Chương 3: Lên Kinh Dự Thi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Aiko~ Nha Đầu Rắc Rối.
Beta lỗi chính tả: SaGiTaRiAn.

~~~~~~~Xuất hiện: Nghệ Hưng, Lộc Hàm, Tuấn Miên~~~

Tại một vùng nông thôn ngoại thành bé nhỏ xinh đẹp, bốn mùa như một, đều khiến dân chúng lười biếng không muốn lao động, vì thế đã nghèo lại lại tả tơi hơn. Tuy nhiên, vẫn có ngoại lệ trong làng, đó là một cô nương không cha không nương, là tài nam nổi tiếng khắp chốn. Chàng thông minh cơ trí, từng giúp dân chúng làm đơn kiện lên quan phủ, có thể coi là có chút tiếng tăm, có chỉ tật xấu khó bỏ là hay đi hóng chuyện bát quái, khiến ai nấy đều đổ mồ hôi.

Hôm nay là ngày lên kinh dự thi, theo lời khuyên của mọi người, chàng cũng khăn gói lên đường chuẩn bị thi cử. Thiên Triều quốc là quốc gia không phân biệt nam nữ, chỉ cần là hiền tài đều có thể trọng dụng, tuy nhiên chưa có nam tử nào thoát khỏi suy nghĩ phong kiến lạc hậu kia mà dự. E bừng bừng khí thế, quyết tâm phải mở ra một trang sử mới, trở thành nam trạng nguyên đầu tiên của Thiên Triều quốc, đánh tan định kiến tọng nam khinh nam trước đây.

Dân làng biết tin chàng ra đi liền tới tiễn một đoạn, chuẩn bị khá nhiều đồ ăn lộ phí giúp chàng bớt khó khăn.

"Hưng Nhi, lên đường bình an nha con."- bà lão Ất sụt sùi nắm tay chàng như không muốn rời xa.

"Con nhớ quay trở về thăm chúng ta đó."- lão nhân Giáp đưa tay chùi nước mũi.

"Vinh quang về làng nha Hưng Nhi, đây là con lợn quay, muội mang đi phòng khi bị đói."- tỷ tỷ Bính vẫy vẫy khăn tay.

"..."

Nghệ Hưng cảm động không nói nên lời, ôm chầm lấy mọi người lưu luyến. Thì ra dân làng có lòng đến vậy, dù lười không muốn động đậy mà vẫn có mặt đông đủ tiễn chàng rời khỏi quê hương lập nghiệp. Chàng nhất định không phụ sự kỳ vọng của mọi người, vinh quang mang lộc về làng, giúp mọi người thoát khỏi cảnh nghèo khó.

"Con thật biết ơn mọi người quá. Tỷ tỷ mang lợn về đi, dân làng chúng ta nghèo, muội không dám nhận."
Tỷ tỷ Bính cười cười bình thản nói:

"Hưng ca ca chớ lo, là lợn bệnh chết, không lo dân chúng ta đói đâu."

"..."- Nghệ Hưng cứng đờ người, khóe miệng co giật.

"Hưng Nhi, dân chúng ta lười lắm, con đi rồi ai giặt đồ giúp ta, nấu cơm giúp ta, cho lợn gà ăn giúp ta. Thật đáng tiếc!"

"..."Nghệ Hưng rưng rưng rơi lệ nhìn bà lão Ất mới thốt lên câu nói đầy phũ phàng.

"Ta còn định gả con cho nhi tử nhà ta, đợi con về chắc nó già thêm bốn năm tuổi nữa rồi."

Lão nhân Giáp vuốt râu, Nghệ Hưng hoàn toàn bị đánh bại, khóc không ra nước mắt. Lão gia gia à, nhi tử của lão đã sáu mươi tuổi, ba thê bốn thiếp rồi đó, tuổi ta còn không bằng cháu nội của lão nữa kìa.

Thế là, Nghệ Hưng công tử mang theo trái tim bị tổn thương và bi ai ra khỏi làng, tiến về phía kinh thành phồn hoa, chuẩn bị đối đầu với cuộc thi.

Sau hai ngày chật vật, Nghệ Hưng đã đến kinh thành, tìm một quán trọ nhỏ nghỉ ngơi lấy sức. Buổi tối, không khí ngột ngạt oi bức cộng thêm quán trọ ẩm thấp khiến Nghệ Hưng không thể nào tập trung đọc sách, đành bỏ đấy ra ngoài hóng mát.

Hôm nay dân chúng ra ngoài tránh nóng có vẻ đông, vì thế khắp nơi đều náo nhiệt như ngày hội. Loanh quanh ngó nghiêng hàng nọ một chút, sạp kia một chút, cuối cùng sau hai canh giờ, Nghệ Hưng phát hiện ra một việc rất trầm trọng: chàng lạc đường. Điều đáng nói hơn, chàng quên mất quán trọ nơi mình ở tên gì rồi.

Thê thảm lê thân xác đi khắp nơi, đi đến đâu Nghệ Hưng cũng túm lấy một người ảo não hỏi thăm:

"Xin hỏi có biết quán trọ ta ở nằm chỗ nào hay không?"

"Quán trọ ngươi tên gì?"

"Ta nhớ thì cần hỏi ngươi sao?"

Nghệ Hưng bất mãn rống to, lập tức nhận lại cái nhìn khinh bỉ bực bội của người đi đường:

"Quán trọ của ngươi ngươi còn không nhớ thì ta sao biết. Đúng là không thể nhìn dung mạo mà đoán nhân phẩm."

Dần dần, dân chúng cũng mệt mỏi trở về nhà đi ngủ, mà chàng vẫn luẩn quẩn chưa tìm thấy nơi ở của mình, dở khóc dở cười ngồi xổm một chỗ. Đang híp mắt vì buồn ngủ, bỗng có cái gì đó chọt chọt lên mặt mình ngưa ngứa, Nghệ Hưng he hé mở mắt ra, trước mặt là đám ăn mặc rác rưới, tay cầm bao bị, cười khùng khục giống đám hái hoa tặc, khiến chàng lạnh người rụt cổ lại.

"Cô nương xinh đẹp quá, không có nơi về sao, để ta đưa cô nương về chỗ chúng ta nhé."

Nghệ Hưng hoảng sợ hét lên:

"Cứu mạng a, Cái Bang hiếp đáp con gái nhà lành."

"Im ngay, hét cái gì mà hét, bọn ta muốn giúp ngươi, ngươi lại gào thét lên. Huynh đệ, lôi chàng ta về bang."

Đám ăn mày xúm vào xách Nghệ Hưng lên như bao tải, hí hửng định khiêng đi. Ai ngờ, từ đâu xuất hiện một nam tử tuấn mỹ chặn đường đi của bọn chúng, khoanh tay trước ngực hừ lạnh:

" Đám cái bang các ngươi hiện giờ còn nhận luôn chức hái hoa tặc đấy à? Mau buông cô nương kia xuống."

Nghệ Hưng đang ra sức giãy dụa mong thoát được ra, thấy có người vội vã kêu lên:

"Hảo hán, cứu mạng a."

Đám cái bang khinh thường ra mặt, chống gậy xuống đất bao vây thành vòng tròn:

"Ái chà, anh hùng cứu mỹ nhân. Nhìn ngươi ẻo lả như vậy, có chịu nổi cú đánh hay không đây?"

"Hừ, các ngươi đắc tội với thiên hạ đệ nhất độc dược Tuấn Miên ta, đúng là chán sống rồi."

Tố y nam tử phất tay áo, hùng dũng nhìn thẳng vào đám người đối diện.Nói rồi, chàng ta lấy ra một cái túi nhỏ màu trắng, thò tay vào trong, rú lên:

"Chết này."

Cả cái bang hoảng sợ vứt Nghệ Hưng xuống đất đưa tay ôm lấy người, ầm ĩ náo loạn cả một góc. Nghệ Hưng tiếp đất không mấy nhẹ nhàng cho lắm, đau đớn ôm bàn tọa lảo đảo đứng dậy. Chàng tròn mắt nhìn một đám nam tử co rúm người hươ huơ tay trong không trung không ngừng xua cái gì đó, cuối cùng hiếu kỳ vỗ vai tên đứng đầu:

"Nè, ngươi đuổi muỗi sao?"

Cả đám người to vật vã khựng lại, trừng to mắt nhìn Tuấn Miên đồng loạt giơ gậy lên, phăm phăm lao lên muốn ăn tươi nuốt sống hắn tới nơi:

"Ngươi dám lừa chúng ta."

"Chết này."

Tuấn Miên lại vung tay lên, đám ăn mày lại lần nữa xúm xít bỏ chạy che tay che chân. Nghệ Hưng mù mịt nhìn cái tay trống rỗng của hắn lộ rõ sự sùng bái, ngược lại, hắn chạy tới kéo tay chàng:

"Ngưỡng mộ gì để sau đi, ngươi muốn bỏ mạng ở đây sao mà cứ đứng ngốc ở đây vậy?"

Đám ăn mày phát hiện mình lại trúng kế, nổi giận chạy theo. Đột nhiên, một tốp binh lính từ đâu xông ra bao vây bọn chúng, từ trên kiệu đặt gần đó, một nam tử như hoa như ngọc thướt tha uyển chuyển bước xuống, thở dài nhìn Tuấn Miên kéo Nghệ Hưng chạy về phía mình.

"Đa tạ ngươi, Hàm Nhi, ta tưởng chết chắc rồi."

"Ngươi nói đi một lúc thôi, cuối cùng vào đó mãi không ra, ta mới phải điều quân vào cứu ngươi. Sao thế, lại giở thói anh hùng rơm ra đấy à?"

Tuấn Miên nháy nháy mắt tỏ vẻ không quan tâm, binh lính xung quanh khinh bỉ một trận. Ban nãy họ còn tưởng hắn đúng là có độc dược trong tay hùng dũng thế nào, còn đang định vỗ tay khen hay cổ vũ cho hắn, rốt cuộc độc dược chả thấy đâu lại còn khiến họ mất mặt đi ra giải cứu. Nếu không phải đây là bằng hữu của tiểu thư thì họ đã cho tên sĩ diện Tuấn Miên này một trận nên thân rồi. Lộc Hàm nhìn nam tử xinh đẹp trước mặt, mỉm cười:

"Ta là Lộc Hàm. Còn nam tử này là Tuấn Miên, bằng hữu của ta."

"Ta là Nghệ Hưng. Đa tạ đã tương trợ."

Nghệ Hưng chắp tay cảm kích không thôi. Lộc Hàm hỏi chàng lí do vì sao lưu lạc tới nơi ở của cái bang, Nghệ Hưng thành thật đáp không chút giấu giếm. Lộc Hàm liền hào phóng huy động binh lính nhà mình đi tìm quán trọ theo miêu tả của Nghệ Hưng, cuối cùng thống khổ nhận ra quán trọ đó chỉ cách nơi này vài căn nhà nama. Lộc Hàm chau đôi lông mày suy nghĩ giây lát:

"Ngươi thân nam tử mà có chí lớn, ta rất ngưỡng mộ những người như vậy. Hay là thế này đi, đã giúp thì giúp cho trót, ta đưa ngươi tới phủ của ta, như vậy sẽ thuận tiện cho ngươi vào kinh hơn. Thân nam nhi ở ngoài rất nguy hiểm, ta e ngươi không bình an cho tới hôm thi đâu."

Nghệ Hưng xúc động vô cùng, nắm lấy tay Lộc Hàm:

"Đa tạ. Tiểu thư Lộc Hàm thật hào phóng, thảo dân nhất định ghi nhớ trong lòng."

Anh hùng Tuấn Miên bị vứt qua một bên, đau lòng nhìn hai nam tử vừa đi vừa trò chuyện, ngửa đầu nhìn trời than:

"Số mệnh của ta thật khổ a...!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#anh