Chương 1: Xuyên Qua.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Aiko~ Nha Đầu Rắc Rối.
Beta lỗi chính tả: SaGiTaRiAn.​

~~~~~~~Xuất hiện: Mẫn Thạc, Chung Đại, Bạch Hiền, Chung Nhân~~~~~~~~​

Tại trường Trung học Việt Phúc...Tầng sáu...

"Đứng lại, ngươi chết chắc với ta."

Một thanh âm choe chóe tựa ba cái loa phóng thanh xóm xé không gian vọt tận tới sân trường của dãy nhà học, cùng với tiếng bước chân huỳnh huỵch như muốn lún cả đất xuống của ai đó. Lúc này vừa mới tan học xong, hành lang tầng sáu đang tràn ngập học sinh bỗng tách ra làm hai tự động nhường chỗ cho 1 nam sinh và 1 nữ sinh rượt đuổi nhau vô cùng náo nhiệt.

"Mình thật sự không có nhận lời bạn trai cậu mà."

Mẫn Thạc bỏ chạy thục mạng phía trước, khóc không ra nước mắt xách theo cái túi hét lớn. Chàng cắn răng oán hận gương mặt người gặp người thích, hoa gặp hoa nở này của mình bởi bây giờ, chính nó đã khiến Mẫn Thạc rước họa vào thân. Thật là tức muốn chết, chân chàng sắp gãy làm hai rồi mà nữ sinh kia sao còn hăng đến thế chứ, không phải là uống nhầm thuốc xổ đấy chứ?

"Ta bảo ngươi đứng lại mau, ta mà bắt được sẽ lột da, móc mắt, cắt gân, tùng xẻo, phanh thây trăm mảnh."

Nữ sinh cuồng tình kia rút guốc ra ném lia lịa về phía trước, tóc tai bù xù, mắt long sòng sọc muốn ăn thịt người tới nơi, tay kia cầm con dao chặt thịt vô cùng chuyên nghiệp. Mẫn Thạc run rẩy, đúng là con nhà bán thịt lợn, dám tưởng tượng nàng với những con vật hồng hào mập mạp ấy, tức tối gào lại:

"Cô bị hỏng não hay sao, đứng lại bị cô kêu người đánh hội đồng xé áo lột quần tung clip lên mạng, không đứng lại thì bị xử như làm thịt, tôi đâu có ngu mà dừng, thà chạy may ra còn có cơ hội sống."

"Vèo"

Một chiếc túi xách đính đầy đá quý suýt chút ném trúng mặt chàng, Mẫn Thạc há hốc miệng càng chạy dữ hơn, không dám quay đầu lại. Bà già đau khổ kia thất tình nên điên rồi, ai đó mau cứu mạng nhỏ của nàng đi!

Đang khao khát cầu nguyện, đột nhiên nữ sinh kia rú lên một tiếng xông tới với tốc độ tên lửa, Mẫn Thạc theo bản năng nghiêng người sang một bên, kết quả mất đà ngã nhào ra phía lan can, một mạch lao vun vút xuống, có nguy cơ tiếp đất rất cao.

"Cứu mạng a..."

Mẫn Thạc hét toáng lên, học sinh các nơi hoảng hồn đứng xúm lại, đồng thanh hô hào thật lớn:

"Có người ngã xuống kìa, đáng thương quá."

"Hình như là Mẫn Thạc lớp A đó, tiểu mỹ thụ cẩn thận a~~."

Mẫn Thạc nghiến răng, đám người chết tiệt này không biết đi kiếm cái gì đỡ ta à, còn đứng đó chỉ trỏ, đè chết các người, ta sẽ đè chết các người!!

Trợn mắt nhìn lên nơi mình rơi xuống, Mẫn Thạc ủy khuất rơi nước mắt, cái chết gì mà lãng nhách vậy, không huy hoàng chút nào hết, ít nhất cũng phải là anh hùng hy sinh cứu thế giới chứ?

Bà cô già kia thật đáng hận, chàng làm oan hồn nhất định sẽ mò về báo thù. Chàng đã nghĩ ra cảnh mình chết đi, được Ngọc hoàng đại đế thương cảm cho trở thành tiên nam, sau đó đã cứu giúp dân chúng, được tung hô nhiệt liệt...

Được rồi, là chàng có chút mơ mộng quá đà, không phải đầu óc có vấn đề đâu nhé, nhưng mà... tại sao đến giờ nàng vẫn chưa chạm đất?

Mẫn Thạc chớp mắt nhìn một màn đen xung quanh, trong đầu mọc ra mấy cái hỏi chấm vô cùng lớn, cảm giác đang rơi vẫn còn nguyên vẹn, gió thổi vù vù bên tai khiến Mẫn Thạc rùng mình nghi hoặc.

Thôi mặc kệ, không rơi gãy xương là được, dù sao cảm giác thế này cũng không tồi.

"Ai nha!!!"

Vừa mới nghĩ tơi, lưng liền đột ngột va đập mãnh liệt với một vật thể cứng cứng, Mẫn Thạc nhắm tịt mắt lại xuýt xoa kêu đau. Một luồng ánh sáng chiếu vào mắt, Mẫn Thạc nhắm chặt mắt lại, có chút không thích nghi được ngay.

Đưa tay quờ quạng phía sau, chàng bỗng giật mình khi thấy có thứ gì đó phập phồng dưới lớp lụa nhẵn mịn, còn có cái gì đó đang phả hơi vào cổ chàng. He hé mở mắt ra, Mẫn Thạc suýt chút ngã nhào ra đất khi thấy trước mặt mình, hai gương mặt xa lạ nhưng diễm lệ mỹ miều đang há hốc miệng trợn trừng mắt nhìn chàng như vật thể lạ, ngón tay trỏ còn không khách khí giơ ra chỉ thẳng vào mặt chàng.

"Các người là ai thế? Đóng phim sao?"

Mẫn Thạc tò mò nhìn y phục cổ đại trên người đôi công thụ kia hỏi. Thanh y nam tử xinh đẹp như tiên tử nuốt nước bọt té từ trên ghế xuống, lắp bắp:

"Ngươi...Ngươi..."

"Ôi chao, làm gì mà kích động vậy? Là đang đóng phim gì thế?"

Chàng cười tít mắt xoa xoa ghế dựa sau lưng, chợt ngưng bặt, mang cái bộ mặt đầy nghi hoặc thở dốc từ từ quay đầu lại. Một nam tử yêu nghiệt cực phẩm với mái tóc bạch kim buông dài và mặc hoàng bào đang đen mặt nhìn nàng, khóe miệng co quắp, toàn thân run rẩy kích động. Điều đáng nói là, tay chàng đang ngang nhiên đặt trên ngực hắn mà xoa nắn, và bản thân thì ngồi trên đùi nam tử này. Bạch y nam tử ngồi đối diện cũng chấn động không kém, đánh rớt cả quyển sách trên tay, các cung nữ thái giám dừng toàn bộ động tác, khiếp sợ nhìn nàng như vật thể lạ.

"Ngươi là ai?"

Hoàng y nam tử không thèm để ý tới cái tay đang xoa bóp di dộng kia, hiếu kì hỏi. Mẫn Thạc không trả lời, nhìn loanh quanh, một lúc sau khiếp sợ nhân ra một điều: tất cả những thứ ở đây đều là hàng thật giá thật, hơn nữa còn không có lấy một thiết bị quay hình nào. Với kinh nghiệm sáu năm nghiền ngẫm ngôn tình, nàng đã hiểu ra một điều...

"Trời ơi, mình xuyên tới cổ đại rồi sao?"

Mẫn Thạc nhảy cẫng lên sung sướng, mặt mày hớn hở vô cùng đi đi lại lại trong phòng, hoàn toàn bỏ qua mọi người đang có mặt nơi này. Ước mơ được xuyên không đã thành hiện thực, lại còn có cả ba mỹ nam ở đây, có thể không kích động được sao.

"Nhân ca, Đại ca, huynh ấy là từ trên trời rơi xuống sao?

Bạch Hiền mở to mắt hứng thú nhìn Mẫn Thạc, Chung Nhân bình tĩnh giơ ngón tay chỉnh lại lời đệ đệ mình:

"Là từ trần nhà rơi xuống".

"Gì cũng được." Bạch Hiền xua xua tay, bắt đầu tưởng tượng "có thể là thích khách xông vào hoàng cung bị sảy chân rơi xuống, cũng có thể là một phi tử trong hậu cung vì không được hoàng huynh sủng hạnh nên bày trò câu dẫn."

"....."- ba cặp mắt đảo tới nhìn chằm chằm vào Bạch Hiền, chàng cười ha ha chữa ngượng " Chỉ là phỏng đoán, phỏng đoán thôi mà."

Chung Đại kiên nhẫn nhìn Mẫn Thạc , gằn giọng:

"Ngươi là ai?"

"Ta?"- Mẫn Thạc chống hông hếch mặt, vỗ ngực tự hào: " Siêu cấp nam nhân đáng yêu vô địch thiên hạ, thiên thần tới từ thế kỉ 21, anh hùng cứu thế giới, Mẫn- Thạc!!!"

"..."

Lần này là hàng chục cặp mắt nhìn nàng, cùng chung ý nghĩ: công tử này đầu óc không bình thường, có khuynh hướng tự yêu bản thân, tuyệt đối cần cẩn thận.

Bach Hiền đang ngồi dưới đất, sửng sốt một lúc đột ngột đứng phắt dậy, nắm chặt lấy tay Mẫn Thạc tươi cười:

"Thì ra ngươi cũng có chung ý nghĩ với ta, thật là hảo huynh đệ. Ta cũng tự giới thiệu, hoàng tử thiên tài, mỹ nam đệ nhất Thiên Triều quốc, xinh đẹp kiều diễm, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, Bạch- Hiền!!!"

Mẫn Thạc nhào tới nắm lấy tay nàng, xúc động đến nỗi mắt rơm rớm chực khóc:

"Đồng chí, cuối cùng cũng gặp được ngươi!"

Mọi người trực tiếp ôm cột khóc ròng, quả nhiên đều là nam nhân quái dị, e rằng chúng phi tử hậu cung lại gà bay chó sủa một lần nữa rồi. Ông trời a, mau tống hai cái người này đi mau!

Chung Nhân ôm tim thở hổn hển, phất phất tay:

"Hai ngươi...Mau dừng lại... Đừng làm chúng sinh lầm than nữa."

"Hừ, dám mỉa mai bổn công tử, ta nói ngươi nên biết điều một chút, mai sau còn có khả năng ta sẽ nạp ngươi làm nam sủng a."

Mẫn Thạc hừ lạnh đe dọa, Chung Nhân giận đến ngã khuỵu xuống, lên cơn hen suyễn mà ngất xỉu tại chỗ. Chung Đại nín cười chống tay lên bàn ôm lấy mặt, ánh mắt có chút quỷ quyệt khó đoán. Bạch Hiền hả lòng hả dạ, hào hứng khen:

"Tốt lắm, tên Chung Nhân này bình thường ta chọc thế nào cũng không biểu lộ tí cảm xúc, nay rốt cuộc thấy hắn xỉu, ta cảm thấy đất trời thật nở hoa. Đại ca, ngươi thu nhận chàng ấy làm huynh đệ kết nghĩa của ta đi."

"Được."

Chung Đại sảng khoái đáp ứng, Bạch Hiền liền đưa chàng đi, trên đường hỏi rõ về gia thế của Mẫn Thạc. Chàng thật thà trả lời toàn bộ mọi việc, hai nqm nhân kéo tay nhau đi về phía cung Minh Châu của Bạch Hiền..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#anh