Chương 12: Bạn trai hờ khó làm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Ôm tôi.]

6 giờ, lúc tan học, cả Dương Trừng vốn nhịn suốt buổi chiều bắt đầu sôi sục hết cả lên.

Tạ Ninh chậm rãi thu dọn sách vở như mọi khi, nhưng Diệp Tuyên ngồi ở phía trước lại không giống như xưa, xách balo vội vàng rời đi, thậm chí vở trên bàn còn không mang theo.

Nhìn bóng lưng hắn ta, Tạ Ninh cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao, chuyện xảy ra hồi chiều lại hiện lên trong đầu, Hà Mạn Quyển hình như cũng biết Diệp Tuyên.

Nhưng học sinh giỏi như Diệp Tuyên, làm sao có thể quen biết với những 'học sinh hư' đó?

Mà nói đến, bầu không khí giữa Diệp Tuyên và Đoàn Lăng lúc trước có gì đó hơi kỳ lạ.

Trong sách gốc, mặc dù tính cách Đoàn Lăng không tốt, nhưng cũng không phải là người vô cớ nổi nóng, mà ngày đó hắn xúc phạm Diệp Tuyên, chẳng lẽ trước đây hai người đó có mâu thuẫn nào sap?

Tạ Ninh vừa thu dọn sách vở vừa nhớ lại tình huống lúc đó, càng nghĩ càng cảm thấy có thể.

Lần đầu tiên thái độ Diệp Tuyên mềm mỏng với cậu, không phải là ngày mà cậu ở trước mặt mọi người phớt lờ Đoàn Lăng sao!

Tạ Ninh bên này đang suy nghĩ lung tung, bên kia học sinh lớp 3 vẫn đang sôi nổi thảo luận chuyện buổi chiều.

" Mẹ ơi, hình như chiều nay anh Lăng đã xử lý Hội học sinh...."

" Đáng đời lắm, ha ha ha, bình thường đám Cố Tử Chân uy nghiêm lắm mà, sao hôm nay lại trốn như chim cút vậy!"

" Tại sao vẫn không có ai đuổi Nón Nhỏ đi vậy? Buổi chiều cậu ta chạy đến lớp 1 phải cả chục lần, ngay cả giáo viên cũng không thể không canh chừng nó!"

" Ai mà không biết nó là chó con mà Mạnh Kỳ Cửu đẻ chứ, mày con mẹ nó dám gây sự với nó à?"

" Miêu Quyển đâu, để Miêu Quyển xử, hơn nữa tao nghe nói Mạnh Kỳ Cửu bị què rồi."

" Thật hay giả? Đứa nào đánh nó què? Tao gọi nó là ba, liệu có thể đánh què nốt cái chân còn lại của Mạnh Chó không?"

Đúng lúc này, điện thoại của Tạ Ninh rung lên hai lần.

Ứng dụng tin nhắn nhận được tin kết bạn với tên là [Bé què tầng trên].

Tạ Ninh: "...."

Thời gian thật hoàn hảo.

Tạ Ninh ngẩng đầu nhìn mấy người trong lớp còn đang nói chuyện phiếm, khóe miệng khẽ nhếch lên, xác nhận đồng ý.

Mặc dù Mạnh Kỳ Cửu nói về sau đành phải làm phiền cậu, nhưng trên thực tế, với tư cách là đại ca Nam Cao, dường như chuyện của người nọ không cần đến cậu quan tâm.

Tối qua Mạnh Kỳ Cửu vừa bó bột xong, hôm nay lại chống nạng đi học, từ sáng sớm lầu trên đã rất ồn ào, người bên Nam Cao đến đón anh đi học.

Tạ Ninh nhìn chân dung cún con của Mạnh Kỳ Cửu, vẫn hoài nghi liệu mình có nhận nhầm người không.

Chàng trai có vẻ ngoài hiền lành, vui vẻ, khi cười có lúm đồng tiền,có chỗ nào nhìn giống anh đại trường Nam Cao đâu chứ?

Cùng Đoàn Lăng so sánh đúng là hai thái cực.

Nhắc mới nhớ, cậu ngay cả số điện thoại hay phương thức liên lạc với hắn cũng không có, còn nói rằng họ đang hẹn hò, nhưng mối quan hệ của hai người còn tệ hơn cả hàng xóm.

..... Đúng là bạn trai hờ mà.

Tạ Ninh nhếch môi, trong lòng cảm thấy thương xót cho nguyên chủ còn tưởng rằng mình đang trong một mối quan hệ yêu đương, cậu đeo cặp lên vai rồi rời khỏi trường.

Về phần Nón Nhỏ, cậu có chút tò mò, nhưng lại không đủ quan tâm mà chủ động làm quen.

Hai bàn tay cũng không đếm đủ được số người theo đuổi Đoàn Lăng, Nón Nhỏ cho dù là nam phụ cũng không coi là nhân vật quan trọng gì, có nghĩa là nhân vật cậu không cần quá coi trọng, xét theo thời gian thì chắc sẽ sớm rời đi.

Đây chỉ là một âm mưu được tác giả chèn vào nhằm mở rộng sức ảnh hưởng của vạn người mê, bao gồm cả cái gọi là kế hoạch trao đổi học sinh, vốn chỉ là để làm bia đỡ đạn của đối thủ không đội trời chung Nam Cao rơi vào hào quang của nhân vật chính.

" .... Đáng sợ."

Dù không phải là người liên quan nhưng Tạ Ninh cũng đổ mồ hôi hột cho Đoàn Lăng.

Sẽ không sao cả nếu như nhân vật chính là người thích được người khác theo đuổi, nhưng hắn lại là người ghét bị quấy rầy nhất, đây không phải là đang tra tấn người à!

Nhưng mà, cậu chỉ là bạn trai hờ sắp bị sa thải, không thể can thiệp vào bất cứ điều gì khác ngoài việc phàn nàn.

Tạ Ninh có suy nghĩ như thế, nhưng người khác lại không có suy nghĩ như vậy.

Mà những người này còn có Đoàn Lăng.

Vào ngày thứ hai sau khi Nón Nhỏ đến, ngày thứ năm sau khi hai người mất liên lạc, nhân vật chính cuối cùng cũng nhớ đến bạn trai hờ của mình.

.....

Sau khi chương trình trao đổi học sinh được triển khai hai ngày, Hà Mạn Quyển và những người khác đã chặn Nón Nhỏ ở một góc khuôn viên trường đe dọa cảnh báo nó không được đi theo Đoàn Lăng.

..... Tuy nhiên hiệu quả bằng không.

Mỗi buổi sáng, trong giờ học, buổi chiều, sau giờ học, mỗi khi có thời gian rảnh, Nón Nhỏ sẽ yên lặng đi theo nhìn lén Đoàn Lăng.

Nó không như thiêu thân lao vào lửa tiếp cận Đoàn Lăng giống các nam phụ khác, mà nó luôn duy trì khoảng cách khoảng 20m, như ánh đèn xoay tròn quanh lá cờ Tổ Quốc, có một nguồn năng lượng và sự tự chủ vô tận.

Nhưng kiểu này thì vô cùng khó đối phó!

Lớp 12/3, Hà Mạn Quyển than vãn với Tạ Ninh: " Cho nên anh nói xem Mạnh Chó có buồn nôn không! Nó rõ ràng biết là anh Lăng đang hẹn hò, còn đem Nón Da Chó qua đây, thật là ghê tởm mà!"

" Ờ, ừm..."

Có chút ghê tởm, nhưng nhớ tới lần trước Mạnh Kỳ Cửu nói đám Dương Trừng đầu óc có vấn đề, Tạ Ninh cũng không biết nên đồng tình với bên nào.

" Anh Lăng tức chết rồi, sáng nay còn đạp gãy cửa lớp tôi."

Hà Mạn Quyển yếu ớt nằm xuống bàn của Tạ Ninh, rên rỉ: " Sao tôi lại xui xẻo như thế, sao Nón Nhỏ lại được xếp vào lớp của bọn tôi cơ chứ!"

" Không phải cậu mấy hôm trước nói là sẽ cho cậu ta có đến mà không có về sao?" Tạ Ninh không khỏi nhắc nhở cậu ta, làm sao mà cậu ta trong nháy mắt có thể quên mấy lời nói táo bạo đó vậy.

Mặt Hà Mạn Quyển đỏ bừng, ngượng ngùng nói: " Nếu mà tôi có thể làm được, anh Lăng đã không bị nó quấy rầy lâu rồi, cậu biết Thẩm Ánh Hàn không? Cái ông cao to với khuôn mặt bị liệt á."

Tạ Ninh nhớ lại, thỉnh thoảng có thấy một bạn nam to cao đi cùng Đoàn Lăng.

" Thẩm Ánh Hàn trước đó có nhốt Nón Nhỏ trong nhà kho, Mạnh Chó biết chuyện, liền đuổi theo cắn Thẩm Ánh Hàn hơn một tháng, ngày nào nó cũng ngồi xổm trước cửa trường chúng tôi để chặn người, quên đi, bọn tôi không sợ, mấu chốt là thằng điên này ngày đêm đều bám cửa sổ nhà người ta á."

Tạ Ninh ngơ ngác: " Bám cửa sổ?"

" Đúng thế! Bên ngoài biệt thự của Thẩm Ánh Hàn bị buộc phải xây lại, anh đừng bị cái mặt liệt của anh ta mà lầm tưởng, anh ta thực ra rất sợ chó mèo, kết quả là Mạnh Chó đêm nào cũng ném mèo hoang lên ban công nhà ổng, bức tường ngoài cao 2m, tôi cũng không biết nó trèo lên như thế nào!"

"... Cái, cái này thì cũng hơi quá rồi."

Nghĩ đến việc Mạnh Kỳ Cửu đêm nào cũng cẩn thận trèo lên tầng ba, kết hợp với những gì vừa nghe được, đôi mắt của Tạ Ninh giật giật, cậu luôn cảm thấy mình gặp rắc rối to rồi.

Sau đó cậu lại hỏi: " Cho nên cậu không dám chỉnh Nón Nhỏ?"

" Cũng không phải là không dám... Tôi chỉ sợ Mạnh Chó sẽ ném chuột vào nhà tôi." Hà Mạnh Quyển cúi đầu, vẻ mặt như một con mèo nhỏ đáng yêu nói: " Nhưng vì anh Lăng, tôi nhất định phải ngăn chặn nó, chỉ là Nón Nhỏ không dễ bị tóm, cho nên nếu không bắt được, tôi chỉ có thể ngăn chặn thôi."

Nói mãi nói mãi, cậu ta bỗng ngẩng đầu, trong mắt hiện lên tia hung ác: " Trừ khi trực tiếp giết nó!"

Đầu óc Tạ Ninh không theo kịp nhịp điệu của cậu ta, đau đầu: " Đừng nói nhảm nữa, cậu đến tìm tôi có việc gì?"

Hà Mạn Quyển kinh ngạc nhìn cậu: " Anh là bạn trai của anh Lăng, bạn trai của anh bị quấy rối, anh không nghĩ biện pháp giải quyết à?"

"... Cũng đúng."

Tạ Ninh thản nhiên trả lời, may mắn là giữa tiết chỉ có 10 phút, Hà Mạn Quyển nhanh chóng rời đi, trước khi đi cũng không quên nhắc nhở cậu.

" Nghĩ cho kỹ đi! À mà nè, 2 ngày nay anh Lăng đáng sợ cực kỳ, anh ngàn lần đừng đến chọc ảnh!"

" Tôi không có chọc cậu ấy."

Vẻ mặt Tạ Ninh vô tội, nhưng cậu cho rằng mình có suy nghĩ cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp gì tốt cả.

Hơn nữa, nếu thật sự chọc giận Đoàn Lăng, thì Đoàn Lăng đã chia tay cậu từ lâu rồi.

Ai biết Hà Mạn Quyển còn ngây thơ hơn cậu.

" Vậy sao mỗi lần mà anh Lăng đưa anh về, thì hôm sau lại đến tìm tôi gây rắc rối?!"

" Có lẽ là do cậu ngây thơ đi."

"... Thật à?"

Hà Mạn Quyển gãi đầu bối rối rời đi, đợi người đi rồi, Tạ Ninh 'không thẹn với lòng' 2 phút, gác lại mọi việc, lấy sách giáo khoa ra bắt đầu đọc.

Hà Mạn Quyển quả thật suy nghĩ nhiều rồi, cho dù muốn chọc tức Đoàn Lăng, thì trong 2 ngày núi lửa đang phun trào cậu cũng không dám đến chọc.

Đó không phải gọi là muốn chia tay, mà gọi là muốn đánh nhau.

Nhưng cậu không có đi chọc Hỏa Diệm Sơn, thì Hỏa Diệm Sơn lại tới tận cửa tìm cậu.

Tan học ngày hôm đó, tâm tình Tạ Ninh rất vui vẻ vì làm xong bài tập sớm, khẽ nở nụ cười bước ra khỏi phòng học.

Kết quả vừa ra ngoài, cậu bắt gặp ánh mắt Đoàn Lăng đang đứng đợi ở hành lang.

"...."

Nụ cười trên mặt Tạ Ninh lập tức đóng băng.

Rõ ràng là cậu đã cố tình lề mề tận 20 phút rồi mà!

Đoàn Lăng đứng đợi ở đó cũng không để ý tới biểu tình của cậu, quay người nói gì đó với Thẩm Ánh Hàn, Thẩm Ánh Hàn gật đầu, nhìn cậu từ xa rồi đi trước.

Khi Đoàn Lăng đi lướt qua, Tạ Ninh ôm tâm lý may mắn mà bước về phía trước, nhưng vừa đi, cổ tay cậu bỗng dưng bị người nào đó nắm chặt.

Đây không phải là sức lực bình thường, mà là kiểu sức lực cứng đờ, rõ ràng rất là bài xích nhưng lại buộc chính mình phải nắm chặt lấy cậu.

Trong nhất thời, Tạ Ninh gần như có ảo giác mình trở thành cọng rơm cứu mạng.

" Mù?"

Đoàn Lăng lạnh lùng hỏi, tay lại nắm chặt lấy cổ tay cậu kéo một cái, làm cậu loạng choạng suýt ngã.

Cậu cúi đầu nhìn đốt ngón tay của Đoàn Lăng đã trở nên trắng nhợt, khẽ kêu: " Đau!"

Đoàn Lăng nhẹ cử động, ngón tay theo bản năng buông lỏng, sau đó bỗng ý thức được điều gì đó, sắc mặt càng thêm chán nản.

" Đừng có giả mù, hôm nay tôi đưa cậu về."

Biết ngay lúc then chốt này Đoàn Lăng đang phát hỏa, Tạ Ninh há miệng, tự đặt bản thân mình vào hoàn cảnh hai ngày nay của hắn mà cảm nhận, thôi thì cũng không chấp nhặt nữa.

.... Đưa về thì cứ đưa, dù sao cũng chỉ đi thêm vài vòng.

Nhưng đưa cậu về thì có cái tác dụng gì chứ?

Cậu nhìn quanh một vòng, nhưng không thấy bóng dáng Nón Nhỏ đâu, nhưng cậu thấp thoáng thấy một góc bộ đồ thể thao lộ ra ở góc hành lang.

Tạ Ninh không nói gì nhìn Đoàn Lăng đi ở phía trước, yên lặng thở dài.

Bỏ đi, dù sao cũng không chia tay được.

Lại tiếp tục làm bạn trai hờ của hắn vậy.

....

Nghĩ như vậy, nhưng Tạ Ninh không ngờ rằng lần này làm bạn trai hờ lại khó khăn đến vậy!

Kể từ khi đi cùng Đoàn Lăng từ tòa nhà dạy học đến cổng trường, cái cảm giác bị theo dõi chưa bao giờ biến mất.

Ánh mắt của người nọ tuy rằng đều hướng về phía người bên cạnh, nhưng cái nhìn chăm chăm nóng như lửa, chỉ bị ảnh hưởng bởi ánh lửa ấy một chút thôi, cũng đủ khiến người ta tê dại cả da đầu, nổi da gà khắp cả người.

Loại ánh mắt này khó chịu hơn gấp trăm lần so với ánh mắt của kẻ thù, chỉ hơn 10 phút, Tạ Ninh nhịn không được nữa: ".... Cậu ta còn đi theo bao lâu nữa vậy?"

Đường nét khuôn mặt hoàn hảo của Đoàn Lăng tràn ngập dữ tợn, hắn nghiến răng nghiến lợi mắng: " Tôi con mẹ nó cũng muốn biết!"

Trước khi ra khỏi trường, Tạ Ninh nhịn không được, dừng lại nói: " Tôi đi nói chuyện với nó thử xem, cậu đi trước đi!"

Sau đó cậu quay người tìm Nón Nhỏ, nhưng đi còn chưa được hai bước, Đoàn Lăng đã túm lấy cổ áo cậu kéo lại.

Đoàn Lăng tức giận nói: " Cậu bắt nó thì thà bắt quỷ còn hơn, cứ ở yên đây đi."

Quả nhiên, Đoàn Lăng vừa nói xong, Nón Nhỏ đang nấp trong góc lập tức co giò bỏ chạy, sau khi nhận ra Tạ Ninh không có ý đuổi theo, nó chậm rãi lùi lại, vẫn giữ khoảng cách 20 mét với hai người.

Tạ Ninh: "..."

Cậu muốn rút lại lời nói nó không phải là nam phụ chỉ là bia đỡ đạn lúc trước, đây quả là người theo đuổi khó đối phó!

Lại nhìn Đoàn Lăng, trong mắt Tạ Ninh không khỏi có chút đồng tình, nghe nói Nón Nhỏ đã bám theo hắn ước chừng được 1 năm rồi, ngày nào cũng bị theo dõi như xa như gần kiểu này, với tính cách của Đoàn Lăng sao mà có thể chịu đựng được?

" Ánh mắt này là gì đây?" Đoàn Lăng nhìn cậu mà nổi hết cả gân xanh, hung tợn nói: " Cấm nhìn ông đây!"

Không nhìn thì không nhìn, Tạ Ninh thu hồi tầm mắt, tiếp tục chậm rãi đi theo sau hắn.

Không biết Đoàn Lăng đang dự tính gì, nhưng hôm nay tới đón nhất định là hắn có mục đích gì đó, nhân vật chính có IQ cao như vậy, có lẽ đã nghĩ ra biện pháp loại bỏ Nón Nhỏ.

Hôm nay Đoàn Lăng không đi đến chỗ tài xế đỗ xe, mà là chậm rãi đi vòng quanh hơn nửa trường học, đi đến con đường hẻo lánh ở cửa sau.

Trên con đường này gần như không có người qua lại, Tạ Ninh nhìn xung quanh, có chút lo lắng, bước nhanh hai bước mới đuổi kịp, hỏi: " Đoàn Lăng, hôm nay không ngồi xe à?"

" Câm miệng, ít nói nhảm." Đoàn Lăng nhìn thẳng, lông mày nhíu lại, ánh mắt tối sầm, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

Tạ Ninh kéo tay áo hắn, nhưng hắn không có phản ứng.

".... Hỏi như thế nào mới không phải là nói nhảm, nếu cậu không nói thì tôi quay về đấy."

Tạ Ninh uy hiếp, giả vờ nhìn lại, khi phát hiện Nón Nhỏ còn đi theo mình, cậu liền toát mồ hôi lạnh.

Vẫn còn đi theo?

" Đoàn Lăng!" Tạ Ninh lại lon ton đuổi theo Đoàn Lăng, lần này nắm lấy cổ tay hắn, lo lắng nói: " Hình như cậu ta vẫn còn đang đi theo làm, làm, làm sao đây?"

May mắn thay, lần này Đoàn Lăng cũng phản ứng lại, hắn dừng lại, quay đầu nhìn cậu, sau đó nhìn tay cậu đang nắm tay hắn, ánh mắt có chút u ám.

Nhưng mà lần này Tạ Ninh lại đặt tập trung hết vào Nón Nhỏ ở đằng sau, cậu không nhận ra điều gì bất thường.

" Cậu đưa tôi đến đây làm gì? Chúng ta về xe trước đi."

" Làm gì?"

Đoàn Lăng trầm giọng hỏi lại, bỗng dưng nhếch môi cười, bước về phía cậu, phối hợp với khuôn mặt xấu xa dù có đẹp trai đến mấy thì nhìn cũng không giống người tốt.

Tạ Ninh bị buộc phải lùi về sau, người tiến người lùi, lưng đụng phải tường, không còn chỗ để lùi, nhưng khuynh hướng tiến lại gần của Đoàn Lăng vẫn tiếp tục.

Cậu thật sự hoảng sợ rồi, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm, vô thức giơ tay lên chạm vào vai Đoàn Lăng.

" Cậu, cậu làm gì vậy?"

Điện thoại trong túi bỗng dưng vang lên, dường như cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, Tạ Ninh thở phào nhẹ nhõm, đang định cúi đầu lấy điện thoại thì tay bị giữ lấy.

" Đừng động." Đoàn Lăng ghé sát vào tai cậu nói, một luồng khí nhỏ lướt qua tai cậu như lông vũ, khiến cậu ngứa ngáy khó chịu.

Tiếng chuông điện thoại vẫn reo.

Nhưng đầu óc Tạ Ninh ong ong, lấn át cả âm thanh điện thoại.

Sau đó cậu nghe thấy Đoàn Lăng nói đùa.

" Ngoài việc yêu, tôi còn có thể làm gì khác với cậu cơ chứ?"

Phản ứng đầu tiên của Tạ Ninh chính là lời hắn nói cũng đúng.

Giây tiếp theo, cậu đột ngột giật mình, vừa kinh vừa sợ nhìn Đoàn Lăng.

Nón Nhỏ thật khó nhằn, thậm chí còn ép được nhân vật chính nói ra những lời vô nghĩa như vậy?!

Tạ Ninh nuốt nước bọt, gằn giọng hỏi: " Cho nên cậu... Cậu muốn làm gì?"

Đoàn Lăng không nói gì, ánh mắt dừng lại trên mặt cậu một lúc, như thể đây là lần đầu tiên nhìn rõ cậu đến như vậy, trong mắt hiện lên kinh ngạc.

Ánh mắt hắn cụp xuống, lướt nhẹ qua môi, ánh mắt hướng về phía cuối đường.

Sau đó, Tạ Ninh nhìn thấy đôi lông mày đang cau lại của Đoàn Lăng thả lỏng một chút, cũng không lại gần hắn nữa.

" Không làm gì cả."

Tạ Ninh đang muốn thở phào nhẹ nhõm, thì cảm thấy Đoàn Lăng bỗng dưng căng thẳng, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: ".... Đệt mẹ! Tạ Ninh, ôm tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro