Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau một trận sợ bóng sợ gió, Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu. Cậu lau lau trán, bởi vì quá căng thẳng nên đổ mồ hôi lạnh. Nhìn qua thấy Tiêu Chiến không có động đến chén cháo, mở miệng nói

“Chú ơi, cháo sắp nguội rồi”

Tiêu Chiến a một tiếng, sau đó cúi đầu húp một miệng lớn, hai bên má tràn đầy phồng lên

Vương Nhất Bác nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Chiến, khóe miệng không khỏi mỉm cười

Mặc dù con may mắn không bị chú phát hiện, nhưng vẫn là muốn nói ra. Chú muốn con làm sao đây, đến như thế này cũng không nhận ra, chú đúng thật là ngốc

“Chú, con xuống nhà đây, ăn xong chú gọi con”

Tiêu Chiến gật đầu “Đi đi”

Tiêu Chiến cầm cái chén không đi xuống lầu một, đến phòng bếp nơi Vương Nhất Bác đang dọn dẹp

Bỗng có một ý nghĩ bỗng lóe lên

Lại có một cảm giác ấm cúng, thường ngày chỉ có một người sinh hoạt, đơn giản hết mức có thể, ngược lại chưa bao giờ Tiêu Chiến có loại cảm giác này

Khi biết nhũ danh Vương Điềm Điềm cộng với bộ dạng khẩn trương của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến thật ra có nghĩ đến phương diện kia, dù sao thì cũng có quá nhiều sự trùng hợp. Nhưng sau đó lại nghĩ là không có khả năng, liền bác bỏ ý nghĩ của chính mình

Có thể chỉ là trùng hợp nhiều, có thể chỉ là trùng hợp gặp được. Nhưng người nào có thể nói chính xác đây?

Hoài nghi cháu trai vừa mới quen biết không lâu, Tiêu Chiến ngược lại làm không được

“Nhất Bác” Tiêu Chiến lên tiếng

Vương Nhất Bác xoay người, rất tự nhiên mà lấy đi cái chén trong tay anh, vẫn không quên nói

“Chú, chú đi nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho cháu là được rồi”

Tiêu Chiến nhẹ gật đầu, nhưng không có trở về phòng, mà cầm lấy bản vẽ trong phòng làm việc rồi xuống lại lầu một, ngồi ở trên ghế salon trong phòng khách, định là vừa vẽ bản vẽ vừa chờ Vương Nhất Bác

Đèn bàn được đặt ở trên bàn, ánh đèn ấm áp chiếu lên một bên mặt của Tiêu Chiến, vì vậy trông càng nhu hòa hơn so với thường ngày

“Chú” Vương Nhất Bác sau khi dọn dẹp xong nhẹ nhàng kêu

“Ừm” Tiêu Chiến ngẩng đầu “Làm sao thế? Xong chưa?”

Vương Nhất Bác gật đầu, nhìn mặt mũi Tiêu Chiến đỏ rực liền đưa tay lên trán, cơn sốt vẫn chưa có dấu hiệu lui

“Vì sao mà không đi nghỉ ngơi?”

Trong giọng nói lại có chút ý tứ răn dạy việc mình không có đi nghỉ ngơi,

Tiêu Chiến lúng túng ho khan một tiếng

“Nhất Bác, ngồi xuống đi, chú dạy con cách vẽ phác họa như thế nào”

Vương Nhất Bác sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng liền bị Tiêu Chiến kéo xuống

Góc mặt Tiêu Chiến nhìn rất đẹp, hơn nữa lại nhìn ở một khoảng cách gần như vậy, lỗ tai Vương Nhất Bác rất nhanh đỏ lên”

“Chú, con không biết vẽ”

Tiêu Chiến liền phản ứng, lại giống nhau rồi, sau đó lại mở miệng

“Chú dạy con vẽ đồ vật được không”

Bầu không khí chìm trong sự lúng túng mất mấy giây, Tiêu Chiến muốn gõ đầu mình, chính mình vậy mà lại đưa ra cái ý tưởng ngây thơ như thế. Nhưng lại không muốn Vương Nhất Bác đáp lại hơn nữa lại có chút thẹn thùng

Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ Vương Nhất Bác, trái tim bỗng cảm thấy đứa nhỏ này tại sao lại có thể đáng yêu đến như thế

Tiêu Chiến vẽ lên trên giấy một con rùa đen

“Con rùa?” Vương Nhất Bác thốt lên

Tiêu Chiến cười phốc ra một tiếng

“Cái gì mà con rùa, nó có một cái tên rất đáng yêu là rùa Brazil”

Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu “Quả thật là rất đáng yêu”

Hai người sau đó cũng không có làm gì nữa, Tiêu Chiến theo tình thế mà gấp lại bản vẽ, con rùa không có màu kia được đặt ở phía trên đầu. Tiêu Chiến hạ thấp người tắt cái đèn bàn đi, không muốn suy nghĩ tiếp, thật sự là cần phải đi nghỉ ngơi, dù sao sốt cũng không thấy hạ, cả người đều hiện lên trạng thái mê mang

Đèn bàn tắt trong nháy mắt, toàn bộ đèn trong phòng cũng đồng loạt tắt

Bị cúp điện

Tiêu Chiến không có phản ứng gì, chỉ là trên cánh tay bỗng nhiên truyền đến cảm giác ấm áp ngược lại lại khiến anh giật mình. Vương Nhất Bác bắt lấy cánh tay Tiêu Chiến, thậm chí có thể cảm nhận được là đang run rẩy

Tiêu Chiến sửng sốt sau đó mới kịp phản ứng lại, hỏi “Sợ tối sao?”

Vương Nhất Bác còn chưa mở miệng, Tiêu Chiến liền thuận tay đem đèn bàn mở lên lại, đối diện với ánh mắt thất kinh của Vương Nhất Bác, mở miệng an ủi

“Đừng sợ, chú ở đây”

Vương Nhất Bác nhìn, ánh sáng yếu ớt của đèn bàn thoáng lay động chiếu vào một mảng

Mắt của Tiêu Chiến rất sáng, đó là ý nghĩ duy nhất của cậu bây giờ

Lời Tiêu Chiến nói như một liều thuốc trấn định, Vương Nhất Bác buông lỏng tay ra, nhìn quần áo bị mình nắm đến nhăn nheo, nói “Xin lỗi, con không có cố ý đâu”

Tiêu Chiến nhìn thoáng qua, nói “Không sao”

“Ừm”

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác mặc dù đã buông lỏng tay ra, nhưng vẫn y nguyên cách rất gần. Loại cảm giác được ỷ lại nho nhỏ này, Tiêu Chiến chưa từng cảm thụ qua, loại cảm giác có thể mang đến cho người khác cảm giác an toàn có vẻ cũng không tệ

“Con có tin vào duyên mệnh hay không?”

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, không có phản ứng

Tiêu Chiến mím môi một cái

“Dù sao thì chú cũng tin, lúc đầu khi chưa có gặp con, trong đầu đều là nghĩ đến những hình ảnh hư đốn. Nhưng duyên phận lại để cho chú may mắn được tiếp xúc với con, đã thay đổi rất nhiều ý nghĩ”

Vương Nhất Bác nhẹ gật đầu “Con tin”

Cơ duyên cho em gặp chú ở trên mạng một lần, có lẽ bởi vì ông trời không cam lòng để cho chúng ta lấy thân phận như thế mà tiếp tục, nên cho em thêm một cơ hội nữa, thật tốt

“Chú, con có thể….” Vương Nhất Bác đem một nửa đoạn còn lại nuốt xuống bụng, một mặt khó khăn mà mở miệng

“Sao thế?” Tiêu Chiến nghi hoặc

“Con không dám ngủ một mình……có thể ngủ chung với chú hay không?”

Cậu có thể trải chăn đệm nằm ở dưới đất, Vương Nhất Bác nghĩ thầm

Tiêu Chiến bị biểu cảm xoắn xuýt của Vương Nhất Bác làm cho bật cười ra tiếng, sau đó mang theo ý tứ vui vẻ chậm rãi mở miệng

“Có thể chứ, chú ngủ cùng con”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro