Chương 120: Nhật ký đi làm của thầy Tạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa tháng 11, học kỳ đầu của lớp 12 đã trôi qua hơn nửa.

Giờ ra chơi tiết thứ hai buổi sáng, hành lang tầng ba của trường Nam Cao trở nên náo nhiệt, những cô cậu ăn mặc cá tính hiện đại, cười đùa tụ tập ở hành lang để hóng gió và tán gẫu, ở góc cuối hành lang, thỉnh thoảng cũng diễn ra cảnh bắt nạt số đông.

Lớp 12 lẽ ra phải ăn ngủ không yên, nhưng dù qua bao nhiêu khóa học sinh, trường Nam Cao vẫn giữ nguyên truyền thống bỡn cợt.

Hầu như không ai coi kỳ thi Đại học là việc lớn, thầy cô cũng mắt nhắm mắt mở, sớm bỏ rơi đám học sinh lười nhác này.

Điều này có thể coi là một loại phong cách của trường.

" Triệu Tiêu Ngôn! Mày lăn ra đây cho tao!"

Cửa lớp 3, Chu Sở to lớn hơn bạn cùng trang lứa như một tòa tháp, chắn kín khung cửa cao 2 mét.

" Mày chán sống rồi à? Dám chơi đùa với em gái tao?"

Tiếng hét khiến lớp 3 im lặng tức thì.

Im lặng kéo dài chỉ 2 giây, rồi ai đó khẽ cười khẩy, lớp học trở lại ồn ào, mỗi người làm việc của mình, chẳng ai để ý đến anh chàng cơ bắp kia.

Ở góc cuối lớp, cậu thiếu niên nhuộm tóc vàng nhai kẹo cao su nói: " Đầu óc ngu si tứ chi phát triển đến rồi."

Lý Hy chửi: " Đệt mợ, có thể đổi biệt danh được không, cái này dài quá!"

" Cái này rất phù hợp luôn á, đơn giản hơn? Thằng ngu? Thằng đần? Cơ bắp?" Tóc Vàng giả vờ nôn rồi xua tay: " Tao có hình ảnh trong đầu rồi!"

Chu Sở vẫn đứng ở cửa lớp, Tóc Vàng quay sang hỏi: " Tiêu Ngôn, mày thực sự đá con nhỏ Chu rồi à?"

Triệu Tiêu Ngôn đọc truyện tranh, từ đầu đến cuối không thèm nhấc mắt.

" Quá phiền."

" Hả?" Tóc vàng ngả người cười lớn: " Con nhỏ Chu lúc nào cũng kiêu ngạo, thế mà lại phiền?"

Triệu Tiêu Ngôn lật trang truyện tranh: " Mày có thể thử."

Không biết nghĩ đến điều gì, Tóc Vàng đồi bại cười: " Phiền thường hay phiền trên giường?"

" Cút." Triệu Tiêu Ngôn giơ cuốn truyện tranh lên đập, cảnh cáo: " Đừng làm tao buồn nôn."

" Xin lỗi xin lỗi!" Tóc Vàng nhanh chóng xin tha, lanh lẹ chuyển chủ đề: " Con nhỏ Chu cũng chẳng đẹp đẽ gì, đá thì đá, nó không xứng với mày!"

Lý Hy từ bàn bên cạnh trêu: " Đúng đó, bạn gái của anh Ngôn xếp hàng từ trường Nam Cao đến Dương Trừng, chẳng ai trụ được quá nửa tháng."

" Đẹp trai sướng thật." Tóc Vàng nhìn ngắm gương mặt sắc sảo của Triệu Tiêu Ngôn, không giấu nổi sự ghen tỵ: " Anh Ngôn, mày đi thi làm cái quái gì? Theo tao, mày không cần học thêm đâu, lớn lên làm ngôi sao là được!"

Triệu Tiêu Ngôn lại lật cuốn truyện tranh, gác đôi chân dài lên ghế bên cạnh, bỡn cợt nói: " Đừng lo cho tao."

Tóc Vàng và Lý Hy liếc mắt nhìn nhau, trao đổi ánh nhìn.

Bọn họ là thế hệ cầm đầu mới của trường Nam Cao, cũng có chút tiếng tăm trong mấy trường trung học lớn.

Ban đầu sau giờ học là thời gian giải trí tự do của bọn họ, thường đến phòng game chơi, đánh bi-a, thỉnh thoảng chán thì đi quán bar uống vài ly.

Nhưng từ tháng này, Triệu Tiêu Ngôn không mấy khi tham gia, nghe nói có người thấy mỗi tối cậu ta đều ở phòng tự học với Tạ Ninh, nhiều tin đồn nói họ đang vụng trộm yêu đương.

Tóc Vàng và những người khác cũng muốn hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Kết quả cuối cùng của cuộc chiến đọ mắt, Tóc Vàng thua cuộc.

Hắn ta nghiêm túc thương lượng: " Anh Ngôn, mày không thể như thế, Ninh Ninh là vợ của mọi người, mày không thể..."

Chưa kịp nói hết câu, một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn truyện tranh nặng nề đập vào sống mũi, đau đến nỗi suýt rơi nước mắt.

" Sao lại đánh tao!"

Tóc Vàng kêu lên, suýt phát cáu, nhưng khi đối diện ánh mắt lạnh lùng của Triệu Tiêu Ngôn, lời chửi thề lướt qua đầu lưỡi rồi nuốt lại.

" Không giữ được mồm à?"

" Anh Ngôn, mày cứ đánh thoải mái! Đừng đánh vào mặt được không?"

" Cút ra chỗ khác!"

Thực ra lý do Triệu Tiêu Ngôn đá con nhỏ Chu, không chỉ Tóc Vàng và Lý Hy, mà cả trường Nam Cao đều đoán được.

Một tháng trước, giáo viên dạy Toán chung của lớp 3 và lớp 4 về hưu, tất nhiên là có giáo viên mới đến thay.

Giáo viên mới vừa đến đã gây xôn xao không nhỏ.

Ai cũng biết, giáo viên dạy Toán thường là những ông già cổ lỗ sĩ, khi đó học sinh lớp 3 đã lên kế hoạch chào đón bằng một màn chào đón bất ngờ, nhưng khi giáo viên đứng trên bục giảng, mọi người l chỉ biết ngẩn người.

Thầy giáo mới không hề hói đầu, nói là giáo viên, thà nói thầy là học sinh mới chuyển trường.

Trẻ trung, xinh đẹp, như một chú thỏ trắng lạc vào bầy sói, rõ ràng là rất căng thẳng, nhưng trên mặt vẫn luôn treo nụ cười thân thiện và ấm áp.

Nhưng đây là trường Nam Cao, thỏ đến lại càng kích thích bản tính hoang dã của sói.

... Chuyện cũ khó mà nhắc lại, dù sao bây giờ, thỏ đã trở thành 'vợ' trong miệng bọn họ.
Tiếng ồn ào trong lớp dần yếu đi.

Ở cửa lớp, Tạ Ninh cầm sách Toán, nghi hoặc hỏi Chu Sở: " Em đến lớp 3 làm gì?"

Bây giờ cậu dạy cả lớp 3 và lớp 4, Chu Sở là học sinh lớp 4, cậu gọi được tên.

Đang trong cơn giận, Chu Sở dữ tợn quay đầu lại, thấy rõ người đến, lửa giận lập tức tắt ngấm.

" Vãi... Là Ninh Ninh à."

Tạ Ninh nghẹn lời, tức giận chỉnh lại: " Đã bảo là gọi thầy giáo!"

Chu Sở cười ngây ngô, lập tức thay đổi thái độ kiêu ngạo ban nãy, lợi dụng chiều cao, đặt một tay lên vai Tạ Ninh: " Thầy ơi, tối nay dạy kèm cho em đi, lần này điểm Toán của em chỉ thiếu một chút nữa là đạt rồi."

Nói xong, hắn còn liếc về góc lớp nơi Triệu Tiêu Ngôn ngồi, lông mày nhướng lên, rõ ràng là khiêu khích.

Gập quyển truyện tranh lại, đôi chân dài đặt xuống đất, Triệu Tiêu Ngôn đứng dậy, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào bàn tay phải đang để lung tung của Chu Sở.

" Chỉ thiếu chút xíu?" Gạt đi sức nặng trên vai, Tạ Ninh nghiêm mặt nhắc nhở: " Không phải chút xíu, Chu Sở, em thiếu đến 30 điểm."

Chu Sở vẫn cười hì hì: " Thế nên mới cần thầy dạy kèm."

" Hôm nay không được, để thầy xem." Tạ Ninh mở điện thoại: " Trưa mai em đến gặp thầy nhé."

" Cũng được, nói rồi đấy, dạy kèm 1 kèm 1."

Trong lúc hai người nói chuyện, đủ thời gian để những người trong lớp ra ngoài.

Triệu Tiêu Ngôn nửa tựa vào khung cửa, khóe miệng cười nhưng mắt đầy vẻ lạnh lùng; " Không phải đến tìm tao sao, ra ngoài nói chuyện."

" Ra ngoài làm gì?" Chu Sở ẩn ý liếc nhìn Tạ Ninh: " Đúng lúc thầy đến để làm rõ..."

Tạ Ninh nghe mà chẳng hiểu gì.

Chu Sở chưa kịp nói hết câu, Triệu Tiêu Ngôn đã ra tay, cú đấm làm lệch mặt Chu Sở, sức mạnh như muốn giết người.

Hành lang lập tức hỗn loạn, đánh nhau ở Nam Cao là chuyện thường ngày, nhưng đánh nhau trước mặt thầy giáo thì khá hiếm.

Tạ Ninh thực sự bị dọa sợ, nhanh chóng phản ứng ngăn cản, nhưng cuộc chiến đã kết thúc.

Triệu Tiêu Ngôn chỉ đánh một cú, sau đó khóa cổ Chu Sở, cười lạnh: " Giờ có thể ra ngoài nói chuyện rồi? Đi, tao đưa mày đến phòng y tế."

Chu Sở: "...!"

Phải nói rằng, loại người thích gây sự này, Tạ Ninh đã gặp quá nhiều.

Ở nhà có một, ngoài đường lại có nhiều như vậy, cậu đau đầu xoa trán, nhanh chóng kéo Triệu Tiêu Ngôn.

" Không cần em đưa, mau về lớp!" Chuông đã reo, Tạ Ninh nói: " Thầy đưa em ấy đi, em về tự học đi."

Triệu Tiêu Ngôn không động đậy, nhìn cậu chằm chằm, Tạ Ninh cũng không chịu thua, bực bội nói: " Nhìn gì? Mau về đi!"

Ở Nam Cao thực ra không nhiều người dám nói chuyện với Triệu Tiêu Ngôn như thế, người cuối cùng dám làm vậy đang đứng sau Tạ Ninh, bịt mũi đang chảy máu ra vẻ oai phong.

" Đi tự học cái con khỉ!"

Những người đứng xem đều thấy Triệu Tiêu Ngôn tức giận đến nổi gân xanh, cuối cùng vẫn đạp cửa trở lại lớp, ai nấy đều lộ vẻ hứng thú.

Cô gái mặc váy ngắn nói nhỏ: " Thấy không, Triệu Tiêu Ngôn thích thầy Tạ, đổi người khác thì bị đánh chết rồi, Chu Thiến không tin, bị đá là đáng đời!"

" Nhưng không phải nói Tạ Ninh đã kết hôn rồi sao?"

" Nói bậy! Thầy ấy là sinh viên năm tư đến thực tập không lương, nói thế để tránh bị học sinh quấy rầy đấy!"

" Nghe cũng có lý, vậy thầy ấy với Triệu Tiêu Ngôn thật sự...?"

Giọng cô gái càng lúc càng nhỏ, khi Tạ Ninh đi ngang qua thì im bặt.

Tin đồn trong trường có một đặc điểm, đó là luôn tránh tai của người trong cuộc.

Ví dụ, ở Nam Cao một tháng, Tạ Ninh không biết mình được nhiều học sinh ở sau lưng gọi là 'vợ'.

Chuyện sáng nay chỉ là một đoạn nhỏ, đánh một cú ở Nam Cao không đủ để bị ghi lỗi.

Đưa người đến phòng y tế, sau đó 2 tiết học của lớp 3, Tạ Ninh dạy như thường, không có trao đổi nhiều với Triệu Tiêu Ngôn.

Nam Cao không có giờ tự học buổi tối, đa số học sinh tan học lúc 6 giờ, hành lang vắng người.

Tạ Ninh nhìn đồng hồ, cầm tài liệu học tập đi đến phòng tự học bên cạnh.

Đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là bóng lưng đứng bên cửa sổ.

Đồng phục thể thao Nam Cao rộng thùng thình, nhưng không thể che giấu thân hình tỉ lệ hoàn hảo như những nhân vật xấu trong phim.

Triệu Tiêu Ngôn quay lại, lộ ra gương mặt điển trai, khuyên tai đắt tiền phản chiếu ánh hoàng hôn lấp lánh.

Người thường đối diện với cảnh này không thể không nhìn thêm vài lần, nhưng Tạ Ninh chỉ lướt qua nhanh chóng, rồi đặt sách xuống hỏi: " Nghỉ 10 phút trước nhé?"

" Nghỉ 10 phút, học bao lâu?"

" Vẫn là 1 tiếng."

Triệu Tiêu Ngôn bước vài bước đến bàn trước mặt, nhảy qua ghế ngồi xuống: " Nghỉ 10 phút, vậy 7 giờ 10 thầy mới được về."

Tạ Ninh mất vài giây mới phản ứng, cười nói: " Thật hiếm thấy em chủ động yêu cầu kéo dài giờ học."

Triệu Tiêu Ngôn nhướng mày: " Em thích."

" Khi mới bắt đầu dạy kèm, thầy vào nhà vệ sinh là em biến mất."

Thay đổi này cho thấy việc dạy kèm có hiệu quả, Tạ Ninh cảm thấy vui vẻ: " Sao thế? Tìm thấy niềm vui trong học tập rồi à?"

Đôi mắt sáng lấp lánh, đầy sự mong đợi, cảm xúc và suy nghĩ gần như hiện rõ.

Cậu đến Nam Cao thực tập, thực tập tất nhiên có điểm số.

Ngày đầu tiên đến Nam Cao, Hiệu trưởng nói với cậu, bảo rằng trong nửa năm, chỉ cần nâng điểm của Triệu Tiêu Ngôn lên đủ để đạt, thì kết quả đánh giá thực tập sẽ cho cậu điểm cao nhất.

Khi đó, Tạ Ninh đang ở giai đoạn đầu của thực tập, cảm thấy hứng khởi, không điều tra mà đồng ý ngay.

Nhưng thực tế chứng minh, đó là một cái bẫy.
Theo một nghĩa nào đó, Triệu Tiêu Ngôn còn khó đối phó hơn cả Đoàn Lăng.

" Học có gì vui đâu."

Cằm bị nhẹ nhàng nâng lên, cậu thiếu niên đẹp trai ở bàn trước, ánh mắt sắc sảo, cười nói: " Thầy thú vị hơn."

"..."

Tạ Ninh cảm thấy thất vọng tràn trề.

Đây có phải là trả thù chuyện ban ngày không...

Từ lúc đầu bị học sinh trêu chọc đỏ mặt, đến nay đã dần quen, cậu không biết mình đã trải qua những gì trong 1 tháng qua.

May mắn là, Đoàn Lăng không biết.

Tạ Ninh mặt không cảm xúc gạt tay Triệu Tiêu Ngôn ra, mở tài liệu giảng dạy.

" 10 phút hết rồi, bắt đầu học thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro