Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến vì cảm thấy khó chịu trong người nên xin phép nghỉ trở về nhà. Nhiệt độ cơ thể lên đến 37.8°, chỉ là sốt nhẹ

Đặt lòng bàn tay lên trán, quả thật có chút nóng. Tiêu Chiến bất đắc dĩ đem nhiệt kế bỏ lại vào trong hòm thuốc. Thật ra anh đã thấy khó chịu lâu rồi, nhưng lại không để ý nhiều, cũng không nghĩ là sẽ phát sốt lên

Tiêu Chiến rót cốc nước nóng rồi trở về phòng, sốt nhẹ thì không thể uống thuốc hạ sốt được

Nước đặt ở trên tủ đầu giường, Tiêu Chiến cũng không buồn uống. Nằm ở trên giường nhìn giọt nước theo miệng ly mà chảy xuống, cuối cùng mê man ngủ thiếp đi

Cũng không biết qua bao lâu, cửa nhẹ nhàng mở ra. Tiêu Chiến sốt đến lợi hại cũng lười mở mắt ra xem là ai

Lòng bàn tay lạnh buốt đặt lên cái trán nóng hổi, Tiêu Chiến nặng nề mở hai mắt. Vương Nhất Bác đang nửa ngồi nửa quỳ trên giường, lòng bàn tay lại nhanh chóng sờ lên trán mình

“Chú phát sốt rồi”

“Ừm” Giọng mũi phát ra rất nặng

Vương Nhất Bác sờ lên cái ly nước ở tủ đầu giường, đã sớm nguội lạnh

Vương Nhất Bác lắc đầu cầm ly nước đi ra ngoài, không lâu sau liền cầm một lý nước nóng khác trở lại. Tiêu Chiến đã nhắm mắt, gò má đỏ bừng, thỉnh thoảng lại ho nhẹ một chút, cả người đều lộ ra dáng vẻ bệnh tật

Vương Nhất Bác báo danh xong liền về nhà. Trông thấy giày của Tiêu Chiến vẫn ở trong tủ liền kết luận Tiêu Chiến vẫn còn ở nhà. Tìm một vòng trong nhà cũng không thấy một bóng người, cuối cùng đành phải đẩy cửa phòng Tiêu Chiến đi vào

“Tiêu Chiến” Vương Nhất Bác lắc lắc vai anh, động tác rất nhẹ

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác gọi tên Tiêu Chiến, thường ngày vẫn xưng hô là chú, không ngờ lại vô cùng thuận miệng

Tiêu Chiến mở to mắt, nhận lấy nước mà Vương Nhất Bác đưa tới, cả người ngồi dậy, một nửa tựa vào đầu giường, mở miệng nhẹ nhàng thổi thổi 

“Vương Nhất Bác” Tiêu Chiến dừng thổi, quay đầu nhìn

Vương Nhất Bác có hơi ngây người, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Chiến mới hòa hoãn đi đến “Sao thế?”

“Giúp chú lấy hộp y tế nằm ở trong cái hộc tủ cạnh tủ quần áo, xoay người qua liền có thể nhìn thấy”

Vương Nhất Bác sau đó đem đến, mở cái nắp đặt ở trên tay Tiêu Chiến. Tiêu Chiến lấy thuốc hạ sốt rồi cầm lấy ly nước uống vào. Vương Nhất Bác thấy vậy lại đem hòm thuốc trở lại chỗ cũ

“Chú, chú muốn ăn gì? Con đi mua”

Tiêu Chiến lắc đầu “Không cần, tại sao con lại về giờ này?”

“Hôm nay chỉ là đi báo danh chứ không có tiết học, sau đó liền trở về. Chú, chú cứ đi nghỉ một lát đi, con đi nấu cháo cho chú ăn”

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác một mặt kiên trì, cũng không muốn cự tuyệt cậu, nhẹ gật đầu rồi nằm xuống lại

Vương Nhất Bác không biết nấu cháo, nhưng mẹ Vương Nhất Bác lại đặc biệt biết. Thường ngày chỉ cần bị bệnh, cảm thấy không ngon miệng, mẹ Vương liền sẽ nấu một bát cháo đặc đặt ở trước mặt Vương Nhất Bác

Vương Nhất Bác vì thế nên liền gọi điện. Mẹ Vương sau đó biết được tin con trai mình phải nấu cháo, đầu tiên là một mặt không tin, sau đó nhắc nhở cẩn thận

“Con trai, con chỉ vừa đến nhà người ta được mấy ngày, đừng có làm nhà bếp của người ta phát nổ được không con. Có cần mẹ làm xong rồi đem qua cho con không?”

Vương Nhất Bác im lặng, nói

“Mẹ nghĩ xem, lúc đưa đến chắc đã lạnh, chưa kể cách xa như vậy, mẹ có thời gian không?”

“Như thế không được”

“Mẹ, đừng nói nữa, dạy con nhanh lên đi, không còn thời gian đâu”

Mẹ Vương liền chỉ từng bước theo trình tự dạy cho Vương Nhất Bác, sau đó hỏi

“Con đây là làm cho mình hay ai….”

Lời còn chưa nói hết liền bị Vương Nhất Bác cắt ngang “Mẹ đừng có nói nữa”

Mẹ Vương còn chưa nói tiếp liền bị Vương Nhất Bác cúp máy ngang

Mẹ Vương nhìn màn hình điện thoại “Cúp máy, cúp máy, đợi ăn đòn đi, hừ!”.

Ngón tay hướng về màn hình cúp máy nhấn một cái

Vương Nhất Bác mặc dù chưa từng nấu cháo nhưng vẫn dựa vào chỉ dẫn của mẹ Vương từng bước hoàn thành

Vương Nhất Bác bưng cháo lên phòng Tiêu Chiến. Tiêu Chiến vừa tỉnh, trên trán đều là mồ hôi

Tiêu Chiến cười nhận lấy, nhìn tô cháo, mở miệng “Là con làm sao?”

Vương Nhất Bác gật gật đầu, Vương Nhất Bác thật ra vẫn là có chút cuống cuồng, dù sao cũng là lần đầu tiên nấu cháo, không biết hương vị thế nào. Chỉ biết là cháo nhất định chín. Còn những cái khác Vương Nhất không dám hứa chắc đâu

Tiêu Chiến húp một ngụm, nhẹ gật đầu “Cháo ngon”

Vương Nhất Bác thoải mái, trái tim treo cao cuối cùng cũng hạ xuống

Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, nhìn lại thời gian rồi đặt vào hộc tủ, sau đó lấy cái ly đi

“Chú, con đi thay cho chú ly nước”

Tiêu Chiến gật đầu “Được”

Vương Nhất Bác đi rồi, điện thoại liền đổ chuông. Tiêu Chiến nhìn thấy cầm lên, chờ rất lâu cũng không thấy Vương Nhất Bác trở lại, không thể làm gì khác đành bắt máy

Còn chưa kịp giải thích mình không phải là Vương Nhất Bác, điện thoại liền truyền ra một trận tiếng kêu chói tai. Tiêu Chiến hơi nhíu mày, đem điện thoại cách xa ra chút, chỉ thấy trong điện thoại truyền ra

“Vương Điềm Điềm, con lại dám cúp máy mẹ! Cha con và anh con còn không dám, cái thằng ranh con này, con trở về mẹ liền đập con!!!”

Tiêu Chiến nghe xong xưng hô này khẽ giật mình

Vương Điềm Điềm…

Cửa mở ra, Vương Nhất Bác đi vào, Tiêu Chiến ngẩng đầu liền vội vàng đưa điện thoại qua

“Điện thoại của con..”

Vương Nhất Bác nhận lấy, liền đi ra cửa

Tiêu Chiến nhìn tô cháo, không muốn húp nữa, danh xưng kia vẫn còn vờn quanh tai anh

Vương Nhất Bác nói chuyện điện thoại xong đi vào, cẩn thận mở miệng thăm dò

“Mẹ con có nói gì không?”

Tiêu Chiến lắc đầu

Vương Nhất Bác vừa định thở phào thì Tiêu Chiến lại tiếp tục nói

“Con..con cũng tên là Vương Điềm Điềm?”

“Con…” Vương Nhất Bác trực tiếp sững sờ tại chỗ. Vì ở trên mạng chính là đặt tên theo tên cúng cơm của mình. Vương Nhất Bác cuống cuồng không biết nói như thế nào

Xong rồi, bị bắt tại trận rồi…

Rất lâu sau, Vương Nhất Bác ngẩng đầu ừ một tiếng “Là..là tên cúng cơm của con”

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, cười cười gật đầu

“Con đừng lo lắng như vậy, chú chẳng qua là cảm thấy con và cô ấy rất giống nhau”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro