Chương 113: Nói lời tạm biệt với quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tạ Ninh, cậu có muốn trở lại hiện thực không?]

Cuộc hẹn với Mạnh Kỳ Cửu đã được lên lịch vào thứ 2 tuần tới, cũng chính là ngày mai.

Sau khi ăn xong với ba Tạ và tiễn Mạnh Kỳ Cửu về, điện thoại của Tạ Ninh vang lên.

Cầm điện thoại quay về phòng, Tạ Ninh có chút bất đắc dĩ nhưng khuôn mặt không giấu được nụ cười.

" Không phải em đã nói hôm nay về nhà ba em sao?"

Câu đầu tiên là như thế, giọng điệu giận dữ của Đoàn Lăng xuyên qua điện thoại: " Mẹ nó, em cũng không nói là không về mà!"

Tạ Ninh nhất thời không biết nói gì: " Nhưng em mới ra ngoài buổi chiều mà."

" Ờm, vậy sao? Khi nào em về?"

"... Muộn thế này rồi, ở chỗ ba em không dễ bắt xe đâu."

Vừa dứt lời, đầu dây bên kia vang lên tiếng xào xạc, tiếp theo là tiếng cửa mở và đóng.

" Đợi đó, anh đi đón em."

" Hả? Đợi đã, ý em là em đang ở..."

Không để Tạ Ninh nói hết, Đoàn Lăng đã trực tiếp cúp máy.

Tạ Ninh cầm điện thoại ngẩn ngơ một lúc rồi bật cười, quay lại phòng khách nói với ba Tạ là lát nữa cậu phải về.

Con trai khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, vậy mà không ở lại qua đêm được, ba Tạ tức đến mức hai má béo phập phồng, lẩm bẩm trách móc Đoàn Lăng quá đáng!

Nghe một hồi, Tạ Ninh cảm thấy có gì đó không đúng, không nhịn được lên tiếng: " Là tại con khi ra ngoài không nói rõ."

Ba Tạ bị nghẹn một lúc, nhìn Tạ Ninh đầy thất vọng, nhìn đến mức Tạ Ninh không dám nhìn lại.

" Con trai lấy chồng như bát nước đổ đi, hầy! Ba coi như hiểu rồi! Đi đi đi!"

Nói xong, ba Tạ tức giận quay về phòng.

Nhận điện thoại Đoàn Lăng bảo đã đến dưới lầu, Tạ Ninh nhẹ nhàng ra ngoài, lên xe oán trách: " Đều tại anh! Ba em giận rồi."

Đoàn Lăng hừ lạnh một tiếng, đạt được mục đích nên thái độ có phần dịu đi.

" Chậc, sao mà có mùi cua thế?"

" Ba em làm đấy, giờ tay nghề của ba em giỏi lắm, em còn muốn ở đây ăn cơm mỗi ngày nữa."

" Đừng mơ."

Thắt dây an toàn, Tạ Ninh liếc nhìn sang bên, trong mắt ngạc nhiên.

Có lẽ vì sự việc xảy ra đột ngột, không kịp bảo Lý Lỗi, nên hôm nay Đoàn Lăng tự lái xe đến.

Chú ý đến gương chiếu hậu, tay áo xắn lên, hiếm khi lái xe nhưng lại không hề lúng túng, từng động tác gọn gàng dứt khoát.

Trông rất đẹp trai.

Tạ Ninh cảm thán trong lòng, người đi làm đúng là khác với học sinh trong trường, im lặng ngắm nhìn gương mặt đẹp trai một lúc, cậu nhớ ra chuyện chính.

" Đúng rồi, mai anh phải đi làm à?"

Đoàn Lăng theo phản xạ nhíu mày: " Mai phải chốt người đại diện."

" Cuối cùng là ai?"

" Tịch  m."

Mắt Tạ Ninh sáng lên: " Thật sao?! Vậy anh nhớ giúp em xin chữ ký nhé."

" Em tự đi mà xin." Đoàn Lăng khinh bỉ: " Anh đi xin chữ ký của nghệ sĩ nhỏ, mất giá không?"

"... Cũng đúng."

Đoàn Lăng là ông chủ, đi xin chữ ký của nhân viên mới ký, đúng là không hợp lý lắm.

Cậu tiếc nuối: " Vậy mai thôi, đành chờ dịp khác vậy."

Đoàn Lăng vẫn luôn nhìn cậu, tay nắm chặt vô lăng, một lát sau, từ kẽ răng bật ra một tiếng "chậc".

" Tùy em."

......

Sáng sớm thứ 2, Tạ Ninh dậy sớm, 8 giờ đã ra ngoài đi đến viện mồ côi Thiên Thần Nhỏ ở phía tây thành phố A.

Tối qua khi nhớ lại cốt truyện, cậu bỗng nhớ ra viện mồ côi này chính là nơi Mạnh Kỳ Cửu từng ở trong truyện gốc, cũng là nơi được nhà họ Đoàn tài trợ, không ngạc nhiên khi Mạnh Kỳ Cửu chọn làm tình nguyện ở đây.

Viện mồ côi nằm ở vùng ngoại ô phía tây thành phố A, vị trí khá xa, cậu và Mạnh Kỳ Cửu gặp nhau ở ga tàu điện ngầm, mất hơn 1 tiếng đi xe mới đến nơi.

Đến nơi, Tạ Ninh mang theo mấy hộp kẹo kim cương, giữa chừng còn đến nhà sách mua một số sách giáo khoa và truyện tranh dễ hiểu cho trẻ nhỏ, vì quá nặng nên cậu chọn cách gửi qua dịch vụ chuyển phát nội thành.

Trước khi xuyên sách, không có ba Tạ, đến năm 16 tuổi thì tự lập, cậu luôn sống ở viện mồ côi, ấn tượng về những gì mình từng khao khát và cần nhất có lẽ là đồ ăn ngon và kiến thức để theo kịp xã hội.

Nhưng cậu vẫn khá may mắn, nhờ ngoại hình ưa nhìn, luôn được một người tốt bụng bí ẩn tài trợ, đến tuổi quy định có cơ hội đi học, dù bị các đứa trẻ khác trong viện xa lánh nhưng Tạ Ninh vẫn cảm thấy mình rất may mắn.

Nếu không có người đó, dù có xuyên sách, e rằng cậu cũng không theo kịp chương trình học lớp 12.

Hai người đến nơi vào khoảng 10 giờ, công việc chính của tình nguyện viên là chăm sóc trẻ em.

Những đứa trẻ ở đây rất hiểu chuyện, viện trưởng thường giao cho tình nguyện viên chăm sóc những đứa lớn hơn một chút, vì gương mặt không có tính sát thương nên cậu rất được trẻ con yêu thích, nhưng vẫn không thể sánh được với Mạnh Kỳ Cửu đang được vây quanh.

Đến trưa, bọn trẻ cùng đi ăn, Tạ Ninh ngồi trong sân ngắm cảnh xung quanh.

Mạnh Kỳ Cửu đến gần, đưa cho cậu một cái bánh mì: " Cậu kiên nhẫn hơn tôi tưởng."

Tạ Ninh trêu: " Tôi cũng không ngờ cậu là đại ca trường."

" Chuyện đó khác." Mạnh Kỳ Cửu ngồi lên xích đu bên cạnh: " Tôi không có cha mẹ, phải tự bảo vệ mình, tất nhiên phải nuôi dạy một số đàn em."

Tạ Ninh không ngờ lại nhận được câu trả lời này, ngạc nhiên một lúc, cảm thán: " Cậu thật thông minh."

Mạnh Kỳ Cửu lần này không khiêm tốn, ngược lại còn có chút đắc ý: " Quá khen."

Hai người ngồi trên xích đu vừa ăn bánh mì vừa đu đưa, một lúc sau, Mạnh Kỳ Cửu lại mở lời.

" Nói đến đây, cũng là Đoàn Lăng cho tôi gợi ý."

Tạ Ninh quay đầu: " Hử?"

Mạnh Kỳ Cửu dùng cằm ra hiệu phía trước: " Lúc trước chúng tôi đánh nhau ở đây, sau khi nhà họ Đoàn rời đi, viện trưởng đã phạt tôi ở trong kho 3 ngày."

Nhớ lại quá khứ, anh tự giễu cười: " Viện trưởng cũng không sai, suýt nữa mất tài trợ vì tôi, đó là chi phí ăn uống của hơn 200 người."

Dù không trải qua tương tự nhưng có cùng xuất thân, Tạ Ninh rất thấu hiểu.

Nhưng chuyện này bản thân không có ai đúng ai sai, cậu hỏi: " Tại sao nói là Đoàn Lăng cho cậu gợi ý?"

Mạnh Kỳ Cửu nhìn cậu, mắt lộ chút thú vị: " Lúc đó tôi một mình, đánh không được nó mấy cái còn bị phạt, khi bị giam trong kho tôi nghĩ, nếu mấy đứa trẻ trong viện đều là đàn em của tôi, lúc đó cùng xông lên đánh nó, không những Đoàn Lăng bị ăn đòn mà còn không ai phạt được."

"......"

Tạ Ninh phải thừa nhận, logic này hoàn toàn không sai.

Cậu ngập ngừng, giải thích thay Đoàn Lăng: " Anh ấy chỉ là bệnh sạch sẽ... Lúc đó không có ý xấu khi hất tay em gái cậu."

Mạnh Kỳ Cửu nhìn cậu một lúc lâu, rồi đột nhiên cười: " Nó kiêu ngạo vậy mà lại nói với cậu điều đó."

Đây là điều cậu biết qua truyện gốc, không phải Đoàn Lăng nói, nhưng Tạ Ninh không phản bác.

Giờ nghỉ trưa sắp kết thúc, từ xa, đã nghe thấy tiếng trẻ con nói chuyện.

Tạ Ninh đứng dậy từ xích đu, vươn vai, chuẩn bị bắt đầu công việc buổi chiều.

Vừa thả tay xuống, bỗng nhiên bị nắm lấy.

Mạnh Kỳ Cửu không biết từ khi nào đã đứng dậy, cao hơn cậu nửa cái đầu, chỉ có thể cúi xuống nhìn, càng khiến ánh mắt sâu thẳm phức tạp.

Không che giấu, câu hỏi của anh thẳng thắn đến mức bất ngờ.

Tuy nhiên, sau khi quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Mạnh Kỳ Cửu chủ động chạm vào cậu.

" Tạ Ninh, lần này, tôi thua ở đâu?"

" Là lỗi của tôi."

Tạ Ninh tránh ánh mắt anh, đầu tiên nhìn vào tay bị nắm, sau đó nhìn xuống chân mình.

Tiếng trẻ con nói chuyện càng lúc càng gần.

" Thực ra tôi từng có một người bạn, ban đầu rất tốt với tôi như cậu."

Giọng cậu bình tĩnh kể: " Lần đầu tiên có bạn, tôi mỗi ngày đều bám lấy cậu ta nói chuyện, một thời gian sau, cậu ta bắt đầu tránh tôi, nói tôi bị bệnh, rất ghê tởm."

Mạnh Kỳ Cửu rất tốt với cậu, là người xa lạ đầu tiên tỏ ra thân thiện với cậu sau khi đến thế giới này, tất nhiên cậu muốn gần gũi.

Nhưng vì nhiều lý do, cậu nhát gan đến mức chỉ dám thu mình trong vỏ ốc, sợ rằng chỉ một hành động sẽ dẫn đến hậu quả tồi tệ, càng sợ lại rơi vào cảnh cũ, chỉ có thể cẩn thận giữ khoảng cách, tách mình ra khỏi thế giới này.

Cậu từ lâu đã nghĩ mình bị bệnh, nhưng giờ đây, cậu có vẻ đã khỏi, đến mức có thể bình thản nhắc lại những chuyện này.

" Vậy nên không phải lỗi của cậu." Tạ Ninh từ từ rút tay ra, giọng run rẩy nói: " Cậu rất tốt, là tôi có vấn đề, lúc đó tôi..."

" Không sao."

Mạnh Kỳ Cửu khép ngón tay trong không trung lại, buông lỏng bên hông.

" Không sao đâu." Mạnh Kỳ Cửu mỉm cười an ủi Tạ Ninh, không tỏ ra chút nào là gượng ép, thậm chí còn tự trào phúng: " Có phải tôi nên đi đánh thằng đó một trận không."

Nói xong, khóe miệng anh khẽ động, đưa tay che miệng mắng nhỏ: " Sớm biết vậy đã nói thẳng, đừng làm bạn bè chi cho mệt!"

Tạ Ninh bị giọng điệu của anh chọc cười: " Nhưng thật sự cảm ơn cậu."

" Nếu tôi nói thẳng từ đầu, kết quả sẽ khác chứ?" Mạnh Kỳ Cửu bất ngờ hỏi, hỏi xong,lại cau mày tự trách bản thân: " Tôi lại nói mấy lời vô nghĩa."

Tạ Ninh ngạc nhiên: " Đây là lần đầu tôi nghe cậu chửi thề."

" Vì tưởng cậu thích lịch sự, nên tôi đã phải giả vờ." Mạnh Kỳ Cửu hít sâu một hơi, dáng vẻ dần trở nên bất cần: " Ai ngờ cậu lại thích kiểu của Đoàn Lăng."

"... Đúng rồi." Tạ Ninh hắng giọng, móc từ trong túi ra một đồng xu may mắn: " Cái này phải trả lại cậu."

Ánh mắt Mạnh Kỳ Cửu lướt qua, anh cầm đồng xu lên, bật nó lên không trung, âm thanh 'đinh' vang lên, đồng xu xoay tròn rồi rơi xuống, được anh chặn chính xác trên mu bàn tay.

" Cuối cùng đánh cược một lần nữa."

Tạ Ninh do dự hỏi: " Cược gì?"

" Đừng lo, chỉ cược vài hộp kẹo kim cương thôi, nếu là mặt hoa thì tôi thắng."

Nói xong, không đợi Tạ Ninh phản ứng, anh t đã nhanh chóng mở tay ra: " Quả nhiên là may mắn!"

Đúng như anh nói, chỉ là vài hộp kẹo, Tạ Ninh thua mà không cảm thấy nặng nề.

Cậu hỏi: " Tôi thua mấy hộp?"

" Cậu không thua, nhưng tôi thắng."

Mạnh Kỳ Cửu mỉm cười tươi tắn, lộ ra hàm răng trắng và lúm đồng tiền nhàn nhạt trên má.

Nụ cười rất sảng khoái, như khi họ gặp nhau lần đầu.

" Tạ Ninh, cậu từng cho tôi kẹo kim cương, tôi có thể không trả lại."

......

Khi Tạ Ninh về nhà, mùi thơm của thức ăn khiến người ta thèm nhỏ dãi xộc vào mũi.

Cậu ngửi thấy mùi thơm liền đi vào bếp.

Trong bếp, một tay Đoàn Lăng cầm sách dạy nấu ăn, tay kia máy móc thả gia vị vừa đủ vào nồi, trên người hắn còn đeo chiếc tạp dề hoạt hình mà trước đây hắn rất ghét.

Thay vì nói là nấu ăn, những động tác này giống như đang chế tác một tác phẩm nghệ thuật.

" Ra ngoài đi, có khói." Đoàn Lăng đuổi khéo.

"Đâu có khói." Tạ Ninh làm như không nghe thấy, tiến lại gần quan sát: " Đang làm gì vậy?"

Nhìn thấy con cua trong nồi, Tạ Ninh ngạc nhiên, chợt liếc nhìn  Đoàn Lăng.

Không lẽ vì hôm qua mình khen ba nấu ăn ngon mà hôm nay Đoàn Lăng muốn trổ tài sao?

Tạ Ninh cảm thấy mình có chút ảo tưởng, nhưng trái tim lại đập thình thịch, tự mình xác định câu trả lời.

Đoàn Lăng càng ngày càng lười, bình thường đều là mình vào bếp, hôm nay hắn tự dưng nấu ăn đúng là rất kỳ lạ!

Khóe miệng suýt chạm đến mang tai, Tạ Ninh từ phía sau ôm lấy Đoàn Lăng, cọ cọ má vào lưng hắn.

Một vài món ăn hoàn hảo được bày ra bàn, Tạ Ninh nhìn đến hoa cả mắt, miệng không ngừng chảy nước miếng.

" Anh là thần sao!"

Đoàn Lăng ngồi đối diện cậu, dù được khen cũng không vui vẻ gì, quăng cho cậu một tấm thẻ.

Trên tấm thẻ trước mặt có chữ ký của Tịch  m.

Đoàn Lăng kiêu ngạo nói: " Giờ thì sao?"

Tạ Ninh ngây ngốc nhìn chữ ký, rồi nhìn bàn ăn, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Đoàn Lăng, thử hỏi: " Ba, ba ơi?"

Mặt Đoàn Lăng đen lại: " Mẹ nó! Não em đâu rồi!"

Tạ Ninh kích động chỉ mải mê ôm chữ ký ảnh, bị mắng cũng không đau, trong lòng vẫn thắc mắc hôm nay là ngày tốt lành gì.

Người ngu ngốc mà ở bên thiên tài, quả là có lời.

Đêm xuống, sau một ngày mệt mỏi, ăn uống no nê, Tạ Ninh nhanh chóng chìm vào giấc mộng, có lẽ là mơ rất đẹp, khóe miệng cậu vẫn cong lên.

Khuôn mặt này không thể nói là đẹp xuất sắc, nhưng vẫn thanh tú ưa nhìn, khiến người ta muốn bảo vệ.

Dưới ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào, Đoàn Lăng nhìn cậu ngủ, không biết đã bao lâu.

Cốt truyện, nhân vật chính, bia đỡ đạn, dòng thời gian...

Ngoài phim truyền hình, còn có thể là tiểu thuyết hoặc kịch bản.

Kết hợp với những lời nói nhảm của Tạ Ninh, ghi chép điều tra của Trang Thính Lan về bản thân mình, quá trình trưởng thành từ nhỏ đến lớn, Đoàn Lăng dễ dàng đưa ra một kết luận phi thực tế.

Huống hồ, hắn đã xem qua cuốn sổ nhỏ mà Tạ Ninh giấu, trong đó có ghi rõ ngày chia tay, cũng như một loạt quan sát về hắn.

Trang Thính Lan nói, tính cách của Tạ Ninh liên quan đến quá trình trưởng thành, nhưng quá trình trưởng thành của Tạ Ninh rất bình thường, không đủ để hình thành vấn đề tâm lý nào, khi họ mới hẹn hò, từ một ngày nào đó, tính cách của Tạ Ninh đột nhiên thay đổi.

Nếu trí nhớ không tốt, có thể sẽ bỏ qua nhiều vấn đề, nhưng trí nhớ của Đoàn Lăng rất tốt.

... Giống như nhân vật chính trong phim truyện.

Không để ý Tạ Ninh đang ngủ say, Đoàn Lăng kéo cậu vào lòng, ôm rất chặt, mang theo nỗi sợ hãi khó che giấu.

Biết Tạ Ninh đã gặp Trang Thính Lan, hắn thực sự sợ đến toát mồ hôi lạnh, hôm đó kiên quyết đưa người về nhà, chỉ vì sợ cậu đột nhiên biến mất.

" Đoàn Lăng... Em mệt lắm, không muốn làm."

Bị ôm đến tỉnh dậy, Tạ Ninh tưởng lại phải làm chuyện kia, như con đà điểu chui vào lòng hắn, giọng mũi mềm mại làm nũng: " Ngày mai được không? Ngày mai sao cũng được."

" Hôm nay đi đâu?"

" Hôm nay..."

Tạ Ninh mơ màng nhớ lại, nói xong nửa câu, chớp mắt đã ngủ tiếp.

" Hôm nay... Tạm biệt Tạ Ninh của quá khứ."

......

Trong quán cà phê.

Trang Thính Lan: " Tạ Ninh, cậu có muốn trở lại hiện thực không?"

Tạ Ninh cụp mí xuống, sóng nước trong tách cà phê lấp lánh ánh sáng nhạt.

Trong mũi không ngửi thấy mùi cà phê, mà là mùi hương từ người Đoàn Lăng.

" Không muốn."

Cậu nghe thấy chính mình không chút do dự trả lời.

" Tôi chỉ muốn ở bên anh ấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro