Chap 24: Chuyện quá khứ của Thẩm Mặc Khanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hảo Tiểu về đến nhà là nằm luôn xuống giường, hắn từ từ ngả người xuống bên cạnh cô. Ánh mắt cô và hắn chạm nhau, lúc này tự nhiên cô lại cảm thấy mình thật may mắn khi quen hắn, mỗi lúc ở cạnh hắn cô thấy thật... hanh phúc.

Cô khẽ mỉm cười, thật ra ngoài dì Mễ Anh và mẹ ko ai đối xử tốt với cô như hắn, mặc dù những lời nói của hắn cũng ko tốt đẹp gì nhưng cô luôn vui khi ở bên hắn.

Mải ngẫm nghĩ cô ko để ý bàn tay Thẩm Mặc Khanh chạm lên gương mặt cô, hắn như nhìn xoáy vào cô như hiểu hết tâm tư cô.

   Bàn tay vuốt ve từ đôi má, đôi môi lại đến chiếc mũi. Tự nhiên hắn tiến gầm khuôn mặt đến... một chốc lát cô nhận ra một điều ko tưởng nổi. Cô yêu hắn.

   Đôi môi Hảo Tiểu Vi chạm vào nơi môi mêm ấm nóng của hắn, cô chủ đổng mở miệng đưa chiếc lưỡi đinh hương vào miệng hắn. Thấy vậy hắn liền chiếm thế chủ quyền hôn cô điên cuồng.

   Thẩm Mặc Khanh dứt môi nhìn coi một lúc:" Đi pha cho tôi một cốc cà phê đen", cô tự nhiên ngoan ngoãn nghe lệnh làm hắn hài lòng. Ở lại một mình trong phòng cô hắn tự nhiên lại thấy một chiếc hộp đen được cất hơi lộ liễu dưới gầm bàn.

   Đi đến cạnh hắn cầm lấy chiến hộp. Nó có hình vuông khối màu đen thắt một chiếc nơ màu trắng. Hắn mở ra bên trong lại là một quả cầ tuyết mùa xuân ở đế có chữ:" Chúc mừng sinh nhật Tiểu Vi yêu dấu, con đã 9 tuổi rồi".

  Bàn tay Hảo Tiểu Vi giật mạnh lại, hắn liếc cô:" Là mẹ cô tặng sao?", cô trả lời ko liên quan đến câu hỏi:" Đừng động vào đồ của tôi", hắn khẽ nhíu mày:" Cô thích cầu tuyết là vì nó sao?".

   Cô đưa li cà phê cho hắn:" Này, của anh", hắn lại làm một hành động mà hắn chưa từng làm, là búng mũi cô một cái sau đó cười. Hắn làm cô đơ người mất, hắn thật đẹp khiến cô lòng dạ bỏ qua cho hắm chuyện vừa nãy.

    Thẩm Mặc Khanh ngồi vào chiếc ghế bành rồi lấy chìa tay ra:" Có máy tính ko tôi mượn?", cô khoanh tay ôm lấy chú chó:" Có nhưng anh phải xin", hắn thở dài nói giọng khá to:" Ngay". Cô liếc hắn:" Tên xấu xa".

   Sau đó lấy một cái máy tính trắng ra đưa cho hắn. Cô nằm xuống giường trêu đùa với chú chó con:" Tao nên đặt tên mày là gì nhỉ?", cô nhìn thấy bộ lông nâu của nó khẽ cười:" Hạt Dẻ nhé", thấy con chó ko sủa cô ngồi dậy gãi gãi đầu:" Hay là Cà Rốt", con chó cũng ko sủa.

    Hảo Tiểu Vi gợi ý biết bao nhiêu tên mà ko thấy nó động tĩnh gì liền quay sang hắn:" Nè, giúp tôi đi", hắn trả lời:" Tiểu Vi", chú chó sủa lên đuôi quẫy quẫy. Cô tức giận:" Anh vô duyên".

   Hắn nhún vai:" Cô bảo tôi gợi ý mà", cô nhìn xuống bé " Tiểu Vi":

- Mày nữa, đó là tên tao.

   Hắn lắc nhẹ đầu cười một cái:" Tôi nghĩ là Mèo", nó lại gâu gâu thêm lầm nữa. Cô gật đầu:" Vậy đi".

   Hắn tắt máy tính nhâm nhi tiếp ly cà fê còn dở, cô lí nhí hỏi:" Anh... ờm... anh sống một mình sao?", hắn hơi bất ngờ khi cô tự nhiên lại hỏi vậy:" Có chuyện gì à?".

    Hảo Tiểu Vi lắc đầu:" Tôi ko nghĩ anh lạnh lùng đến vậy", cô nghĩ đúng đấy. Quá khứ của hắn cũng chẳng đẹp đẽ gì như cô, ừ đấy sinh ra trong nhưng lụa và tiền bạc đấy nhưng cũng đâu được hưởng tình cảm trọn vẹn.

_ Quá khứ của Thẩm Mặc Khanh _

   Hôm nay là sinh nhật lên 6 tuổi của cậu bé Thẩm Mặc Khanh, là ngày câu sẽ được gặp mẹ cậu, là ngày gia đình cậu được xum vầy.

   Mẹ cậu bỏ đi ba năm trước, mẹ nói sẽ về khi sinh nhật cậu nên cậu muốn cho mẹ bất ngờ bằng cách chui xuống gầm bàn.

    Tiếng mở cửa, cậu nhìn thấy chiếc giày cao gót đen đi vào, giọng bố cậu:" Em về rồi à? Tiểu Khanh nhớ em lắm đấy". Cậu đang định chui ra ngoài thì nghe mẹ cậu nói:" Tiểu Khanh sao? Thằng đấy tôi cũng ko thiết dù gì cũng có phải con của tôi đâu".

    Bố cậu suỵt nhẹ một cái:" đừng nói chuyện này ra, hôm nay là sinh nhật nó đấy em hãy để nó vui vẻ", bà hứ một cái:" Thẩm Gia ki bo tôi ko quan tâm mẹ của nó là bà giúp việc kia kìa là bà La kia kìa còn tôi chẳng dính dáng gì cả".

    Cậu bé đang nú dưới gầm bàn mặt tái xanh lại, sao mẹ lại ko phải mẹ cậu chứ, mẹ sinh ra cậu thì mẹ phảo là mẹ cậu chứ làm sao bác giúp việc bẩn thỉu đó lại là mẹ cậu được. Ko được, chắc mẹ nói đùa thôi mẹ vẫn là mẹ cậu mà.

    " Nè, tôi muốn ông kí đơn ly hôn cho tôi, già rồi mà cứ thích gái trẻ, còm thằng con của ông tôi ko thèm nó".

" Mẹ"

   Cậu bé nước mắt chảy lăn trên đôi má hồng, nhìn ba mẹ hôt hoàng, cầu nằm chiếc khăn trải bàm giật mạnh, bánh sinh nhật, kẹo, có cả gà chiên món cậu thích đều bị rơi xuống hết.

" Mẹ, sao mẹ ko cầm Tiểu Khanh".

   Cậu bé khóc, khóc nức nở chạy đến cạnh ba:" Ba ơi, sao mẹ ko cần con hả ba, ba ơi huhuhuhu... sao mẹ lại... hức ko cầm con".

              _ Kết thúc quá khứ_

   Thẩm Mặc Khanh vẫn sao quêm được từng lời nói của người hắn từng gọi là mẹ chứ, ngày hôm đó ám ảnh hắn, như một vết sứt trong tâm hồn có vùi lấp hàng thế kỉ nó vẫn còn.

   Hắn khẽ mỉm cười quay sang cô:" Tôi sóng một mình nhưng bố mẹ tôi đang ở Thụy Điển.".

    Cô gật đầu:" Họ có tốt với anh ko hả?", hắn trả lời:" Tất nhiên, họ rất tốt với tôi, coi tôi như cục vàng vậy", cô tự thấy tủi thân:" Anh sướng thật đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro