Chương 4+5+6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG BỐN

Công cảm thấy mình muốn lạnh cả người.

Cậu không biết người bình thường được đại lão nhớ kỹ như thế sẽ có phản ứng gì, ngược lại là cậu, ngoại trừ ý nghĩ muốn xuyên trở về buổi tối ngày hôm ấy bóp chết chính mình sẽ không còn ý tưởng khác.

Ngày tháng năm, một quả cầu lửa treo lơ lửng trên bầu trời, nhưng giờ khắc này cậu cảm thấy tay chân mình lạnh lẽo, tim giống như là cá cảnh nhiệt đới không cẩn thận bị đông cứng ở đáy Bắc Cực, một giây sau liền muốn tắt thở mà chết, di thư cũng không kịp lưu lại.

Quá thảm.

Mất mặt đến mức độ này thật làm cho cậu hận đến nổi không thể đập đi rồi xây lại, thực sự rất muốn bỏ chạy đi.

Nhưng công lại không thể làm như thế, không chỉ không thể chạy, cậu còn phải thay thế giáo viên hướng dẫn chiêu đãi cho tốt vị tiên sinh đã chứng kiến thời khắc mất mặt nhất trong cuộc đời mình.

Không có cách nào, cậu chỉ có thể mang theo một vẻ mặt bi tráng dẫn dắt thụ đi dạo quanh phòng triển lãm, khóe miệng nỗ lực cong thành một một nụ cười hoàn hoàn mỹ, đếm từng giây hy vọng khoảng thời gian này mau nhanh trôi qua.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người.

Công một mình khó chịu, nhưng vị vai chính khác kia lại không xoắn xuýt giống giống như cậu.

Thụ một bên thưởng thức tranh vẽ, một bên nhìn người, dùng tay ra hiệu với mọi người đem khoảng kéo giãn ra, bất tri bất giác hai người bọn họ liền tuột về phía sau.

Công lo chìm đắm trong cảm xúc mất mặt cũng không phát hiện, bất thình lình nghe thấy có người hỏi:

"Cậu tên là gì?"

Người đang chăm chú với một vấn đề thì thời điểm đó thường sẽ không đề cao cảnh giác, công cũng không ngoại lệ, nghe được vấn đề sau đó phản xạ có điều kiện trực tiếp trả lời, không thông qua đại não, trả lời xong chính mình mới phản ứng lại, vừa nghiêng đầu, cùng lúc đối diện với thụ.

Công: "Là... Là ngài đang nói chuyện với tôi?"

Thụ: "Đúng vậy. "

Thụ: "Tên của cậu nghe rất êm tai. "

Công: "... ha, cảm ơn..."

Thụ: "Vì vậy thuận tiện để lại số điện thoại chứ?"

CHƯƠNG NĂM

Người ta nói ngã một lần thì sẽ khôn ra, đã trải qua một bài học, không thể không suy nghĩ mà đã vội trả lời.

Cậu lần này rất chăm chú suy tư, thời gian dừng lại còn hơi dài, chưa nghĩ ra được lý do, liền nghe thụ nói:

"Không tiện sao? Tôi chỉ là muốn lưu lại một phương thức liên lạc, thuận tiện sau đó có chuyện gì cần tư vấn thì liên lạc, cậu biết đó, các giáo sư đều quá bận, làm phiền mọi người thì không tốt lắm. "

"Bất quá nếu như thực sự không tiện thì cũng không sao, " thụ nở nụ cười, "Là tôi đã đường đột. "

Giọng nói của anh vẫn nho nhã lễ độ, chỉ là so với vừa rồi trầm hơn một chút, ý cười cũng không còn rõ ràng, tựa hồ như là không thoải mái.

Công mím mím môi, đem phần xoắn xuýt của mình đè xuống, đưa tay ra trước mặt thụ.

Thụ: "?"

Công có chút ngượng ngùng nhanh chóng trừng mắt nhìn: "Cái kia... Điện thoại di động của ngài, tôi... Tôi bấm số cho ngài. "

Thụ lập tức lấy điện thoại ra đưa cho cậu, thời điểm nhận điện thoại đầu ngón tay hai người có chạm nhẹ một chút.

Công qua phản chiếu của điện thoại trên tay thấy mặt mình đang đỏ lên, mũi chân xoay tới xoay lui, hết sức cúi thấp đầu, nhanh chóng bấm số của mình vào điện thoại.

Thời điểm cậu trả lại điện thoại cho thụ, cậu dùng một tay khác chà xát hai má, nỗ lực che giấu gương mặt đỏ tới mang tai của mình.

Nhưng thụ vẫn là lộ ra nụ cười nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, gõ gõ mấy từ, rồi đem di động cất đi.

"Ngày đó còn chưa kịp hỏi, " thụ theo cậu tiếp tục đi về phía trước,chen vào một câu "cậu cùng người bạn kia là đi tới đó làm gì?"

Vấn đề này vừa nói ra, công liền lúng túng đến cả người đều cứng lại:

"...?"

Thụ: "Tôi vốn là tưởng cậu uống nhiều rồi, nhưng trên người cậu chỉ có mùi nước hoa, cảm giác cũng không giống như là cố ý -- "

Công: "Ngày đó tôi..."

Bây giờ một cái cớ cũng không thể bịa ra, khóe miệng công không ngừng giật giật, thụ liếc mắt nhìn công, nói tiếp:

"-- Những người trẻ tuổi bây giờ chơi lời nói thật lòng hay đại mạo hiểm đều cởi mở như thế sao? Tuy rằng là chơi rất vui, nhưng tôi kiến nghị các cậu nên cẩn trọng một chút, dù sao không phải ai cũng sẽ không để ý, lần sau lúc đi vào ghế lô riêng của người khác chí ít trước tiên nên nhìn qua tình huống một chút. "

Công: "..."

Công: "Vâng vâng vâng ngài nói đều đúng, không có lần sau tôi bảo đảm đời này cũng sẽ không làm loại chuyện đó nữa. "

Công như một khẩu pháo bắn ra một chuỗi bảo đảm, thụ kiên nhẫn chờ cậu nói xong, cười sờ sờ đầu của cậu:

"Nếu quả như thật còn có lần sau cũng không có gì, nhưng phải nhớ đến tới tìm tôi. "

CHƯƠNG SÁU

Giáo viên hướng dẫn nói muốn mời thụ ăn cơm, bảo cả công theo, thụ vốn là đồng ý rồi, nhưng phút cuối cùng lại nhận được điện thoại, có công chuyện, chỉ có thể hẹn hôm khác.

Người làm ăn đột nhiên bận rộn cũng là bình thường, giáo viên hướng dẫn dùng câu nói này coi như là giảng hòa, nói chào tạm biệt thụ rồi xoay người đi, để lại công cùng thụ bốn mắt nhìn nhau.

Dù sao cũng mới quen không bao lâu, bản thân công lại không biết nói thế nào, đối diện nhau nửa ngày, chỉ khô khan rặn ra một câu:

"Ngài thuận buồm xuôi gió, tạm biệt."

Thụ gật đầu, duỗi tay ra với cậu, công còn tưởng rằng là muốn nắm tay mình, theo bản năng liền đưa tay qua, kết quả tay vừa mới nắm chặt, đã bị một nguồn sức mạnh kéo qua.

Thụ một tay siết chặt không cho công thoát, một cái tay khác vỗ vỗ bờ vai của công, cái chào ôm ấp này cũng rất nặng, chỉ chạm nhẹ mà thôi, sẽ không để cho người khác cảm thấy bị mạo phạm.

Công trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại, mùi nước hoa lạnh lẽo thuộc về nam nhân thành thục trong nháy mắt tới gần rồi lập tức rời đi, còn chưa kịp làm cái gì đã bị buông ra, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy ánh mắt đầy nghi vấn.

Thụ lui về phía sau một bước, cũng không vì hành động vừa rồi của mình mà đưa ra bất kỳ giải thích nào, vẫy tay với công, mỉm cười nói:

"Lần sau gặp. "

"... Được, tạm biệt. " công cũng học bộ dáng của thụ vẫy vẫy tay.

Mãi đến tận khi thụ đi rồi, công còn rơi vào trong mờ mịt không biết đang xảy ra chuyện gì, bị bạn đánh cho một chưởng mới hoàn hồn.

"Làm sao vậy?" Cô bạn đỡ cậu đi ra phía ngoài nhìn xung quanh, "Bị khí thế đại lão dọa sợ rồi hả?"

Công cho cô nàng một ánh mắt âm trầm: "Buổi tối ngày hôm ấy nhận sai người chính là anh ta. "

Cô bạn không phản ứng lại: "cái gì???"

Công kiên nhẫn giải thích cho cô nàng: "Tôi nói là, buổi tối ngày hôm ấy, tôi tiến vào sai phòng riêng ngồi trên đùi người ta chính là vị mới rời đi. "

"Đậu mé ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha..." Cô nàng đặc biệt không khách khí ngồi xổm xuống cười cho đã, một bên ôm bụng cười một bên nỗ lực níu chân công, "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha mẹ kiếp cuộc đời của cậu làm sao như hài kịch vậy ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha hai người quá có duyên ôi u không xong rồi cười chết tôi rồi ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."

"..."

Công tránh thoát nỗ lực kéo lại của cô bạn, xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro