CHƯƠNG 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đứng cạnh Draco là 2 người hoàn toàn lạ lẫm. Trước hết là một người đàn ông béo ụ, đôi mắt quắc lên vẻ thâm hiểm không che dấu, chiếc mũi khoằm cùng đôi môi mỏng dính và những ngấn thịt chảy trên mặt chẳng phù hợp với chiếc áo vest màu nâu sang trọng lão đang mặc trên người. Nhìn có thể hiểu ra là kiểu người thừa tiền phát tướng. Bệnh của hầu hết người giàu, Harry nghĩ ( ngươi không giàu sao Harry, mà loại ngươi ra thì Draco yêu dấu cũng giàu mà đâu có béo !! ). Đứng bên cạnh lão lại là 1 hình ảnh gần như trái ngược, đó là 1 người đàn ông cao hơn hắn 1 cái đầu, quần áo bạc màu và có phần bẩn thỉu, mái tóc dài rối tung lên, làn da tuy nhợt nhạt nhưng thân hình cao to đủ hiểu là hắn không hề yếu ớt.

- Chúng ta lại gặp nhau ! - Lão béo cười nham hiểm.

- Phải !- Draco đáp lạnh nhạt.

- Dạo này ngài làm ăn chắc thuận lợi ? - Harry có thể nhận thấy mùi xảo trá trong câu hỏi của lão ta.

- Rất thuận lợi, dù cũng không phải là không có khó khăn. Nhưng mấy trò vụn vặt của bọn tiểu nhân thì chẳng đáng nói đến làm gì. - Mặt lão khẽ biến sắc nhưng sau 1 giây đã lại cười nói.

- Phải, đối với ngài Draco thì là gì chứ ! - Lão cười ha hả.

- Cũng nhờ ngài nhường cho tôi quyền buôn bán tại Veckin ( cái này bịa, đừng tìm trong HP, vô ích ) nên chuyện làm ăn của tôi ngày càng thuận lợi.

Nụ cười trên môi con cáo già kia bỗng tắt ngúm, mà giờ thì Draco cũng chả quan tâm, chào 1 cái hờ hững rồi quay lưng đi về phía Harry.

Harry dù biết Draco đang tiến tới nhưng vẫn không thể nào rời mắt khỏi cái khuôn mặt đang tím tái vì tức giận kia. Harry đần ra, chỉ đến khi thấy lão rút từ trong khuôn ngực ra cây đũa phép, nhắm thẳng về phía Draco, từng giây thần kinh của Harry phản ứng lại ngay tức khắc, nhanh chóng vòng qua đỡ cho Draco câu chú vừa bắn ra. Cũng may, những tháng năm chiến đấu chống lại Voldermort khiến cậu thừa đủ kinh nghiệm mà đánh văng cái câu thần chú kia. Chỉ tiếc do vội vã chuyển mình lên Harry liền mất đà mà ngã chúi xuống đất. Đám đông bắt đầu bu lại xung quanh bốn người. Draco sắc mặt trắng bệch vẫn không có bất kì động tĩnh gì. Vài giây sau. Harry mới nhận thấy môi Draco mấp máy.

- Cru..

- Expelliarmus !! - Harry bắn ngay tiếp một câu thần chú về lão béo kia, khiến hắn bị văng ra đất rồi nằm ngay đơ.

Quay sang nhìn Draco bằng ánh mắt giận dữ, Harry nắm lấy tay Draco rồi nhanh Độn Thổ về trường Hogwart

- Anh bị điên sao ?? Cư nhiên dám sử dụng câu chú đó trước mặt bao người ! - Harry phẫn nộ hét lên, trong đôi mắt xanh của cậu hằn lên những tia máu đỏ. Phải mất một lúc sau, Draco mới trả lời cậu :

- Hắn.dám.tấn.công.cậu.thì.sẽ.phải.chết.. - Draco nói rành rọt từng chữ, đôi mắt kiên định hướng thẳng về phía Harry. Harry có phần lúng túng, câu chữ lại có phần loạn xạ :

- Hắn.. cũng có tấn công, nhưng tôi đâu có sao, mà này, anh nghĩ tôi dễ bị trúng đòn thế sao, anh nghĩ tôi là ai chứ. Sau này đừng có làm thế !!

- Cậu là Harry - người đánh bại chúa tể hắc ám, anh hùng của giới phù thủy.. - Harry có phần phổng mũi.

- Nhưng đối với tôi, cậu chỉ đơn thuần là 1 'thằng ngốc' cần được bảo vệ.

Harry á khẩu, cậu nên làm gì đây, đấm thẳng 1 cách đầy tức giận vào mặt kẻ gọi cậu là thằng ngốc hay là cảm động trước câu nói của hắn. Tâm trạng cậu giờ đây quả phức tạp hết sức.

- Và cậu..là người tôi yêu.

Harry mặt ngay lập tức đỏ phừng lên, cúi đầu không dám ngẩng lên, hệt như 1 đứa con gái e lệ sau khi nhận được lời tỏ tình. Draco cười mỉm, tên ngốc này quả thật càng lúc càng đáng yêu. Nắm nhẹ lấy đôi tay vì bối rối mà khua loạn lên của Harry, Draco khẽ phả 1 hơi thở ấm áp vào phía mu bàn tay kia, rồi nhân lúc Harry ngẩng đầu lên mà nở 1 nụ cười. Harry tiếp tục ngẩn người.

- Người cậu lạnh thật, mau về phòng thôi, tôi muốn 'sưởi ấm' cho cậu.

Nhận ra ngụ ý có chút gian tà trong câu nói kia, Harry liền giật ngay tay ra, quay đầu che đi đôi mắt phừng phùng, lí nhí mà nói :

- Tôi không có cần !!

- Tôi thì có đấy, vì giúp cậu mà giờ tôi cả người lạnh cóng, muốn được sưởi ấm 1 chút cũng không được sao ? - Draco nũng nịu.

- Cũng..không phả.. - Tên đáng ghét này, sao cứ luôn dồn Harry vào thế bí.

- Vậy có nghĩa là được ! - Draco cười gian xảo, ngay sau đó nắm tay Harry rồi bất ngờ mà hôn trộm vào môi Harry 1 cái.

- Ngươi là tên dê cụ mà !!

- Chỉ với cậu thôi ! - Draco lại với tới nắm tay Harry. Harry cũng chẳng buồn gạt ra, thở dài rồi khẽ nói :

- Hứa với tôi, cậu sẽ không bao giờ sử dụng những câu chú đó nữa.

- Tôi hứa ! - Nhưng tôi không chắc có thể giữ mãi lời hứa này, Harry à.

***

- Bác Hargid, mau nhanh lên, bác lỡ chuyến tàu mất ! - Hermione giục giã.

- Bình tĩnh nào Hermione, 15 phút nữa tàu mới chạy mà, cháu như vậy cứ như là muốn đuổi bác đi vậy ! - Hargid nhíu mày, vứt hành lí nặng trịch cho nhân viên xếp đồ của nhà ga.

- Cháu chỉ lo cho bác, còn ai lại muốn bác đi chứ.. - Mắt Hermione nhòe nước.

- Bác nhớ phải giữ gìn sức khỏe, phải cẩn thận, nhất là lúc ở với lũ rồng, đặc biệt cẩn thận con đuôi gai. Cả con.. cũng gây nguy hiểm, con.. tuy hiền cũng phải cẩn thận, ..v..v..

Hargid đứng nghe Hermione dặn dò mà muốn đau cả tai. Cuối cùng không chịu được con bé nhiều lời mà lên tiếng :

- Thôi mà, bác là người hiểu rõ rồng hơn bao giờ hết, đâu cần phải dặn bác làm như thế nào Hermione.

- Cẩn thận không thừa mà bác Hargid, cháu còn muốn nói..

Từ xa, tiếng những cột khói phun lên từ cái đầu máy hơi nước như muốn nhắc rằng đã đến lúc khởi hành.

- Ta.. phải đi rồi ! - Hargid chậm chạp xoay lưng, xong lại ngoái nhìn lại lũ trẻ, cứ như là không muốn rời đi. Lũ trẻ cười, nhào tới ôm Hargid, chẳng lâu sau, trên mắt 'lão khỗng lồ' ấy đã rớm lệ.

- Các cháu ở lại không được nghịch ngợm đâu đấy, bác sẽ nhanh chóng về thôi, sẽ nhanh.

Sau 1 hồi bịn rịn, cuối cùng Hargid cũng leo lên tàu, chiếc tàu cũng dần nhanh chuyển bánh, Hargid chưa vào trong toa mà vẫn đứng ở phía cửa lên xuống, vẫy tay tạm biệt chúng. Harry cũng vẫy tay chào lại, cuối cùng thì Hargid cũng khuất đi xa, Ron đang an ủi Hermione cũng ra dấu cho Harry quay trở về trường. Harry khẽ thở dài, Hargid đi rồi, kì nghỉ sắp tới của cậu ắt hẳn sẽ rất cô đơn, vốn là định cùng nhà Weasley tận hưởng kì nghỉ, nhưng cứ nhớ đến mình là người chia tay Ginny, Harry đành dừng ngay cái ý nghĩ đó lại. Thôi kệ, dù sao cũng không phải lần đầu tiên cậu đón giáng sinh 1 mình.

***

Harry trở về phòng , vốn tưởng cái tên biến thái kia sẽ nhảy vồ ra 'đón', vậy mà trong phòng im lặng như tờ, Harry cẩn thận chầm chậm đi vào phòng, ai biết được cái tên sắc lang kia đang có ý đồ gì. Nhưng đến khi vào đến chính giữa phòng, cư nhiên vẫn chẳng có gì xảy ra. Chắc hắn đi vắng, thôi kệ, cậu đi tắm rồi ngủ một giấc vậy, hôm nay mệt quá đi ! Đi về phía tủ quần áo, Harry liền nhận ra một mảnh giấy đang gài trên đó.

- Tôi về nhà nghỉ Giáng sinh.

Hừ, thì ra hắn đã an ổn mà về nghỉ giáng sinh, để cậu 1 mình lại đây, lại còn nhanh nhanh chóng chóng, 1 lời từ biệt cũng không thèm có. Xem ra cậu đối với hắn không là gì mà, Harry xé vụn tờ giấy rồi hướng về phía phòng tắm trong nỗi bực tức vô cớ. Draco, ngươi là đồ chết tiệt !!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro