Chương 65: Giúp anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Lại đây.]

Thời điểm thuốc phát huy tác dụng ở trong sách, Đoàn Lăng đang bị mọi người vây quanh, lúc phản ứng lại cộng thêm thời gian đẩy đám người kia ra cũng đủ để thuốc phát huy tác dụng đến mức cao nhất.

Khi ly rượu trong tay hắn rơi xuống đất, Hàn Khiên là người đầu tiên phát hiện có gì đó không đúng đỡ người lên tầng trước, cũng may bữa tiệc lúc ấy sắp kết thúc, xung quanh cũng toàn là bạn bè quen thuộc với Đoàn Lăng, mọi chuyện mới không có ầm ĩ lên.

Sau đó, đám Cố tử Chân và Thẩm Ánh Hàn cũng đi theo sau, nhớ không nhầm, thì Đoàn Lăng tắm nước lạnh tới mấy lần, mới miễn cưỡng duy trì lý trí, chẳng qua bởi vì không dùng được sức, quần áo cũng bị thấm ướt, sắp xếp mọi chuyện sau đó đều do các nam phụ xử lý, hoặc nhiều hoặc ít bị mấy người họ động chạm qua.

Vừa nghĩ tới đây, Tạ Ninh khó chịu thở ngắn, ngàn phòng vạn phòng, thế nào mà vẫn không thể vòng qua nội dung cốt truyện!

Trong sách có đề cập qua, loại thuốc Đoàn Lăng trúng chiêu là chất gây ảo giác được điều chế ở giai đoạn sau, không tới mấy phút là có thể làm cho người ta bủn rủn cả người, mặc người bài bố, thậm chí sẽ xuất hiện ảo giác gây nhiễu phán đoán, chính bởi vì như vậy, cậu mới sốt ruột muốn Đoàn Lăng quay về phòng trước.

Bọn họ vừa bước vào đại sảnh, một đám người chằm chằm nhìn qua.

Mồ hôi trên trán Đoàn Lăng giờ phút này càng dày hơn, hai má ửng đỏ khác thường, nhưng cũng không quá rõ ràng.

Con ngươi đen hơn bình thường nhìn qua, Đoàn Lăng kìm nén nói: " Đi ra cửa tìm Lý Lỗi, anh ta đưa em về."

Tạ Ninh dùng sức lắc đầu.

Mồ hôi trên trán càng ngày càng dày đặc, tức giận đến đỉnh điểm, Đoàn Lăng luôn biểu hiện rất bình tĩnh, đại não sẽ dựa vào bản năng chọn ra phương án ứng phó tốt nhất, giờ phút này cũng không ngoại lệ.

Ánh mắt đảo quanh bốn phía, đối diện với ánh mắt lo lắng của cậu, Đoàn Lăng chậm rãi nói: " Nghe lời, chuyện khác ngày mai hẵng nói."

Tạ Ninh vẫn lắc đầu, cố chấp tiến đến đỡ hắn: " Cơ thể không thoải mái thì đừng có nói chuyện, cậu chờ chút, tôi đi tìm Nguỵ Song Nam!"

Lần này Đoàn Lăng không đẩy cậu ra nữa, Tạ Ninh vừa xoay người đã bị kéo trở lại.

" Không cần!"

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp, cổ tay bị nắm đau, Tạ Ninh hít một hơi, lúc này mới ý thức được mình đã đánh giá thấp lòng tự trọng của nhân vật chính.

Đoàn Lăng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ngã, thần không biết quỷ không hay bị người ta gài bẫy đã khó có thể chịu đựng, chớ nói chi là thông báo ra bên ngoài.

Chuyện tai nạn xe lúc trước có thể nói là ngoài ý muốn, sinh nhật lần này bị gài bẫy, trong lòng hắn chắc chắn đang nén giận, dưới tình huống có thể khống chế được mọi thứ, tuyệt đối sẽ không để cho người khác biết.

" ..... Được, tôi không đi." Cậu sửa miệng nói: " Chúng ta lên tầng trước, nghĩ biện pháp!"

Trì hoãn trong chốc lát, sức lức trên cổ tay mềm nhũn đi mấy phần, Hàn Khiên ở đằng sau đã rảo bước tiến vào đại sảnh, vẻ mặt lo lắng.

" Đoàn Lăng, sao em lại...."

Đoàn Lăng ngắt lời: " Nói với Cố Tịch Phiêu là tôi không khoẻ."

Không quay đầu lại, tầm mắt lại như có như không lướt qua những khách mời không chú ý về hướng này, ý thức càng thêm mơ hồ lại càng không yên tâm.

Cuối cùng, hắn giận dữ cắn răng, buông tay nói: " Đi theo tôi."

Cho dù hắn không nói, Tạ Ninh cũng muốn đi theo.

Cố Tịch Phiêu đã dần kết thúc lời cảm ơn, Đoàn Lăng lướt qua những vị khách muôn màu muôn vẻ, bị gọi lại mấy lần đều mắt điếc tai ngơ, dọc theo đường đi lên tầng hai.

Cũng may xã giao ngoài mặt cũng đã làm qua, hơn nữa tính tình đại công tử Đoàn hiện tại như thế nào, giới thượng lưu đều có thể nghe thấy, ngoại trừ sắc mặt hơi khó coi một chút ra, không có người nào tiến lên ngăn cản.

Tạ Ninh theo sát phía sau, đi được một nửa, một bóng người đột ngột chặn lại, cậu vòng sang bên khác người đó cũng theo bước, đối nghịch ngăn cậu lại.

Lồng ngực kịch liệt lên xuống, Tạ Ninh không kiên nhẫn ngẩng đầu.

" Phiền anh nhường đường một chút."

Bộ vest màu sắc rực rỡ, công tử dáng vẻ lưu manh đưa cho cậu một ly rượu: " Làm quen nhé?"

Mặc kệ là vô tình đến bắt chuyện, hay là cố ý đến gây phiền phức, hiện tại cậu không rảnh để trả lời.

Đang định nói 'Không muốn', người nọ bị đẩy sang một bên.

"Cút!"

Tóc mái rũ xuống che giấu vẻ mặt khác thường, Đoàn Lăng chắn trước mặt cậu, từ kẽ răng nặn ra một tiếng mắng khẽ.

Giọng nói không lớn, kìm nén tức giận, ngược lại càng thêm có lực uy hiếp.

Mùa đông khắc nghiệt, trong đại sảnh nhiệt độ hơi thấp, Tạ Ninh có thể nhìn thấy hơi thở nóng bừng phả ra như sương mù, cơ thể trước mắt này, đã không còn lại bao nhiêu sức.

Hắn cứ lên tầng trước là được, quay đầu lại làm cái gì!

Không để ý đến người đàn ông xa lạ đang ngơ ngác, Tạ Ninh gấp gáp kéo hắn nói: " Mặc kệ anh ta, lên tầng trước."

Tiếng thở dốc càng ngày càng dồn dập, nắm tay giữa không trung cũng không thể nào siết chặt lại được, đáy mắt Đoàn Lăng tràn ngập nguy hiểm, dừng chân nhìn chằm chằm người nọ vài giây, mới thu hồi biểu cảm, đi về phía cầu thang.

Hành lang tầng ba không tiếp khách, chỉ có mấy người giúp việc đang đợi lệnh và quản gia nghe được tin tức chạy tới.

Lúc đi đến phòng ngủ, bước chân Đoàn Lăng hơi lảo đảo, một tay chống mặt tường để đỡ, đợi vài giây mới tiếp tục đi.

Tạ Ninh đỡ cánh tay hắn, từ góc độ này có thể nhìn thấy gò má bị mồ hôi thấm ướt của hắn, cùng với mùi hương ngọt ngào mang theo hơi thở tình dục.

" Không cho phép ai đi vào!"

Khàn giọng ra lệnh cho quản gia, Đoàn Lăng bước nhanh vào phòng ngủ, vừa vào đã hất tay cậu ra, có hơi chật vật xông về phía nhà tắm.

Tạ Ninh đứng ngốc ở cửa trong chốc lát, cơ thể so với đại não phản ứng nhanh hơn, xoay người khoá cửa lại.

Cùm cụp khoá cửa, thần kinh căng thẳng mới thả lỏng hơn đôi chút, mặc kệ nói như thế nào, mọi chuyện không còn phát triển theo như nội dung cốt truyện ban đầu.

Không lâu sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào, thấp thoáng xen lẫn vài tiếng mắng, dần dần, tiếng nước chảy không ngừng, nhấn chìm tiếng mắng, bên trong không còn âm thanh gì.

Không có sức? Đứng cạnh cửa, Tạ Ninh do dự nghĩ.

Trong sách không có miêu tả tỉ mỉ, cậu cũng không biết loại thuốc kích thích này tắm nước lạnh có giảm bớt hay không, đợi thêm mười phút, đợi đến ngay cả tiếng nước chảy cũng biến mất, cậu mới thử mở cửa ra.

Dưới ánh đèn mờ nhạt của phòng tắm, giọt nước còn sót lại dọc theo vòi hoa sen rơi xuống mặt đất, âm thanh mang theo tiết tấu kích thích màng nhĩ.

Không có hơi nước nóng, Đoàn Lăng ngồi phịch xuống gạch men trắng noãn như bốc hơi.

Nghe thấy âm thanh, đôi mắt hoa đào xinh đẹp xuyên qua tóc mái bắn tới, ớn lạnh thấu xương, lại toả ra hơi nước sắc tình không thể hoà tan.

Đoàn Lăng dỡ xuống vẻ ngoài mạnh mẽ lạnh lùng cứng rắn, tựa như một đoá hoa nở rộ, còn là hoa hồng dính sương sớm.

Trong nháy mắt này, thiết lập vạn người mê tác giả tạo ra cũng không hề khoa trương.

" Đoàn Lăng....?"

Tim đập dồn dập theo tần suất từng giọt nước rơi xuống đất, cậu không ăn bậy cái gì, theo lý thuyết hắn là đầu óc phải vô cùng tỉnh táo, lúc này trong đầu lại loạn thành một vũng keo đặc.

.... Giờ sao đây?

Tuy rằng Đoàn Lăng không bị người khác lợi dụng, nhưng vẫn trúng chiêu, làm sao bây giờ? Cái này có thuốc giải không???

Cậu nhớ tới nhà họ Đoàn có bác sĩ tư nhân, giáo viên y tế vừa rồi gặp hẳn là cũng ở đây, đang muốn đi tìm quản gia hỏi một chút, bước chân vừa di chuyển, nửa đường chợt dừng lại.

Đoàn Lăng không muốn cho người khác biết chuyện này, hơn nữa với bộ dạng hiện tại của hắn, bị người ta nhìn thấy, chẳng phải là đang chế tạo thêm nam phụ sao?

Đúng lúc này, Đoàn Lăng chợt khàn giọng nói: " Lại đây."

Một tiếng lại một tiếng thở kìm nén vang lên trong phòng tắm, không có vênh váo hung dữ như bình thường, âm cuối kéo dài ngược lại có chút gì đó nói không nên lời....

Tạ Ninh đứng tại chỗ do dự, rồi đi tới, cổ họng khô khốc, giọng nói cũng trở nên không lưu loát.

" Cậu... Cậu đỡ hơn chút nào chưa?"

Đoàn Lăng bây giờ khiến cho cậu nhớ lại hẻm nhỏ kia.

Đoàn Lăng lúc đó phát sốt, mặt cũng ửng hồng, hơi thở nóng hổi, con ngươi như thuỷ tinh dễ vỡ, mơ màng lại yếu ớt, giống bộ dạng hiện tại tới bảy phần.

Còn lại ba phần kia.... Tạ Ninh vô thức nuốt nước miếng, có thể là do hoàn cảnh và bầu không khí kém xa.

Tác dụng của thuốc tựa hồ theo mùi trên người Đoàn Lăng toả ra, toàn bộ phòng tắm không những tràn ngập mùi hương thanh ngọt, còn mang theo mập mờ khiến người ta nóng lên.

Tạ Ninh lấy lại bình tĩnh nói: " Tôi đỡ cậu đứng dậy trước."

Ngón tay vừa chạm vào, như bị bỏng mà co rụt lại, cậu khom nửa người, càng có thể thấy rõ đáy mắt tối tăm mê hoặc của Đoàn Lăng.

Áo khoác vest sớm đã bị ném ở trong phòng, áo sơ mi ướt sũng dán ở trên người, trang phục cấm dục phối hợp với khuôn mặt bắt mắt, tác động nó mang lại đủ để khiến đoá hoa sen trắng hàng thật giá thật phải nhìn chằm chằm,

"...."

Này, này nên làm gì bây giờ?!

Tạ Ninh vô cùng bối rối.

Mặt sàn phòng tắm cực kỳ bóng loáng, vốn trọng tâm tư thế ngồi xổm đã không vững, bàn tay nóng bỏng trong phút chốc bắt lấy bàn tay đang rút về, Đoàn Lăng không có sức kéo lại, kéo cậu dựa vào bồn tắm bên cạnh.

Cằm bị nắm chặt, hơi thở nóng bỏng phun lên mặt, ánh mắt Đoàn Lăng mông lung nhìn cậu hồi lâu, dường như đang phân biệt mặt cậu.

Mười lăm phút, mọi tác dụng của thuốc xâm chiếm cơ quan cảm xúc, lý trí cũng đứng trên bờ vực nguy hiểm.

" Đoàn Lăng.... Cậu chờ chút!"

Ý thức được tình huống không ổn, Tạ Ninh hít một hơi, cả người gắng sức giãy giụa đứng lên.

.... Bọn, bọn họ còn chưa tốt nghiệp trung học mà!

Hơn nữa không phải trong sách nói Đoàn Lăng dựa vào nghị lực siêu phàm mà chống đỡ được sao, hơn nữa tắm nước lạnh lâu như vậy, ít nhiều thì cũng tỉnh táo hơn đôi chút chứ!

" Chờ cái gì?" Tiếng thở dốc nặng nề vang lên bên tai, khi nụ hôn tỉ mỉ in lên vành tai, Tạ Ninh rùng mình một cái.

Như là cảm thấy thú vị với phản ứng của cậu, Đoàn Lăng khẽ cười một tiếng: " Không phải nói rồi à, đổi quà, tối nay làm việc khác."

Hắn ấy vậy mà tỉnh táo!

Tạ Ninh rụt cổ, vội vàng thò tay vào túi: " Đợi chút! Tôi có chuẩn bị quà!"

Còn chưa lấy đồ ra, cổ tay bị giam cầm lên mặt sàn.

Nụ hôn nhỏ bên má chuyển đến môi, nhiệt độ cơ thể cùng mùi hương nóng bỏng bao bọc kín không kẽ hở, đây không phải là trạng thái mặc cho người bài bố gì, ngược lại giống như là chất xúc tác đơn thuần.

"Không cần mà."

Đoàn Lăng khàn giọng nói: " Giúp anh."

Khác với thái độ cường ép hằng ngày, có thể là do tác dụng của thuốc, trong lời nói vậy mà mang theo một chút yếu thế không thể tả.

Chỉ một chút vậy thôi cũng đủ để khiến Tạ Ninh cứng đơ tại chỗ.

Nụ hôn vẫn tiếp tục, nửa phút sau, cậu mới chậm nửa nhịp đẩy người ra, rõ ràng không có dùng nhiều sức, Đoàn Lăng chống nửa người lại bị đẩy ngã về chỗ cũ.

Với trạng thái của Đoàn Lăng, nếu cậu cứ vậy mà chạy thoát, tuyệt đối sẽ không bị đuổi kịp.

...Nhưng chỉ là giúp đỡ, kỳ thật cũng không phải là không thể.

Trong phòng ngủ chỉ có hai người bọn họ, Đoàn Lăng còn đang trong trạng thái hiếm thấy, hoặc có thể nói là sẽ không bao giờ có cơ hội nhìn thấy nữa.

Đáy mắt trong suốt loé lên ánh sáng khác thường, trong nháy mắt đó, đầu óc rối bời của Tạ Ninh chợt tỉnh táo lại.

Cũng không biết rốt cuộc là bình tĩnh hay mất trí, cậu ma xui quỷ khiến thò tay về phía trước, cẩn thận lau đi giọt nước trên mặt Đoàn Lăng.

Tiếp theo dưới ánh mắt sâu thẳm của Đoàn Lăng, hơi do dự, cậu chủ động ngậm lấy môi hắn.

Mặc dù cách lớp vải, cậu vẫn có thể cảm nhận thấy trong cơ thể Đoàn Lăng có thứ gì đó xôn xao giống như nước sôi, ngay lập tức sôi trào.

Trước khi cơ thể theo bản năng ý loạn tình mê bị cắn ngược lại, Tạ Ninh thở hổn hển kéo khoảng cách, bàn tay cậu đang đỡ bả vai cứng ngắc trượt xuống, trượt đến dây lưng quần.

Không có khả năng bỏ mặc hắn ở đây, lại không muốn người khác nhìn thấy hắn như vậy, trước mắt thì bọn họ đang trong quan hệ yêu đương, không hỗ trợ quả là không hợp tình hợp lý.

Chỉ là, công cụ hình người có chút không cam lòng.

" Đoàn Lăng." Đối mặt với 'vạn người mê mặc người bố trí', cậu nhân lúc cháy nhà đi hôi của ra điều kiện với hắn: " Sau này có chuyện gì, có thể đừng gạt em có được hay không?"

Đoàn Lăng chỉ có thể nhìn thấy đôi môi hồng nhuận trước mặt khép vào mở ra, vốn dĩ không nghe rõ cậu đang nói cái gì, cảm giác nhìn không được khiến hắn rất khó chịu.

" Tạ Ninh, nhanh lên!"

Cố gắng đè nén xấu hổ, Tạ Ninh đưa tay xuống dưới thăm dò, sau khi đụng đến cái gì đó, khuôn mặt bùm đỏ lên, Đoàn Lăng rên rỉ một tiếng, trong mắt như muốn phun lửa đến nơi.

Tạ Ninh run giọng nói: " Anh đồng ý, em sẽ giúp anh."

Lần này Đoàn Lăng miễn cưỡng nghe rõ.

Một tay kéo cổ áo người tới trước mặt, với lực kéo này, thân dưới lần nữa bị cọ trúng, quầng đỏ ở đuôi mắt chui hoàn toàn vào hốc mắt.

Tạ Ninh hoảng hốt rụt tay lại: " Đoàn...!"

Nắm lấy bàn tay cậu đưa về chỗ cũ, lồng ngực Đoàn Lăng phập phồng, không nhịn được nữa cắn lên: " Mặc kệ cái gì, anh mẹ nó đều đồng ý với em!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro