Chương 2: Cướp Sắc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Aiko~ Nha Đầu Rắc Rối.
Beta lỗi chính tả: SaGiTaRiAn.

~~~~~~~Xuất hiện: Tử Thao, Khánh Thù, Diệc Phàm~~~~~~~

Trên một ngọn núi nằm ở ngoại ô kinh thành Thiên Triều quốc, một đoàn quân dài dằng dặc đang lững thững lên đường, ở giữa là một chiếc xe ngựa xa hoa nổi bật. Bên trong vang lên tiếng hát không khác gì dã thú tru cho lắm, khiến ngọn núi yên tĩnh nay càng thêm phần kì dị âm u.

" Tráng chí nam nhi...hây dô...khí phách...hự hự...

Đoàn quân lính đứng trong phạm vi trăm dặm nghe được giọng ca "ngọt ngào", khóc không ra nước mắt, chỉ cầu trời khấn phật cho mau đến nơi. Nam nhân cưỡi bạch mã đi phía trước nét mặt co giật, tay nắm lấy chuôi kiếm bên hông thỉnh thoảng lại ngoái đầu ra sau nhìn chiếc xe ngựa, thở dài rùng mình một tiếng. Cuối cùng, vì thương cho lỗ tai mình cùng các huynh đệ, nam nhân kia rống lên:

"Khánh Thù hoàng tử, người có thể tạm thời nghỉ ngơi giữ sức được hay không? Chúng thần sắp chết vì kiệt sức rồi đây."

Bên trong tạm dừng tiếng "hát", một cái đầu vén màn thò ra khỏi xe, nghiến răng:

"Diệc Phàm tướng quân, ngài còn quản ta cả chuyện hát nữa hay sao? Ta muốn cưỡi ngựa cũng không được, muốn đi tản bộ cũng không được, giờ còn cấm cả hát, ngài muốn ta ủ giấm trong đó hay sao?"

"Người có thể lấy tay trái đánh nhau với tay phải, vừa đỡ ảnh hưởng tới chúng thần lại vừa luyện võ được luôn."

"Ngài đùa ta sao?"- Khánh Thù hậm hực đứng dậy đá chân vào bức tường gỗ của xe, lập tức một mảnh lớn rơi ra khỏi vị trí, yên nghỉ dưới mặt đất. Quân lính nuốt nước bọt lùi lại vài bước, đó là gỗ lim thượng hạng vừa cứng vừa bền a, vậy mà chàng hoàng tử nước Song Thổ này đá một cước là từ biệt thế gian, thật không thể coi thường a.

"Ta sao dám đùa hoàng tử. Quả thật là tiếng tru của ngài rất dễ dụ sơn tặc tới đây."

Diệc Phàm day day thái dương phiền não, Hoàng thượng đúng là thâm độc, lại phái mình đi đón tiếp cái vị tổ tông này tới Thiên Triều quốc, đúng là tức muốn chết.

Vừa nói dứt câu, một loạt người mặt mũi dữ tợn, tay cầm đao kiếm hùng hổ nhảy từ trong bụi rậm ra, hú hét tạo thành bản hợp ca hùng tráng.

"Các huynh đệ..."- tên cầm đầu là một lão nhân trung niên, "thân ái" quát lớn.

"Dạ lão đại."- đám đàn em chĩa đao lên trời nhổ nước bọt rú theo.

"Chúng ta là ai?"- lão nhân kia cười vô lại.

Khánh Thù chán nản ngồi xổm xuống chống cằm, cứ tưởng đâu gặp được một bang nhóm cướp hung tợn, không ngờ lại là mấy tên chẳng ra thể thống gì thế này, chép miệng ai oán:

"Hỏi gì thông minh dữ, rõ rà ràng là sơn tặc, còn hỏi bản thân là ai? Máu chậm lên não hay sao?"

"Ngươi..."

Cả đám tức tối phỉ nhổ vào thanh đao, hầm hừ bao vây một góc của đoàn quân. Lão nhân trung niên vuốt bộ râu quai nón, giọng vang như sấm mà ồm ồm:

"Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua để lại tiền bạc châu báu."

Diệc Phàm bình thản khoanh tay trước ngực, lạnh lùng cười một tiếng, rất hiên ngang mà tuyên bố:

"Tốt lắm, ta tìm bọn sơn tặc các ngươi đã lâu, nay là tự tới nộp mạng. Dám tấn công quan binh triều đình, có biết tội gì hay không?"

"Hỏng bét, là quan binh triều đình."

Đám sơn tặc hoảng hốt nhìn nhau, cục diện biến đổi khôn lường, từ người đi cướp trở thành nạn nhân bị uy hiếp, thật quá xui xẻo đi...

Cùng lúc đó, trên đỉnh núi, Tử Thao đang ung dung nằm trên ghế quý phi cướp được, nha hoàn cầm quạt lớn nhè nhẹ phe phẩy làm mát cho chàng, hai nam nô bưng trà và hoa quả đứng hai bên. Tử Thao nghiêng người nhón miếng bánh hoa quế, bỗng một người xông vào, cuống quít hô:

"Lão nhị, không xong rồi."

"Sao thế?"Tử Thao thở dài lười biếng ngồi dậy, nhăn mi tỏ ý không hài lòng."Cha của ta lại gây ra chuyện gì à?"

"Vâng, lão đại cùng huynh đệ đi chặn cướp, ai dè gặp phải quân đội triều đình, lần này có thể nguy hiểm."

Chàng đứng bật dậy, tức giận suýt chút tẩu hỏa nhập ma. Cha chàng đúng là rất thích đi gây chuyện thị phi, sau đó lại lôi chàng ra giải quyết, thật không hiểu chàng là con hay ông ấy là con nữa.

"Đi thôi."

Tử Thao phất tay áo gọi thêm hơn một trăm sơn tặc khác, vội vã xuống núi tìm cha. Đến nơi, hai bên đang giao đấu quyết liệt, cả quân lính và sơn tặc đều có kẻ bị thương.



"Dừng lại."

Thanh âm hổ báo vang lên, tất cả động tác đều dừng lại, ngơ ngác nhìn nhau, không biết thanh âm phát ra từ đâu. Tử Thao bực bội rống lên:

"Nhìn cái rắm a, ta ở chỗ này, đối diện các ngươi."

Hàng trăm cặp mắt đồng loạt nhìn theo, phát hiện nữ tử dung mạo xinh đẹp mỹ miều đang hung dữ trừng mắt, cảm giác lạnh sống lưng lũ lượt kéo tới. Đám sơn tặc cuống quít trăm miệng một lời vọt tới:

"Lão nhị, cuối cùng ngươi cũng tới a."

"Các người thật chẳng ra sao, lại nghe theo cha ta xuống núi quậy phá. Có còn phép tắc nữa hay không, trở về lập tức đứng úp mặt vào tường sám hối cho ta."

Tử Thao nổi giận, lão cha cùng các huynh đệ co rúm người, yếu ớt kêu:

"Rõ thưa lão nhị."

Nhìn cảnh tượng một đám nam nhân vạm vỡ lực lưỡng cúi đầu nhận lỗi với một cô nương nhỏ nhắn, ai cũng thấy không thuận mắt. Diệc Phàm dù có trầm ổn đến đâu thì giờ cũng co giật khóe môi, than thầm trong lòng:

"Nữ tử thời nay thật quá kì dị, Bạch Hiền hoàng tử thì gây sóng gió khắp hậu cung, Khánh Thù hoàng tử thì suốt ngày mơ tưởng làm nữ hiệp, đến lượt vị cô nương này lại dữ tợn như hổ báo, quát cả đấng nam nhân. Nương tử của ta mong rằng không đáng sợ như vậy!"

Khánh Thù hứng thú nâng áo nhảy xuống xe, lững thững tiến tới gần. Tử Thao cũng nhận ra sự xuất hiện của chàng, nheo mắt nhìn lại. Cả hai đứng đối diện nhau, tia lửa bắn tung tóe, quần chúng ôm tim đứng dạt sang hai bên, âm thầm cổ vũ:

"Hay lắm, đánh nhau đi!"

Bỗng...

" Lão đại giang hồ/ Mỹ nam sơn tặc!"- hai chàng cùng lúc hô lên, nhào tới ôm lấy nhau kích động trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Diệc Phàm giật bắn mình, mắt mở to hết cỡ nghi hoặc. Hoàng tử Song Thổ quốc quen biết với sơn tặc Thiên Triều quốc, có gì kì quái ở đây chăng?

Hai chàng chẳng thèm bận tâm đến xung quanh, vui vẻ chào hỏi nhau:

"Thù Nhi, không ngờ ngươi lại ở đây. Nhớ năm đó ngươi rượt đuổi tên trộm cá, lỡ chân đá vào con chó, bị cả một đàn chó đuổi theo đâm vào ta, thật sự rất hài a.

"Thâo Thao, còn ngươi năm ấy cũng chẳng khá khẩm gì, tự dưng leo lên cây trộm quả lại hái cả tổ ong, bị cả đàn rượt chạy trối chết xông tới chỗ ta. Nhưng cũng nhờ đó mà ong đốt chó, chó cắn ong, chúng ta kịp chạy thoát."

"..."

Hai đoàn quân linh và sơn tặc biểu cảm sụt sùi nhìn nhau, chuyện mất mặt như vậy mà hai người này cũng có thể kể ra, mặt dày cũng không vừa nha. Diệc Phàm rút khăn lau mồ hôi, hắng giọng:

"Hoàng tử, đến giờ về kinh rồi."

Khánh Thù túm lấy tay Tử Thao, nháy nháy mắt rủ rê:

"Này, ngươi theo ta về kinh đi. Ở Hoàng cung có rất nhiều thứ hay ho, ngươi chắc chắn kiếm chác được không ít."

Nghe đến kiếm chác, mắt Tử Thao sáng rực lên, lia lịa gật đầu. Hoàng cung là đâu chứ, vàng bạc châu báu phải gọi là vô biên, chàng vào đó vài ba tuần, khéo đến lúc về lại giàu sang cả một đời, khỏi cần làm sơn tặc ấy chứ, những người dân nghèo khổ cũng có thể hưởng lây mà thoát khổ cuộc sống bần hàn.

Chàng quay sang lão cha, tươi cười vỗ vai:

"Cha, con đi cùng Thù Nhi vài ngày, cha đừng dẫn quân đi cướp bóc nữa, ở nhà đợi tin con. Con sẽ mang thật nhiều về. Thế nhé!

"Con à, đi muộn về muộn."

Lão cha sung sướng vỗ đùi, vậy mà sắp tới không bị nữ nhi quản thúc, có thể tự do xuống núi rồi. Ông đang miên man nghĩ về sòng bạc dưới chân núi, tim bay phấp phới. Diệc Phàm căng thẳng lắp bắp:

"Hoàng tử, điều này... Người lạ không thể tùy tiện vào cung."

"Ta nói chàng là huynh đệ của ta, thì sao nào? Ngươi không cho chàng đi, ta sẽ hát trong xe ngựa từ giờ cho tới lúc về đến nơi."

Vừa dứt câu, chúng binh sĩ đã gào khóc thảm thiết:

"Tướng quân, mau chấp thuận đi, chúng thần còn có mẹ già con thơ cùng nương tử đang chờ."

Sức mạnh tập thể quả nhiên mạnh mẽ, Diệc Phàm đành cho Tử Thao đi theo Khánh Thù vào trong xe ngựa, tiến thẳng về kinh thành.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#anh