Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Bạch tức giận bước ra ngoài mở cổng, hắn định sẽ đánh cho cái tên làm phiền không đúng lúc ấy một trận. Nhưng khi cánh cổng vừa hé mở, trước mặt hắn hiện ra một người con gái quen thuộc. 

Ý định dằn mặt cũng theo mây khói mà tan biến đi mất, Lý Bạch mở rộng cánh cổng đón chào vị khách không mời mà tới vào nhà. 

- Anh làm gì mà lâu vậy? Lần sau là em tự vào đấy.

Cô gái kia kiêu ngạo bước chân vào trong, cô gái ấy khẽ đánh nhẹ vào ngực của Lý Bạch, tỏ vẻ không vừa lòng mà trách móc. 

- Em đến đây làm gì?

Lý Bạch chậm rãi đóng cửa, hắn nhíu mày vì cái đánh yêu từ cô. Sau đó cũng vòng tay ôm eo cô đi vào nhà. 

- Thăm anh không được sao? Hay lại đang bận với cô nào nên không tiện? 

Cảm nhận được vùng ngực đang dần nóng rát lên vì nhiều cái đánh dồn dập từ người yêu, Lý Bạch giữ lấy bàn tay trắng mịn của Trương Dung rồi siết chặt khiến cô hét lên vì đau. Hắn nhếch môi nhìn cô mỉm cười, nhưng câu nói của hắn càng khiến cô bất ngờ hơn.

- Đừng thấy tôi cưng chiều rồi muốn làm gì thì làm, cô chẳng khác gì những đứa con gái đứng đường ngoài kia đâu.

Trương Dung ngay lập tức im bặt rồi từ từ cúi gằm mặt xuống đất. Cô cắn nhẹ đôi môi của mình, thầm trách số phận cay nghiệt đã đưa cô vào con đường sai trái, rồi bây giờ Lý Bạch có dịp lấy quá khứ đáng xấu hổ đó để chà đạp cô.  

Một giọt nước mắt chậm rãi lăn dài từ khóe mắt xuống gò má, rồi nhẹ nhàng rơi tự do xuống nền đất lạnh, vỡ tan ra chỉ trong cái nháy mắt. 

Lý Bạch mỉm cười hài lòng, sau đó hắn đưa tay ôm lấy vòng eo thon thả của Trương Dung.

- Ngoan lắm, vào nhà thôi.

Trương Dung lau nhanh khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của mình, cô mỉm cười chua xót. Biết đến bao giờ, cô mới thoát khỏi cái quá khứ tồi tệ đó. 

Trương Dung ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, cô đưa mắt nhìn xung quanh căn nhà. Nói đúng hơn là cô đang kiểm tra xem còn có sự hiện diện của ai khác trong căn nhà này hay không. 

- Thôi cái hành động giám sát đó đi, chẳng có ai trong nhà này ngoài người giúp việc đâu. – Lý Bạch lên tiếng, trong giọng nói có chút cảnh cáo người yêu. 

- Người giúp việc cũng đáng phải quan tâm đấy.

Trương Dung đưa đôi mắt nhìn Lý Bạch rồi nâng ly nước lên uống vài ngụm, sau đó cô lại cười xòa xem như câu nói khi nãy chỉ là đùa. 

Trương Dung còn lạ gì cái thói trăng hoa của Lý Bạch, nhưng cô không muốn nói ra. Không nói, không có nghĩa là không biết, nhưng Lý Bạch vẫn chứng nào tật nấy. 

Cô vẫn thường xuyên khóc một mình, chỉ vì cái quá khứ không mấy đẹp đẽ đó mà bao nhiêu người khinh bỉ cô, tệ hơn là còn tránh xa cô vì họ cho rằng, cái nghề rẻ rách đó rất có khả năng bị nhiễm HIV. 

Cô yêu Lý Bạch. Vì anh là người duy nhất không xa lánh cô như bao người khác. Tình cảm giữa con người với nhau, lâu lắm rồi Trương Dung mới cảm nhận được tình yêu ấy từ Lý Bạch. Nhưng dần dần, con người Lý Bạch lại thay đổi, hắn thường xuyên lợi dụng quá khứ của cô để đay nghiến, mắng chửi. 

- Bỏ cái suy nghĩ đó đi được không? Em không thể an phận như lời em nói được à? – Lý Bạch bực tức trừng mắt với cô nhằm răn đe con người trước mặt. 

Ánh mắt ấy khiến Trương Dung bất giác rùng mình, cô nuốt nước bọt dằn sự sợ hãi xuống rồi đánh sang chuyện khác. 

- Em muốn lên phòng nghỉ ngơi một chút. 

- Không được. – Lý Bạch vội vàng ngăn cản. 

Vì căn phòng mà Trương Dung hay dùng đang được anh tận dụng để nhốt Vương Nhất Bác rồi. Hắn không thể để cho Trương Dung biết được. 

Sự nghi ngờ đang xuất hiện trong lòng Trương Dung, nhưng cô lại im lặng, chỉ gật đầu với Lý Bạch trước thái độ bất bình thường của hắn. 

Trên phòng. Vương Nhất Bác chớp nhẹ đôi mắt rồi lặng lẽ thở dài, cậu lại nhớ Tiêu Chiến. Cậu tự hỏi, đến bao giờ cậu mới được về với Tiêu Chiến? 

Chợt nhận ra cậu đã xa Tiêu Chiến được một thời gian khá lâu, Vương Nhất Bác lại thấy chạnh lòng. Cậu ôm chặt con gấu bông trong tay, mặc dù cậu không biết chủ nhân của nó là ai. Lúc này cậu mới quan sát kỹ căn phòng hơn, căn phòng này có một gam màu trang nhã rất đẹp. Những vật dụng trong phòng cho Vương Nhất Bác biết được chủ nhân của nó là một cô gái. Còn cô gái ấy là ai, thì cậu hoàn toàn không biết. 

Trở lại biệt thự Tiêu gia. Tiêu Chiến ngồi dựa lưng vào chiếc ghế trong phòng làm việc của chính mình, anh tự châm cho bản thân một điếu thuốc. Chốc lát lại nhả ra những làn khói trắng đục. Anh đã bắt đầu tập hút thuốc gần 3 tháng nay. 

Ba tháng qua cũng là khoảng thời gian mà Vương Nhất Bác bật vô âm tính. Tiêu Chiến lúc này không khác gì một tượng thạch mặc kệ thời gian tô vẽ, khuôn mặt hoàn mỹ của anh bây giờ được điểm thêm một tầng râu, đôi mắt ngày càng trở nên lạnh lùng và vô cảm.

Không có cậu, anh chỉ có thể làm bạn với chính cái bóng của mình trong căn phòng rộng lớn vẫn còn lưu giữ một chút mùi hương đặc trưng của Vương Nhất Bác. Căn phòng ngăn nắp cũng bị thay thế bởi sự bừa bộn.

Mọi người cũng thường xuyên bị giật mình bởi những tiếng đập phá trên phòng Tiêu Chiến, họ chỉ biết nhìn nhau lo lắng mà không thể khuyên can hay an ủi gì.  

Quay lại nhà Lý Bạch. Trương Dung đang tựa đầu lên vai Lý Bạch, lâu lâu lại ngọ nguậy chẳng chịu yên, tóc của cô cứ đâm vào cổ hắn khiến hắn ngứa ngáy khó chịu, hắn đẩy mạnh Trương Dung ra xa. 

- Không ngồi yên được à? 

Trương Dung sửa lại tư thế ngồi, rồi đưa đôi mắt khó hiểu nhìn Lý Bạch. Nhưng cô chỉ nhận lại được cái trừng mắt lạnh nhạt của Lý Bạch. 

- Em thấy khó chịu, anh mua giúp em vài viên thuốc được không? 

- Em lắm chuyện thật. Được thôi, ở yên đây không được đi lung tung.

Lý Bạch đứng dậy lấy áo vest rồi hắn chậm rãi bước ra khỏi nhà. 

Trương Dung nhìn theo Lý Bạch cho đến khi hắn đi khuất bóng, cô mím môi nở nụ cười đắc ý khi lừa được Lý Bạch ra khỏi nhà. Cô vội vàng chạy qua mấy bậc cầu thang dài dẫn đến căn phòng quen thuộc của mình. Sự nghi ngờ trong cô lại trỗi dậy. Rốt cuộc thì trong ấy có gì? 

Bàn tay của Trương Dung chạm vào nắm cửa, trong lòng mang một chút lo sợ, nhưng tính tò mò lại hối thúc cô mở cửa.  Khi cánh cửa vừa hé mở, hiện ra trước mắt Trương Dung là một thân hình nhỏ bé, gương mặt dễ thương như thiên sứ đang say giấc ngủ trên giường, trong tay còn đang ôm chặt con thú bông yêu quý của cô. 

Trương Dung muốn thốt lên thành tiếng, nhưng cô đã nhanh chóng dùng tay bịt miệng lại để giữ sự yên tĩnh. Không hiểu vì sao khi cô bắt gặp người con trai ấy đang say ngủ thì cô lại không muốn làm phiền. 

Trương Dung tiến đến gần hơn, lúc này cô mới nhìn thật kĩ được gương mặt đó. Gương mặt trắng hồng không tì vết, làn da hồng hào mịn màng như da em bé. Trương Dung lại càng ngưỡng mộ vẻ đẹp đó hơn khi ánh nắng ngoài cửa sổ hắt vào, len lỏi qua từng kẽ tóc của cậu. 

Vương Nhất Bác khẽ cựa mình, cậu khẽ nhíu mày khi bị ánh nắng ngoài kia làm phiền. Vương Nhất Bác đưa tay dụi mắt, tay còn lại vẫn ôm con gấu bông. 

- Con gấu bông ấy là của tôi. 

Vương Nhất Bác hốt hoảng ngồi bật dậy như lò xo. Cô gái vừa cất tiếng đang ngồi kế bên giường nơi cậu đang nằm. Vương Nhất Bác không khỏi sợ hãi và lo lắng, cậu đem con gấu giấu ra sau lưng mình, rồi đưa đôi mắt to tròn đen láy nhìn Trương Dung. 

- Cậu không định trả nó lại cho tôi sao?

Trương Dung thấy cậu không nói gì cô đành lên tiếng một lần nữa, cô nghiêng đầu đợi chờ hồi âm từ bên kia. 

Vương Nhất Bác từ từ đưa con gấu bông ra trước mặt nhưng không để nó gần tầm tay của Trương Dung. Cậu nhìn con gấu bông rồi lại đưa mắt nhìn Trương Dung nghi ngờ hỏi.

- Có thật nó là của chị không? 

- Thật. Trả cho tôi đi.

Trương Dung mỉm cười gượng, sau đó cô đưa bàn tay về phía Vương Nhất Bác, tiếp tục chờ đợi câu trả lại. 

- Vậy… chị cho tôi về nhà đi, tôi sẽ trả nó lại cho chị. 

Vương Nhất Bác lại đem con gấu ra phía sau lưng giấu đi. Cậu ra điều kiện thỏa hiệp với Trương Dung một cách đầy cương quyết. 

Trương Dung ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác. Vừa lúc nãy, cậu ấy còn phòng bị, sợ hãi, thế mà bây giờ thì trái ngược hoàn toàn, cậu như hóa thành một loài thú dữ muốn được thả tự do. Nhưng nguyên nhân là gì cơ chứ? 

- Muốn về thì cậu tự về, việc gì phải đợi tôi cho phép. 

- Lý Bạch đã bắt nhốt tôi ở đây, mặc dù tôi không biết chị là ai, nhưng chị làm ơn hãy cho tôi về với Tiêu Chiến đi.

- Tiêu Chiến? Chẳng phải đó là thiếu gia tập đoàn Thiên Phong sao? 

Trương Dung đủ thông minh để hiểu ra người yêu cô đã phạm phải tội tày trời như thế nào.

- Đúng vậy, chị cho tôi về với anh ấy đi.

Buông con gấu bông trong tay xuống nệm, Vương Nhất Bác nắm lấy cánh tay của Trương Dung lay mạnh năn nỉ. 

- Lý Bạch sẽ giết tôi mất. Có lẽ Lý Bạch sắp về, tôi phải xuống dưới nhà ngay bây giờ.

Trương Dung gỡ bàn tay Vương Nhất Bác ra khỏi cánh tay mình rồi nở nụ cười an ủi, vì ngay chính cô cũng không thể giúp được gì cho Vương Nhất Bác. Cô muốn ở đây lâu hơn, nhưng thời gian lại không cho phép. Trương Dung xoay người bước đi, để lại Vương Nhất Bác đang tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww