Chương 119: Phiên ngoại: Hai vạn người mê, một sân khấu (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm càng lúc càng khuya, cơn say dần tan biến.

Tạ Ninh rúc vào gối nhìn lên, ở một góc độ khó nào đó, cậu miễn cưỡng có thể nhìn thấy cổ tay mình bị buộc chặt vào đầu giường.

Chất liệu của chiếc cà vạt rất mềm mại, chính cậu đã chọn nó cho Đoàn Lăng vào buổi sáng, không ngờ đến tối, nó lại trở thành 'công cụ' trói buộc cậu.

" Đoàn Lăng." Cậu nuốt nước bọt: " Anh định làm gì?"

Sau khi kéo cậu ra khỏi bồn tắm, Đoàn Lăng không để cậu trần truồng, mà thuận tay mặc cho cậu cái áo sơ mi trắng.

Áo sơ mi không vừa vặn, lỏng lẻo, vải dính sát vào cơ thể tạo nên những vết nước ngoằn ngoèo, phần eo mờ ảo khiến cậu cảm thấy xấu hổ hơn cả không mặc gì.

Đoàn Lăng chắc chắn là cố ý làm thế này...

Má cậu đỏ bừng như bị lửa đốt, hơi nóng bốc lên, cơn say từ rượu khiến Tạ Ninh khô cổ khát nước.

Đoàn Lăng đứng bên giường, ngón tay thon dài trắng muốt, hành động cởi khuy áo tao nhã như một vị hoàng tử, trong khi cậu trông như một kẻ đáng thương chờ đợi bị trừng phạt.

Tạ Ninh thỏ thẻ: " Em muốn uống nước."

Đôi mắt phượng màu mực thoáng liếc qua cậu, Đoàn Lăng thu hồi ánh mắt, chậm rãi xắn tay áo.

Căn phòng rất yên tĩnh, ánh đèn vàng nhạt, hơi ấm và nhiệt độ bốc lên từ chai rượu vang còn nửa trên bàn.

" Đoàn Lăng..."

" Không có."

" Rõ ràng có, ở trong tủ lạnh ý."

Đoàn Lăng lại liếc cậu một cái, ánh mắt dường như có ý cười, rồi đi đến bàn rót một ly rượu vang.

" Không có, khát thì chịu đi."

Cố gắng giãy giụa cũng không thoát, Tạ Ninh nóng bừng mặt, dụi đầu vào gối làm nũng: " Quá đáng, em muốn uống nước, anh cởi cái này ra đi."

Nhìn lượng rượu còn lại trong chai, Đoàn Lăng liếm môi, hàng mi đen dài che đi cảm xúc thừa thãi.

Ngửa đầu uống cạn ly rượu, Doand Lăng quay lại giường, ánh mắt Tạ Ninh sáng lên, tưởng rằng hắn sẽ cởi chiếc cà vạt ra, ai ngờ Đoàn Lăng cúi xuống, trực tiếp chặn lại đôi môi cậu đang định mở ra.

Rượu vang màu đỏ thẫm chảy qua khe hở, từ đôi má hồng rực chảy xuống cổ, thậm chí theo sự giãy giụa của Tạ Ninh mà nhuộm đỏ cổ áo sơ mi, tạo nên những đoá hoa lộng lẫy.

Khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, mùi rượu lan tỏa, Tạ Ninh lại một lần nữa mất ý thức.

Lần này không biết là do rượu hay do chìm đắm trong nụ hôn sâu ngọt ngào.

... Quả nhiên là chiêu trò mới!

Đến trưa hôm sau, Tạ Ninh mắt sưng húp, cổ họng khàn đặc không nói được, mở mắt ra việc đầu tiên là lao vào cắn mạnh Đoàn Lăng nằm bên cạnh.

" Anh không phải là người! Hôm nay em về nhà!"

Đoàn Lăng ôm chặt lấy cậu, tâm trạng từ âm u chuyển sáng: " Thế thì nhốt em trên giường nhé?"

Tạ Ninh sững sờ: "... Anh thật sự không phải là người mà!"

" Còn có không phải người hơn nữa cơ." Đoàn Lăng lạnh lùng, bóp chặt mặt cậu, từng chữ từng câu cảnh cáo: " Thử mở cửa cho người khác lần nữa xem."

... Câu này không giống đùa chút nào.

Biết thời thế mới là trang tuấn kiệt, Tạ Ninh suy nghĩ một chút, khôn ngoan im lặng.

Dính dính nhau một lúc, đến khi bị hôn đến thở không ra hơi, Đoàn Lăng mới miễn cưỡng đứng dậy chuẩn bị đi làm.

" Nếu không em về nhà thật đấy!"

Trước khi ra ngoài, Tạ Ninh giọng khàn khàn lớn tiếng nhắc nhở: " Đừng giận lây đến Tịch Âm!"

" Đồ ngốc!"

Đáp lại là tiếng chửi rủa từ phòng khách và tiếng cửa đập mạnh.

Ngồi trên giường, Tạ Ninh thở phào, hung dữ không sao, phản ứng này có nghĩa là đồng ý rồi.

Nếu vì cậu 'say rượu làm loạn' mà ảnh hưởng đến sự nghiệp của thần tượng, cậu thật không thể tha thứ được!

Vì Tịch Âm, chịu chút đau khổ cũng không sao, Tạ Ninh tự an ủi, xoa xoa cái lưng đau nhức.

Hiểu lầm với Tịch Âm chỉ là một 'tai nạn đẹp', cậu nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc, cuộc sống sẽ tiếp tục bình lặng, không ngờ đây chỉ là khởi đầu.

Ngày đầu tiên sau sự cố say rượu, Tạ Ninh vẫn ở nhà một mình.

Ban đầu cậu ở nhà một mình, không hiểu sao giờ đây, cậu lại ngồi cùng Tịch Âm trên cùng một chiếc sofa trong phòng khách.

Cậu căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, ôm gối không biết phải làm sao, thậm chí nghi ngờ tối qua mình bị dày vò quá độ, giờ vẫn đang mơ.

Lời cảnh cáo của Đoàn Lăng như không tồn tại, cậu lại mở cửa cho người khác.

Không khí thật sự rất ngượng ngùng, ngượng ngùng đến mức khó thở, lại có một dòng cảm xúc mờ nhạt trôi qua.

Cuối cùng, người có kinh nghiệm xã hội hơn là Tịch Âm khẽ hắng giọng, mở lời trước: " Cậu còn nhớ... Hào quang nhân vật chính mà cậu nói không?"

Tạ Ninh căng thẳng tay chân lạnh toát ngẩn người, ngạc nhiên khi đối phương không đến tính sổ.

Rất nhanh, nhận ra từ 'Hào quang nhân vật chính', cậu ngơ ngác nhìn lại.

" Cậu nói cái đó?" Y hít một hơi: " Cậu hiểu sao?"

"... Ừ."

Dự đoán đúng, biểu cảm của Tịch Âm trở nên phức tạp: " Cậu đọc trong sách à?"

"...!"

Tạ Ninh không nói thêm, chỉ là mắt càng mở to hơn.

Với sự hiện diện của Trang Thính Lan là một 'người cùng loại', thực ra cậu không quá ngạc nhiên, điều duy nhất khiến cậu ngạc nhiên là 'người cùng loại' lại là Tịch Âm!

Tình tiết câu chuyện đã diễn ra nhiều năm, chưa bao giờ có sự xuất hiện của Tịch Âm bên cạnh Đoàn Lăng nhân vật chính của truyện?!

Tuy nhiên, thắc mắc của cậu nhanh chóng được giải đáp.

Sau khi ngầm xác nhận thân phận của nhau, Tịch Âm hoàn toàn thả lỏng, ánh mắt nhìn Tạ Ninh dịu dàng hơn nhiều.

Trong 2 tiếng tiếp theo, hai người trao đổi thông tin và kinh ngạc khi phát hiện ra rằng họ đều ở trong cùng một thế giới của hai cuốn sách, càng nói chuyện càng cảm thấy đồng điệu, như gặp gỡ muộn màng nhưng lại vô cùng quý trọng.

Kể từ khi xuyên sách, trong lòng họ đã chứa đựng quá nhiều điều không thể nói ra, vì nói ra cũng không ai tin, bây giờ, đột nhiên có người 'cùng chí hướng', niềm vui không thể diễn tả bằng lời.

Khoảng cách giữa hai người dần dần thu hẹp lại.

" Thiết lập nhân vật vạn người mê thật là kỳ lạ!"

" Thật sự rất kỳ lạ, đối với một người nổi tiếng, thiết lập này càng kỳ lạ hơn."

" Cậu đang nói về Phương Di hả?" Sau khi chấp nhận sự thật rằng còn có những nhân vật chính vạn người mê khác, Tạ Ninh cảm thán: " Đúng ha, cậu ấy thật sự rất nổi tiếng, ban đầu tôi còn không hiểu tại sao, thì ra là vì hào quang của nhân vật chính."

Nói đến đây, Tạ Ninh có chút xúc động, thân thể nghiêng sang một bên: " Rõ ràng cậu xuất sắc hơn, vậy mà sự nổi tiếng vẫn kém cậu ấy một chút, thật là vô lý!"

Hiếm khi được người ta khen trực tiếp như vậy, Tịch Âm mặt đỏ ửng, ngượng ngùng cười nhẹ: " Cảm ơn cậu đã nói vậy, bỏ qua hào quang của nhân vật chính, thực ra cậu ấy cũng rất xuất sắc."

"..."

Đó là kiểu đụng chạm nhan sắc hoàn toàn khác với Đoàn Lăng.

Ngũ quan tinh tế không chê vào đâu được, mỗi một nụ cười như có ma lực, khiến Tạ Ninh không khỏi đờ đẫn mà nhìn.

Bộ dáng ngây ngốc của cậu rơi vào mắt Tịch Âm, giống hệt biểu cảm con mèo ngốc nghếch mà y mới trêu chọc tối qua, thật sự có chút dễ thương.

" Cậu là fan của tôi phải không?" Y vui vẻ hỏi.

" Phải!" Tạ Ninh gật đầu như gà mổ thóc, đầu óc không tỉnh táo lắm mà nói: " Tôi không mấy quan tâm đến làng giải trí, nhưng tôi thật sự rất thích cậu!"

Nói đến một nửa, cậu đột nhiên im lặng, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của Tịch Âm, linh hồn nhỏ bé trong lòng tự tát vào mặt mình
.
Cậu đang nói linh tinh gì thế này!

" Không, không phải! Ý tôi là, tôi rất thích giọng hát của cậu."

Nhớ lại mảnh ký ức sau cơn say rượu, giọng Tạ Ninh càng lúc càng nhỏ, liếc nhìn cần cổ trắng của Tịch Âm, nghĩ đến việc mình đã cưỡng hôn, cậu chỉ muốn chết đi cho xong.

Nói đến đây, cậu mới nhớ ra mình cần phải xin lỗi.

" Hôm qua xin lỗi nhé, tôi cứ uống say là phát điên, luôn nhận nhầm người..."

Nói đến đây, Tạ Ninh chợt nhận ra điều gì, khuôn mặt lộ vẻ nghi ngờ: " À phải, hôm qua cậu đến đây làm gì?"

Tịch Âm im lặng một lúc lâu, ngượng ngùng xoa trán: " Phương Di và Đoàn... Tổng Giám đốc Đoàn, hình như có chút hiểu lầm."

Tạ Ninh: "...?"

Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện, Tạ Ninh chỉ cảm thấy vô cùng bối rối, ngoài ra còn có chút xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

" Xin lỗi nhé!"

Thật quá xấu hổ, Đoàn Lăng sao lại không nói lời nào mà đánh người như thế!

Cậu cảm thấy xấu hổ, Tịch Âm còn thấy xấu hổ hơn, cũng là nhân vật chính, vậy mà Phương Di chỉ có bị đánh, cái này thật là cùng một tác giả viết sao!

Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, ăn ý không nói gì thêm.

Kể từ khi xác nhận mình là những người xui xẻo cùng hoàn cảnh, Tạ Ninh và Tịch Âm đã trao đổi thông tin liên lạc, dần trở nên quen thuộc, trở thành bạn tốt có thể chia sẻ, tâm sự với nhau.

Tạ Ninh, sinh viên năm cuối, thời gian khá rảnh rỗi, Tịch Âm vì là ngôi sao nổi tiếng nên thời gian rảnh ít hơn, nhưng chỉ cần không có lịch trình, họ luôn cố gắng gặp mặt nhau.

Ban đầu, Đoàn Lăng không nhận ra sự thay đổi.

Tuy nhiên, khi Tạ Ninh càng ngày càng thường xuyên nghịch điện thoại, thỉnh thoảng còn cười ngốc nghếch trước màn hình, ngay cả khi đang gần gũi vào buổi tối, nếu điện thoại reo, cậu cũng lập tức phân tâm để kiểm tra.

Điều này đã chạm đến giới hạn của Đoàn Lăng.

" Em muốn chết à?!"

Tạ Ninh tội nghiệp thu mình ở góc giường, lắc đầu không ngừng.

Đoàn Lăng tức giận, ngực phập phồng, nở nụ cười gằn giọng: " Anh thật sự quá nuông chiều em rồi! Xóa ngay!"

" Không."

" Em nói lại lần nữa?!"

" Em không xóa!"

Không thể đánh thắng, Đoàn Lăng lại đang tức giận, ánh mắt Tạ Ninh xoay tròn, tìm thấy cơ hội, như con thỏ nhanh chóng chạy biến đi.

Chạy đến phòng bên cạnh khóa chặt cửa, bất chấp nguồn giận dữ ở bên ngoài, cậu thấy an toàn hơn khi giao tiếp qua tấm cửa.

" Người ta đã kết hôn rồi, anh giận gì chứ!"

" Tạ Ninh, em cũng kết hôn rồi!" Đoàn Lăng tức giận đá vào cửa phòng, gân xanh nổi lên: " Ra ngay!"

Thật sự không thể giao tiếp!

Trước đây, gặp tình huống này, ngoài việc nhượng bộ, Tạ Ninh không còn cách nào khác, nhưng bây giờ thì khác.

Cậu mở điện thoại, vừa nhắn tin cho Tịch Âm phàn nàn, vừa hạ giọng nói: " Em khó khăn lắm mới có một người bạn, sao anh lại như vậy."

" Đừng nói nữa!"

"..." Tạ Ninh bĩu môi.

So với cậu, Tịch  m ở thế giới này lâu hơn, kinh nghiệm tự nhiên cũng phong phú hơn.

Sau khi đọc kỹ lời khuyên của đối phương, cậu mạnh tay dụi mắt, sau đó mở mắt ra không chớp, cho đến khi ép ra vài giọt nước mắt mới mở cửa.

Đoàn Lăng dừng nắm đấm giữa chừng, định mắng, nhưng đối diện với đôi mắt đỏ hoe của cậu, hắn đột nhiên nghẹn lời.

... Hình như thật sự có hiệu quả.

Tạ Ninh không để lộ biểu cảm mà tắt điện thoại, sau chút do dự, cậu vẫn chọn tin tưởng Tịch  m, giơ tay đưa điện thoại qua.

Cậu cúi thấp, giọng nói buồn bã, mang chút ấm ức: " Đừng giận nữa, anh xóa đi."

Đoàn Lăng: "..."

Tạ Ninh: " Không có bạn cũng không sao, anh vẫn quan trọng hơn."

Đoàn Lăng: "..."

Tạ Ninh: " Thật mà! Có anh là đủ rồi!"

Đoàn Lăng: "... Mẹ nó."

Cảnh tượng như bị đóng băng, hai người giằng co nửa phút, gân xanh trên trán Đoàn Lăng nổi lên, ánh mắt như muốn đâm thủng mặt cậu, cuối cùng hắn xoa xoa trán, ngoài bất đắc dĩ cũng không còn cách nào khác.

Dù đoán ra là cậu cố tình, nhưng dù cố tình cũng không thể làm gì.

... Cuối cùng, vẫn là quá nuông chiều cậu rồi.

Không thể làm gì được Tạ Ninh, cũng không thể làm gì được Tịch Âm mà cậu ta bảo vệ, nhưng cảm xúc luôn cần một nơi để trút ra.

Thoát khỏi nguy hiểm, Tạ Ninh vui vẻ đi tắm, Đoàn Lăng xoay xoay điện thoại, cơn giận vẫn chưa nguôi, ánh mắt dừng lại trên quảng cáo trong tivi.

Trong quảng cáo là nụ cười chuyên nghiệp của Phương Di.

Nghĩ đến điều gì đó, hắn cười mỉa mai.
Cách giải quyết vấn đề không chỉ có một.

Phương Di lại bị đánh.

Lần này không phải vì Đinh Đang, cũng không phải vì anh ta tìm chuyện, trên đường về nhà, vô duyên vô cớ bị kéo vào góc đánh một trận.

Từ nhỏ được cưng chiều, những ấm ức anh ta chịu qua có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay như những lần Đoàn Lăng gặp bất lợi, gần đây lại liên tiếp chịu đòn, mà đều từ cùng một người.

Phương Di đau đến nghiến răng, chưa kịp hiểu sao lại chọc giận đối phương nữa, rõ ràng biết đó là ông chủ của Tịch Âm, anh ta đã định bỏ qua một lần, ai ngờ Đoàn Lăng lại làm tới!

Về nhà, việc đầu tiên là đòi nghỉ việc để học võ.

Tịch Âm thấy bộ dạng này của anh ta, thật sự hoảng sợ: " Sao lại bị thương nữa rồi?"

"... Bị ngã."

Bị đánh không phải là chuyện hay ho, miệng Phương Di như con trai, dù Tịch Âm mềm mỏng hay cứng rắn cũng không mở miệng.

Anh ta cũng cần giữ thể diện.

Phương Di vốn là người nhỏ mọn, nhớ lâu thù dai, nhưng nghĩ đến việc liên quan đến hợp đồng của Tịch Âm, sau cả đêm suy nghĩ, vẫn quyết định nhịn.

Dù sao đi nữa, làm đại diện thương hiệu của Đoàn Thị cũng là một bước tiến mới trong sự nghiệp của Tịch Âm.

Hơn nữa đã hai lần, thù lớn cũng nên tiêu tan chứ!

Nhưng sau này chứng minh, anh ta nghĩ quá đơn giản.

Vì chấn thương trên mặt, Phương Di buộc phải nghỉ ngơi, nhưng một ngày nọ, khi đi dạo dưới lầu, rất xui xẻo lại gặp Đoàn Lăng.

Lại bị đánh.

Lần này không đánh không công, Đoàn Lăng cũng để lại manh mối, sau khi đánh xong, nói: " Quản người của mình cho tốt."

Gì chứ... Phương Di vừa chửi vừa đi về, hoàn toàn không hiểu.

Anh ta còn có thể nhịn, nhưng Tịch Âm thì không thể, một lần nữa thấy anh ta bị thương, không hỏi được nguyên nhân, đoán cũng đoán ra được.

Tịch Âm nóng nảy, lấy được số của Đoàn Lăng, dự định chất vấn, trước khi gọi điện, đột nhiên nhớ đến lời Tạ Ninh nói về thiết lập nhân vật của Đoàn Lăng.

Khác hoàn toàn với Phương Di, nhân vật của Đoàn Lăng thực sự là một BUG.

Nhìn Phương Di đang luyện võ với Đinh Đang, trong thâm tâm Tịch Âm trào dâng cảm giác bất lực.

Cùng là nhân vật chính, tại sao giá trị võ lực lại chênh lệch đến vậy.

Nhưng dù thế nào, vẫn là người nhà mình trông thuận mắt hơn, Tịch  m đau lòng ôm lấy anh ta.

Phương Di lại rất rộng lượng: " Âm  Âm, anh không sao, hợp đồng của chúng ta tới vài triệu lận, không lỗ."

Tịch Âm: "..."

Không lỗ thật, nhưng không thể chịu đòn không công, Phương Di tuy giá trị võ lực không cao, nhưng có một kỹ năng đã được luyện đến mức tối đa.

" Biết đánh nhau thì giỏi à?" Hắn ta nheo mắt, giọng nói có chút âm u: " Nó mà đánh anh lần nữa, anh sẽ quyến rũ vợ nó."

Tịch Âm: "..."

" Âm Âm, anh chỉ trả thù thôi, đến lúc đó em đừng ghen nhé."

Tịch Âm mặt đen lại, cắn mạnh anh ta một cái: " Em thà để anh bị đánh chết còn hơn!"

Khuôn mặt đẹp đẽ bị đánh đến khó nhìn, Phương Di đau đến rít lên, nhưng vẫn cười hì hì hôn lại y.

" Cục cưng, anh đùa thôi."

" Em không đùa." Tịch Âm không cảm xúc, để mặc anh ta hôn hít: " Anh thật sự sẽ bị đánh chết."

Bây giờ Phương Di còn không biết tại sao mình bị đánh, không biết thì tốt, biết rồi chắc chắn sẽ làm loạn lên.

Cuối cùng, tình trạng bế tắc giữa họ được Tịch Âm giải quyết.

Sau khi hiểu được thiết lập nhân vật của Đoàn Lăng và tính cách của Tạ Ninh, y mơ hồ đoán rằng Đoàn Lăng có lẽ đã biết đây là thế giới được tạo nên từ sách.

Chưa nói đến chuyện khác, chỉ nhìn vào trạng thái nói nhiều khi say rượu của Tạ Ninh, chắc chắn không thể giấu được.

Vì vậy, sau khi Phương Di bị đánh ba lần, Tịch Âm tìm Đoàn Lăng, có một cuộc nói chuyện kéo dài 1 tiếng, cuối cùng giải quyết được tình trạng bế tắc.

Cuối cùng, chìa khóa giải quyết vẫn là Tạ Ninh.

Hiểu lý do hai người quan hệ tốt, Đoàn Lăng dù mặt mày trông đáng sợ, nhưng không nói thêm gì nữa.

Tịch Âm thở phào nhẹ nhõm, có vẻ như tình cảm không thể dựa vào cách cư xử để đánh giá.

Y giấu Phương Di, Đoàn Lăng giấu Tạ Ninh, chỉ dựa vào tính cách của đối phương, đưa ra lựa chọn hợp lý nhất.

Trước khi kết thúc cuộc nói chuyện, Đoàn Lăng bỗng hỏi: " Em ấy nói gì với cậu?"

Tịch Âm dừng lại, sau đó mắt lóe lên một tia hiểu rõ.

Ở bên một người được yêu mến như vậy thực sự rất áp lực, Tạ Ninh trông không giống kiểu người vô tâm, họ ở bên nhau chắc chắn không dễ dàng gì.

Tịch Âm đã từng trải qua nỗi bất an đó, sau này phát hiện, Phương Di cũng vì y mà lo lắng không yên.

Cùng là nhân vật chính, sao lại có quá ít điểm chung như vậy.

Tịch Âm thở dài, không trả lời thẳng, chỉ đặt điện thoại lên bàn, mở một đoạn tin nhắn thoại với Tạ Ninh.

" Dù hào quang vạn người mê rất đáng ghét nhưng tôi vẫn rất yêu anh ấy." Tạ Ninh trong đoạn tin nhắn vì ngại ngùng, giọng nói mềm mại: " Không sao, Đoàn Lăng rất hung dữ, nam phụ đến một người đánh một người!"

" Cậu ta có bạo hành gia đình không?" Tịch Âm lo lắng hỏi, Đoàn Lăng lạnh lùng liếc nhìn y, làm y xấu hổ che miệng ho khan.

" Không, tôi bây giờ không phải là đá lót đường, tôi cũng có hào quang mà!" Tạ Ninh tự tin nói, giọng đầy tự tin, qua điện thoại, cũng có thể tưởng tượng được cậu đang kiêu ngạo thế nào: " Tôi là Kim Cương nhỏ của anh ấy, Kim Cương không phải đều có hào quang sao."

Tịch Âm: " Hào quang gì?"

Đoạn tin nhắn cuối cùng rất dài, phía trước là một khoảng im lặng lớn, im lặng đến mức Đoàn Lăng nhìn vào màn hình vẫn đang sáng.

Tin nhắn thoại dài 1 phút, chỉ đến vài giây cuối mới truyền ra âm thanh.

" Đoàn Lăng."

Tạ Ninh đang cười ngốc nghếch, nói rất tự nhiên.

" Anh ấy chính là hào quang của tôi."

---

Tác giả có lời muốn nói:

Trong chương tiếp theo, câu chuyện về thầy Tạ khi đi làm~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro