Chương 103: Tôi đang đợi cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Nửa tiếng, nếu mày không đến, tao sẽ dẫn cậu ấy đi.]

Ba thanh niên lạ mặt ngồi ở ghế đặt trước, đều ăn mặc thời trang, kiểu dáng tươi mới mà không mất phần độc đáo, đối với lứa tuổi này thì thật có gu.

Nhìn thấy Cao Thành Dạng dẫn người đến, ba người có chút ngạc nhiên, nhưng không đến mức ngượng ngùng, thiếu gia nhà giàu dù có tiền, cũng không đến mức coi thường sinh viên trường Đại học A.

Đối với người lạ, sự tò mò thường khiến người ta liếc nhìn nhiều hơn, trong những cái liếc nhìn đó, sẽ chọn người nổi bật nhất để nhìn.

Dưới chỉ dẫn của Cao Thành Dạng, Tạ Ninh ngồi xuống bên cạnh hắn ta, vì ngửi thấy mùi thuốc lá, có chút không thoải mái mà nhăn mày lại.

Chào hỏi với người lạ xong, cậu quay sang người quen hơn là Văn Tiếu hỏi: " Ở đây bình thường mọi người giải trí thế nào?"

Văn Tiếu bị hỏi đến cứng họng: " Ờ, thì cứ nhảy nhót thoải mái, hoặc là xem náo nhiệt, chơi trò chơi gì đó."

Biết Tạ Ninh có bạn trai, nên Văn Tiếu cũng nén lại câu đùa cuối cùng.

Tìm đồng xu một hồi lâu, cộng thêm việc thường ngày đi ngủ rất sớm, Tạ Ninh đã cảm thấy hơi mệt.

Cậu quay về phía khu vực trung tâm của quán bar, nơi đó ồn ào hơn, nghĩ rằng nhìn người khác xả stress kiểu nhảy múa lung tung có khi cũng có thể cảm nhận được, nên chăm chú nhìn.

Lúc cậu không để ý, Cao Thành Dương đã rót rượu cho mấy người họ.

Quán bar ồn ào đến mức chẳng nghe thấy gì, chủ xị Cao Thành Dương đứng dậy, ra hiệu mọi người cùng uống một ly, lần đầu tiên Tạ Ninh chủ động kéo hắn ta một cái, nói nhỏ xin lỗi: " Tôi không uống rượu được, tửu lượng kém lắm."

Luồng không khí nhẹ lướt qua tai, tay Cao Thành Dạng run lên, làm rơi vài giọt rượu ra ngoài.

" Chờ chút."

Hắn ta đổi ly cho Tạ Ninh, lấy ly rượu trước mặt một người bạn nào đó rót vào, rồi mới cúi sát tai cậu nói: " Vậy uống cái này đi, chẳng khác gì nước ngọt có ga đâu."

Tạ Ninh nâng ly lên uống một ngụm, xác nhận là nước trái cây rồi mới cùng mọi người cụng ly.

Một nhóm người lạ mặt tụ tập với nhau, cách tốt nhất để kéo gần khoảng cách là chơi trò chơi, với tâm lý đến để thư giãn, cậu tham gia hai ván, sau đó thì không chịu chơi thêm nữa.

Vận may rất tệ, cũng giống như hồi ở khu nghỉ dưỡng, luôn thua, mà thua thì uống nước trái cây, uống mấy ly nước trái cây vào bụng, Tạ Ninh không hiểu sao đầu óc trở nên mơ màng.

Đúng lúc đó, Văn Tiếu nói với cậu: " Ồn ào quá, làm tôi nhức đầu, tôi đi vệ sinh một lát."

Tạ Ninh như bắt được cọng rơm: " Tôi cũng đi!"

Cậu không phải muốn đi vệ sinh, mà là muốn rửa mặt, người chỉ quen với thư viện mà đến nơi thế này, thật sự là đầu óc quay cuồng.

Cậu đã hối hận lúc đến đây rồi, thà đến khu vui chơi để thư giãn còn hơn.

Khi đứng dậy, Cao Thành Dạng kéo cậu lại, gần đây Tạ Ninh không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, liền vô thức giật tay ra.

Giật tay xong mới nhận ra hành động này có chút khó xử, Cao Thành Dạng và bạn của hắn ta ngỡ ngàng nhìn cậu, Tạ Ninh giả vờ bình tĩnh chỉ ra ngoài, ra hiệu là mình đi vệ sinh.

Rửa mặt xong, đầu óc vẫn còn mơ màng, hình ảnh trong gương không rõ ràng, Tạ Ninh cảm thấy tình trạng của mình không được tốt lắm.

Cậu định chào Văn Tiếu một tiếng rồi về, tuyên bố buổi thư giãn hôm nay thất bại, vừa ra khỏi nhà vệ sinh, liền thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua phía trước.

Người bên cạnh đang nói gì đó trên điện thoại, Mạnh Kỳ Cửu cười từ chối, sau đó lấy trong túi ra một viên kẹo kim cương, bỏ vào miệng, rồi đội mũ và đeo khẩu trang đi thẳng lên sân khấu.

Văn Tiếu vừa ra nhìn thấy cảnh này liền hét lên: " Ồ yeah! Mendeleev hôm nay thực sự đến! Lucky!"

" Phì."

Đầu óc choáng váng, điểm cười cũng thấp hơn.

" Mendeleev?" Thì ra là Mạnh Kỳ Cửu.

Tạ Ninh lắc đầu, lấy đồng xu may mắn trong túi ra, cái này nên trả lại cho anh thì hơn.

Sau lần ngượng ngùng đó, hai người đã không liên lạc lại, không chỉ trả lại cho anh, mà còn phải xin lỗi tử tế.

Thay đổi kế hoạch rời đi, cậu hỏi Văn Tiếu: " Văn Tiếu, Mạnh... Ờm, Mendeleev, khoảng bao lâu nữa thì xuống sân khấu?"

" Xuống sân khấu?" Văn Tiếu nhìn đồng hồ: " Họ DJ theo ca, nửa tiếng hoặc một tiếng, không chắc được."

" Vậy tôi không về nữa." Tạ Ninh chỉ vào quầy bar cách sân khấu không xa: " Tôi ngồi đó đợi, cậu đi chơi với bọn họ đi."

" Đợi? Cậu đợi gì?"

" Mendeleev." Tạ Ninh lại lắc đầu cho tỉnh táo: " Tôi đợi cậu ấy một lát."

Văn Tiếu nhìn đôi má ửng đỏ của cậu, gãi đầu nghi hoặc, nghĩ rằng cocktail trái cây chắc không làm người ta đến mức say, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.

Dù thần kinh thô, hắn ta cũng nhận ra Cao Thành Dạng và ba người kia lúc nãy khi chơi trò chơi mơ hồ đều quan tâm đến Tạ Ninh, vì vậy không ép buộc nữa.

" Vậy cậu đợi ở đây một lát, tôi về lấy điện thoại, sẽ quay lại ngay." Văn Tiếu nói.

Tạ Ninh ngoan ngoãn gật đầu.

Bước đi loạng choạng đến quầy bar ngồi xuống, Tạ Ninh nhìn về phía người đang đánh đĩa trên sân khấu, trước đó không biết Mạnh Kỳ Cửu làm việc ở đây.

Nói là bạn bè, thực ra chẳng hiểu gì về nhau, coi Mạnh Kỳ Cửu là kẻ thù của nhân vật chính, không muốn gây rắc rối, cậu cũng không cố gắng tìm hiểu.

... Cậu cảm thấy bản thân thật tệ.

Tạ Ninh tựa vào quầy bar, nhìn Mạnh Kỳ Cửu ở xa xa đang chăm chỉ làm việc trên sân khấu, đột nhiên cảm thấy hai người họ không giống nhau chút nào.

Dù nói rằng hoàn cảnh gia đình có phần giống nhau, nhưng so với cậu, Mạnh Kỳ Cửu luôn có mục tiêu, rất kiên định trong cuộc sống.

Được mọi người yêu mến, kiên cường, thấu hiểu người khác nhưng lại rất cá tính, trong cuộc sống bận rộn như vậy, thậm chí chỉ cần một năm để thi đỗ Đại học.

Vừa đánh đĩa vừa học bảng tuần hoàn, nghe thì thú vị, nhưng nghĩ kỹ, mới cảm thấy thật xót xa.

So với Mạnh Kỳ Cửu, cậu thật sự may mắn hơn rất nhiều.

Sau khi xuyên không, mặc dù có rất nhiều rắc rối, nhưng bên cạnh cậu luôn có ba Tạ và Đoàn Lăng.

Còn về trước khi xuyên sách, tuy chỉ có một mình nhưng không phải chăm sóc em gái, chỉ hơi cô đơn một chút, nhưng không quá vất vả.

Tầm nhìn ngày càng mờ nhòa, tiếng nhạc bên tai như được phóng đại gấp đôi, làm rối loạn suy nghĩ của cậu.

Tạ Ninh ra hiệu với bartender: " Làm ơn cho tôi một cốc nước được không?"

" Có đá không?"

Tạ Ninh lắc đầu.

" Thêm lát chanh nhé?"

Tạ Ninh vẫn lắc đầu, nghiêm túc nói: " Đừng thêm gì vào, bạn tôi đang ở đây."

Bartender bị cậu làm cho bật cười, vừa pha chế cho người khác, vừa tiến lại gần nói chuyện: " Rõ ràng cậu đến một mình, lấy đâu ra bạn?"

"... Nói bậy."

Tạ Ninh nhìn những động tác như ảo thuật của hắn ta, nhìn đến hoa cả mắt: " Tôi có bạn bè, còn có bạn trai nữa, người biết đánh nhau ấy."

Bartender cười không ngớt, làm nghề nhiều năm, hiếm khi nảy sinh hứng thú trêu chọc người khác: " Ở đâu?"

Đoàn Lăng không ở đây, đang đi cùng nam phụ đến cảnh tranh chấp rồi, nói đến bạn bè, Tạ Ninh nghĩ ngợi, chỉ về phía sân khấu.

" Mendeleev."

Ngay khi cậu chỉ về phía sân khấu, Mạnh Kỳ Cửu đang theo nhịp điệu của âm nhạc, điều chỉnh làn sóng mạnh mẽ đầy cảm xúc.

Như cảm nhận được điều gì, ánh mắt anh quét qua phía dưới, khi nhìn đến quầy bar, tay bỗng khựng lại.

Kít— một tiếng, trong phòng vang lên âm thanh chói tai.

Một sự cố rõ ràng trên sân khấu, sàn nhảy cũng ngừng lại một lúc, sau đó, trong một loạt điều chỉnh khéo léo, tiếng nhiễu lại trở thành phần mở đầu của đoạn cao trào, hòa vào âm nhạc.

" Làm tôi giật cả mình..."

Không hiểu về âm nhạc, chỉ đơn giản là bị dọa, Tạ Ninh quay đầu lại, liếm đôi môi khô khốc, giục: " Nước của tôi đâu rồi."

Sau khi bận rộn phục vụ khách khác xong, bartender quay lại tập trung vào cậu.

Ánh mắt như săn mồi lướt từ trên xuống dưới, giọng bartender quyến rũ hỏi: " Cậu đến một mình à?"

Theo thời gian cơn say dần dần phát huy tác dụng, tầm nhìn bắt đầu vô thức bắt lấy những màu sắc tươi sáng.

Tạ Ninh cầm cốc nước hắn ta đưa cho, nhấp từng ngụm nhỏ, vừa uống vừa liếc nhìn tay hắn ta: "... Anh, anh đang làm gì thế?"

" Đang pha cocktail, Tequila Sunrise."

"... Rất đẹp."

" Độ cồn rất thấp, muốn thử không?" Hắn ta nói, " Thôi, coi như tôi mời cậu, yên tâm, tôi là bartender đàng hoàng, sẽ không bỏ gì linh tinh đâu."

" Giống mặt trời." Tạ Ninh lẩm bẩm.

Đến lúc này Tạ Ninh mới nhận ra, Văn Tiếu nói không sai, nơi này thật sự có thể giúp xả stress.

Ví dụ như bây giờ, rõ ràng cậu không uống rượu, nhưng cơ thể lại nhẹ bẫng, đầu óc nặng nề trở nên đơn giản vui vẻ, mỗi lần chỉ suy nghĩ một chuyện.

Tạ Ninh nhìn chằm chằm chất lỏng đẹp đẽ trước mắt, mặt trời có vị gì nhỉ? Giống mùi của Đoàn Lăng không?

Cậu cẩn thận nếm một ngụm, rồi nhăn mặt.

" Giả, là nước cam."

" Thành phần chính là nước cam mà."

Bartender phì cười, vừa định nói tiếp thì ánh mắt đột nhiên quét thấy gì đó, hắn ta khẽ ho khan một tiếng.

" Thay ca nhanh vậy sao?"

Vì là nước cam, miệng khô khốc, Tạ Ninh uống một hơi hết nửa cốc, chưa kịp uống xong thì cốc đã bị ai đó giật khỏi tay.

Mạnh Kỳ Cửu đưa lên mũi ngửi, sắc mặt lạnh lùng dịu đi đôi chút.

" Cậu ấy uống cái gì khác không?"

"... Không." Bartender tặc lưỡi, ngạc nhiên nhìn qua lại giữa hai người: " Hai người thực sự là bạn à!"

Nhớ lại lời Tạ Ninh vừa nói, hắn ta hiểu lầm: " Còn là bạn trai nữa chứ?! Đậu mợ!"

Mạnh Kỳ Cửu tưởng hắn ta nói linh tinh: " Nói nhảm gì vậy?"

" Cậu ta nói đấy, cậu là bạn trai của cậu ta, giỏi đấy Kỳ Cửu, bảo sao ông chủ mời cậu cũng không chịu!"

Nói rồi, bartender tiếc nuối nhìn Tạ Ninh, khó khăn lắm mới gặp người mình thích, kết quả không thể chọc vào.

" Cục cưng thế này không biết giữ kỹ, dám để cậu ấy đến đây, còn uống say nữa." Hắn ta khoa trương chỉ xung quanh: " Nhìn xem bao nhiêu người đang nhìn cậu ấy nè, nếu không phải tôi là bartender đàng hoàng, tôi đã bỏ thứ gì đó vào..."

Mạnh Kỳ Cửu lạnh lùng liếc mắt: " Nếu anh bỏ thứ gì vào, tôi sẽ ép anh uống gấp mười lần, lột sạch rồi ném ra sau hẻm."

"... Tôi thật sự không bỏ gì cả! Lời cậu nói nghe có giống người không chứ!"

Đèn quán bar tối tăm và lộn xộn, lẫn với khói mờ, khó mà nhìn rõ khuôn mặt một người.

Tạ Ninh không hài lòng quay đầu, thấy chiếc mũ, cậu liền đứng ngây ra.

Mạnh Kỳ Cửu tìm bartender, đang hỏi tình hình của Tạ Ninh từ khi đến, đột nhiên cơ thể cứng lại.

Tạ Ninh nhảy xuống ghế cao, ôm lấy anh từ phía sau.

Bartender thấy vậy, nhướn mày châm chọc.

"... Giúp tôi xin nghỉ." Mạnh Kỳ Cửu phức tạp quay lại, đỡ vai Tạ Ninh nói: " Tạ Ninh, cậu say rồi, ra ngoài với tôi."

Tạ Ninh nghe không rõ, ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Mạnh Kỳ Cửu.

Khoảng cách rất gần, quen nhau lâu rồi, lần đầu tiên gần thế này.

Mạnh Kỳ Cửu hít một hơi sâu, hai tay như mất khớp, không biết để đâu.

Lúc này, Khúc Tường đi vệ sinh ngang qua, ngạc nhiên nói: " Tạ Ninh?"

Mạnh Kỳ Cửu vội quay đầu, thấy đối phương chỉ là sinh viên bình thường, yên tâm hỏi: " Cậu là bạn cậu ấy?"

Khúc Tường gật đầu: " Bạn cùng phòng, chúng tôi đến cùng nhau, cậu là...?"

" Tôi là hàng xóm của cậu ấy, cậu ấy say rồi, tôi sẽ đưa cậu ấy về trước." Sợ Khúc Tường không tin, Mạnh Kỳ Cửu lấy chứng minh nhân dân trong túi ra: " Không lừa cậu đâu, cái này để lại cho cậu, ngày mai Tạ Ninh sẽ trả lại cho tôi."

Khúc Tường nhận chứng minh nhân dân và so sánh với người trước mặt.

" Không sao, cậu đưa cậu ấy về đi."

Trả lại chứng minh nhân dân, Khúc Tường liếc qua khuôn mặt đỏ ửng của Tạ Ninh, thần trí mơ màng, cười đầy ẩn ý.

" Tôi biết cậu rồi, lúm đồng tiền nhỏ, yên tâm đi, tôi sẽ giải thích với bạn bè."

Việc đối phương không có chút cảnh giác nào thật sự ngoài mong đợi, nhưng Mạnh Kỳ Cửu không có thời gian suy nghĩ nhiều, việc cấp bách là đưa Tạ Ninh ra ngoài trước.

Ở cửa quán bar có một nhóm thanh niên nam nữ hoặc hút thuốc hoặc hóng gió, Mạnh Kỳ Cửu đỡ Tạ Ninh đến một góc yên tĩnh hỏi: " Điện thoại của cậu đâu?"

Tạ Ninh ngồi trên ghế dài, mơ màng nhìn anh.

"......"

Mạnh Kỳ Cửu có số của ba Tạ, biết rằng ba Tạ gần đây không có ở thành phố A, với tình trạng của Tạ Ninh bây giờ, báo cho ông cũng vô ích, chỉ thêm lo lắng.

" Cậu mang chìa khóa không? Tôi đưa cậu về nhà."

Một cơn chóng mặt kèm theo cảm giác buồn nôn, Tạ Ninh chống hai tay lên đùi, đau khổ cúi xuống ôm đầu.

Mạnh Kỳ Cửu lo lắng nửa quỳ xuống.

" Không khỏe à?" Anh lo lắng nhìn xung quanh, nhận ra đã quên cầm theo nước.

Anh lấy điện thoại ra, định nhờ ai đó mang đến một chai: " Không sao, muốn nôn thì nôn ra, đừng nhịn, lát nữa tôi sẽ..."

Chưa nói hết lời, Tạ Ninh chậm chạp ngẩng đầu, theo tư thế này ôm lấy cổ anh.

"... Đoàn Lăng, đừng lắc nữa!"

Lại một đợt khó chịu, Tạ Ninh cúi cái đầu nặng trĩu lên vai Mạnh Kỳ Cửu.

Mạnh Kỳ Cửu như tượng thạch cao nửa quỳ trên đất, từ đầu đến chân lạnh ngắt và cứng đờ.

Một lúc sau, anh khẽ nói: "... Tôi không phải Đoàn Lăng."

" Anh là ai?" Tạ Ninh cười ngây ngô, làm nũng cọ cọ má: " Đoàn Lăng, anh trở lại như trước đi... Anh bây giờ đúng là làm sụp đổ hình tượng..."

Mạnh Kỳ Cửu nhẹ nhàng lặp lại: " Tôi không phải nó."

Anh cố gắng đỡ Tạ Ninh dậy, nhưng vừa cử động, vòng tay ôm chặt lấy anh càng siết chặt hơn.

" Đừng động, chỉ một lát thôi." Tạ Ninh nhắm mắt thì thầm: " Đoàn Lăng, em mệt quá..."

" Sao mệt?"

" Vì anh... Vì anh chạy quá nhanh... Không đợi em."

Mạnh Kỳ Cửu cúi đầu: " Tôi luôn đợi cậu."

" Nói dối, anh không đợi."

" Tôi không phải Đoàn Lăng." Kiềm chế cảm xúc trào dâng, Mạnh Kỳ Cửu nhẹ giọng: " Nếu mệt, tôi sẽ đưa cậu về nhà."

"... Hả?"

Lần này Tạ Ninh cuối cùng nghe rõ một chút, hai tay buông lỏng, cố gắng đứng dậy.

Vì hành động này, người không cử động đột nhiên có phản ứng, cố giữ lại.

Cơ thể bị ôm ngược lại, chặt đến mức Tạ Ninh thấy đau, cậu khẽ mở mắt, tầm nhìn vẫn mờ mịt.

Ngoài trời không có mùi lộn xộn gì, không khí rất trong lành, khứu giác bị mê hoặc không có mùi của Đoàn Lăng, ngược lại có một hương vị nhẹ nhàng của kẹo kim cương.

Rất quen thuộc.

Tạ Ninh mơ màng hỏi: " Cậu là ai...?"

Cậu nhớ rằng Đoạn Lăng không thích đồ ngọt, chưa bao giờ thấy cậu ấy ăn kẹo kim cương, dù trên bàn có đầy.

" Mạnh Kỳ Cửu."

"... Mạnh Kỳ Cửu." Cậu lẩm bẩm như nghĩ ngợi, mắt dần đỏ lên, nước mắt tràn ra: " Tôi nhớ rồi, tôi đang đợi cậu ấy."

Mạnh Kỳ Cửu khựng lại, cổ họng thắt lại, giọng nói tràn đầy hy vọng không rõ ràng.

" Sao lại đợi cậu ấy?"

" Vì... Phải xin lỗi..."

Tạ Ninh buông tay, nước mắt lăn dài trên má.

" Xin lỗi."

......

Tiệc tối nhà họ Đoàn, trong đại sảnh lộng lẫy rộn rã tiếng cười nói.

Buổi tiệc hôm nay rất quan trọng, kéo dài đến giờ vẫn chưa kết thúc, vì Đoàn Thiên Thành không khỏe, chưa xuất hiện, việc quan trọng nhất vẫn chưa được công bố.

Trong phòng ngủ, sau khi kiểm tra tình trạng của Đoàn Thiên Thành, Trang Thính Lan gật đầu, ra hiệu có thể chuẩn bị xuất hiện.

Nghe vậy, Đoàn Lăng là người đầu tiên rời khỏi phòng ngủ, phòng ngủ bên trong bắt đầu bận rộn chuẩn bị, Trang Thính Lan bước ra theo, giải thích tình hình chi tiết cho Đoàn Lăng.

Nhìn xuống đại sảnh bên dưới, y hỏi: " Tạ Ninh không đến à?"

Đoàn Lăng quay sang y, trong mắt đầy cảnh giác và cảnh báo.

Trang Thính Lan chỉnh kính mắt: " Nếu cậu ấy cần hỗ trợ tâm lý, bảo cậu ấy đến gặp tôi, cậu cũng được."

Đoàn Lăng cau mày, đang định nói thì điện thoại reo lên.

Tên của Tạ Ninh hiện trên màn hình, biểu cảm của Đoàn Lăng dịu đi chút ít, vừa đi xuống cầu thang vừa nghe điện thoại.

" Alo." Mạnh Kỳ Cửu nói: " Lam Hà, đến đón người đi."

Bước chân ngừng lại, ngón tay nắm chặt điện thoại.

Ở đầu dây bên kia, giọng Mạnh Kỳ Cửu bình tĩnh: " Nửa tiếng, nếu mày không đến, tao sẽ dẫn cậu ấy đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro