Chương 19 +20+21+22+23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19

  Mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang, rực rỡ. Chỉ còn hôm nay và ngày mai nữa là kết thúc thi tuyển tú, số phận của mỗi tú nữ sẽ ra sao? Ai sẽ là kẻ có được trái tim của bậc Đế vương?

"Tiểu thư . . . người đã dậy chưa?" Tử Liên đẩy cửa phòng bước vào, trên tay bưng chậu nước. Nhìn nữ nhân còn đang nằm trên giường mà lắc đầu, tiểu thư nhà nàng thích nhất là ngủ.

"Tiểu thư, mau dậy đi, sắp tới giờ rồi a!" Tử Liên lay lay Song Ngư.

"Hừ . . .cho ta ngủ một chút nữa thôi." Song Ngư càu nhàu nói.

"Không được!!!!!!!!!!!!" Tử Liên dùng hết sức lôi Song Ngư dậy. Sau đó lấy khăn vò nước lau sạch khuôn mặt hãy còn ngái ngủ của Song Ngư. Song Ngư sau khi tỉnh táo hơn, mới ưỡn người vươn vai, đứng dậy để cho Tử Liên giúp mình thay y phục.

'Tiểu thư hôm nay cũng phải cố gắng hết sức mình nga" Tử Liên vừa mặc y phục cho Song Ngư vừa nói.

"Ân. Không cần ngươi nhắc đâu." Song Ngư đáp.

"Hảo. Bây giờ tới phòng ăn sáng. Khoảng nửa canh giờ sau, Vương gia sẽ tới."

Song Ngư ung dung đi vào phòng ăn, các tú nữ đã sớm có mặt đầy đủ, đang dùng bữa, không khí im lặng, dường như ai cũng xem đối phương là tình địch của mình, không ai thèm nói với nhau câu nào.

"Song Ngư, sớm a" Cự Giải cũng đi vào phòng ăn, mỉm cười chào hỏi Song Ngư.

"Ân. Cự Giải cũng vừa mới dậy thôi sao?" Song Ngư cùng Cự Giải lại một chỗ trống, cùng nhau ngồi xuống.

"Tại ta hồi hộp quá, cả đêm không ngủ được." Cự Giải xấu hổ nói.

"Ha ha ha . . .cứ thư giản, phải để cho tâm tình thật thoải mái nga." Song Ngư cười nói.

"Ân. Ăn thôi."

Sau khi ăn xong, cũng là lúc Ma Kết tới Lan Uyển viện. Các tú nữ ngay ngắn xếp thành hàng.

"Các vị tiểu thư, hôm nay bổn Vương có một chuyện muốn báo."

Đám tú nữ vẫn chuyên tâm lắng nghe, tò mò không biết là chuyện gì.

"Phần thi Họa theo dự định sẽ diễn ra vào sáng nay, và phần thi Kỳ sẽ diễn ra vào buổi chiều cùng ngày."

Tức thì, bên dưới đám tú nữ liền xôn xao cả lên. Sao lại thay đổi bất chợt như vậy nga.

"Lẽ nào các vị tiểu thư đây không tin vào năng lực của mình? Nếu thật sự có suy nghĩ như vậy, bổn Vương sẵn sàng để các vị rời khỏi cuộc thi." Ma Kết lên tiếng thách thức.

Tiếng xôn xao lập tức im bặt. Ma Kết nhoẻn miệng cười, thực ra mọi thứ đều do hắn sắp đặt ra cả. Đánh vào tâm lý bọn họ, điều này sẽ giúp hắn nhìn ra, ai mới là kẻ bản lĩnh thực sự.

"Được rồi. Bắt đầu thôi." Ma Kết tuyên bố. Sau đó một đám nha hoàn đem bàn ghế ra xếp thành hàng ngay ngắn, bên trên để sẵn một tờ giấy Tuyên Thành lớn, trắng tinh. Đám tú nữ nhanh chóng ngồi vào chỗ, theo y như vị trí mà bọn họ xếp hàng.

Sau khi nhìn tất cả đã ổn định tại chỗ ngồi. Ma Kết mới nói "Bổn Vương sẽ ra đề, mọi người muốn hiểu sao thì hiểu, sau đó dùng những gì hiểu được, vẽ ra, thật đơn giản, có phải hay không? Có ai có ý kiến gì khác không?"

Bên dưới không có ai lên tiếng, Ma Kết gật gật đầu, phất tay. Tên thái giám hiểu ý, đem cuộn giấy của Vương gia treo lên giá, sau đó tháo sợi dây buộc cuộn giấy ra, cuộn giấy mở ra nhanh chóng. Bên trên giấy có đề. . . .

"Thanh trúc, bạch mai, cùng một chốn.

Người đi, mai rụng, trúc tương tư. . . "

Tiếp theo đó, đám cung nữ mỗi người bê màu vẽ và bút ra, đặt lên bàn của từng người.

"Các vị tiểu thư, các vị có thời gian là hai canh giờ. . . Mời!" Ma Kết cười nói, sau đó an tĩnh ngồi xuống ghế, nhấm nháp trà.

Nhìn vào hai câu đề trên cuộn giấy, lập tức nhìn ra chủ đề mà Ma Kết đưa ra, mai và trúc. Rất nhanh, tất cả đã cầm bút lên, bắt đầu vẽ. Song Ngư cũng cầm bút, khi nhìn mực vẽ mới nhận ra, hình như . . . màu xanh lá của nàng quá ít, mà màu vàng lại quá nhiều. . . như vậy làm sao vẽ cả mai và trúc???? Khuôn mặt nàng hơi nhăn lại. Ở trên, Ma Kết nhìn thấy được, nhưng không hành động gì, hắn muốn biết nàng sẽ đối phó thế nào, đây chỉ là cuộc thi Họa, mà đã có kẻ giở trò, nếu không ứng phó được vậy làm sao có thể sống được trong hậu cung?

Thùy Dung ngồi phía trên, thỉnh thoảng liếc mắc xuống nhìn Song Ngư, miệng cười thâm hiểm "Hừ! Ta đã mua chuộc cung nữ, sau khi biết đề, cô ta sẽ đem màu khác làm khó ả ta. Như vậy có thể loại ra một đối thủ." Thùy Dung thầm nghĩ, không thèm nhìn kẻ thua cuộc nữa, nàng tập trung vào bức tranh của mình.

Song Ngư nhắm mắt lại, ngẫm nghĩ một hồi . . . Nàng chậm rãi mở mắt ra, cầm bút trong tay, nàng bắt đầu vẽ những nét đầu tiên.

Cự Giải ở trên xem ra không bị giở trò, dù sở trường của nàng là thêu, nhưng kĩ năng vẻ của nàng cũng không tồi, từng nét vẽ đều uyển chuyển, mềm mại, bức tranh dần hiện ra.

Ma Kết quan sát tình hình, mỉm cười "Xem ra nàng ta đã có cách ứng phó."

Hai canh giờ thấm thoắt trôi qua. Sau khi hạ lệnh dừng bút, các tú nữ đứng lên, nha hoàn của mỗi người chạy lại, cầm bức tranh của từng người lên. Ma Kết ung dung bước xuống, liếc mắt nhìn qua các bức họa, sau đó tới gần để nhận xét. Ai cũng vẽ mai và trúc, màu xanh và màu vàng tươi tắn hòa quyện nhau, tạo nên những bức tranh đẹp đẽ, nhưng hình như điều giống nhau này đã khiến hắn nhàm chán. Tới gần chỗ Song Ngư, hắn kinh ngạc nhưng không biểu lộ ra ngoài mặt.

"Nàng . . .đây là vẽ mai và trúc????" Ma Kết nhíu mày.

"Thưa Vương gia, đúng là như vậy" Song Ngư cúi người nói.

Nhìn bức tranh của nàng, hắn rất tò mò, vì sao nàng lại vẽ như vậy "Nhưng mai và trúc trong này, đã .. . . héo úa . . ."

Thật kỳ lạ, ai ai cũng vẽ những bức tranh rực rỡ, tươi tắn, trúc xanh, mai trắng đều thể hiện rõ ràng, còn nàng . . .

"Thưa Vương gia, theo như đề Vương gia ra, "Thanh trúc, bạch mai, cùng một chốn. Người đi, mai rụng, trúc tương tư", trong hai câu này đâu chỉ có hình ảnh, còn chứa đựng cả một tâm tình, một nỗi tương tư, nghe qua đã cảm thấy buồn, việc vẽ mai trắng, trúc xanh, xem ra không hợp. Tranh của nô tì không chứa cảnh, mà chứa tâm tình."

Ma Kết hiểu ra . . . ánh mắt thán phục nhìn nàng. "Có thể tặng bổn Vương bức họa này."

"Nếu Vương gia không chê."

Ma Kết để bức họa xuống bàn, cầm bút lên, đề chữ vào tranh

"Mai sớm tàn, trúc kém xanh

Chân tình còn mãi, biết dành cho ai?"

Song Ngư nhìn hai câu thơ của Ma Kết, trong lòng thầm ngưỡng mộ người Vương gia này.

"Bổn Vương đa tạ nàng." Ma Kết đặt bút xuống, chắp hai tay nói.

Song Ngư ngạc nhiên "Xin Vương gia đừng nói vậy, nô tì không dám nhận."

Ma Kết cười sáng lạn, bước về vị trí trên đài, đọc tên những người được chọn ở vòng này. Tất nhiên tên Song Ngư, Cự Giải cũng được đọc lên.

--- ------

Ma Kết hồi phủ của mình, tâm tình vui vẻ, miệng cười tươi bước vào sảnh chính.

"Nga. . . hoàng huynh, có chuyện gì vui sao???" Nhân Mã đang ngồi cùng Bạch Dương, Sư Tử, Song Tử, thấy Ma Kết bước vào, mặt tươi cười, ngạc nhiên hỏi.

"Tay đệ cầm cái gì vậy nha." Song Tử tò mò, chạy lại giật cuộn giấy trong tay Ma Kết.

"Ấy . . .ấy, coi chừng rách nha." Ma Kết lo lắng nói.

"Cái gì mà quan trọng như vậy?" Sư Tử và Bạch Dương không nhịn được, tới gần Song Tử đang mở cuộn giấy ra.

"Là một bức họa."

Bức tranh hiện ra trước những ánh mắt tò mò . . . Xời . . . tưởng gì, hóa ra lại là một bức tranh. Song Tử mặt mất hứng, ném bức tranh, cùng Nhân Mã, Bạch Dương, Sư Tử về vị trí cũ uống trà, xơi điểm tâm.

Ma Kết nhanh tay chụp được bức họa, "Hừ Các người thật không biết thưởng tranh gì hết."

"Thưởng mĩ nhân thì được, thưởng tranh đệ không ham." Song Tử nói.

"Ý. Thiên Bình công chúa, đệ đón tiếp nàng ta tốt chứ?" Ma Kết nhớ ra hỏi.

"Hả . . à rất tốt."

"Mai nhớ đưa nàng ta tiến cung." Ma Kết dặn dò.

"Ân." Song Tử thở dài, nhanh như vậy đã phải xa người đẹp rồi sao? Hắn không muốn đâu nha. Chỉ còn hôm nay được ở cạnh nào thôi sao? Nghĩ tới đó, Song Tử bật dậy, "Đệ còn có việc, đệ đi trước đây." Song Tử ba chân bốn cẳng phóng về phủ thăm người đẹp.

"Cái tên ấy, bộ có việc quan trọng lắm sao?" Sư Tử liếc mắt nhìn bóng dáng của Song Tử đã sớm đi xa.

"Chắc là có hẹn với tiểu thư nhà ai thôi." Bạch Dương nói.

"Sở thích của huynh ấy đấy." Nhân Mã thêm vào.

"Mặc kệ đệ ấy đi. Mọi người ở đây đi nga, đệ vào thư phòng đây, chiều nay sẽ thi phần thi cuối cùng. Chắc Nhân Mã cũng sắp có hoàng tẩu rồi." Ma Kết cuộn bức tranh lại, thong thả đi khỏi sảnh chính.

"Hoàng thượng ca ca sắp có phi tử a! Bạch huynh, Sư huynh, hai huynh thì khi nào có?" Nhân Mã hỏi.

"Không hứng thú." Sư Tử bình thản nói.

"Ừm . . . sẽ nhanh thôi." Bạch Dương đáp, trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt đáng yêu của Kim Ngưu.

P/s: Câu thơ Ma Kết đề vào tranh Song Ngư là do Holy nghĩ ra. Hông biết có hay không nhỉ =.=".  

Chương 20

  Phủ Ngũ Vương gia.

"Thiên Bình!!!" Song Tử hộc tốc chạy vào nơi ở của Thiên Bình.

"Vương gia, có việc gì gấp sao?" Thiên Bình đang ngồi uống trà, thấy Song Tử mồ hôi đầm đìa, nhễ nhại chạy vào, hơi ngạc nhiên nói.

"Không có gì. Ha ha." Song Tử thở hồng hộc nhưng miệng vẫn cười tươi. Hắn ngồi xuống cái ghế bên cạnh Thiên Bình, "Cho nàng!" Từ trong bọc vải màu đỏ, Song Tử lấy ra một chiếc trâm ngọc.
"Cho . . . cho ta sao?" Thiên Bình ngạc nhiên nói.

"Phải! Ta để ý thấy nàng thích làm đẹp, nên đã đặt người làm chiếc trâm này, nàng không chê chứ?" Song Tử ngượng ngùng nói.

Trong lòng Thiên Bình dâng lên một cảm xúc khó tả, cảm động nhìn cái trâm cài được làm tinh xảo, nhưng là nàng có nên nhận nó hay không? Nhận? Không nhận? Hay là nhận nhỉ?

Song Tử thấy nàng phân vân, bèn đứng dậy, tới gần, cài trâm ngọc lên đầu nàng. "Nàng xem, rất hợp với nàng nga." Song Tử cười cười.

Thiên Bình đứng dậy, lại gần gương đồng ở bàn trang điểm, "Đúng là rất hợp!" Thiên Bình thích thú nói.

"Cảm ơn Vương gia."

"Nàng thích là được rồi. À, hoàng huynh ta có dặn ngày mai đưa nàng nhập cung, nàng nhớ hảo hảo chuẩn bị trước." Song Tử tiếc nuối nói, vẻ mặt buồn thảm rời khỏi phòng Thiên Bình.

Đưa tay rút trâm ngọc trên đầu ra, ngắm nhìn nó thật kỹ, sờ vào từng đường nét trên trâm cài, quả thật rất tinh xảo, Thiên Bình bi thương cười, "Có duyên nhưng phải chăng không có nợ?"

--- ---

Phủ Khánh Vinh.

"Kim Ngưu tiểu thư, có Bạch Dương Vương gia tới tìm." Một nha hoàn chạy vào bẩm báo.

Kim Ngưu đang nửa nằm trên giường, tay cầm bánh ăn luôn miệng, bên cạnh là Viên Viên đang hì hục quạt mát cho nàng. Trông nàng thật sung sướng, quả là người biết hưởng thụ.

"Hả? Huynh ấy tới làm gì nhỉ? Đưa huynh ấy tới sảnh chính, ta sẽ ra ngay." Kim Ngưu bất ngờ, cố gắng ăn bằng hết số bánh, sau đó phủi tay đứng dậy, vừa đi tới sảnh chính vừa nhồm nhoàm nhai số bánh trong miệng.

Bạch Dương hôm nay mặc một bộ xiêm y màu trắng, tóc vẫn buộc cao như mọi khi, khuôn mặt cương trực, thẳng thắn.

"Vương gia hạ cố tới phủ, thật vinh hạnh quá." Ngưu phụ ngồi bên hữu cười xum xuê nói.

"Vương gia, mời dùng trà đi a." Ngưu mẫu ngồi bên tả, tay cầm tách trà đưa cho Bạch Dương.

"Đa tạ Ngưu mẫu." Bạch Dương tươi cười nói, nhận lấy tách trà từ tay Ngưu mẫu.

"Cừu Trắng, huynh tới đây làm gì vậy nga?" Kim Ngưu bước vào sảnh chính.

"Ngưu nhi, con cư xử lễ phép hơn có được hay không nga?" Ngưu phụ nhắc nhở.

"Không sao! Không cần phải khách sáo với ta!" Bạch Dương ôn hòa nói.

Kim Ngưu tiến lại gần, ngồi bên cạnh Ngưu mẫu, mặt phụng phịu "Cha và nương thật khó tính!"

"Ngưu nhi, con lại ăn nữa rồi sao?" Ngưu mẫu phát hiện những vụn bánh còn dính lại trên khóe môi Kim Ngưu, nghiêm giọng nói.

"Có một chút thôi mà." Kim Ngưu vẻ mặt giả nai nói.

"Hừ . . .con xem con kìa, hình như tăng cân rồi, mập lên thì ai mà dám vác mặt tới cưới hỏi con chứ?" Ngưu mẫu trách mắng.

"Thì con ở vậy luôn với cha và nương." Kim Ngưu tỉnh queo nói.

"Con . . . "

"Ha ha ha . . . hai vị đây đừng lo, nếu không ai chịu thú Trâu Vàng về làm nương tử, thì thôi để bổn Vương "rước" nàng vậy." Bạch Dương sảng khoái cười to.

Ngưu mẫu, Ngưu phụ, Ngưu tử một nhà ba người sáu mắt nhìn Bạch Dương. Nhận thức được mình hơi quá đà "E hèm!! Thật xin lỗi! Bổn Vương không cố ý!" Bạch Dương nén cười, giả giọng nghiêm túc nói.

"Vương gia, Ngưu nhi thật có phước mới được Vương gia để mắt tới nga." Ngưu phụ cảm động nói.

"Vương gia, Ngưu nhi sau này nhờ cả vào ngài." Ngưu mẫu phụ họa.

Bạch Dương không nói nên lời, chỉ đành để cho bọn họ được nước đẩy thuyền. Dù sao thì hắn cũng không ý kiến gì nhiều.

Kim Ngưu mặt đơ ra, tim đập thình thịch "Mình không nghe nhầm chứ, huynh ấy muốn thú mình sao?"

*thú: cưới.

Thấy Kim Ngưu ngẩn ngơ, Bạch Dương hươ tay trước mặt nàng "Trâu Vàng, nàng làm sao vậy? Có phải rất thích hay không?"

"Haha, Ngưu nhi mừng quá hóa đá rồi." Ngưu mẫu cười gian nói.

Chợt hoàng hồn, Kim Ngưu bối rối nói "Ai . . .ai . . . hóa đá chứ? Con không thèm!". Thế rồi nàng ta ngượng ngịu, đứng phắt dậy, chạy một mạch rời khỏi sảnh chính.

Bạch Dương như bị sét đánh ngang tai, bất động tại chỗ. "Không thèm? Không thèm? Vậy là không thèm ta sao? Ta ngon như thế này mà không thèm sao? Đáng giận!!!!" Bạch Dương tức giận, chau mày, tay nắm lại thành hình nắm đấm "Rầm!". Cái bàn bị gãy làm đôi, nhưng dường như không trút được cơn giận trong lòng hắn.

"Vương gia, đừng để ý, Ngưu nhi do quá xấu hổ nên mới nói vậy." Ngưu mẫu nói.

"Phải phải, người nguôi giận đi a."

"Hừ!!!" Bạch Dương hừ lạnh, phất áo rời khỏi Khánh Vinh phủ.

"Ngưu nhi gây họa rồi, được Vương gia cao quý ngỏ lời, như thế nào lại từ chối chứ." Ngưu mẫu chán nản vô cùng.

------

Phủ Tam Vương gia.

"Aizzz, hai huynh ấy đi theo tiếng gọi tình yêu rồi a" Nhân Mã chán nản nói.

"Đệ cũng nên tìm tình yêu để theo đi."

"Sư huynh, còn huynh thì sao? Huynh không có ý trung nhân sao?" Nhân Mã hơi tò mò hỏi.

"Không có." Sư Tử bình thản nói.

"Nga. Mỹ nhân nhiều như vậy, bộ không có ai lọt vào mắt xanh của huynh sao?"

"Mỹ nhân nhiều như mây, nhưng . . . người trong lòng ta chỉ có một." Sư Tử cụp mắt, nhẹ giọng nói, trong thâm tâm chợt nhói đau, như bị ai bóp nghẹt.

Ngạc nhiên trước câu nói của Đại hoàng huynh, Nhân Mã hỏi tới tấp. "Là ai a? Tiểu thư nhà nào? Huynh mau nói a, đệ sẽ giúp huynh thỉnh cầu Hoàng thượng ca ca tác thành cho."

Sư Tử cười nhạt "Chỉ sợ ngay cả Hoàng thượng cũng không thể giúp được."

Nhân Mã khó hiểu nhìn nam nhân trước mặt mình, huynh ấy đã thay đổi . . . thay đổi rất nhiều, và hắn cũng hiểu được lý do vì sao . . . .

Mười năm về trước . . .Hắn khi ấy chỉ là một tiểu hài tử bảy tuổi, phụ hoàng bận trăm công ngàn việc, muốn gặp cũng thật khó, mẫu hậu đã sớm qua đời từ lâu. Ma Kết huynh khi ấy chỉ thích đọc sách, ngâm thơ, Song Tử thì nay đây mai đó, sở thích của hắn là du ngoạn tứ phương, Thiên Yết thì lạnh lùng, khó gần, huynh ấy phải nhận sự giáo dục của một thái tử, dường như không có thòi gian cho riêng mình, Bạch Dương thì cả ngày chỉ chúi đầu vào binh pháp. Vậy nên, trong các huynh đệ, hắn thân nhất chính là Sư Tử.

"Sư huynh, chơi với đệ a."

"Nhân Mã, đệ vì sao không chịu học mà lại chạy ra đây?" Một thiếu niên độ chừng mười lăm, trên người chỉ có mỗi quần và giày, mồ hôi nhễ nhại thấm đầy cơ thể hắn, tuy còn nhỏ tuổi nhưng cơ thể hắn đã rất cường tráng.

"Các người lui đi." Sư Tử ra lệnh cho các hạ nhân lui xuống. Hắn vứt cây kiếm trong tay, lại gần tiểu đệ của mình, dắt hắn tới bàn đá gần đó ngồi.

"Sư huynh thật chăm chỉ tập luyện, Mã Mã cũng muốn học võ." Nhân Mã thích thú nói.

"Vì sao lại muốn học?" Sư Tử xoa đầu đệ đệ nói.

"Đệ không thích đọc sách cũng không thích ngâm thơ." Nhân Mã trề môi nói, bộ dáng của một tiểu hài tử thật đáng yêu.

"Ha ha ha. . . . đệ thật giống huynh nga. Hảo, vậy ta sẽ dạy võ cho đệ." Sư Tử cười sảng khoái nói.

Thế là từ hôm đó, hắn nhận sự dạy dỗ của Sư Tử, rất nhanh lĩnh ngộ được bài học, trở thành một cao thủ như hoàng huynh của mình.

. . .

Hai năm sau đó. . .

"Sư huynh, cùng đệ . . . " Nhân Mã vui vẻ, chạy vào cung của Sư Tử.

Sư Tử đang đứng ở sân cùng với một nữ oa nhi, chơi đùa rất vui.

"Sư huynh, nhóc này là ai?" Nhân Mã hỏi.

"Mã đệ, tới rồi sao? Mau lại làm quen đi, đây là Cự Giải, nữ nhi của Tể Tướng." Sư Tử cười nói.

Nữ oa nhi nhìn thấy người lạ, hơi rụt rè, núp sau lưng Sư Tử. "Ha ha . . .đừng sợ, đây là đệ đệ của ta –Nhân Mã, mau chào hỏi đi."

Nữ oa nhi tiến lại gần Nhân Mã "Tiểu Mã, hảo a!" Nữ oa nhi khuôn mặt phấn hồng đáng yêu, đôi mắt to tròn, long lanh nhìn Nhân Mã.

"Thật đáng yêu! Tiểu Giải, ngươi cũng hảo!" Nhân Mã tinh nghịch nói.

"Hai đứa cũng xấp xỉ tuổi nhau, cứ xưng tên là được rồi." Sư Tử vui vẻ nói.

Ba người bọn họ vui đùa suốt cả ngày hôm đó.

. . .

Thời gian cứ thế trôi qua . . . . Rồi cũng sẽ tới ngày Cự Giải lột xác, không còn là nữ oa nhi non nớt nữa, nàng đã thành một thiếu nữ thật sự. Năm ấy nàng mười sáu, trong một lần tình cờ đã giáp mặt với Thiên Yết và nảy sinh tình cảm, Thiên Yết theo Tể Tướng học hỏi nên lúc nào cũng ra vào phủ Tể Tướng, nàng vẫn luôn len lén ngắm nhìn hắn từ phía xa. Sư Tử biết được điều này, chỉ lẳng lặng quan sát nàng, đau khổ vì ánh mắt nàng luôn mơ màng về một người khác, nụ cười nàng chỉ rực rỡ khi cùng người khác . . . Dần dần hắn trở nên trầm hơn, xa cách hơn.

Hắn – Nhân Mã, là kẻ ngoài cuộc, đã nhìn thấu điều ấy . . .

. . . .

"Sư huynh, có những thứ . .. cần phải buông tay." Nhân Mã lên tiếng.

Sư Tử ngẩng mặt lên nhìn tiểu đệ của mình, hắn đã lớn rồi a! Đã hiểu biết hơn trước . . . Nhoẻn miệng cười, hắn nói "Mã Mã, cũng có những thứ . . . vĩnh viễn không muốn xa rời. Một lúc nào đó, có lẽ đệ sẽ hiểu." Sư Tử đứng dậy, xoa đầu Nhân Mã, cười hiền rồi rời khỏi.

Nhân Mã không biết nói gì hơn, khẽ thở dài "Hỏi thế gian . . . tình là cái quái gì nhỉ?"  

Chương 21

  Trời về chiều, cuộc thi tuyễn tú đã sắp đi đến đích. Trong lòng đám tú nữ nhộn nhào cả lên. Ma Kết rất nhanh đã có mặt trong cung, bản thân hắn cũng rất mong chờ kết quả lần này.

"Cuộc thi Kỳ sẽ không diễn ra ngoài sân như những lần trước nữa, bổn Vương sẽ không bắt các nàng chơi cờ cùng bổn Vương, thay vào đó, lần lượt từng người vào phòng chính, bổn Vương bày ra một thế cờ, người nào có thể phá giải thế cờ ấy thì được chọn, khá là đơn giản, nhưng phải xem mưu trí của các vị tiểu thư đây đến đâu!"

Dứt lời, Ma Kết tiến về phòng chính, yên tĩnh ngồi bên trong, các tú nữ cũng từng người bước vào, lúc bước ra thì có kẻ mặt mày sáng lạn, kẻ lại ủ ê chán chường – chiếm số đông hơn hết, điều này làm cho các tú nữ chưa vào thoáng chốc thiếu tự tin hơn.

Cự Giải trước đây vẫn cùng cha nàng đánh cờ, hiển nhiên nàng rất sành sỏi về các thế cờ, chỉ bằng một nước cờ nàng đã phá được vòng vây, khiến cho Ma Kết sinh lòng khâm phục.

"Cự Giải, muội thật rất có tài nga." Ma Kết cười tươi nói.

"Huynh đừng nói vậy, nhờ công của cha muội thôi." Cự Giải e thẹn nói, nàng đã vượt qua được rồi, nàng sắp được đường đường chính chính trở thành thê tử của Thiên Yết. Trong lòng vui sướng không thôi, khóe miệng lúc nào cũng cong thành hình vòng cung.

Tới lượt Song Ngư.

"Tiểu thư, lại được gặp lại nàng."

Song Ngư không đáp lời, chỉ cúi người chào, rất nhanh tiến gần đến bàn cờ, nàng hôm nay cơ thể không khỏe, thật muốn kết thúc mau kỳ thi này. Đầu óc lúc này không minh mẫn, mới đầu nàng đã đi những nước cờ rất bất lợi cho nàng, khiến cho Ma Kết hơi ngạc nhiên, liệu đây có phải là Song Ngư tài hoa lúc trước? Hắn không lên tiếng, chỉ im lặng quan sát nàng, nàng cần tập trung cao độ để phá thế cờ này. Không giống Cự Giải, Song Ngư không am hiểu về cờ, nhưng cũng đã học qua, trí nhớ nàng lại tốt, tuy hơi mất thời gian nhưng vẫn phá được thế cờ. Xong việc Song Ngư rời đi ngay, sắc mặt nàng không được tốt, Ma Kết tính lên tiếng nhưng không kịp, nàng đã ra khỏi cửa.

"Nàng ta hôm nay thật lạ." Ma Kết nói.

"Thôi. Bổn Vương đi gặp Hoàng thượng, ngươi ở đây quán xuyến mọi việc, tú nữ nào trượt thì mau chóng đưa ra cung đi, lễ sắc phong phi sẽ diễn ra trong nay mai thôi."

Ma Kết phân phó xong, phất áo rời đi, bước nhanh tới Long Ngâm điện. Vừa tới đã thấy Hỉ công công, "Hỉ công công, Hoàng thượng đang ở đâu?"

"Bẩm Vương gia, Hoàng thượng đang ở đình thưởng trà." Hỉ công công cúi người hành lễ nói.

Ma Kết gật đầu, đi về phía đình ở sau điện.

Thiên Yết mặc thường phục màu tím, trầm ngâm ngồi.

"Hôm nay, đệ không phê duyệt tấu chương sao?" Ma Kết ung dung tới ngồi đối diện.

Thiên Yết ngẩng đầu lên, nhìn đối phương "Huynh ganh tị sao?"

"Ta thèm ganh với đệ ấy." Ma Kết nhếch mày nói, tay tự châm cho mình một tách trà.

"Ha ha ha . . . hôm nay Trẫm muốn nghỉ ngơi một chút! Huynh tới đây có chuyện gì sao?" Thiên Yết bật cười.

"Thi tuyển tú đã xong, đây là danh sách các tú nữ trúng tuyển." Ma Kết lấy ra một cuộn danh sách.

"Thôi, Trẫm không hứng thú, huynh cứ sắp xếp theo thứ bậc của từng người." Thiên Yết xua tay nói.

"Đệ thật vô tâm." Ma Kết lắc đầu, cuộn danh sách tính mở ra thì đành phải cuộn lại như cũ.

"Huynh biết tính Trẫm mà, hôm nay ở lại dùng cơm với trẫm đi."

"Ừ. . . .cũng được."

--- Ta là Holy ---

"Tiểu thư . . . người không sao chứ?" Tử Liên lo lắng hỏi.

"Không sao" Song Ngư nằm trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt, người nóng phừng phừng, mồ hôi nhễ nhại, tóc xõa tung.

"Song Ngư!" Giọng nói nhẹ nhàng của Cự Giải vang lên.

"Tiểu thư Cự Giải" Tử Liên ngạc nhiên.

"Song Ngư sao cô không tới phòng ăn dùng cơm." Cự Giải đã bước vào trong.

"Song Ngư cô không sao chứ?" Cự Giải hốt hoảng, chạy lại gần giường, đưa tay lên trán của Song Ngư để xem tình trạng của bệnh.

"Tử Liên, Song Ngư phát sốt bao lâu rồi?"

"Dạ từ lúc chiều, trước khi thi Kỳ." Tử Liên thật tình đáp.

"Sao không báo cho các mama?"

"Đã có báo rồi a, nhưng bọn họ chỉ ậm ừ cho qua."

"Cự Giải, ta không sao, cô không cần lo lắng." Song Ngư yếu ớt nói.

"Cô ngốc này, sốt như vậy còn bảo không sao" Cự Giải trách móc.

Song Ngư không nói gì, chỉ cười trừ. Cự Giải phân phó "Tử Liên, đi nấu một canh trà gừng, Thúy Vân mau chuẩn bị nước ấm cho ta."

"Vâng!" Hai nha hoàn đồng thanh, nối đuôi nhau rời khỏi phòng.

"Cự Giải, làm phiền cô quá."

"Đừng khách sao." Cự Giải dịu dàng nói.

"Cũng tại tôi chỉ là nữ nhi của một tiểu quan, xem ra họ không để tôi ở trong mắt, phải rồi, cô giúp tôi chăm sóc cho tiểu bạch thỏ nữa nga." Song Ngư mệt mỏi nói.

"Bọn họ thật quá đáng." Cự Giải bất bình.

"Tiểu thư, nước ấm đây." Thúy Vân bê chậu nước ấm vào, lấy khăn đưa cho Cự Giải. Cự Giải vò ướt khăn, vắt ráo, rồi đắp lên trán của Song Ngư.

"Tiểu thư Cự Giải, có canh gừng rồi đây." Tử Liên hai tay bưng chén canh còn bốc hơi nóng vào.

"Đưa ta." Cự Giải đỡ lấy chén canh từ tay Tử Liên "Song Ngư, cô cố uống hết bát canh này đi."

Tử Liên nhanh nhẹn lại gần giường, đỡ Song Ngư ngồi dậy, sờ vào thân thể nóng ran của Song Ngư, Tử Liên hơi hốt hoảng.

Cự Giải thổi nguội bát canh, từng muỗng từng muỗng đút cho Song Ngư. Sau khi uống cạn bát canh, Tử Liên nhẹ nhàng đặt Song Ngư nằm xuống.

"Em chịu khó chăm sóc cho Song Ngư, ta phải về phòng đây." Cự Giải dặn dò.

"Ân. Em biết rồi. Đa tạ tiểu thư chiếu cố."

Tử Liên đưa Cự Giải ra tới cửa, sau đó khép cửa lại, quay trở lại giường tiếp tục chăm sóc cho Song Ngư.

Ma Kết sau khi dùng cơm xong, lên kiệu trở về phủ của mình. Vừa về tới hắn đã vào thư phòng. Mở danh sách các tú nữ trúng tuyển ra, hắn bất đắc dĩ thở dài . . . Thiên Yết bảo cứ theo thứ bậc mà sắc phong, vậy là một số tú nữ xuất sắc sẽ phải chịu ủy khuất rồi. Ma Kết thầm nghĩ nhưng cũng không thể giải quyết được gì, hắn đâu phải Hoàng Đế.

Cầm bút lên, hắn theo đó mà thay Thiên Yết ghi thánh chỉ. Đến tên Song Ngư, hắn thoáng khựng lại, gia thế không hiển hách, cha chỉ là tiểu quan . . . haizz, có tài nhưng xem ra . . .Hắn lắc đầu, tiếp tục ghi. Phải hoàn thành sớm, sáng mai đưa cho Thiên Yết đóng ấn.

---- Ta là Holy ----

Sáng hôm sau. Như thường lệ, Ma Kết lại vào cung, hắn luôn là người quy củ đúng giờ.

Ngự thư phòng.

"Hoàng thượng, thánh chỉ đã chuẩn bị xong, người đóng ấn là có thể công bố." Ma Kết dâng lên thánh chỉ.

Thiên Yết gật đầu, nhận lấy, không thèm liếc mắt đọc qua, lấy ấn ký đóng vào, giao lại cho Ma Kết "Nhờ vào huynh."

"Ân."

Từ bên ngoài, tiếng Hỉ công công the thé vang lên "Khởi bẩm Hoàng thượng, có Ngũ Vương gia và Thiên Bình công chúa cầu kiến."

"Cho vào." Thiên Yết trầm giọng nói.

Song Tử cùng Thiên Bình bước vào hành lễ.

Thiên Yết phất tay bình thân, mau chóng kết thúc thủ tục rườm rà. Hắn khách sáo nói "Thiên Bình công chúa ở tại Vương phủ tốt chứ?"

"Ân. Đa tạ Hoàng thượng quan tâm." Thiên Bình đáp, nàng lén nhìn vị Hoàng đế trước mặt nàng, khuôn mặt hắn anh tuấn, nam tính, khiến cho bao nữ nhân say mê, nhưng là . . .nàng cảm thấy hắn thật lạnh lùng, không có cảm giác thân thiện.

"Vậy chuyện hòa thân . . . "

"À . . . Thiên Bình công chúa ở lại Vương phủ mãi cũng không tiện, tốt nhất hãy dọn vào cung sống cho quen trước nga." Ma Kết cắt lời Thiên Yết.

"Hả? Nhưng ở Vương phủ . . ." Thiên Bình ngạc nhiên, nhanh như vậy đã phải vào cung sao.

"Không tiện đâu, công chúa tạm thời cứ vào cung sống." Ma Kết lại lần nữa cắt lời.

"Huynh sao lại hấp tấp như vậy?" Song Tử oán giận nói, huynh ấy rõ ràng muốn chia rẻ ta và Thiên Bình đây mà.

Thiên Yết tính mở miệng nói điều gì thì . . ."Ái .. ." Thiên Yết hơi nhăn mày lại.

"Hoàng thượng, huynh làm sao vậy?" Song Tử thấy lạ hỏi.

Nhận được ánh mắt ra hiệu của Ma Kết, Thiên Yết điều chỉnh lại cảm xúc của mình, "Khụ! Không có gì, Thiên Bình công chúa tạm thời ở lại Mai Thu viện vậy."

"Vậy, để ta đưa nàng tới đó." Song Tử đề nghị.

"Vâng, phiền Vương gia." Thiên Bình cùng Song Tử đứng dậy hành lễ cáo từ.

"Huynh, vì sao nhéo Trẫm a." Thiên Yết ánh mắt sắc lạnh nói.

"Suýt nữa là đệ phá hư kế hoạch của huynh rồi."

"Kế hoạch gì? Mà còn nữa, Thiên Bình công chúa sẽ gả cho Song Tử đệ, vì cái gì cho nàng ta vào cung sống?" Thiên Yết nhíu mày, thắc mắc hỏi.

"Cái tên Song Tử này, đệ biết tính hắn rồi mà, trăng hoa vô cùng, chúng ta đã lựa chọn kĩ càng mới lọc ra được Thiên Bình công chúa, người thích hợp nhất để thâu tóm tâm hắn nga, nhưng cả hai chỉ mới quen biết, chưa biểu lộ tình cảm rõ ràng đâu. Tạm thử chia cách bằng cách này xem sao đã." Ma Kết liến thoắng nói.

"Huynh suy nghĩ sâu xa quá." Thiên Yết lắc đầu nói.

"Khửa khửa, cứ chờ xem." Ma Kết cười nham nhở, thích thú với kế hoạch của mình nói.  

Chương 22

  Lan Uyển viện.

"Qua kỳ thi tuyễn tú, các tiểu thư đã thể hiện rất tốt năng lực của mình, trở thành người xứng đáng để thành phi tử của Trẫm, nay Trẫm ưu ái sắc phong . . .

Cự Giải đức độ khiêm nhường, sắc nước hương trời, ban chữ Đức, phong làm Đức phi, ban cho Giải Thu cung.

Thùy Dung dung mạo xuất chúng, phong làm Dung phi, ban cho Dung Hạ cung.

Ngọc Hiền hiền lương, tài sắc vẹn toàn, phong làm Hiền phi, ban cho Ngọc Xuân cung.

Liễu Thục phong làm Thục phi, ban cho Liễu Đông cung.

. . . .

Song Ngư tài năng thiên phú, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, phong làm Ngư Mỹ nhân, ban cho Lam Dương viện.

Khâm thử."

Ma Kết một hơi đọc hết tên các tú nữ, "Chúc mừng các nương nương."

Đám tú nữ sau khi nghe sắc phong, mặt mày hớn hở, cười toét cả miệng ra, Song Ngư không nói gì, chỉ lẳng lặng trở về phòng của mình, cơ thể nàng còn chưa khỏe mạnh lại. Ma Kết để ý thấy, liền lách khỏi đám tú nữ, tới phòng nàng.

"Cốc! Cốc!"

Tử Liên ra mở cửa, hơi bất ngờ trước sự xuất hiện của Vương gia "Tham kiến Vương gia."

"Miễn lễ, Song Ngư nương nương đang ở trong sao?"

"Ân, mời Vương gia vào." Tử Liên tránh đường để Ma Kết tiến vào.

Song Ngư uể oải ngồi trên giường, sắc mặt không kém hôm qua là mấy.

"Nương nương, không khỏe sao?" Ma Kết lại gần.

"Vương gia, vì sao lại tới đây?" Song Ngư ngạc nhiên.

"Chỉ là thấy sắc mặt nương nương không được vui nga, thế nào? Có phải là thấy không công bằng?"

"Không có, nô tì sao dám nghĩ vậy, chỉ là thân thể không được khỏe, không thể đứng lâu." Song Ngư đáp.

"Bây giờ tiểu thư đã được sắc phong làm Mỹ nhân, đừng xưng nô tì nữa." Ma Kết nói.

"Mỹ nhân thì sao? Chẳng qua chỉ là một cái tên gọi." Song Ngư mắt xa xăm nói.

"Cô đang bất mãn?" Ma Kết nhíu mày.

"Nô tì nói không chính là không." Song Ngư không kiên nhẫn đáp.

Ma Kết biết tâm tình cô hiện đang như thế nào, không nói thêm nữa, "Vậy, cô hãy mau chóng sắp xếp sang Lam Dương viện ở. Cáo từ."

Ma Kết xoay lưng bước đi.

"Việc sắc phong này rõ ràng là không công bằng mà. Tiểu thư là người xuất sắc nhất nga, vì sao chi được phong Mỹ nhân?" Tử Liên cũng thấy bất mãn vô cùng.

"Xuất sắc nhất thì sẽ được gì? Vốn dĩ đây chỉ là hình thức để che mắt thiên hạ, những ai có gia thế cùng địa vị, hiển nhiên sẽ được phong cao hơn thôi. Chúng ta chỉ là may mắn mới được ở lại trong này. Chẳng biết là phước hay họa." Song Ngư trầm ngâm nói.

"Em đi thu xếp lại đồ đạc, chúng ta phải chuyển sang Lam Dương viện thôi, dù sao mọi thứ bây giờ cũng đã khác."

"Nhớ mang theo tiểu bạch thỏ." Song Ngư nhắm mắt dưỡng thần, thanh âm nhỏ nhẹ nói.

"Ân. Tiểu thư cứ nghỉ ngơi đi." Tử Liên đáp.

--- Ta là Holy ---

"Đức phi nương nương, người đã thu xếp xong chưa?" Một mama mặt cười tưới rói bước vào.

"Đã xong hết rồi." Cự Giải gật đầu.

"Vậy thỉnh nương nương lên kiệu."

"Ừm. Khoan, ta muốn sang bên Song Ngư một lát."

"Thời gian không kịp đâu. Xin mời nương nương." Mama vẫn giữ nét mặt tươi cười nói.

Cự Giải hơi chần chừ, nơi ở của nàng và Song Ngư quá cách xa nhau, sau này muốn gặp cũng thật bất tiện, bị mama hối thúc, Cự Giải đành ngậm ngùi lên kiệu. Kiệu lăn bánh hướng về Giải Thu cung- nơi ở mới của nàng.

Vào đêm nay, Hoàng cung sẽ tổ chức tiệc mừng Hoàng thượng nạp phi. Sẽ chỉ là một yến tiệc đơn giản, không rườm rà. Tuy là Hoàng đế, có thể nạp muôn vạn cung tần mỹ nữ, nhưng cũng như bao người khác – chỉ lấy một chính thê, hay nói cách khác là Hoàng Hậu. Đại lễ thành hôn của Hoàng đế chỉ diễn ra một lần duy nhất.

--- Ta là Holy ---

Phủ Vinh Xuân.

"Phu nhân, bà xem, Tiểu Ngư đã được phong làm Mỹ nhân rồi a." Ngư phụ mừng rỡ, cầm giấy báo chạy vào phòng.

Ngư mẫu đang ngồi cùng Xử Nữ và Bảo Bình nói chuyện phiếm, nghe tin ấy, giật mình đánh rơi chén trà.

"Thật sao, ông nói thật sao?" Ngư mẫu mắt rưng rưng hỏi.

"Là thật a. Bà có thể tự xem."

"Để con." Xử Nữ tiếp lời, cầm lấy tờ thông báo đọc.

"Là thật rồi. Tiểu Ngư đã trở thành phi tử của Hoàng đế." Xử Nữ vui mừng nói.

"Nga. Thật sao? Ngư tỷ thật lợi hại." Bảo Bình mừng rỡ nói.

Ngư mẫu nghe vậy, xúc động rơi nước mắt không ngừng. Nữ nhi của bà, rốt cuộc cũng đã đi lấy chồng rồi.

"Nương, người phải cười chứ, đừng khóc nữa a." Bảo Bình lau nước mắt cho nương.

"Nha đầu ấy, rốt cuộc cũng đã gả đi a. Nhưng là chịu chút ủy khuất, không được như người ta, khua chiên múa trống cho cả huyện biết, chỉ có thể lặng lẳng mà gả đi." Ngư mẫu đau lòng nói.

"Cũng đã gả đi rồi. Bà đừng buồn nữa." Ngư phụ an ủi Ngư mẫu.

Bảo Bình cùng Xử Nữ không nói gì, lặng lẽ dắt nhau rời khỏi phòng, sau khi khép cửa lại, Xử Nữ mới lên tiếng "Tiểu Ngư thật sự đã gả đi rồi sao?"

"Xử tỷ, tỷ buồn sao?" Bảo Bình ngây thơ hỏi.

"Bảo Bảo ngốc, tỷ ruột của muội phải gả đi, không có cơ hội được về nhà, muội không buồn sao?"

"Gả đi là một chuyện tốt, buồn cái gì a." Bảo Bình khó hiểu.

"Muội vẫn còn nhỏ lắm." Xử Nữ xoa đầu Bảo Bảo nói.

"Tỷ với muội chơi trò chơi đi nga." Bảo Bình nói.

"Muội thật là . . . " Xử Nữ bật cười, Bảo Bảo . .. Vẫn còn trẻ con lắm.  

Chương 23 

  Đêm nay, chính là thời khắc quan trọng của các vị nương nương. Bọn họ đua nhau vận xiêm y thật lộng lẫy, thật xinh đẹp, khuôn mặt tô son trát phấn dày cộm, trông rất mất tự nhiên.

Cự Giải một thân áo xanh nhạt, thướt tha, mềm mại, tóc búi lên. Khuôn mặt trang điểm nhẹ, vốn dĩ nàng đã rất xinh đẹp, đôi mắt ôn nhu, cử chỉ hòa nhã, khiến cho bất kỳ nam nhân nào trông thấy đều yêu thích vô cùng.

Nàng tới từ sớm, an vị tại chỗ ngồi của mình. Dung phi, Thục phi, Hiền phi kéo nhau cùng tới, bọn họ ngoài mặt thân thiện nhưng trong lòng thì trái ngược hoàn toàn, trông nụ cười bọn họ giả tạo, nhức mắt vô cùng. Bọn họ tới gần Cự Giải "Đức phi, cô tới thật sớm nga." Dung phi mở đầu.

"Cũng vừa vặn giờ rồi còn gì." Cự Giải không mấy thiện cảm với đám nữ nhân này.

Dung phi vẫn giữ nét mặt tươi cười "Trong cung ai mà không biết cô và Hoàng thượng đều có giao tình khá lâu, mọi người thật ganh tị với cô nha."

"Phải phải, cô xinh đẹp như thế này mà." Thục phi phụ họa.

"Chúng ta cũng đều là phi tử của Hoàng thượng rồi, cũng nên hòa thuận với nhau, cái gì cũng nên chia sẻ công bằng." Hiền phi đệm lời.

"Vậy sao? Cái đó còn tùy thuộc vào mỗi người, sống trong hoàng cung này mà đòi hỏi sự công bằng sao? Các cô có phải là đang ngây thơ quá mức hay không?" Cự Giải giọng điệu không hòa nhã nói.

Dung phi nhíu mày, mắt liếc nhìn Cự Giải, "Hừ! Bọn ta cố ý chào hỏi, mong là sẽ cùng cô kết duyên bạn bè, nhưng nếu thái độ cô như vậy, thì thôi!!!"

Nói rồi, Dung phi xoay người rời khỏi chỗ Cự Giải, tiến về bàn của mình, Thục phi cùng Hiền phi không nói gì, lặng lẳng về chỗ.

Cự Giải thấy bọn họ rời đi, trong lòng nhẹ thở ra "Tốt nhất là không nên kết giao gì với bọn họ. Thật khó ưa! Phải rồi, Thúy Vân, Song Ngư đã tới chưa?"

"Bẩm nương nương, Ngư Mỹ nhân vẫn chưa xuất hiện." Thúy Vân đáp lời.

Cự Giải gật gật, không nói gì thêm.

--- Ta là Holy ---

"Nương nương, sao người không mặc xiêm y giành cho Mỹ nhân?" Tử Liên thắc mắc.

"Quá lòe loẹt, ta không thích. Còn nữa, đừng gọi nương nương, nghe già quá."

"Ách, vậy sao được."

"Ta nói được là được." Song Ngư liếc nhìn Tử Liên.

"Ân. Vậy tiểu thư, thân thể cô mới khỏe lại, đi dự yến tiệc có được hay không a?"

"Không sao, ta hiện tại rất ổn. Với lại, bây giờ mang thân phận khác, không thể có bất kỳ hành vi không cẩn thận được, sẽ bị kẻ khắc lấy ra mà chỉ trỏ, phê phán." Song Ngư khoác lên mình xiêm y màu trắng, ở trên có thêu hoa sen hồng, trông nàng không khác gì tiên tử.

"Ăn mặc đơn điệu quá, sẽ thua kém bọn họ a." Tử Liên nuối tiếc nhìn đống quần áo sặc sỡ.

"Ta mặc cho bọn họ ngắm sao?" Song Ngư không vui nói.

"Hảo hảo, em không nói nữa. Chúng ta đi thôi."

--- Ta là Holy ---

Long Ngâm điện.

"Hoàng thượng ca ca, chúc mừng huynh nga." Nhân Mã nhốn nháo nói.

"Hửm? Chúc mừng cái gì?" Thiên Yết đang thay long bào, nhếch mày hỏi.

"Đệ còn giả ngây, một lúc hốt một đống mỹ nữ về hậu cung, thật có phước nga." Bạch Dương cười gian nói.

"Hừ. Chẳng qua chỉ là nạp phi, không can hệ!!" Thiên Yết lạnh giọng nói.

"Phải rồi! Người ta chỉ nạp có vài trăm cung tần mỹ nữ chứ có bao nhiêu đâu a." Song Tử trêu chọc nói.

"Được rồi! Mọi người tính ở đây đâm chọt nhau tới bao giờ? Sắp bắt đầu tiệc rồi, nên đi thôi." Ma Kết đề nghị.

"Hảo!"

Sáu huynh đệ cùng nhau rời khỏi Long Ngâm điện, trên đường đi ai nấy cười đùa với nhau, riêng Sư Tử chỉ im lặng đi sau cùng. . . Trong lòng mang tâm sự nặng nề.

--- Ta là Holy ---

Song Ngư đã đến chỗ tổ chức yến tiệc, xiêm y trắng thướt tha, đơn giản, nhưng thu hút không ít sự chú ý của người khác. Dung nhan diễm lệ, đôi mày thanh mảnh, mắt phượng thu hút ánh nhìn, mũi cao thanh tú, đôi môi đỏ hồng. Khuôn mặt không trang điểm nhưng vẫn xinh đẹp lạ thường.

"Cự Giải ngồi tít ở kia sao?" Song Ngư tiếc nuối nói.

"Ân, tiểu thư người đừng gọi thẳng tên ra như vậy nha, tiểu thư Cự Giải bây giờ là Đức phi rồi!" Tử Liên thận trọng nhắc nhở.

"Rườm rà vậy sao?" Song Ngư nhíu mày.

"Hoàng thượng giá lâm!!!!!!!!!!!!!" Tiếng nói eo éo của Hỉ công công vang lên, thu hút sự chú ý của nhiều người đang ở đây.

Các phi tần nhanh chóng quỳ xuống hành lễ. Tới khi Thiên Yết cùng năm Vương gia bước vào, tất cả đồng loạt hô:

"Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

"Bình thân hết đi." Thiên Yết ban lệnh, sau đó nhanh chân tới vị trí ngồi của mình.

Song Ngư sau khi nghe giọng nói này, cảm thấy quen quen, nhưng chưa kịp nhìn xem khuôn mặt Hoàng đế dài ngắn, mập béo như thế nào, thì hắn đã về tới chỗ ngồi của mình. Nàng chỉ là một Mỹ nhân nhỏ bé, có tư cách ngồi gần cái người gọi là Hoàng thượng đấy sao? Nhưng nàng vẫn thắc mắc không thôi, rốt cuộc là giọng nói của ai?

Sau khi an tọa, Thiên Yết mới ra lệnh "Có thể bắt đầu!" Hắn thật là kẻ kiệm lời a.

"Hoàng thượng! Thiếp xin được hiến vũ" Dung phi giọng nói nhão nhẹt nói.

*Hiến vũ: Múa cho hắn xem ế

"Hoàng thượng! Vậy để thiếp đệm đàn cho Dung phi." Thục phi cũng bon chen nói.

Thiên Yết không thèm lên tiếng, chỉ phất tay cho phép, mắt không thèm liếc nhìn bọn họ.

Dung phi và Thục phi hơi bất mãn vì không được Hoàng thượng chú ý, nhưng chỉ có thể im lặng, không dám hó hé nửa lời. Thục phi nhận đàn từ cung nữ đem tới, Dung phi ra giữa để chuẩn bị múa.

Tiếng đàn của Thục phi rất hay, truyền cảm, êm dịu, ngân vang. Dung phi dáng người thướt tha, yểu điệu, từng động tác múa đều hoa mỹ, quyến rũ.

"Đây là ai?" Nhân Mã lên tiếng hỏi.

"Là Dung phi, cha là kẻ có thế lực lớn trong triều." Ma Kết đáp.

"Hừ, điệu múa không bằng các kĩ nữ ở Lạc Hồng Lâu a." Song Tử nhàm chán nói.

"Tiếng đàn của Thục phi không bằng Song Ngư a." Ma Kết bất giác nói.

"Huynh vừa nói gì?" Thiên Yết chợt nghe thấy, nhưng không chắc chắn nên hỏi lại.

"Nga, Song Ngư là tên nữ nhân hôm bữa huynh nói đấy sao?" Nhân Mã nhớ ra nói.

"Kết đệ, phải chăng là ý chung nhân trong lòng đệ" Bạch Dương cười gian nói.

"Kết huynh, rốt cuộc huynh cũng xứng đáng với danh nghĩa của một đại trượng phu rồi a." Song Tử xúc động nói.

"Người trong lòng sao? Gì chứ? Nàng ta sao phải là ý chung nhân của Ma Kết huynh chứ?" Thiên Yết nhíu mày, suy nghĩ lung tung.

"Thiên Yết, đệ quen nữ nhân đó sao?" Sư Tử nhận ra được biểu cảm của Thiên Yết, ngay lập tức tò mò, Thiên Yết rất ít khi để lộ cảm xúc của mình ra ngoài.

"Không có, sao lại quen chứ." Thiên Yết bối rối nói.

"Sao mà không quen được, nàng ta chẳng phải là phi tử của đệ sao?" Ma Kết thản nhiên nói.

"CÁI GÌ????" Thiên Yết ngạc nhiên.

"Ây da, Hoàng thượng ca ca, huynh đừng nói ngay cả phi tử của mình huynh cũng không biết nha." Nhân Mã nói.

"Xem cái khuôn mặt ngẩn tò te như vậy là đủ biết rồi." Song Tử lắc đầu nói.

"Yết đệ, huynh không ngờ đệ đó nha." Bạch Dương tiếp lời.

"Cũng phải thôi, đệ ấy có thèm xem danh sách các phi tử đâu" Ma Kết đệm thêm.

"Trẫm . . . trẫm . . Chẳng qua Trẫm bận lo quốc sự, sao có thời gian chứ" Thiên Yết hơi xấu hổ nói, nàng là phi tử của ta sao? Phải không đây/?

Cả đám được dịp, tiếp tục trêu chọc Thiên Yết. Sư Tử không nói gì, hắn nhận ra được, nữ nhân Song Ngư đó có ảnh hưởng lớn tới Thiên Yết, nhưng như vậy không được, còn Giải nhi thì sao? Không thể, nữ nhân đó không được phép giành lấy những gì của Giải nhi!!! KHÔNG THỂ!!!!!!!!!!!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro