Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 - Em tên gì? Ngồi xuống đây nào! – Mấy chị trong nhà gọi, họ vui mừng đón tiếp Vương Nhất Bác. 

Trong khi Vương Nhất Bác còn đang đứng ngẩn ngơ ra nhìn, một chị chạy đến kéo tay cậu vào nhà. 

- Em tên Vương Nhất Bác, còn các chị. 

Từng người một bắt đầu giới thiệu về mình. Cô chị có lẽ lớn tuổi nhất ở đây là Lưu Thiên, cô có vẻ đẹp mặn mà, giản dị của những cô gái vùng nông thôn. Mái tóc đen xõa dài được cô cắt ngang đến nửa lưng. Thỉnh thoảng cô lại hất nó ra phía sau. 

Cô lớn tuổi thứ hai là Gia Mỹ. Cô sở hữu làn da ngăm và nụ cười rõ tươi lúc nào cũng thường trực trên môi, có lẽ cô không bao giờ biết buồn là gì. Cô nói nhiều, nói luyên thuyên và khá năng động. 

Cô gái còn lại là Tố Lan. Chắc chắn mọi người sẽ ấn tượng với cô gái này đầu tiên, vì Vương Nhất Bác cũng vậy. Mái tóc nhuộm màu nâu chì được cô cắt ngắn cũn cỡn như tomboy. Nước da trắng mịn và đôi mắt đen láy. Nhiều người nói cô để tóc dài sẽ xinh và duyên dáng hơn, nhưng cô chỉ khoác tay bác bỏ. Cô là người ít nói và lạnh lùng nhất, nhưng vẫn hay mỉm cười thân thiện với Vương Nhất Bác. 

Họ đối xử rất tốt với Vương Nhất Bác, nhưng cậu vẫn nhớ vị trí của mình là ăn nhờ ở đậu nên cậu sống khép kín hơn. Mặc dù tiền chu cấp hàng tháng Trương Dung vẫn gửi đến cho cậu rất đều đặn. Vương Nhất Bác chỉ thắc mắc, không biết họ làm gì ra tiền trong khi tối họ đi đến tận sáng mới về, vậy mà tiền vẫn có trong tay. 

Hai tháng trôi qua mà Trương Dung vẫn chưa đến đón cậu, kể từ thời gian Vương Nhất Bác bị bắt nhốt bên nhà Lý Bạch đến nay là năm tháng. Năm tháng qua cậu chưa gặp mặt Tiêu Chiến một lần nào. Cậu rất nhớ anh. Cậu vẫn khóc mỗi khi đêm xuống, lúc ấy cậu chỉ cảm nhận được bàn tay Tố Lan vỗ nhẹ vào vai cậu vài cái an ủi. Mặc dù không nói, nhưng cô vẫn thường an ủi Vương Nhất Bác kiểu như thế.

- Thằng nhóc đó đẹp, không ”xài” thì uổng lắm. – Vừa đếm tiền trong tay, Lưu Thiên liếc nhìn hai đứa em đang ngồi đối diện với mình. 

- Xài? Lưu Thiên, chị đang nghĩ gì vậy?

Tố Lan đánh nhẹ vào tay Lưu Thiên ngăn cản, cô biết chị ấy đang nghĩ gì trong đầu nhưng vẫn hỏi. 

- Không phải sao? Thằng nhóc ấy cũng được giá lắm chứ bộ. – Lưu Thiên hất nhẹ bàn tay Tố Lan ra, sau đó nhếch đôi môi đỏ chói của mình cười đắc ý. 

- Cậu ấy còn nhỏ, chúng ta không thể làm hại cậu ấy được.

Trong khi cuộc đấu khẩu đang sắp nổ tung ra, Gia Mỹ vẫn bình thản ngồi tỉa lại mấy cái móng tay bị xước. Dù cho họ đánh nhau đến đổ máu đi chăng nữa cũng chẳng liên quan gì đến cô. 

- Vậy thì chờ nó lớn. Tố Lan, em nên nhớ mọi chuyện lớn bé trong nhà này đều qua tay chị. Chị không bỏ qua thằng nhóc ấy đâu.

Xếp lại đóng tiền cho ngay ngắn, Lưu Thiên bực tức bỏ ra ngoài. Cô bạo lực đóng cánh cửa thành tiếng khiến cho Gia Mỹ giật thót người, chỉ cần cô lệch tay một chút thôi thì bàn tay cô đã mất đi một miếng thịt. 

- Bực bội thật, ngày nghỉ mà cũng không yên với mấy người. 

Chiếc taxi dừng lại ở một quán bar sang trọng nổi tiếng nhất thành phố. Là nơi hội tụ mọi loại người trong xã hội, có người đến chơi bời, có người đến thỏa mãn nhu cầu, cũng có người đến vì tò mò. 

Vương Nhất Bác được mấy chị cho mặc một chiếc quần bó sát làm nổi bật đôi chân thon dài đáng mơ ước, áo sơ mi mỏng nhưng không cài ba cúc áo đầu làm lộ ra làn da trắng mịn cùng xương quai xanh quyến rũ.

Những quán bar ồn ào như thế này thật sự quá đáng sợ với Vương Nhất Bác. Cậu chưa bao giờ được bước chân vào những nơi như thế này nên từ lúc bước vào, cậu luôn nắm chặt tay Tố Lan không buông.

Lưu Thiên tìm được một chiếc bàn trống thì lập tức kéo Vương Nhất Bác đến đứng gần mình. Sau đó rót rượu chuốc cho cậu uống say. Nhưng Lưu Thiên đâu biết rằng, những chai rượu như thế này chẳng hề hấn gì với Vương Nhất Bác. Bởi vậy chuốc mãi mà chẳng thấy cậu say. 

Vương Nhất Bác là một người kinh doanh nên việc giao thiệp với đối tác là chuyện bắt buộc phải xảy ra. Mặc dù Vương Nhất Bác rất ít phải uống rượu bia vì Tiêu Chiến đều uống thay cậu, nhưng tửu lượng của Vương Nhất Bác thì không ai sánh bằng.

Ở một nơi gần đó, Bành Sở Việt vừa nhấp từng ngụm rượu vừa đưa mắt quan sát những người xung quanh, bỗng nhiên anh khẽ cười vì một hành động kỳ lạ của ai đó. Bar mà, khi đã có rượu vào người rồi thì còn mấy ai tỉnh táo để kiểm soát hành động của mình nữa. 

Nhưng điều khiến anh chú ý từ nãy đến giờ là cậu con trai kia, cậu đứng cách anh vài cái bàn. Người con trai trong chiếc áo sơ mi trắng và quần bò bó sát. Dưới ánh đèn lập lòe ở đây, Bành Sở Việt vẫn nhận ra mái tóc màu đen bồng bềnh, cùng với đôi môi hoa anh đào ấy. Lúc này anh mới giật mình nhận ra. 

- Vương Nhất Bác, em làm gì ở đây? – Bành Sở Việt đặt tay lên vai Vương Nhất Bác, rồi nhìn kĩ từng người còn lại đang cố chuốc rượu cậu. 

- Anh là ai? Buông Vương Nhất Bác ra. 

Lưu Thiên lao tới hất mạnh cánh tay Bành Sở Việt ra khỏi vai Vương Nhất Bác, nhưng với sức của một cô gái chỉ biết ăn không ngồi rồi thì điều đó là không thể.  

Bành Sở Việt chép miệng, sau đó dùng hai bàn tay to lớn của mình bịt kín tai Vương Nhất Bác lại, dù cho cậu có cố vùng vẫy cách mấy cũng không gỡ tay anh ra được. Vì anh không muốn Vương Nhất Bác phải nghe những gì không cần thiết.

- Xem ra cô quên tôi mất rồi. Chẳng phải cô đã từng ngủ với tôi sao?

Lưu Thiên im bặt, cô ngước mắt nhìn Bành Sở Việt chằm chằm, cố nhớ xem đã gặp anh ở đâu. 

- Ở khách sạn, cô có muốn đến đó để nhớ rõ hơn không? – Bành Sở Việt không muốn lãng phí thời gian với loại người như cô ta, anh hất mặt kiêu ngạo, đôi môi nở một nụ cười khinh bỉ. 

Lưu Thiên không nói lại được, cô chỉ biết nhìn Vương Nhất Bác, sau đó lại nhìn sang Bành Sở Việt. 

- Bây giờ tôi đưa em ấy đi, được chứ? 

Ra khỏi tiếng nhạc ầm ĩ, Vương Nhất Bác nhìn ngó xung quanh, cậu chẳng hiểu chuyện gì cả, cũng chẳng biết cuộc đối thoại vừa rồi là gì. Nhưng điều cậu quan tâm nhất lúc này, là về nhà. 

- Bành Sở Việt, đưa tôi về nhà đi.

Vương Nhất Bác đưa đôi mắt to tròn đen láy nhìn Bành Sở Việt như van nài. 

- Tại sao tôi phải đưa em về nhà? 

- Tiêu Chiến sẽ giết anh nếu anh không đưa tôi về nhà.

Từ đôi mắt van nài, cậu nhanh chóng chuyển sang uy hiếp. Vương Nhất Bác nhíu mày, bặm môi, nhưng tất cả hành động chỉ khiến cho Bành Sở Việt bật cười khanh khách trước thái độ trẻ con ấy. 

- Nếu tôi nói không thì sao? – Không chịu thua, Bành Sở Việt vẫn liên tục đặt ra các câu hỏi thử thách tính kiên nhẫn của cậu. Nhịn lại tràng cười khi nãy, Bành Sở Việt đưa tay lên lau nhẹ những giọt nước trên mắt vì cười quá nhiều. 

- Tôi sẽ giết anh.

Giới hạn của một con người là đến đây. Vương Nhất Bác không nhíu mày, bặm môi nữa. Cậu nhướn mày, khóe môi cong lên một đường cong hết sức hoàn mỹ, đẹp lung linh dưới ánh đèn đường. Cậu cười, một nụ cười để đóng dấu chắc chắn cho lời nói vừa rồi. 

Bành Sở Việt bất giác lùi về sau vài bước, anh không ngờ người con trai này trong vài phút trước còn trẻ con đến thế, vậy mà vài phút sau đã trở nên đáng sợ như thế này. Anh nhận ra nụ cười này, nó y hệt như nụ cười đắc ý của Tiêu Chiến. Thời gian ở bên Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác mạnh mẽ đến thế sao? 

Bành Sở Việt cũng chẳng lý giải nổi vì sao khi bắt gặp nụ cười ấy, anh lại bước lùi về sau và đề phòng nó đến thế. Là anh đang sợ? 

- Em đang dọa tôi sao? 

- Đúng vậy. – Nụ cười ấy vẫn chưa tắt, ánh đèn đường hắt vào đôi mắt đen tuyền khiến nó trở thành một màu nâu nhạt tuyệt đẹp. Một lần nữa Bành Sở Việt lại bất giác giật mình trước người con trai này.

Bành Sở Việt là bạn học cũ của Tiêu Chiến, mặc dù là bạn học nhưng cả hai lại không hòa hợp với nhau. Bành Sở Việt luôn ganh tị với những gì mà Tiêu Chiến có được, anh luôn tìm mọi cách giành lấy mọi thứ của Tiêu Chiến về cho mình. Nhưng sau này, khi đã trưởng thành, có công việc ổn định, tiếp xúc với nhiều người bên ngoài xã hội hơn thì anh mới nhận ra một điều. 

Thay vì cứ đi tranh giành với người khác thì tại sao chính bản thân mình không tự tạo ra cái mà mình muốn, biết đâu còn tốt hơn của người kia thì sao.

Bành Sở Việt đã ra nước ngoài làm việc được mấy năm, anh dự định sẽ định cư bên ấy luôn nên được dịp trở về nước trong chuyến công tác lần này anh tranh thủ thu xếp mọi thứ mang theo. 

Anh biết Vương Nhất Bác là nhờ vào buổi tiệc doanh nhân của Minh Vũ, từ lần vô tình lướt qua đó, anh đã luôn khắc sâu hình ảnh của Vương Nhất Bác vào trong tâm trí.

Hôm nay cũng là ngày cuối cùng anh ở Trung Quốc vì ngày mai anh phải trở về bên kia rồi, nhưng có lẽ ông trời nghe được tâm nguyện của anh nên đã cho anh gặp lại Vương Nhất Bác lần cuối.

Nhưng Bành Sở Việt có đủ can đảm buông bỏ tình cảm mới đâm chồi này hay không? Trong khi anh lại là kẻ thù không đội trời chung với Tiêu Chiến. 

- Được thôi, tôi đưa em về.

Nụ cười đáng sợ của Vương Nhất Bác đã được thay bằng nụ cười hài lòng, cậu gật đầu vui vẻ. Sau đó bước lên xe của Bành Sở Việt, chỉ cần ngồi chờ cho đến lúc về nhà. 

Bành Sở Việt chỉ dám liếc nhìn Vương Nhất Bác lấy một cái, rồi cũng ngậm ngùi bước lên xe rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww