Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ ngỡ những chai rượu kia sẽ chẳng thấm vào đâu với Vương Nhất Bác, nhưng đến lúc này cậu lại ngủ say trên xe. Cho đến lúc tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường trong một căn phòng xa lạ. 

Nhưng cậu dễ dàng nhận ra đây không phải là căn phòng màu xanh yêu thích của cậu. Hoặc là cậu đến nhầm phòng, cũng có thể là Tiêu Chiến đã đổi tông màu khác. 

Vương Nhất Bác hoang mang nhìn khắp căn phòng. Chẳng có thứ gì liên quan đến căn phòng của cậu cả. Rốt cuộc thì đây là đâu? 

- Dậy rồi sao? 

Tiếng mở cửa vang lên, theo sau đó là giọng nói của Bành Sở Việt. Vương Nhất Bác giật thót người quay lại.  

- Bành Sở Việt? Đây là đâu? 

- Thứ nhất, em đang ở trong phòng của tôi. Và thứ hai, em đã ngủ nửa ngày rồi. 

Trước sự ngạc nhiên tột độ của Vương Nhất Bác, Bành Sở Việt vẫn bình thản giải đáp những thắc mắc cho cậu một cách chậm rãi, từ tốn. Anh đặt chiếc khay có bánh và ly sữa lên bàn, sau đó quay lại nhún vai nhìn Vương Nhất Bác. 

- Nửa ngày? Đùa à?

Vương Nhất Bác không tin những gì Bành Sở Việt nói. Cậu tiến đến cửa sổ gần đó rồi nhẹ nhàng kéo màn và trước mắt cậu là ánh sáng chói chang của buổi trưa. 

- Thế nào, đã tin tôi chưa? 

- Tôi nói anh cho tôi về nhà mà, sao lại đến đây? 

- Rất tiếc, tôi không cho em về được. Em biết lý do mà. Em ăn đi, nếu muốn nói chuyện với tôi thì cứ xuống dưới nhà.

Ở một hoàn cảnh khác.

- Mày không biết em ấy ở đâu thật sao? – Tiêu Chiến ngả lưng ra chiếc ghế trong phòng làm việc, đôi mắt đen láy quét một lượt lên người Lý Bạch như muốn đốt cháy cả da thịt của hắn. 

- Tôi không biết thật.

Lý Bạch quỳ xuống dưới nền nhà lạnh lẽo. Bản tính ham sống sợ chết có sẵn trong con người hắn lại trỗi dậy, Lý Bạch không muốn chết một cách nhục nhã như thế, nhất là khi người ấy lại là Tiêu Chiến. 

- Đồ ngu ngốc. Mày không có manh mối nào để tìm ra em ấy sao?

Tiêu Chiến ngồi bật dậy, anh đập bàn cái rầm. Mọi người dường như quá quen với việc này nên khuôn mặt ai cũng bình thản. Chỉ có Lý Bạch là giật thót người.

Lý Bạch cúi mặt rầu rĩ, nhưng sau đó hắn ngước mặt lên, gương mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết khi nhớ ra điều gì đó. 

- Phải rồi, Trương Dung. Lúc Vương Nhất Bác mất tích tôi cũng không thấy cô ấy. Chắc chắn là cô ấy biết. 

Trước con người đáng sợ như quỷ dữ của Tiêu Chiến, Trương Dung nói hết tất cả. Việc cô đã đưa Vương Nhất Bác đến chỗ ở cũ của cô. Đợi lúc xong việc sẽ đưa Vương Nhất Bác về. 

Tiêu Chiến phóng xe như bay đến địa điểm Trương Dung nói, tuy hơi xa chỗ ở của anh nhưng anh vẫn đến cho bằng được và đến ngay lập tức. 

- Ra đây.

Tiêu Chiến đập rầm rầm vào cánh cửa. Trong lòng lại dấy lên một cảm xúc khó tả. Anh muốn thấy Vương Nhất Bác ngay tức khắc. 

Những người có mặt trong nhà hối hả chạy ra vì nghĩ có người làm loạn. Lưu Thiên đã định cho tên làm phiền ấy một trận tơi tả. Nhưng khi gặp mặt cái người làm phiền ấy thì Lưu Thiên ngây người, cả người cứ như đang lơ lửng trên mây. Gương mặt góc cạnh đầy nam tính nhìn cô chằm chằm, cùng với đôi mắt đen láy hút hồn người khác, điều đó khiến Lưu Thiên không khỏi ấn tượng về anh. 

- Anh tìm em sao? – Chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Lưu Thiên đã phán luôn một câu như búa bổ khiến mọi người ngơ ngác. 

Gia Mỹ và Tố Lan đánh khẽ vào vai Lưu Thiên ra hiệu, nhưng tất cả đều bị Lưu Thiên gạt qua một bên, sau đó cô lại tiếp tục õng ẹo trước Tiêu Chiến. 

- Chị tỉnh lại đi, không thấy những người đàn ông đi sau lưng anh ấy sao? – Tố Lan nói khẽ, cô nói với cái giọng pha chút khinh thường nhằm trêu ghẹo Lưu Thiên. 

Lúc này Lưu Thiên mới để ý, những người đàn ông hung tợn mặc vest đen, kính đen với gương mặt lạnh như băng đang đứng ngay ngắn sau lưng Tiêu Chiến. 

- Vương Nhất Bác đâu? – Tiêu Chiến hất mặt, đôi đồng tử lướt nhìn ba người con gái trước mặt. 

- À… ờ… Vương Nhất Bác… 

- Vương Nhất Bác đâu? – Tiêu Chiến gằn giọng vì câu trả lời ấp úng của Lưu Thiên, đột nhiên trong lòng anh lại có linh cảm cực kỳ xấu. Tại sao? 

- Vương Nhất Bác bị một người con trai trạc tuổi cậu bắt đi rồi. – Tố Lan bình thản nói, mặc kệ cho Gia Mỹ và Lưu Thiên ra dấu im lặng, họ nhốn nháo cả một góc nhà. 

Tiêu Chiến không nói được gì nữa, anh ngửa mặt lên trời, mặc kệ cho những tia nắng của buổi chiều đang hành hạ mắt anh. Mù cũng được, còn hơn sống mà nhìn thấy Vương Nhất Bác bị bắt hết lần này đến lần khác. Trong khi anh luôn luôn là người đến trễ và hầu như là người ngoài cuộc. 

Anh không thể biết được Vương Nhất Bác đã phải khổ sở như thế nào, trong tay cậu không có lấy một tất sắt. Tại sao họ thay phiên nhau truyền tay bảo bối của anh từ người này sang người khác chứ? Tại sao không có ai đứng ra bảo vệ lấy Vương Nhất Bác của anh? 

- Cút.

Tiêu Chiến không kiềm được hành động của mình nữa, anh đấm mạnh vào cánh cửa kính khiến nó vỡ ra từng mảnh nhỏ vương vãi khắp nơi. 

Thủy tinh cắt vào tay Tiêu Chiến những đường dài và sâu. Máu của từng mạch gân theo đó chảy dài, rồi đáp xuống nền nhà. Thấm đẫm cả sàn nhà tinh tươm. 

Tố Lan chỉ biết ôm mặt nhìn Tiêu Chiến đau đớn. Giá như lúc ấy cô kiên quyết ngăn cản Lưu Thiên. Giá như cô giữ Vương Nhất Bác lại thì đã không bị người ta đưa đi mất. Trong khi Tố Lan bất lực khụy gối xuống sàn nhà, Lưu Thiên và Gia Mỹ lại hoảng sợ, chỉ biết ôm nhau khóc nức nở. 

Tất cả dường như rơi vào tuyệt vọng. Tào Dục Thần và Uông Trác Thành hốt hoảng đỡ Tiêu Chiến dậy trong khi máu ra mỗi lúc một nhiều. Những tên khác chỉ đứng ngây ra như trời trồng khi biết thiếu phu nhân của họ không có ở đây. 

Dường như tất cả mọi hy vọng mà những người có mặt ở đây xây dựng nên, bây giờ sụp đổ tan tành. Chẳng còn một manh mối nào để có thể cứu vớt nữa. 

- Phải rồi, Lưu Thiên. Chị biết hắn ta mà, phải không? 

Chợt Tố Lan quay sang Lưu Thiên. Đôi mắt cô sáng lên như đèn pha ô tô giữa ban đêm khi vừa mới phát hiện ra điều gì đó. 

- À… đúng rồi… tôi… tôi có nhớ. Hình như là… hình như là… Bành… Bành Sở Việt thì phải. 

Cái tên vừa bật ra từ miệng Lưu Thiên làm tất cả những tên thuộc hạ cùng Tiêu Chiến, Tào Dục Thần và Uông Trác Thành nhìn cô chằm chằm. Khuôn mặt Tiêu Chiến tái nhợt, nhưng anh vẫn nở nụ cười đắc ý. 

- Bành Sở Việt? Lập tức đến nơi ở của hắn, bằng mọi cách phải đưa Vương Nhất Bác về.

- Nhưng tay của cậu… 

- Im đi. Các cậu muốn lạc mất Vương Nhất Bác lần nữa hay sao? – Tiêu Chiến như muốn hét lên. Vết thương này không đáng là gì với anh, làm sao nó đau bằng lòng anh khi mà Vương Nhất Bác vẫn chưa trở về. 

- Vậy lên xe tôi sẽ cầm máu cho cậu.

Tào Dục Thần và Uông Trác Thành dìu Tiêu Chiến ra xe. Ai ai cũng đổ mồ hôi hột sợ hãi trước thái độ của anh. Tiêu Chiến đang sốt ruột, lo lắng không yên, anh sợ chuyện lần trước của Minh Vũ sẽ lặp lại trên người Vương Nhất Bác. 

Tại nhà Bành Sở Việt. Vương Nhất Bác ngồi bó gối ở một góc giường, đôi mắt đen hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ. Cái cảnh này sao mà giống hệt khi cậu bị nhốt ở nhà Lý Bạch. Đôi mắt to tròn đen láy vốn có bây giờ được thay thế bằng một ánh mắt vô cảm, lạnh nhạt. 

Vương Nhất Bác không muốn làm gì cả, cứ như cậu chỉ cần nhúc nhích nhẹ thôi thì toàn thân sẽ bị ê nhức. Khay bánh và sữa mà Bành Sở Việt mang tới vẫn còn y nguyên đó, cậu chưa hề đụng đến một chút nào. 

Cậu thấy trong người nóng bừng, cổ họng lại khô khốc, khó thở. Vương Nhất Bác để mặc cho cơ thể nhẹ nhàng rơi tự do xuống chiếc đệm êm ái. Cậu nằm bất động ở đó, chợt khóe môi cậu hình thành một nụ cười, một nụ cười khinh bỉ dành cho số phận ác nghiệt của cậu, cái số phận trớ trêu chỉ giỏi trêu ngươi người khác. Miệng cười, nhưng nước mắt lại rơi trong vô thức. Cho đến khi, Vương Nhất Bác không biết xung quanh mình đang xảy ra chuyện gì nữa.

- Bành Sở Việt, ra đây gặp tôi.

Tiêu Chiến tự nhiên vào nhà, chẳng ai ngăn cản được anh ngay lúc này cả. Bất kể cho những tên bảo vệ gác cổng bên ngoài cũng bị thuộc hạ của anh khống chế, họ chỉ biết bất lực đứng nhìn người lạ hiên ngang vào nhà. 

- Tiêu Chiến, anh làm gì ở đây? Bảo vệ của tôi… – Bành Sở Việt ngơ ngác từ phòng khách bước ra. Không khỏi ngạc nhiên khi thấy Tiêu Chiến đến tận nhà tìm người. 

- Vương Nhất Bác đâu? 

- Anh đang nói gì vậy? Người con trai của anh sao lại đến đây tìm? – Bành Sở Việt nhún vai bất lực tỏ vẻ không hiểu chuyện gì.  

- Mày chán sống đúng không? – Tiêu Chiến chĩa súng về phía Bành Sở Việt, anh sẵn sàng cho anh ta ăn đạn bất cứ lúc nào. 

Bành Sở Việt dù cho có gan dạ đến mức nào cũng phải sợ hãi nòng súng tử thần của Tiêu Chiến. Có chạy đằng trời anh cũng vẫn bắn trúng, vì vậy Tiêu Chiến nổi tiếng với tài bắn súng bách phát bách trúng của mình. Gương mặt Bành Sở Việt tái nhợt không còn một giọt máu. 

- Tao cho mày ba giây. 

Bành Sở Việt run rẩy chỉ tay lên tầng hai. Chỉ chờ có thế, Tiêu Chiến vội vàng chạy lên đó. Cánh cửa phòng được mở tung ra một cách mạnh bạo, trước mắt Tiêu Chiến là người con trai anh đã nhớ nhung suốt mấy tháng nay. Nếu là bình thường cậu sẽ chạy nhanh đến ôm chầm lấy anh chứ không nằm bất động trên giường như hiện tại.

Anh tiến đến gần hơn, rồi gần hơn chút nữa. Bàn tay bất giác đưa lên, chạm nhẹ vào những sợi tóc mềm mại đen nhánh, anh hít một hơi thật sâu mùi hương ấy. Mùi hương đặc trưng của Vương Nhất Bác. 

- Bảo bối. Anh đến đón em đây, về nhà với anh nào.

Anh khẽ lay Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến bất giác mỉm cười, cậu vẫn là cậu đấy thôi, vẫn lì lợm lại lười biếng, nhưng cậu vẫn nằm đó, im lặng. 

- Vương Nhất Bác, dậy đi.

Bàn tay Tiêu Chiến chạm vào trán Vương Nhất Bác. Nhưng vì tay anh nóng hay vì người Vương Nhất Bác quá nóng? 

Tiêu Chiến hốt hoảng bế xốc Vương Nhất Bác lên rồi vội vàng chạy xuống mấy bậc cầu thang. Khi đi lướt qua Bành Sở Việt, Tiêu Chiến vẫn không quên nói mà như hét thẳng vào mặt anh ta. 

- Cậu đã làm gì để em ấy ra nông nỗi này hả? 

Nói rồi, Tiêu Chiến lại bế Vương Nhất Bác lên xe. Chiếc xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện.

Sau hai ngày hôn mê, Vương Nhất tỉnh dậy trong sự chào đón nồng nhiệt của mọi người, và tất nhiên cậu cũng biết về sự tồn tại của Tiêu Quang thông qua lời giải thích của Tuyên Lộ.

Vương Nhất Bác vui vẻ chấp nhận cậu nhóc và nhóc con cũng vậy. Nhóc Quang dính chặt lấy Vương Nhất Bác 24/24 đến cả tắm cũng tắm chung.

Tiêu Chiến cảm giác anh đã bị ra rìa nên anh quyết định lên kế hoạch tách hai người ra, mỗi ngày anh sẽ để tiểu Quang chơi với Vương Nhất Bác ban ngày, còn ban đêm anh sẽ bắt nhóc trở về phòng mình ngủ không được phép ngủ chung với Vương Nhất Bác nữa. Lúc đầu, tiểu Quang nhất quyết không chịu nhưng vì bị Tiêu Chiến đe dọa nên cậu nhóc sợ hãi không dám cãi lời.

Thời gian thấm thoát trôi qua. Năm năm sau, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác chính thức về chung một nhà. Hôn lễ có mặt đầy đủ bạn bè của cả hai, ai ai cũng dành những lời chúc tốt đẹp cho hai người.

Cuộc sống của cả hai vẫn hạnh phúc, vẫn ngọt ngào như ngày mới yêu nhau. Sau này, Vương Nhất Bác thường hay kể cho nhóc Quang về hành trình đi tìm tình yêu của anh và cậu.

Sau này, bạn bè và người thân thường gọi hôn nhân của họ là hôn nhân hoa oải hương. Bất cứ ai nghe qua cái tên này cũng cảm thấy nó lãng mạn biết nhường nào. Nhưng không phải ai cũng có cơ hội trải qua hôn nhân oải hương, bởi vì nó chỉ dành cho hôn nhân đồng giới mà thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww