Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác thất tha thất thiểu ngồi thụp xuống. Thế là cơ hội cuối cùng để thoát khỏi đây cũng tan biến. Tại sao ông trời lại trêu ngươi cậu như vậy? Tại sao chúa không giúp cậu? 

Những giọt nước mắt bỗng chốc ướt đẫm cả gương mặt trắng hồng, làm ướt cả chiếc nệm bên dưới. Con gấu bông nằm lăn lóc trên giường được cậu siết chặt vào lòng, đau đớn. Đó cũng là lúc Trương Dung khóa cánh cửa gỗ lại.

Trương Dung thất thần bước từ trên tầng hai xuống, cô chẳng buồn nhìn đường đi mặc dù đôi mắt vẫn hướng về phía trước. Hình ảnh Vương Nhất Bác bật khóc lại hiện về trong đầu cô, nó chiếm toàn bộ cảm xúc và suy nghĩ của cô. 

Trương Dung mệt mỏi thả người xuống ghế sofa, bất giác cô thở dài. Ít ra khi cô yêu Lý Bạch, cô vẫn còn được bên cạnh anh mỗi ngày. 

- Đã khỏe hơn chưa? 

Trương Dung ngẩng mặt lên nhìn thì bắt gặp Lý Bạch đã đứng trước cửa. Anh ném bọc thuốc về phía cô, lạnh nhạt cất tiếng.

- Uống ngay giùm tôi đi.

Trương Dung nhận lấy thuốc từ tay Lý Bạch, cô mỉm cười mãn nguyện, mặc dù cách đối xử của hắn với cô hơi thô bạo. Cô vẫn luôn tự hỏi, liệu đó là tình yêu hay là mù quáng? 

- Cảm ơn anh.

- Không cần cảm ơn, không chết là được rồi.

Lý Bạch bực bội trả lời, hắn đưa tay vò mớ tóc rối của mình rồi ngáp dài một cái và đi lên phòng mà mặc kệ Trương Dung. 

Trương Dung lại thấy chạnh lòng, nhưng cô không cảm thấy buồn phiền. Cô cho bọc thuốc vào túi xách cẩn thận, xem như đó là món quà mà Lý Bạch tặng cho cô. 

Trở về với Tiêu gia.

- Tiêu Chiến, đã tìm thấy nơi ở hiện tại của Lý Bạch. – Lý Bạc Văn hối hả chạy vào thông báo. 

- Tốt lắm, đi thôi.

Tiêu Chiến cùng một vài thuộc hạ vội vã rời đi, anh không muốn xa cậu thêm giây phút nào nữa, anh chỉ muốn nhanh chóng được nhìn thấy cậu. Ba tháng qua anh như ở địa ngục, anh lao đầu vào tìm kiếm cậu như thiêu thân nhưng càng cố tìm thì càng thất vọng.

Tối. Không gian bên ngoài cửa sổ được bao trùm bởi một màn đêm yên tĩnh. Chỉ có tiếng côn trùng vang lên rả rích. Vương Nhất Bác cảm thấy bất an, cậu có linh cảm sẽ có chuyện gì đó xảy đến với mình, nhưng là điều tốt hay điều xấu? 

Bất chợt ánh sáng dưới sân thành công thu hút sự chú ý của Vương Nhất Bác. Chiếc xe màu đen chậm rãi chạy ra khỏi sân, qua cánh cổng rồi mất hút. Có thể Lý Bạch đang đi đâu đó. 

Tiếng cánh cửa vang lên khiến Vương Nhất Bác giật mình sợ hãi quay lại, nhưng ngay sau đó cơ mặt của cậu dãn ra, vì người ấy là Trương Dung. 

- Theo tôi ra khỏi đây, nhanh lên. 

Vương Nhất Bác còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra đã bị Trương Dung nắm lấy cổ tay kéo mạnh. 

- Trương Dung, chị muốn làm gì? 

- Chẳng phải cậu muốn ra khỏi đây sao? Nhanh lên.

Vương Nhất Bác vội vàng bước xuống giường, trên tay vẫn không quên ôm theo con gấu bông. Trương Dung đặt lại chiếc gối dài rồi dùng chăn trùm kín ngụy trang giống như Vương Nhất Bác đang ngủ trên giường. 

Trương Dung nhìn khắp căn phòng một lượt để chắc chắn không có sai sót nào, sau đó cô kéo Vương Nhất Bác ra khỏi phòng, tiện tay khóa nó lại như cũ. Lúc này cô mới quay sang nói gần như là giải thích cho những thắc mắc của Vương Nhất Bác từ nãy đến giờ.

- Tôi sẽ đưa cậu ra khỏi đây, nhưng phải tuyệt đối giữ im lặng. Có thể cậu chưa về nhà lúc này được, tôi sẽ đưa cậu đến nơi khác an toàn hơn, khi nào xong xuôi, tôi sẽ đến đón cậu.

Trương Dung gấp gáp nói một hơi dài. Làm sao không gấp cho được vì khó khăn lắm cô mới lừa được Lý Bạch ra khỏi nhà mà không nghi ngờ gì. Nhưng điều làm cô đau đầu là làm sao qua mặt được đám người làm dưới nhà, thế nào họ cũng báo lại với Lý Bạch là chính cô đã giúp Vương Nhất Bác trốn thoát. 

- Nhưng tôi sẽ ở đâu? – Vương Nhất Bác giật tay ra, cậu hỏi. 

- Đi theo tôi thì biết.

Trương Dung tức giận đáp lại. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà cậu ta vẫn còn tâm trạng để hỏi thì cũng hay thật. Trương Dung tiếp tục nắm lấy cổ tay Vương Nhất Bác kéo đi, nhưng là kéo đi về hướng khác. 

Cấu trúc căn nhà này đã quá quen thuộc đối với Trương Dung, vậy nên cô có thể thoát khỏi đây dễ dàng mà không bị phát hiện. Cô vẫn không quên cánh cổng nhỏ sau nhà, phòng khi những tên lưu manh đến quấy rối, Lý Bạch sẽ dùng nó để trốn khỏi đây. Tiếp nối cánh cổng ấy là một con đường mòn đầy sỏi đá, nhưng sau đó lại dẫn đến một con đường lớn của thành phố. 

Trương Dung đi trước, cô vẫn không buông bàn tay Vương Nhất Bác ra suốt từ đầu đến giờ. Cả hai mò mẫm trong bóng tối của con đường mòn, họ chỉ nhận được một chút ánh sáng từ những ngọn đèn của người dân gần đó. Chốc lát, Trương Dung lại nghe thấy tiếng thút thít phía sau, lúc ấy cô chỉ biết nắm chặt lấy bàn tay của Vương Nhất Bác cố gắng kéo cậu đi gần mình hơn. 

Ánh sáng của đèn đường lan rộng cả một vùng y hệt như một tia hy vọng trong cuộc đời của Vương Nhất Bác. Cậu mừng rỡ ôm chầm lấy Trương Dung sung sướng. Cô mỉm cười với cậu, nhưng sau đó lạnh lùng gỡ bỏ cánh tay Vương Nhất Bác ra khỏi vai mình. Trương Dung với tay gọi một chiếc taxi bên đường. Chiếc taxi lăn bánh, Vương Nhất Bác lại thấy bất an và nuối tiếc. Hình như cậu sắp bỏ lỡ điều gì đó.

Lý Bạch mở cánh cửa một cách nhẹ nhàng nhất có thể, cánh cửa hé ra một khoảng vừa tầm nhìn. Hắn thở phào khi nhận ra Vương Nhất Bác đã trùm kín chăn và nằm say giấc trên giường. Khẽ đóng cánh cửa lại, Lý Bạch mới nhớ ra, con gấu bông mà Vương Nhất Bác hay ôm trong lòng lại không thấy ở đó. 

- Phá nát hết, còn bên này đi tìm Vương Nhất Bác cho tôi. 

Tiêu Chiến ra lệnh, nhưng thanh âm vẫn trầm và vương chút lạnh. Phong thái lại vô vùng điềm đạm, anh chỉ tay ra lệnh cho đám thuộc hạ. 

Tiêu Chiến đứng trước chiếc xe màu đen của mình, đôi mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Vương Nhất Bác, nhưng anh chỉ thấy bọn người giúp việc đang nhốn nháo la hét từ trong nhà chạy ra. Những giọt mồ hôi nặng nề cứ thay phiên nhau chảy dài trên trán, mặc dù thời tiết hiện tại không đến nổi quá nóng. 

Những cơn gió vẫn vô tư đi qua, đôi khi lướt qua từng con người ở đây. Những con người đang đứng gác trước cổng không cho bất cứ ai ra hay vào. Những con người đang ra sức quậy tung các bụi cây để tìm kiếm một người con trai.

Tào Dục Thần và Uông Trác Thành cũng cố gắng lục tung mọi ngóc ngách để tìm ra Vương Nhất Bác. Cả hai sẵn sàng ra tay với bất kỳ tên tay sai nào của Lý Bạch dám cản đường. Lâu lâu lại có tiếng súng vang lên, mỗi lần tiếng súng vang lên là một cơ thể nằm xuống.

Lý Bạch hé mở tấm rèm, ngó xuống sân. Bên hắn đang yếu thế hơn nhiều, bằng chứng là Lý Bạch đang cố gắng điểm danh lại những tên tay sai của hắn, nhưng chỉ còn lại một vài tên đang cố gắng cầm cự và chống trả, trong khi phe của Tiêu Chiến đã ập vào nhà đến nơi. 

Lý Bạch đấm mạnh tay vào tường tức giận, rồi hắn tiến nhanh đến chiếc giường nơi Vương Nhất Bác đang ngủ. Khi hắn lật tung chiếc chăn ra thì mới sửng sốt, bên dưới chiếc chăn ấy chỉ là một cái gối được ngụy trang khéo léo. Lý Bạch vội vàng tẩu thoát, hắn bỏ mặc sống chết của Trương Dung mà trốn một mình.

Vừa quay lưng bước ra khỏi phòng, Lý Bạch giật mình khi nhận thấy nòng súng tử thần đang chĩa thẳng về phía mình. 

- Vương Nhất Bác đâu?

Tiêu Chiến vội vàng hỏi thuộc hạ của mình khi anh chỉ nhìn thấy mỗi một mình Lý Bạch bị đưa ra, trong khi người anh đang cần tìm nhất lúc này lại là Vương Nhất Bác. 

- Chúng tôi không tìm thấy cậu… 

Không để cho tên thuộc hạ nói hết câu, Tiêu Chiến thầm rủa rồi chạy vụt đi vào trong. 

Tiêu Chiến không tin họ không tìm thấy Vương Nhất Bác, chắc chắn còn những chỗ họ chưa tìm đến, chắc chắn là cậu đang bị nhốt ở đâu đó. Tiêu Chiến chạy dọc hành lang, anh lục tung mọi ngóc ngách trong từng căn phòng. Khi anh trở xuống dưới nhà, trong tay anh trống không. 

Đưa đôi mắt lạnh băng lướt qua từng người. Đôi mắt ánh lên cái nhìn đáng sợ như muốn lột da tất cả mọi người có mặt ở đây. Anh gằn giọng, ngay cả Tào Dục Thần và Uông Trác Thành quen thuộc với anh đã lâu nhưng cũng chưa bao giờ thấy anh đáng sợ như thế. 

- Tất cả mọi người ở đây, ai biết Vương Nhất Bác ở đâu? Nói mau. 

Tất cả im thin thít, vì có hỏi họ cũng sẽ lắc đầu không biết Vương Nhất Bác ở đâu. Khi đang đứng trước vực thẳm giữa sự sống và cái chết, nhất là khi đang phải đối diện trước ác quỷ, con người ta tự nhiên trở nên thành thật và hiền đi một cách lạ lùng. 

- Tôi đã nhốt cậu ấy trong phòng trên tầng hai, nhưng khi nãy kiểm tra thì không thấy cậu ấy đâu nữa. Có lẽ cậu ấy đã bỏ trốn.

Lý Bạch nói chắc chắn, hắn đưa mắt nhìn Tiêu Chiến, nhưng khi bắt gặp ánh mắt ấy, Lý Bạch lại tránh né. 

- Mày đã làm gì để em ấy phải bỏ trốn hả?

Tiêu Chiến lao tới nắm lấy cổ áo Lý Bạch siết chặt. Anh nhíu mày giận dữ như muốn giết chết hắn trăm vạn lần. 

- Tôi không làm gì cả. 

Buông cổ áo Lý Bạch ra, Tiêu Chiến ném cho hắn một cái nhìn cháy da. Rồi hất mặt cho đám thuộc hạ ra lệnh. 

- Giết hết cho tôi. Nhốt Lý Bạch lại cho đến khi tìm được Vương Nhất Bác. 

Tiêu Chiến lạnh lùng quay lưng rời đi. Không lâu sau đó là một loạt tiếng súng vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh vốn có của ban đêm.

Tiêu Chiến anh không thua, nhưng lạc mất Vương Nhất Bác hết lần này đến lần khác thì chẳng khác nào là thua. 

Chiếc taxi dừng lại, Trương Dung trả tiền xe cho bác tài xế rồi lại kéo Vương Nhất Bác vào trong. 

Nơi mà Trương Dung quyết định cho Vương Nhất Bác ở tạm là nơi ở cũ của cô ngày xưa. Cô đã gửi gắm Vương Nhất Bác cho một vài đứa bạn cũ. Sau khi đưa Vương Nhất Bác vào nhà cẩn thận, Trương Dung quay trở ra nhưng Vương Nhất Bác kịp nắm vạt áo cô lại. 

- Họ sẽ không làm gì cậu đâu, cứ yên tâm mà ở đây, tôi sẽ đến đón cậu nhanh nhất có thể.

Trương Dung rời đi, trong mắt Vương Nhất Bác lại tràn đầy thất vọng. Cậu muốn về nhà với Tiêu Chiến, nhưng ở đây là nơi nào thì cậu không biết, mà không biết thì làm sao mà về.
__________
Mọi người không cần phải thắc mắc tại sao càng về sau Vương Nhất Bác càng yếu, bởi vì ngoài đời thực Vương Nhất Bác đã phải trải qua nhiều khổ cực rồi nên khi viết truyện tui muốn Tiêu Chiến bảo vệ che chở cho Vương Nhất Bác nhiều hơn, yêu thương cậu nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww