhóm nhạc nữ? Vậy nên khả năng chủ động nhảy sẽ khó hơn...."

"Ôi chao, việc chuyên nghiệp dày công tu dưỡng của thần tượng tài hoa chúng ta chắc chắn phải có, vũ đạo nữ thì có gì chứ! Xem Nhất Bác xem! Đúng vậy! Nhất Bác đã nhảy qua rất nhiều, lại rất đẹp, ví dụ như...."

Uông Hàm lúc này đã hiểu được, cũng đứng lên trêu chọc nói: " 'Gọi to tên của tôi!' "

"HAHAHAHAHA, đúng đúng đúng! Không thì để Nhất Bác bây giờ nhảy một chút?" Từ trên xuống dưới khán đài cùng những dòng bình luận đều muốn khiến cậu nhảy vũ đạo nhóm nữ.

Vương Nhất Bác thở hắt ra một tiếng, cây ngay không sợ chết đứng mà nói: "Không muốn nhảy."

—— HAHAHAHA Mọi người làm gì dị! ! ! Không cần phải ép em nhỏ nhảy vũ đạo nữ chớ!

—— HAHAHAHAHAHA Nghẹn như vậy, xem bộ dạng của Yebo, ngay sau đó liền muốn "Cạn lời" mà cảnh cáo!

—— Cô đằng trước tại sao lại phát ra âm thanh! ! ! Là tôi không hiểu!

—— Phụt HAHAHAHA, Vương Đại Chùy anh cũng có ngày hôm nay! Trời xanh ơi, đây vẫn là con trai Thiên ma cưng chiều nhất sao? Sao lại cảm thấy kỳ Thiên Thiên này, Vương Yebo quá thảm luôn!

—— Nhiệm vụ siêu cấp khó, còn muốn dẫn dắt Chiến Tiện thổ lộ với Lam Vong Cơ, còn muốn dẫn dắt Tiểu Tán nhảy Cực lạc tịnh thổ, trời đất ơi, quá thảm rồi! ! ! !

—— Vương Nhất Bác! Chàng trai vô cùng thảm! ! ! !

—— HAHAHAHAHAHA XL mặc dù tôi là motor jiejie, nhưng mà bây giờ tôi rất mắc cười. . . . . Em trai Yebo, cố lên!

Trông thấy ý nguyện của mọi người mãnh liệt như vậy, vì thế nhiệm vụ dưới sự phản đối mạnh mẽ của Vương Nhất Bác bị vô hiệu cuối cùng được quyết định: Để Tiêu Chiến chủ động nhảy Cực lạc tịnh thổ.

Đến lúc này, toàn bộ nhiệm vụ đã được xác định, phân như sau:

Thứ nhất: Dẫn dắt Tiêu Chiến nói ra "Lam Vong Cơ ta yêu ngươi."

Thứ hai: Dẫn dắt Tiêu Chiến nói ra "Vương Nhất Bác, anh rất nhớ em."

Thứ ba: Khiến Tiêu Chiến chủ động đánh Vương Nhất Bác

Thứ tư: Khiến Tiêu Chiến nhảy điệu Cực lạc tịnh thổ

Vương Nhất Bác từ trong tai nghe mini nhận được nhắc nhở nhiệm vụ được ban xuống, thở dài một hơi, sau đó bỗng nhiên "A" lớn một tiếng, dọa mọi người nhảy dựng, sau đó đều cười xòa.

Vẫn là Uông Hàm thương em trai, cười nói: "Được rồi Nhất Bác, không thể làm Thiên Thiên huynh đệ chúng ta mất mặt được! Nhớ kỹ phần thưởng có 50 vạn dưới danh nghĩa em và Tiêu Chiến quyên góp vào ngân sách bảo vệ môi trường, cùng với hai vé cho hai tụi em đi Thụy Sĩ trượt tuyết đó nha."

Tiền Phong nói tiếp: "Khắp nơi trong phòng Nhất Bác đều đã lắp đặt camera ẩn, một lát sau khi khách mời xuất hiện, giám đốc chương trình sẽ căn cứ vào yêu cầu mà chuyển đổi các ống kính.

Nói xong màn hình lớn liền bị chuyển thành sáu ô vuông nhỏ, mỗi phần cho thấy mỗi góc độ khác nhau trong nhà Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đột nhiên đưa mặt dí sát vào một cái camera ẩn, vô cùng hung hăng nói: "Trời đất ơi, mấy người cũng ác độc quá. Đây là không cho em một chút riêng tư nào luôn đó à? !"

"Aiyo wei không phải đâu, ví dụ như trong toilet đâu có lắp camera đâu, xem đi, rất thực tế cũng rất tốt bụng đó."

"Ta cảm ơn ngài nha!" Vương Nhất Bác trợn trừng mắt, khiến cho Đại Trương Vỹ cười xấu xa.

"Được rồi, trở lại vấn đề, Nhất Bác em đeo tai nghe cho cẩn thận, đừng để Tiểu Chiến phát hiện. Trong lúc hai em trò chuyện, vì để không làm phiền tới em, để em hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn, tổ tiết mục sẽ tắt tai nghe của em, lúc cần thiết mới mở lên, cũng có nghĩa là tụi anh bên này nói chuyện, em sẽ không nghe thấy. Còn có thắc mắc gì không?"

Vương Nhất Bác liền không do dự nói: "Em có thể ngay lập tức tan làm không?"

"Không thể."

Vương Nhất Bác "A" lên một tiếng, che mặt ngã mình lên ghế sofa, một bộ nhân sinh không còn lưu luyến.

—— HAHAHAHA Má ơi, thảm quá đi! Mấy anh xấu xa ghê á!

—— Mọi người xem, mấy người trên sân khấu cười rất là thích thú, cho dù là Thiên Thiên huynh đệ. hay là cữu cữu và đại ca, HAHAHAHAHA..........

—— Yebo, cho dù em thật là thảm nhưng mà xin lỗi chị buồn cười chết mất! ! !

—— Tiêu Chiến khi nào tới vậy! ! ! Chờ không nổi rồi! ! !

—— Tui chuẩn bị xong rồi! Tui chuẩn bị xong rồi! Tui chuẩn bị xong rồi! HAHAHAHAHAHA.............

—— Phụt, đằng trước có độc hả! ! !

"Đạo diễn, nhận được tin tức tiền tuyến, Tiêu Chiến rất nhanh đến rồi, bây giờ tắt tai nghe của Vương Nhất Bác đi." Uông Hàm nói xong, đạo diễn dưới sân khấu liền hạ lệnh, sau đó dùng tay ra hiệu OK

"Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác? Vương Nhất Bác em không nghe thấy à?" Uông Hàm hô.

"Nhất Bác! Tụi anh chuẩn bị đem ảnh chân dung lúc nhỏ của em phân phát cho mọi người nè!"

"Nhất Bác, xe moto của em bị tổ tiết mục phá hỏng rồi! Hơn nữa còn không thèm bồi thường cho em!"

"Nhất Bác Nhất Bác, anh giẫm dơ giày mới mua của em rồi......."

Mấy anh trai mỗi người anh một câu tôi một câu hô hào, nhưng Vương Nhất Bác không có chút phản ứng nào, chỉ cứng đờ ngã trên sofa.

"Ừm, xem ra quả thật không nghe thấy rồi."

"Suỵt, mau mau mau, nghe thấy tiếng đập cửa rồi!" Đại Trương Vỹ không chớp mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, nhân tiện còn uống một ngụm nước được chuẩn bị sẵn trên sân khấu.

—— AAAAAAAAAAA! ! ! ! ! ! Trời! Tiếu Tán tới rồi! ! ! !

—— HUHUHUHU! Cuối cùng! Hợp thể rồi! ! ! ! Khóc đây! ! ! ! ! !

—— Đừng đừng đừng, đừng làm loạn nữa! Tôi từng giây từng phút đều không muốn bỏ sót! ! ! ! !

Đương lúc mọi người trên đài dưới đài và cả trên hệ thống mạng đang mãnh liệt vây xem, nhân vật chính cuối cùng xuất hiện rồi.

"Ding dinh ding" tiếng chuông ngoài cửa vang lên, Vương Nhất Bác ngay lập tức từ ghế sofa bật người dậy, vô thức liếc nhìn một vòng khắp các camera ẩn trong phòng, không có vấn đề gì, sau đó lại ấn ấn chiếc tai nghe mini trong lỗ tai, không nghe thấy âm thanh nào, OK.

Sau đó mới chỉnh trang lại quần áo trên người, nhanh chân bước tới lối ra vào, thông qua mắt mèo mà nhìn, quả nhiên là anh Chiến của cậu.

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, điều chỉnh biểu tình, mở cửa.

Sau đó, một thân áo măng tô đen mang một chiếc mũ đen thêm khẩu trang màu đen, Tiêu Chiến toàn thân trang bị kín đáo xuất hiện. Chỉ để lộ đôi mắt thuỵ phượng hẹp dài sắc sảo nhàn nhạt liếc nhìn Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến sải chân bước qua cửa, lưu loát nhấc chân hướng phía sau nhẹ nhàng đá một cái, "Rầm" một tiếng cửa đóng.

Không hiểu vì điều gì mà trong lòng Vương Nhất Bác "lộp bộp" mấy tiếng, sau đó nhếch miệng cười nói: "Anh, anh Chiến, anh tới rồi..."

Tiêu Chiến dựa lưng vào cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, cánh tay khóa trái cửa lại, sau đó hai bàn tay để sau lưng, đột nhiên sải chân bước lên, dọa Vương Nhất Bác phải lùi ra sau một bước.

Tiêu Chiến nghiêng đầu một chút, tháo bỏ mũ và khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt khôi ngô tinh xảo như tranh vẽ, chỉ là anh hiện tại mặc một chiếc áo khoác măng tô màu đen, phối hợp thêm chiếc quần đen kín đáo, đi đôi boots màu đen, dung mạo lại xinh đẹp, vóc người cao ráo, thêm khuôn mặt vô biểu tình so với sự dịu dàng pha lẫn vẻ đáng yêu của một cậu bé lớn thường ngày khác biệt rất lớn.

Tiêu Chiến một mực chớp chớp mắt, hai tay chắp sau lưng, chân đi boots từng bước từng bước chậm rãi mà mạnh mẽ hướng về phía Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác vì chương trình mà làm phiền Tiêu Chiến, vốn là chột dạ, vậy nên Tiêu Chiến tiến lên một bước, cậu nuốt nước miếng lùi về sau một bước.

—— Tôi con mẹ nó nổ banh xác luôn rồi! ! ! ! ! Tiểu Tán như thế này quá con mẹ nó đẹp! ! ! ! ! ! A quá đi! ! ! ! ! ! !

—— ĐM ĐM ĐM! ! ! ! ! ! Tiểu Tán anh làm gì vậy! Đang ghi hình đó! ! ! ! ! Ánh mắt của anh cũng quá con mẹ nó mang tính tấn công rồi! ! ! ! Anh nhưng mà ngàn vạn lần đừng có thân thiết như thế mà ĐM! ! ! !

—— HUHUHUHUHU....... Trời đất ơi! Vương Yebo vừa sợ sệt vừa đáng yêu như vậy! ! ! ! CP của tui nghịch rồi sao ĐM! ! ! !

—— ĐM ĐM Mấy người thấy không! Thời điểm Tiêu Chiến sát lại gần, Vương Yebo liên tục nuốt nước miếng! ! ! !

—— ĐM! Đừng có nhìn nhau nữa! ĐMMMM! ! ! Đây là muốn kabedon sao? ! Vóc dáng Tiêu Chiến như vậy thật con mẹ nó đẹp! Vừa A vừa gợi cảm! ! !

—— Áo khoác boots da quá con mẹ nó động lòng người! ! ! ĐM ĐM

—— AAAAAAAAAA Mê chết ta rồi! ! ! ! CẦN MỘT KHÚC VẤN LINH! ! ! ! !

Mấy vị MC trên sân khấu có hơi mông lung, đây là kiểu phát triển gì đấy? Uông Hàm bọn họ đưa ánh mắt nhìn nhau, sau đó Uông Hàm tắt micro của mình, dùng tai nghe nói với đạo diễn, cẩn thận chú ý tình huống, vạn nhất có điều gì xảy ra, ngay lập tức tắt màn hình.

Dù sao đều là nghệ sĩ đang ở thời kỳ nổi tiếng, ngộ nhỡ trên chương trình truyền hình trực tiếp truyền ra tin đồn "công khai tính dục" gì đó thì không tốt. Với suy nghĩ như thế, mấy vị MC đều vì hai người họ mà hơi mướt mồ hôi.

Mà bên trong màn hình, hai người không hề biết nỗi lo âu của mọi người, Tiêu Chiến cách đôi môi Vương Nhất Bác khoảng chừng 2cm thì ngừng lại, dưới tầm mắt chuyển động của anh, Vương Nhất Bác đứng lại bởi vì căng thẳng mà hé hé môi, sau đó Tiêu Chiến khịt khịt mũi, ngược lại lại đưa mặt tiến đến gần cần cổ Vương Nhất Bác, tiếp tục khịt khịt mũi.

Vương Nhất Bác sợ đến mức hầu kết chuyển động lên xuống mấy cái, âm thanh mang theo chút nhẹ nhàng nói: "Anh, anh Chiến?"

Tiêu Chiến cuối cùng ngẩng đầu lên, sau đó nhướn lông mày bên trái, trong nháy mắt ý cười lan tỏa khắp gương mặt, cất lời: "Ôi, lão Vương, sao lại căng thẳng như thế? Có phải là có điều gì giấu anh?"

Vừa thấy Tiêu Chiến nở nụ cười, trái tim Vương Nhất Bác trong nháy mắt rơi xuống, vươn đầu lưỡi liếm cánh môi dưới của mình một chút, cười nói: "Không có."

Tiêu Chiến vừa một tay tháo gỡ khuy áo khoác, vừa trêu đùa nói: "Không uống rượu, anh còn tưởng em nửa đêm làm ra việc này là vì say rượu chứ."

Tiêu Chiến thuận tay từng cúc từng cúc gỡ bỏ khuy áo, lộ ra chiếc áo bên trong áo khoác măng tô đen, là một chiếc áo len đỏ thẫm, cổ áo hơi rộng, để lộ đường cong xương quai xanh xinh đẹp, phía trước của chiếc áo len được tùy ý nhét vào bên trong chiến quần đen dài, phía rìa còn có một vài sợi tua rua rũ xuống, lúc đi lại toát lên vẻ nhẹ nhàng thời thượng lại tràn ngập cảm giác thiếu niên rạng rỡ.

Sau đó mục bình luận bùng nổ!

—— ĐM ĐM! ! ! Trang phục thường ngày của Tiểu Tán cũng quá con mẹ nó đẹp đi! ! ! Áo khoác màu đen cấm dục lại bùng nổ khí A che khuất phong tình bên trong! ! !

—— A tui chết mất! ! ! Má ôi! Nụ cười của Tiểu Tán giết chết tui rồi! ! ! Trời ạ, rõ ràng vừa nãy còn A đến bùng nổ, trong vài phút tui còn tưởng anh ấy muốn tức giận cưỡng hôn....... Khụ khụ khụ, nhưng mà! ! ! Cởi chiếc áo khoác ra chính là xứng với thần tiên! ! ! Áo len đỏ thẫm, quần đen dài, boots da đen, mấy sợi tua áo len đong đưa qua lại tôn lên vóc dáng quá con mẹ nó mê người của anh trai.

—— ĐM! Đây chính là cái gì mà bá tổng bên ngoài cấm dục lạnh lùng, cười lên liền đến con mẹ nó mức khiến tôi mắc phải tiểu đường luôn! ! !

—— Mí ngừi chú ý đến bàn tay của Tiểu Tán đi! Cái tay đang tháo khuy áo ấy! ĐM! ! ! ĐM tôi điên rồi! ! ! @%@#@#¥#@#

—— Vương nào đó Bác! ! ! Cậu cũng có thể nhịn được sao! ! !

—— Lầu trên! Lẽ nào cậu không thấy em nó nuốt nước bọt mấy lần sao! ĐM Lúc anh trai cởi áo hầu kết của em ấy kìa hầu kết đó! (Gương mặt nhỏ thấu hiểu.jpg)

—— Đằng trước có bệnh hả! Vô nhà cởi áo khoác ra rất là bình thường! ! ! ! Khua loạn như vậy! ! !

—— Mấy bạn đằng trước chú ý lễ nghi khu bình luận đi! Đàng hoàng ngồi xem trực tiếp được không! ! !

Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến cởi áo khoác, vô thức nói: "Wao, anh Chiến, đẹp! Quá đẹp trai!"

Tiêu Chiến thuần thục đem áo khoác và phụ kiện của mình mắc lên giá treo ở phòng khách nhà Vương Nhất Bác, sau đó đột nhiên vươn tay đặt lên bụng Vương Nhất Bác.

"Nói không uống rượu, có phải là lại không ăn cơm đúng giờ? Đau dạ dày rồi đi? Chậc! Nói em bao nhiêu lần rồi, không nghe. Hừ, tỉnh rượu, lo cho bao tử, cất đi nè"

Cánh tay Tiêu Chiến nãy giờ vẫn ở sau lưng lúc này lại đưa ra, hóa ra là một gói dược phẩm.

Vương Nhất Bác lặng lẽ nhận lấy thuốc, không nói điều gì, chỉ là ánh mắt đã rủ xuống, ngón tay bất giác vuốt ve hộp thuốc.

Hồi lâu mới cúi đầu nói: "Anh, em không có đau bao tử, chỉ là, chỉ là đói thôi."

Nghe vậy, Tiêu Chiến xoay người lộ ra nụ cười tươi tắn, tay phải giơ lên nhắm vào cái đầu Vương Nhất Bác vỗ nhè nhẹ nói: "Còn mạnh miệng, anh còn không hiểu em sao? Thích cậy mạnh, nếu như không phải có tình huống gì trở ngại, em làm sao có thể làm ra chuyện nửa đêm đi quấy rầy người khác chứ?"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, không cất lời, Tiêu Chiến cười cong cong con mắt: "Được rồi được rồi, coi như em đói rồi đó. Vậy thầy Vương, xin hỏi ngài muốn ăn cái gì nè?"

Vương Nhất Bác cũng lộ ra dấu móc nhỏ: "Lẩu."

"Ba" Tiêu Chiến nâng chân đá nhẹ một chút lên đùi Vương Nhất Bác, cười mắng: "Ăn con khỉ! Nửa đêm rồi, cho em cháo thịt ha? loãng loãng dễ tiêu hóa, cũng tốt cho đường ruột, có nguyên liệu không?"

"Dạ! Có, trong tủ lạnh, anh Chiến... "

Vương Nhất Bác đem thuốc đi cất, sau đó cùng Tiêu Chiến hai người bắt đầu chọn lựa nguyên liệu.

—— HUHUHU....... Tôi không biết làm sao nữa, tôi cảm động quá.......... rõ ràng cảm thấy rất ngọt nhưng trong lòng lại muốn khóc.......

—— HUHUHU! ! ! Anh lớn là tiểu thiên sứ dịu dàng chu đáo! ! ! Rõ ràng là mệt mỏi hai ngày bị em trai đánh thức, rõ ràng trong điện thoại còn rất hung dữ mà đe dọa em trai, vội vàng sang đây còn nhớ phải mua thuốc, còn biết em trai thích cậy mạnh, HUHUHU, em trai lúc này không phải là bị cảm động rồi sao.......

—— Trời ạ, mặc dù tôi là motor tỷ tỷ, nhưng mà, nhưng mà cảm động quá đi mất, cảm ơn thầy Tiêu đã chăm sóc Nhất Bác.........

—— HUHUHU, tiểu phi hiệp khóc rồi! Anh trai nhà tôi ấm áp quá! ! ! ! !

—— Tôi không quan tâm! ! ! Ai nói hai người bọn họ quan hệ không tốt, tôi liền một ngụm nước có ga mặn phun chết nó*! ! !

*Là một câu mắng chửi IQ cao, bởi vì sinh vật đơn bào không thể sống sót bên trong nước muối, cho nên lời này ám chỉ đối phương đầu óc ngu si, sinh vật đơn bào. (Theo Zhidao.baidu.com)

—— Anh lớn chính là vầng thái dương đó! ! ! ! Quá ấm áp! ! ! HUHUHU, quá yêu thương rồi! ! ! Trước đây đều nói anh nhỏ là cây búa lớn, nhưng mà anh lớn thật sự quá hiểu anh nhỏ, cũng luôn luôn dõi theo, mỗi lần phỏng vấn cũng đều giúp anh nhỏ phát biểu, khen ngợi anh ấy! ! !

—— A A A A A A A A Không quan tâm! Bảy chữ! ! Thần chú bảy chữ! ! ! ! !

—— BJYXSZD! BJYXSZD! BJYXSZD! BJYXSZD! BJYXSZD!

"Hầy, đã nghe nói cái gì mà ớt nhỏ Trùng Khánh, vừa nãy ở trong điện thoại còn rất hung dữ, sau khi tới liền vẫn là quan tâm tới anh em, rất cảm động."

"Anh Hàm anh thật hạnh phúc." Tiền Phong bùi ngùi hướng Uông Hàm nói.

Cao Thiên Hạc tiếp lời: "Hâm mộ anh Hàm!"

Uông Hàm giả vờ không hiểu, khoé miệng lại vương ý cười, nói: "Hâm mộ anh làm gì."

"Aiyo wei, anh đừng có đắc ý*. Tìm được một người dâu Trùng Khánh anh liền trộm cười!"

*Bản gốc dùng tiếng địa phương Nam, quê của Nhất Bác :> Ở đây có thể là nói tới anh Hàm có vợ người Trùng Khánh thật tốt, hoặc cũng có thể nói ẩn ý chỉ chàng dâu Trùng Khánh Tiêu Chiến :>

Quả nhiên là Thiên Thiên huynh đệ, nói mấy câu liền điều tiết được bầu không khí hiện trường, mọi người lại bắt đầu xôn xao lên, sau đó Đại Trương Vỹ nhắc tới: "Ây, hỏi nhân chứng của chúng ta một chút, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác hai người họ quan hệ tốt không?"

"Dạ?" Uông Trác Thành có chút lờ mờ hỏi lại.

"Thì gần đây nè, cộng đồng mạng nói hai cậu ấy bất hoà, nói cường điệu hơn là bạn tốt, các em ở đoàn phim như thế nào? Nhân chương trình này có muốn giúp làm sáng tỏ một chút không?" Đại Trương Vỹ balabolo nói một tràng.

Tiền Phong tiếp lời: "Thầy Đại câu hỏi này của anh, người ta làm sao trả lời đây? Đang ghi hình chương trình sao có thể nói không tốt. Còn không bằng cứ thế xem trực tiếp đi, Tiêu Chiến thế nhưng lại không biết đang trực tiếp đâu."

"Hầy, xem cái đầu của tôi này, có điều không sao cả, nghe thử hai cậu ấy nói như thế nào."

Uông Trác Thành vò vò mái tóc nói: "Quả thật đều là bịa đặt cả, cắt câu lấy nghĩa. Tình cảm giữa bọn con trai rất thẳng thắn rất đơn thuần. Nếu như không thích con người bạn, thì ai mà mỗi ngày đùa giỡn với bạn chứ, có phải không anh Hải Khoan?"

Lưu Hải Khoan gật đầu nói: "Đúng, đàn ông không có lươn lẹo như thế, tình cảm tốt không phải là thể hiện bằng lời. Đều là thể hiện bằng hành động cả. Hai cậu ấy đánh đánh nháo nháo còn ít sao?"

Uông Trác Thành đề cập đến vấn đề này liền cạn lời, trợn mắt móc mỉa: "Cực kỳ nhiều, cực kỳ ấu trĩ. Lúc trước hai cậu ấy cười điên cuồng một trận tưởng làm em tức giận, còn lập một nhóm đặt tên là "Nhóm anh trai yêu em", lần lượt ở trong nhóm xin lỗi em."

Lưu Hải Khoan trái lại không rõ ràng, đặt câu hỏi: "Ể, còn có chuyện này, đáng yêu ghê đó, sau đó thì sao?"

Uông Trác Thành bĩu bĩu môi nói: "Trời đất ơi, ngốc lắm, ấu trĩ lắm luôn. Em ngay ngày hôm đó liền rời nhóm."

Lưu Hải Khoan cười nói: "Vậy em thoát ra rồi, 'Anh trai yêu em' không phải chỉ còn lại hai cậu ấy sao? Hai cậu ấy ở trỏng tán gẫu à?"

"Em đâu có biết đâu, hai người họ ấu trĩ như thế nhạt nhẽo như thế, ngày ngày tôi gửi cho anh tấm ảnh đẹp trai, anh gửi cho tôi tấm ảnh seo phuy gì đó, đều cái gì mà yêu thích, cạn lời."

Lưu Hải Khoan lắc đầu nói: "Là em không hiểu thôi, nhan khống* khả năng chính là thích đùa giỡn như vậy."

*Yêu nhan sắc

"Được."

Uông Trác Thành cạn lời lắc lắc đầu, tiếp tục xem bình luận.

Chỉ để lại Đại Trương Vỹ hơi kinh ngạc nhún vai, ý tứ là: Hai cái người này trạng thái không tồi, không cần người ta nhắc tới, tự mình phơi bày ra nhiều như vậy.

—— ĐM ĐM! ! ! Cữu cữu, đại ca online vạch trọng điểm! ! ! Mọi người đã get được chưa? ! ! ! Bất hòa là bịa đặt! Yêu thích đùa giỡn cùng nhau! ! !

—— Lẽ nào trọng điểm không phải là "Tình cảm tốt cũng không phải dựa vào miệng nói ra, đều là thể hiện bằng hành động" sao? ! ! ! (Bịt miệng! ! !)

—— Xin lỗi trong thôn tôi với mới nối mạng! ! ! Hóa ra nhóm "Anh trai yêu em" chỉ còn lại anh lớn anh nhỏ thôi hả! Này, này cũng không có chuyện gì đâu (HAHAHA)

—— A A A A Tôi điên rồi! ! ! ! Lam đại anh làm gì đó! Đại ca vừa nãy có phải là nói "Nhan khống thích đùa giỡn như thế"! ! ! Nói cách khác....... (Bịt miệng)

—— Anh lớn anh nhỏ đều là fan nhan sắc của nhau, hơn nữa còn biết đối phương là fan nhan sắc cứng của mình! ! ! !

—— Trời đất ơi! Khiếp sợ cả nhà tôi! Vì sao hai người ấy lại gửi cho nhau ảnh selfie, ảnh chân dung! ! ! Tôi với bạn thân của tôi cũng không có như thế! ! !

—— Đằng trước, cậu độc thân à?

—— Đằng trước ơi, cậu chưa từng yêu đương hả?

—— Cpf đằng trước có bệnh hả? Gửi ảnh chụp thì làm sao? Đó là anh cậu khiêu khích anh tôi! Anh tôi phải dùng giá trị nhan sắc số một vũ trụ tấn công anh cậu! Để cho anh cậu biết cái gì mới gọi là đẹp trai thật sự! ! !

—— Phì, người qua đường thuần chủng, cứ có cảm giác ngôn từ của cái vị đằng trước kia thật con mẹ nó trâu bò, logic phi phàm, respect!

Tiếu Chiến sau khi tìm được nguyên liệu liền bước vào nhà bếp nấu đồ ăn cho Vương Nhất Bác, lúc này Vương Nhất Bác len lén liếc nhìn anh Chiến của cậu, sau đó chạy đến trước một ống kính mà từ phòng bếp sẽ không nhìn thấy, chỉ chỉ tai nghe của mình, tổ tiết mục liền mở lên.

Vương Nhất Bác có chút đắc ý cười nói: "Mọi người đều nhìn thấy! Anh Chiến lúc nãy đạp tôi một cước! Anh ấy đánh tôi! Anh ấy chủ động đánh tôi đó! ! !"

"Được được được, OK." Uông Hàm bị em út chọc cười, vẻ mặt cưng chiều gật đầu biểu thị OK.

—— Wa HAHAHA, anh nhỏ đáng yêu quá đi mất! Bị anh đánh còn trưng ra vẻ mặt đắc ý!

—— Vương Yebo! Em là cool guy đó! Vì cái quái gì mà có bộ dáng không được thông minh như vậy HAHAHAHAHA

—— Wao! Yebo quả thật là đứa nhỏ thần đồng ở mảng vũ đạo! Như thế nào mà tùy tiện đung đưa theo nhịp liền đẹp trai như vậy! ! !

—— Lót dép hóng nhiệm vụ tiếp theo của em trai Yebo! Siêu cấp khó luôn ầy! ! !

Tiêu Chiến đương lúc ở trong phòng bếp bận rộn, Vương Nhất Bác đột nhiên ló đầu ra, Tiêu Chiến cảm nhận được ánh mắt của cậu, nghiêng đầu nhìn cậu: "Làm gì đó? Muốn tới giúp đỡ sao, thầy Vương?"

"Được thôi, anh Chiến cần em giúp cái gì?"

Vương Nhất Bác vừa nói vừa cầm bó rau cải bắt đầu rửa, Tiêu Chiến nhíu mày nói: "Em có thể giúp cái gì? Đập dưa chuột sao?"

"Này!" Vương Nhất Bác nghe xong, lập tức rút tay ra khỏi bồn rửa, "Pặc" một chút vẩy vài giọt nước lên mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vội vã bỏ dao xuống, dùng mu bàn tay che chắn khuôn mặt, nói: "Làm gì á! Vốn chính là, trời đất ơi, ngốc quá đi! HAHAHAHAHA....... Dưa chuột làm sao có thể cắt như vậy! Vương E Bo! Em con mẹ nó thật sự là nhân tài!"

"Em thích ăn như vậy không được hả, hừ."

Vương Nhất Bác nói xong, lập tức dí sát vào Tiêu Chiến đem bó cải lúc nãy cậu vừa mới rửa nhét vào miệng Tiêu Chiến.

"A....... Ưm! ! !"

Tiêu Chiến trừng to hai mắt tức giận, đương chuẩn bị giơ tay lấy rau ra khỏi miệng, liền bị Vương Nhất Bác ngay tức khắc đè lên vách tường nhà bếp, hai tay bị Vương Nhất Bác chế ngự.

"Ưm ưm ưm! ! ! Hưm! ! ! !" Tiêu Chiến ê a nói cái gì đó, giơ chân nhắm vào giày mới của Vương Nhất Bác giẫm lên mấy vết.

Vương Nhất Bác mặt không đổi tâm không loạn nhìn một lượt, sau đó nhạy bén khe khẽ nói: "Anh Chiến, anh nói câu này đi em liền buông anh ra."

"Ơ? ? ?"

Tiêu Chiến trong miệng ngậm bó rau cải, nghiêng đầu vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi trừng to mắt, con ngươi nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhẫn nhịn khống chế khóe miệng vương ý cười, nói: "Tiêu Chiến, em rất nhớ anh."

"Hử? ? ?"

Tiêu Chiến nghi hoặc lại vô tội chớp chớp lay động đôi mắt thụy phượng, dường như đang nghi hoặc vì sao lại nói cái này.

Vương Nhất Bác vẫn là nhịn không nổi, dấu móc nhỏ hiện ra, nét mặt dịu dàng hỏi: "Tiêu Chiến , em rất nhớ anh. Còn anh?"

Cảm nhận được Tiêu Chiến bây giờ rất ngoan ngoãn, Vương Nhất Bác giúp anh lấy ra mấy cọng rau trong miệng, Tiêu Chiến được giải trừ "Cấm ngôn vật lý", nghiêng đầu đối diện ánh mắt dịu dàng đầy thâm tình của Vương Nhất Bác, nói: "Ừm.... Anh cũng vậy."

Vương Nhất Bác: "........"

Sau đó Vương Nhất Bác ngay lập tức mặt không thay đổi lại đem bó rau vừa nãy nhét vào miệng Tiêu Chiến.

_TBC_

Ủa, cmn!!!!! OOC!!! Cảnh báo đã quá mức OOC rồi!!!!! Vương Yebo cậu không yêu đương được thì để cho tôi yêu!!!!!

Bất ngờ hông nè, nhân dịp lễ mình đăng sớm một chap cho mọi người nè. Lễ của mọi người như thế nào, vui hong, còn mình thì nằm lên nằm xuống hết ngày =))))) Thứ bảy mình vẫn đăng chap như bình thường á nhooo <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro