Chương 24+25+26+27+28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 24

Kết thúc yến tiệc, đám phi tần hơi thất vọng trong lòng vì không được Hoàng thượng để mắt tới, nhưng bọn họ vẫn nuôi hi vọng, vì đêm nay Hoàng thượng sẽ thị tẩm một phi tần, ai trong số họ sẽ là người may mắn ấy?

*thị tẩm: đại khái là kiểu như Động phòng

Song Ngư rảo bước về viện của mình, tâm tình phức tạp, giọng nói đó quả thật rất quen a.

"Tử Liên, em về viện trước đi, ta muốn đi dạo một lát."

"Vậy, tiểu thư nhớ về sớm nha." Tử Liên gật đầu.

Song Ngư cũng chẳng biết nên đi đâu, đành bước về phía Ngự hoa viên, nơi này có lẽ là nơi nàng cảm thấy quen thuộc nhất.

"Hoàng thượng ca ca, Mã đệ về phủ nga." Nhân Mã nói.

"Ta cũng về Sơn trang đây."

"Đệ hảo hảo chiếu cố các phi tần nha." Ma Kết tinh ranh.

"Không biết có kiêm hết được đám phi tần đó không a." Song Tử nói.

"Được rồi, các người về đi." Thiên Yết không kiên nhẫn nói, bọn họ chọc trẫm suốt cả buổi tiệc bộ không đã sao.

"Chưa gì đã đuổi bọn ta rồi sao?" Bạch Dương hỏi.

"Aizzz, mọi người không thích về, vậy cứ ở lại trong cung đi." Thiên Yết nói, phất áo rời đi.

Thiên Yết bước chậm trên đường hồi điện, bỗng nhiên đôi chân hắn lại tự ý rẽ vào Ngự hoa viên.

"Hoàng thượng, người không về Long Ngâm điện sao?" Hỉ công công tò mò hỏi.

"Đi dạo một chút vậy."

Vừa vào giữa ngự hoa viên, đã thấy bóng dáng quen thuộc.

"Là nàng ta sao?" Thiên Yết nói, nàng vận y phục trắng tinh, đứng bên bờ hồ, khuôn mặt mông lung suy nghĩ, ánh mắt xa xăm, như đang tìm kiếm thứ gì trên bầu trời . . .Ánh trăng mờ nhạt, soi lên khuôn mặt diễm lệ của nàng. Bất giác hắn nhận ra, "Nàng thật đẹp."

Hỉ công công cũng nhìn thấy người, định lên tiếng hô câu khẩu hiệu quen thuộc, chưa kịp cất lời đã bị Thiên Yết lạnh giọng "Ngươi mà nói ra tiếng nào, Trẫm liền thanh toán cái lưỡi ngươi cho cẩu xơi."

Hỉ công công mặt tái nghét, không dám hó hé nửa lời.

"Cởi áo ngoài ra." Thiên Yết không đầu không đuôi nói.

"Hả? Dạ . . ??"

"Mau cởi ra." Thiên Yết tức giận nói.

Hỉ công công lật đật cởi áo ngoài ra, Thiên Yết cũng cởi long bào, vứt cho Hỉ công công, sau đó hắn lấy áo ngoài của Hỉ công công khoác lên người.

Hỉ công công tròn mắt nhìn hành động của Hoàng thượng đáng kính.

"Cầm về Long Ngâm điện đi, lát nữa Trẫm sẽ về." Thiên Yết tỉnh bơ ra lệnh.

"Dạ . ." Hỉ công công không ý kiến gì nhiều, cứ theo lời Thiên Yết mà làm.

Sau khi chờ Hỉ công công rời đi, hắn mới quay lại nhìn nữ nhân kia. Sửa xoạn lại quần áo, hắn mới tiến gần đến nàng.

"Song Ngư, lại là ngươi sao?" Thiên Yết giả vờ bất ngờ lên tiếng.

Song Ngư nghe người gọi tên mình, quay đầu lại nhìn xem đó là ai. Sau khi xác định đối phương, Song Ngư bĩu môi nói "Không là ta chẳng lẽ ma."

"Nga, cũng phải, ngươi toàn thân trắng toát như thế này mà."

"Người muốn gì." Song Ngư liếc mắt, "Ay da, ngươi là thái giám sao?" Chợt nhận ra quần áo của Thiên Yết, Song Ngư cười gian nói.

"Ai là thái giám chứ." Thiên Yết bất mãn, hắn còn chưa muốn cho nàng biết sự thật.

"Ngươi không phải xấu hổ, ta sẽ không trêu chọc ngươi đâu." Song Ngư che miệng cười.

"Hừ." Thiên Yết hừ lạnh.

"Ấy, sao ngươi mặc quần màu vàng, như vậy không hay đâu."

*P/s: Y phục Hoàng đế ngoài cái long bào được thêu rồng, còn có quần và giày cũng đều màu vàng.

"Vì ta được Hoàng thượng ưu ái, nên ban tặng quần này."

"Vậy sao?" Song Ngư gật gật đầu. "Phải rồi, ban nãy trong yến tiệc, giọng nói của Hoàng thượng thật giống với giọng của ngươi."

"Không là giọng của ta chứ của ai." Thiên Yết nghĩ thầm. "Ha ha, ngươi lầm rồi a." Sau đó cười nói.

"Cũng phải, ngươi là thái giám a. Sao có thể là Hoàng thượng." Song Ngư gật gù.

Thiên Yết bất mãn vô cùng khi nàng cứ nhắc đi nhắc lại từ thái giám, hắn là bất đắc dĩ mới phải mặc áo của Hỉ công công thôi.

Song Ngư không nói gì, yên lặng ngắm trăng.

Nhìn được nàng rõ ràng có tâm sự, hắn lên tiếng hỏi "Ngươi có tâm sự gì sao?"

"Ngươi biết không . . . hôm nay ta đã trở thành phi tử của Hoàng đế . . ."

"Thì sao đâu? Như thế rất tốt."

"Tốt cái đầu ngươi ý." Song Ngư liếc nhìn kẻ bên cạnh nàng.

"Ngươi không thích làm phi tử của Hoàng đế sao?"

"Làm phi tử của Hoàng đế có lẽ là điều mà bao nữ nhân ao ước, nhưng ta thì không."

"Vì sao?" Thiên Yết khó chịu vì câu trả lời của nàng, nhưng kiềm nén hỏi tiếp.

"Bậc đế vương đều là kẻ bạc tình. Ta thà lấy một dân thường, nhưng hắn sẽ chỉ là trượng phu của một mình ta, không như Hoàng đế, có muôn vàn cung tần mỹ nữ, hắn liệu để ta trong mắt sao?" Song Ngư than thở nói.

Thiên Yết không nói gì, rơi vào trầm lặng.

"Ta từ nhỏ, luôn mơ ước, một ngày nào đó, một nửa của ta xuất hiện, chúng ta sẽ tổ chức một hôn lễ thật tưng bừng, náo nhiệt, hắn sẽ là của riêng mình ta không chia sẻ cho ai hết." Song Ngư mơ màng nói, khóe miệng cong thành một đường, nàng đang đắm chìm trong suy nghĩ, quên mất kẻ đang đứng cạnh nàng.

*Trượng phu = Tướng công = Chồng.

Thiên Yết lẳng lặng nhìn nàng, cất tiếng nói "Đâu phải bậc đế Vương nào cũng như nhau."

"Ha ha, ngươi không cần nói đỡ cho Hoàng thượng của ngươi đâu." Song Ngư cười đáp.

"Ta khẳng định với ngươi." Thiên Yết thần sắc nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt nàng nói.

Song Ngư hơi giật mình vì cái nhìn ấy, cười gượng "Dù là vậy thì sao? Hắn không phải là của một mình ta."

Thiên Yết không nói nữa, nhưng thầm tự hứa trong lòng. Một lúc nào đó, khi giang sơn thu về tay trẫm, trẫm sẽ đem mọi thứ tốt đẹp nhất hết thảy tặng cho nàng. . . Khi đó, hậu cung này sẽ chỉ có mình nàng, với trẫm, như vậy là đủ.

Hai người rơi vào suy nghĩ của riêng mình, lặng lẽ đứng ngắm nhìn trăng trên cao. Tết trung thu, sắp đến rồi a.

Sơn trang.

Sư Tử đang nằm trên mái nhà, mắt nhìn trăng xa xôi. Hình ảnh người con gái ấy lại hiện ra.

"Giải nhi, nàng rốt cuộc cũng được như ý nguyện." Sư Tử đau lòng nói.

"Nàng nhất định phải hạnh phúc có biết hay không? Bất kỳ ai làm tổn thương nàng, ta nhất định sẽ không bỏ qua." Ánh mắt Sư Tử bỗng dưng trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.

Đám phi tần cứ tưởng rằng Hoàng thượng sẽ triệu một phi tần thị tẩm, nhưng chờ mòn mỏi cũng không thấy có thông báo gì. Đã khuya như vậy, có lẽ nên đi nghỉ thôi, Hoàng thượng đêm nay sẽ không tới a.

"Nương nương, Hoàng thượng có lẽ đã đi nghỉ rồi. Đừng chờ nữa a." Thúy Vân nói.

"Em cứ đi nghỉ trước đi." Cự Giải nói.

"Nương nương . . .. "

"Được rồi mà, ta sẽ sớm đi nghỉ. Em không cần lo lắng"

"Ân." Thúy Vân lui ra khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Nàng không phải đợi Thiên Yết, chỉ là nàng đang rất hạnh phúc tới mức không ngủ được, trở thành phi tử của Thiên Yết, chính là mong ước cả đời của nàng. Nàng biết Thiên Yết hôm nay nhất định rất mệt mỏi, sẽ không tới, nàng hiểu điều đó. Nàng lúc nào cũng là người biết nhìn xa trông rộng, nhưng đôi khi . . . lại quá mù quáng vì tình?

Chương 25

  Phủ Lục Vương gia.

Nhân Mã vẫn thường thức dậy từ sớm, hắn là một Vương gia nhưng chẳng qua chỉ là cái chức vị. Vì tuổi còn nhỏ, các huynh lớn không để cho hắn tham gia quốc sự, hắn trở thành một kẻ cả ngày ăn không ngồi rồi, thích dạo chơi đó đây, nhưng sâu trong tâm hồn hắn, vẫn khao khát được làm nên việc lớn a.

"Chán quá chán quá..." Nhân Mã nằm vắt vẻo trên cái võng giữa sân, đung đưa qua lại.

"Vương gia, hay chúng ta chơi trò gì nha." Gia đinh thân cận của Nhân Mã nói.

"Không thích, chơi hoài chán rồi." Nhân Mã nhàm chán nói. Chợt lại nhớ ra điều gì, hai mắt hắn sáng hẳn lên. "A Phước, ta ra ngoài phủ một chuyến, ngươi ở nhà ngoan nha." Sau đó Nhân Mã lập tức bật dậy, chạy vào chuồng ngựa của phủ lấy ra con tuấn mã hắn yêu thích nhất.

--- Ta là Holy ---

Phủ Khánh Vinh.

Kim Ngưu nằm ườn trên giường đã mấy ngày nay, ăn uống hay làm gì cũng đều ở trên giường.

"Ngưu nhi, con dạo này sao vậy?" Ngưu mẫu bước vào phòng, lắc đầu nhìn Kim Ngưu.

Kim Ngưu giận dỗi, không thèm đáp lời.

"Con giận gì ta hay sao nha." Ngưu mẫu lại gần, ngồi bên mép giường.

"Không thèm." Kim Ngưu bĩu môi.

"Có phải vì chuyện của Bạch Dương Vương gia?"

"Ơ . . . con . . . làm gì có chuyện đó chứ." Kim Ngưu mặt ửng đỏ nói.

"Nha đầu này, còn dám giấu ta sao? Nói mau, con có thích Đại Vương gia hay không?"

". . . "

"Không trả lời tức là có thích sao?" Ngưu mẫu cưỡi gian nói.

Kim Ngưu mặt đã đỏ nay còn đỏ thêm, "Nương đừng chọc con nữa a."

"Ngươi cũng thật là, thích thì cứ nói là thích, việc gì phải như vậy"

"Phận nữ nhi sao có thể tùy hứng mà nói thích là thích được a. Thật mất giá trị của con nga." Kim Ngưu lý sự nói.

"Ái . . . " Ngưu mẫu tức giận, cốc đầu Kim Ngưu "Vương gia đã có ý hỏi cưới con, không phải sao?"

"Đấy là nếu con không có ai lấy, chứ hắn đâu có nói là thích con đâu."

"Con thật là lắm chuyện nha."

"Con không biết, không biết . . . trừ khi hắn nói thích con, bằng không . .. " Kim Ngưu phụng phịu nói.

"Bằng không thì thế nào?"

"Bằng không con ở vậy luôn với cha và nương."

'Thật thua con luôn." Ngưu mẫu lắc đầu nhìn nữ nhi của mình.

--- Ta là Holy ---

Sơn trang.

Tại sảnh tiếp khách.

"Mới sáng huynh đã có nhã hứng lên đây sao?" Sư Tử mặt còn buồn ngủ ra tiếp.

"Sao đệ giờ mới dậy, ta lên đây từ một canh giờ trước rồi." Bạch Dương nhíu mày nói.

"Hôm nay không đi gặp tình yêu của lòng huynh sao?" Sư Tử tới gần, ngồi xuống bên cạnh Bạch Dương.

"Hừ, có ý tốt, thú nàng ta, vậy mà nàng ta còn kiêu ngạo, nhất quyết không chịu. Đệ xem, ta có thua kém bất kỳ nam nhân nào đâu nga."

"Nha? Huynh tính cưới vợ sao?" Sư Tử ngạc nhiên.

"Giờ thì ta không thèm."

"Chậc chậc . .. bày đặt giận dỗi nữa." Sư Tử cười nham hiểm.

"Đừng chọc huynh, huynh hiện tại thật khó chịu trong lòng." Bạch Dương thở dài nói.

"Mà huynh không tính về biên cương sao?"

"Thiên Yết có nói qua, ta tạm không cần phải ra biên cương trấn ải nữa, cứ ở đây nghỉ ngơi dài hạn, chừng nào có chiến sự thì đi thôi. Nhưng ở đây mãi cũng thật nhàm chán." Bạch Dương chống cằm, than thở.

"Vì sao nhàm chán a."

"Chính là rãnh rỗi quá không có việc gì làm"

"Vậy huynh đệ chúng ta tỷ thí một phen xem sao." Sư Tử đề nghị.

"Ý kiến hay." Bạch Dương tinh thần phấn chấn, đồng ý ngay.

Hoàng cung.

Song Tử dậy từ rất sớm, lập tức vào cung gặp người đẹp trong lòng hắn. Bước đi trên con đường tới Mai Thu viện, thỉnh thoảng lại xuất hiện vài cung nữ cố ý tình cờ đi ngang để được liếc mắt đưa tình với Song Tử. Song Tử đào hoa, gặp ai cũng đáp lại nụ cười thật tươi, khiến bao nhiêu cung nữ ôm mộng si tình.

"Lục Nhi, Thiên Bình công chúa đã dậy hay chưa?"

"Bẩm Vương gia, đã dậy rồi a." Lục Nhi hành lễ nói.

"Vậy ngươi giúp ta thông báo với nàng là ta đến thăm."

"Ân." Lục Nhi đáp lời sau đó bước vào trong phòng, một lát sau đi ra "Mời Vương gia."

Song Tử tươi cười bước vào đã thấy Thiên Bình đang ngồi trước bàn trang điểm chải tóc.

Thiên Bình đặt lược xuống, đứng dậy xoay người ngồi vào bàn, rót trà cho Song Tử.

"Nàng dậy thật sớm." Song Tử tươi cười.

"Vương gia cũng vậy." Thiên Bình đáp, mắt không nhìn thẳng Song Tử, cứ như là đang trốn tránh điều gì.

"Nàng sao vậy, không khỏe sao?" Song Tử quan tâm hỏi.

"Không có."

".. . . "

"Phải rồi, cây trâm ta tặng nào đâu. Sao không cài?"

"À, cái đó không hợp với ta."

"Sao lần trước nàng nói . . ."

"Song Tử Vương gia, thỉnh Vương gia hãy giữ khoảng cách, ta là đến đây để hòa thân, không thể có quan hệ thân mật với Vương gia được, mời Vương gia đi cho." Thiên Bình sau mấy lần băn khoăn, rốt cuộc cũng đề nghị tiễn khách.

Song Tử nhìn nữ nhân trước mặt, không tin vào mắt mình, nàng ta bình thường đâu như vậy, không phải trước đây rất vui vẻ khi gặp hắn sao?

"Vậy, không làm phiền công chúa." Song Tử nói, giọng man mác buồn.

Sau khi Song Tử rời đi, Lục Nhi mới bước vào phòng.

"Công chúa, người làm vậy có quá nhẫn tâm không?"

"Ta cũng là bất đắc dĩ, dù sao tương lai cũng gả cho Hoàng thượng, nếu cứ qua lại với Vương gia như vậy, e người ta sẽ đàm tiếu, sẽ buông lời thị phi a." Thiên Bình than thở nói.

Lục Nhi gật gật đầu "Công chúa, nô tì đi chuẩn bị bữa sáng cho người."

Thiên Bình không buồn đáp, chỉ gật đầu đồng ý. Sau khi Lục Nhi khép cửa lại. Thiên Bình đứng dậy, tới gần bàn trang điểm, cầm lấy một cái hộp khỗ điêu khắc tinh xảo mở ra, bên trong là cây trâm mà Song Tử tặng lần trước, nàng rất thích cây trâm này, cũng như thích kẻ tặng cây trâm. . .

"Thiên Bình ơi Thiên Bình . . . ngươi cũng có lúc vì tình mà buồn bã không thèm làm đẹp hay sao a~?"

Nhân Mã cưỡi con tuấn mã chạy thẳng tới Vinh Xuân phủ. Lão quản gia ra tiếp hắn, không cần nói nhiều trực tiếp đưa hắn tới phòng của Bảo Bình.

"Bảo Bảo . . . " Nhân Mã khuôn mặt đậm ý cười mở tung cánh cửa ra.

Bảo Bình giật mình, đánh rơi lọ thuốc trong tay "Choang", thuốc nước bên trong đổ ra ngoài hết, Bảo Bình mặt tái đi vì tức giận . ..

"Cô hồn nhà ngươi . . . tới lúc nào không tới, lại tới ngay lúc này, ngươi mau đền lọ thuốc ấy cho taaaaaaaaaaaaaaaaaaa." Bảo Bình rống giận nói.

"Này uy . . . ta. . . ta đâu có cố ý, tại ngươi cầm không chắc, sao lại đổ thừa ta nga."

"Ngươi câm miệng, không tại ngươi thì tại ai hả? Hả? Hả?" Bảo Bình liếc mắt nhìn tên ôn thần phá hoại thành quả của nàng.

"Ta . . . ta . ."

"Hừ, hôm nay không rãnh chơi với ngươi, cút về đi."

"Ngươi không rãnh, vậy Xử Nữ tỷ rãnh a."

"Này . . .không được, Xử tỷ khoảng giờ này chỉ chuyên tâm đọc sách, không được làm phiền đâu." Bảo Bình cảnh cáo.

Dứt lời, mặc kệ người bên cạnh, Bảo Bình đeo cái giỏ lên vai, sau đó rời đi.

"Bảo Bảo, ngươi đi đâu?" Nhân Mã chạy theo hỏi.

"Ngươi nói nhiều quá, cút về đi."

"Ngươi không nói, ta không về."

"Hừ . . .đi hái thuốc, được chưa?? Giờ thì cút đi." Bảo Bình giọng hậm hực nói, nhờ hắn mà đi tong lọ thuốc, bây giờ phải đi hái lá thuốc về chế lại, thật là mệt nhọc.

"Ta đi với ngươi."

"Di? Không phải ngươi bảo sẽ về sao?"

"Ta bảo sẽ về khi nào?" Nhân Mã giả lơ nói.

"Ngươi . .. tùy ngươi!!!" Bảo Bình không muốn phí hơi sức với hắn, nhanh chân hướng về phía núi mà đi.

Chương 26

  Cả hai đã lên tới núi, Bảo Bình mồ hôi nhễ nhại, Nhân Mã thì mặt tươi roi rói, người không có một tí mồ hôi nào.

"Quái . . . hắn ăn gì mà khỏe thế nhỉ?" Bảo Bình thắc mắc. Nhưng sau khi đã thấy được thảo dược nàng muốn kiếm, lập tức chạy đến, tháo giỏ trên vai xuống, hai tay nhanh nhẹn hái thảo dược. Nhân Mã cũng ngồi xuống, giúp nàng một tay.

"Ngươi ngày nào cũng lên đây hái thảo dược sao?"

"Không có, cần thì đi thôi. Ở đây cũng không có nhiều, ở những ngọn núi phía Tây thì khá khẩm hơn, thậm chí nếu may mắn có thể gặp được thảo dược quý hiếm, tiếc là ta không có điều kiện tới đó." Bảo Bình vừa hái vừa trả lời.

"Đi một mình không sợ sao?"

"Sợ gì mà sợ, bình thường có làm sao đâu. Ngươi nói nhiều quá, mau hái lẹ đi."

Hai người nhanh tay hái đầy giỏ, sau đó lập tức xuống núi. Bỗng . . . từ đâu xuất hiện khá nhiều tên mặt mũi bặm trợn, tay cầm kiếm to, thoạt nhìn có thể nhận ra đó là . . .

"Sơn tặc!!!!' Bảo Bình hốt hoảng.

"Lạ thật, đáng lẽ phải cướp vào tầm tối tối chứ nhỉ? Ban ngày ban mặt mà hổ báo vậy?" Nhân Mã nhíu mày.

"Đường này là do ta trồng, cây này là do ta mở, muốn bình an rời khỏi đây thì mau nộp lộ phí." Tên đầu sỏ to tiếng.

. . . .

Không gian rơi vào khoảng lặng . . . .

"Này Mã Mã, theo ta nhớ thì là . . . Đường này là do ta mở, cây này là do ta trồng mới đúng nha." Bảo Bình vuốt cằm suy nghĩ.

"Đúng là như vậy a." Nhân Mã gật gù.

Hai người đưa mắt nhìn tên đầu sỏ. . .

"MUAHAHAHAHAHA" Cả hai bò lăn ra đất mà cười . . ."Cái tên sơn tặc này thật là thiếu học nha nha." Bảo Bình vừa cười vừa nói.

"Phải a. Ngu không chịu được." Nhân Mã đệm theo.

Tên đầu sỏ mặt tái đi.

"Trại chủ, bọn nó nói đúng a." Một tên tiểu sơn tặc nói nhỏ.

Tên đầu sỏ nhất thời xấu hổ. "Các ngươi im hết cho ta, ai cho các ngươi cười hả?"

"Im cái đầu ngươi. Ha ha ha" Bảo Bình quên mất tình trạng đang nguy hiểm của mình, buộc miệng nói.

Tên đầu sỏ tức giận, rống lên "Anh em đâu, xông lên!!!!!!!!"

Đám tiểu sơn tặc tay cầm kiếm xông vào hai người.

Bảo Bình hoảng sợ, nhận ra sự nguy hiểm đang ồ ạt xông tới, tim đập thình thịch. "Kì này không xong rồi."

Một tên tiểu sơn tặc vung kiếm hướng về phía Bảo Bình đánh tới. Bảo Bình sợ hãi, nhắm chặt mắt chờ lãnh nhát kiếm chí mạng.

.. . .

"Ơ . . . sao không đau nhỉ?" Bảo Bình cảm thấy lạ, mở mắt ra thì thấy bóng dáng của Nhân Mã đang đưa lưng về phía mình trông hắn lúc này thật giống "Anh hùng cứu mỹ nhân" a.

"Hừ!! Các ngươi chết chắc rồi!!" Nhân Mã loại đi nét tinh nghịch, khuôn mặt tươi cười hằng ngày, thay vào đó là khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt sắc bén.

Lập tức, đám tiểu sơn tặc có chút run sợ, không dám ra tay. Tới khi tên đầu sỏ lên tiếng "Còn không mau tấn công." Bọn chúng mới định thần lại và xông lên.

Nhân Mã thân thủ nhanh nhẹn, bảo hộ Bảo Bình ở phía sau, tay không đối đầu với đám sơn tặc ước chừng hơn mười người. Hắn xông vào giữa đám sơn tặc, thi triển khinh công để né đòn, một cước đá văng bọn chúng.

Bảo Bình đứng ở xa, nhìn Nhân Mã đang giữa vòng vây, hắn lúc này anh dũng, khí thế bất phàm. Một mình hạ được cả bọn chúng, mà không hề hạ sát tên nào, chỉ làm bọn họ bị thương nặng, không gãy tay cũng gãy chân. Chăm chú nhìn vào khuôn mặt đang tập trung cao độ kia, "Hắn thật ra cũng là một mỹ nam nhỉ"

Đám tiểu sơn tặc ngã rạp, nằm lăn quay ra đất, Nhân Mã mắt liếc về phía tên đầu sỏ, "Thế nào? Có muốn thử không?"

"Anh em . . .rút !!!" Tên đầu sỏ hoảng loạn, ra lệnh cho đồng bọn sau đó lo chạy thoát thân trước, đám tiểu sơn tặc cũng lò mò gượng dậy, chạy theo sau.

"Ngươi có sao không?" Nhân Mã tới gần Bảo Bình, cười nói.

"Hả? Không sao, không sao." Bảo Bình đỏ mặt nói.

"Ngươi sao vậy? Sao mặt đỏ bừng như vậy?"

"Không có, ngươi tránh ra, phải về thôi, Xử tỷ sẽ lo" Bảo Bình luống cuống nói.

"Ừ. . . thì về."

Trên đường về, lâu lâu Bảo Bình lại liếc nhìn tiểu mỹ nam ở bên cạnh, bất giác mặt lại đỏ thêm. . .

Hoàng cung.

Tại Chính điện.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, thỉnh người hãy mau chóng lập Hậu, Hậu cung cần có người quản lý." Một tên quan nói.

"Thần tán thành với ý kiến của Ngọc Đại nhân.

Đám quan khác cũng phụ họa theo, phút chốc phía dưới ồn ào tiếng xôn xao.

"Im lặng." Thiên Yết ngồi trên ngai vàng, mình khoác long bào, lạnh giọng ra lệnh.

Đám quan lập tức câm miệng, bên dưới không còn chút tiếng động nào.

"Về việc lập Hậu, Trẫm sẽ tự suy xét và quyết định ai là người phù hợp. Nếu không có việc gì khởi tấu, vậy bãi triều."

"Hoàng thượng . .. ." Một tên quan lên tiếng.

Thiên Yết không thèm để vào tai, đứng dậy phất áo rời khỏi chính điện. Hỉ công công hô một tiếng "Bãi triều!!!" sau đó lật đật chạy theo Thiên Yết.

Thiên Yết nhàn nhã dạo khắp Hoàng cung. Hỉ công công không nhịn được hỏi "Hoàng thượng không về Long Ngâm điện phê duyệt tấu chương hay sao?"

"Bỏ đó đi, từ từ làm."

Hỉ công công dạ một tiếng, rồi lại yên lặng đi theo sau Thiên Yết.

"Ngươi có biết Ngư Mỹ nhân ở đâu không?"

"Hả? Ngư Mỹ nhân? Hình như là Lam Dương viện." Hỉ công công suy nghĩ nói "Ấy, có phải là người tên Song Ngư lần trước Hoàng thượng muốn tìm không?"

Thiên Yết liếc mắt nhìn Hỉ công công, Hỉ công công biết mình vừa rồi quá vô lễ, liền cúi người nói "Nô tài có tội."

"Từ nay nên biết cách xưng hô trên dưới một chút."

"Dạ" Hỉ công công đáp, vị Ngư Mỹ nhân ấy, xem ra được Hoàng thượng để ý rồi.

Thiên Yết quay trở về Long Ngâm điện, thay long bào ra, khoác lên mình bộ thường phục "Hỉ công công, ngươi ở đây, trẫm đi dạo một lát."

Dặn dò xong, Thiên Yết dùng khinh công tới Lam Dương điện.

"Chán quá, chán quá, chán quá . . . ." Song Ngư nằm trên giường, lăn qua lăn lại.

"Tiểu thư, người đã than đi than lại câu này mấy lần rồi đó nha." Tử Liên chống cằm nhìn tiểu thư của mình đang lăn điên dại trên giường.

"Song Ngư!!!!" Thiên Yết tự nhiên như nơi ở của mình, mở tung cửa ra.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Thiên Yết khóe miệng giật giật "Song Ngư!!! Ngươi phát điên rồi sao????"

Song Ngư đình chỉ lăn lăn, nhìn kẻ dám phát ngôn tầm bậy về nàng "Điên cái đầu nhà ngươi!!!!"

Thiên Yết sán lại gần giường, không thèm để ý Tử Liên đang ngồi gần đó "Làm gì có người điên nào biết mình bị điên bao giờ. Để ta mời thái y đến khám."

"Ai da...." Song Ngư tức giận, cốc vào đầu Thiên Yết "Ta đâu có điên, đồ vu khống!!!!"

Thiên Yết ôm đầu, oán giận "Ta có lòng tốt, ngươi còn dùng vũ lực với ta???"

"Ta thèm!!!" Song Ngư bất mãn.

"Ngươi là ai? Sao dám xông vào phòng của nương nương???" Tử Liên lên tiếng.

"Không tới lượt ngươi hỏi." Thiên Yết lạnh giọng, liếc nhìn Tử Liên. Tử Liên ngay lập tức im bặt.

"Em đừng lo, hắn chỉ là một tên thái giám, không nguy hại gì đâu." Song Ngư nói.

Tử Liên hơi sửng sốt, mỹ nam trước mặt, anh tuấn như vầy mà là thái giám sao????? Uổng ghê nha.

"Ta không phải."

"Ngươi đừng mắc cỡ a" Song Ngư cười gian.

"Ngươi . . . " Thiên Yết tức giận, thật ủy khuất mà, đường đường là vua một nước, lại bị phi tử của mình gọi là thái giám.

"Ngươi tới đây là gì nha." Song Ngư hỏi, đứng dậy tới bàn ngồi.

Thiên Yết cũng ngồi xuống "Qua ngó xem ngươi sắp chết rục xương ở đây hay chưa."

Song Ngư liếc Thiên Yết "Tử Liên, tiễn khách a."

"Ấy, có ý tốt tới thăm, ngươi lại đuổi khách sao?"

"Ta đâu có đuổi, ta tiễn mà." Song Ngư nói.

"Hừ!!! Không cần tiễn, ta đi!!" Thiên Yết nói. "Lần sau lại tới thăm ngươi!!" Bỏ lại một câu nói, bóng dáng hắn đã sớm biến mất.

"Đẹp trai như vậy mà là thái giám sao?" Tử Liên tiếc nuối nói.

"Em đó, đừng thấy vẻ bề ngoài hắn thì mê nha."

"Biết biết!!"  

Chương 27

  Quay trở lại với Bảo Bình và Nhân Mã. Cả hai đang thong dong xuống núi, Nhân Mã miệng huýt sáo đi trước, Bảo Bình vai mang giỏ, lạch bạch theo sau, mồ hôi thấm đầy mặt, chốc chốc Bảo Bình lại đưa tay lau mồ hôi.

"Cái tên ngựa này, sao đi nhanh vậy?"

"Ái ..."

Nhân Mã nghe thấy, quay đầu lại xem có chuyện gì, thì thấy Bảo Bình đang nằm dài dưới đất.

"Ngươi mệt sao? Muốn dừng chân à?"

"Dừng chân gì ở đây, ta bị ngã, không thấy sao hả?" Bảo Bình ngẩng mặt lên quát.

"Thật là, sao hậu đậu vậy." Nhân Mã tiến tới, đỡ Bảo Bình dậy.

"Ui da."

"Làm sao vậy?"

"Hình như bị trặc chân rồi." Bảo Bình xoa xoa cổ chân nói.

Nhân Mã đỡ Bảo Bình ngồi xuống, cầm lấy chân nàng.

"Ngươi tính làm gì?" Bảo Bình nhíu mày.

"Di! Có rồng bay trên trời kìa." Nhân Mã chỉ lên bầu trời, Bảo Bình theo hướng tay của hắn nhìn theo. Nhân Mã thừa cơ, bẻ lại khớp xương cho Bảo Bình.

"Rắc!!"

"Á ..................." Bảo Bình nước mũi nước mắt tèm lem, thống khổ kêu lên.

"Ngươi muốn hại chết ta sao hả??????"

"Hết đau chưa?"

Bảo Bình cử động bàn chân, "Đỡ hơn rồi. Nhưng làm sao xuống núi bây giờ."

"Leo lên." Nhân Mã cúi người ngồi xuống.

Bảo Bình sững người . . .Bảo ta leo lên lưng hắn sao, không có được đâu nha, Xử tỷ nói nam nữ thụ thụ bất thân nha.

"Mau leo lên." Nhân Mã nhíu mày ra lệnh. "Hay cô muốn ta bế???"

"Không, để ta leo lên." Bảo Bình gượng dậy, trèo lên lưng Nhân Mã.

Dù vác thêm một người trên lưng, nhưng xem ra Nhân Mã không hề hấn gì, vẫn thảnh thơi đi như thường. Bảo Bình ở phía sau, lí nhí nói . . . ."Tiểu Mã, cảm ơn!!"

"Ngươi nói gì?" Nhân Mã làm bộ không nghe thấy.

"Cám ơn." Bảo Bình nói to hơn một chút.

"Vẫn không nghe a." Nhân Mã cố tình làm khó nàng.

Bảo Bình tức giận, hít một hơi, thét to vào tai Nhân Mã "C. . Á . . M . . Ơ. . N"

Nhân Mã điếng người, "Ngươi dám hét vào tai ta??? Có tin ta ném ngươi xuống không hả."

"Hứ, ngon thì ném đi." Bảo Bình bĩu môi.

Vì thương cho cái chân của Bảo Bình, Nhân Mã nén giận, không nói gì, tiếp tục cõng Bảo Bình đi tiếp.

--- Ta là Holy ---

Nắng trưa thật gay gắt, chói chang. Ngoài đường ít người đi lại hơn, trong các quán nhốn nháo tiếng người cười nói.

Kim Ngưu hôm nay nổi hứng, ra ngoài ăn trưa. Tới một quán ăn có tiếng trong kinh thành, nàng và Viên Viên cùng bước vào, những nam nhân trong quán nhìn thấy nàng hơi ngẩn người ra. Nói nàng là mỹ nhân, có lẽ không hợp, nàng xinh xắn theo kiểu đáng yêu hơn, kết hợp với hai má phúng phính, khiến người khác nhéo vào cảm thấy rất thích, khuôn mặt nàng lúc nào cũng ửng hồng tự nhiên, thật giống với một tiểu oa nhi.

*tiểu oa nhi: baby á

Vừa ngồi vào bàn, đã bắt gặp bóng dáng quen thuộc và người đó cũng đưa mắt nhìn nàng.

"Cừ . . . .Cừu . . . Trắng .. . " Kim Ngưu lắp bắp.

Bạch Dương trông thấy Kim Ngưu, nhưng quay mặt đi, coi như người không quen biết.

Kim Ngưu hơi ngớ người ra . . ."Giận rồi sao?"

"Tiểu thư, Vương gia không thích người nữa rồi." Viên Viên buộc miệng nói.

Kim Ngưu nghe từ "không thích" như sét đánh ngang tai, hai mắt kinh ngạc nhìn Bạch Dương "Không thích nữa sao? Không thèm để ý tới ta sao?" Kim Ngưu lẩm bẩm, nàng không muốn vậy đâu nha. Phút chốc mắt Kim Ngưu ngấn nước, khuôn mặt ửng đỏ, òa khóc ngay tại quán đông người.

"Hu oaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa." Kim Ngưu khóc lớn.

Bạch Dương nghe thấy tiếng khóc của Kim Ngưu, quay mặt lại nhìn nàng. Thấy nàng khóc lóc, trong lòng hắn nổi lên một trận đau lòng. Tính quay mặt đi nhưng không hiểu sao lại không thể hành động theo ý nghĩ của mình được. Hắn đấu tranh tư tưởng rốt cuộc cũng bị tình cảm đánh bại lí trí.

"Vì sao lại khóc?"

Nghe tiếng Bạch Dương, Kim Ngưu khóc bạo hơn nữa.

"Đừng khóc, ngoan, đừng khóc." Bạch Dương dỗ dành Kim Ngưu.

"Bổn Vương mua kẹo hồ lô cho nàng, chịu không?"

Kim Ngưu lắc lắc đầu "Không thèm."

"Vậy bánh bao thiệt bự?"

"Không thèm."

"Vậy ăn bánh hỉ chịu không?"

*bánh hỉ: bánh cưới :"3 ta nghĩ bậy ra đó.

Kim Ngưu thôi khóc, hỏi Bạch Dương "Có ngon không?"

"Rất ngon a." Bạch Dương lém lỉnh cười.

"Có vị gì?"

"Có ngọt, có chua, có cay, có đắng, nhưng nếu được cả hai người đồng tâm làm ra, ăn vào sẽ thấy hạnh phúc." Bạch Dương mỉm cười.

"Huynh sẽ làm cho muội ăn nha. Còn nữa, muội còn muốn ăn thật nhiều thật nhiều món lạ trên đời." Kim Ngưu thút thít nói.

"Ha ha ha . . . Món ngon của lạ trên đời . . . khó có thể sánh được với chân tình của ta." Bạch Dương ánh mắt dịu dàng, nắm tay, nhìn thẳng vào Kim Ngưu nói, đó là những lời xuất phát từ tâm hắn, nửa câu cũng là thật.

Mọi người trong quán thấy được cảnh này, nhất thời hô hào, sôi nổi cả lên. Nhiều người còn tới chúc phúc cho cả hai, Bạch Dương cười rạng rỡ, cảm ơn từng người. Kim Ngưu thẹn đỏ cả mặt, rúc vào trong ngực Bạch Dương. Nhìn nữ nhân ở trong lòng mình, trong tâm hắn bỗng dâng tràn một cỗ hạnh phúc.

--- Đoán xem ta là ai? ---

Vừa cõng Bảo Bình về tới nhà thì đã bắt gặp Xử Nữ đang tìm Bảo Bình ở khắp nơi.

"Bảo Bảo, muội làm sao vậy?" Xử tỷ lo lắng hỏi.

Nhân Mã đỡ Bảo Bình ngồi xuống mới lên tiếng "Đi hái thuốc bị té, trặc chân tí ấy mà."

"Vậy sao Mã đệ biết mà đưa về?"

"Đệ đi cùng Bảo Bảo a."

Xử Nữ nghe vậy, tức giận "Đệ . . . đệ thân là một đấng nam nhi đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, đã đi cùng Bảo Bảo tại sao lại không hảo hảo bảo hộ muội ấy, lỡ muội xảy ra chuyện gì thì sao??? Hôm nay có thể là trặc chân, còn khi khác sẽ là gì??? Song Ngư đã vào cung rồi, bá mẫu và bá phụ chỉ còn lại mình Bảo Bảo, nếu Bảo Bảo xảy ra chuyện gì, bọn họ sẽ đau lòng chết mất."

Nhân Mã nghe Xử Nữ tận tâm giáo huấn, hai tai hắn ong ong, mắt hơi hoa lên, "Xử tỷ hiền diệu, ôn nhu đâu mất rồi a?"

"Xử tỷ, là do muội a." Bảo Bình nói đỡ.

"Còn muội, thân là nữ nhi, sao có thể tùy ý lên núi như vậy, nếu được diện kiến sơn tặc thì sao?? Muội liệu có thể toàn mạng trở về hay không?"

"Có a, Nhân Mã đã đánh bọn sơn tặc ấy bầy nhấy nát bấy luôn."

"CÁI GÌ???? Tỷ đã nói bao nhiêu lần rồi, hôm nay may mà có Nhân Mã, từ này cấm muội lên núi hái thảo dược, cấm đi đâu quá xa. CẤM, CẤM TẤT!!!!"

Nhân Mã và Bảo Bình bịt hai tai lại để bảo vệ màng nhĩ của mình.

"Thôi, đệ đi trước nga. Hai tỷ muội cứ thoải mái hàn huyên tâm sự a." Nhân Mã chạy trước.

"Ngươi dám bỏ lại ta một mình sao???" Bảo Bình tức giận.

Nhân Mã đã chạy mất xác từ lâu. "Đợi đó, ta sẽ trả thù."

"Bảo Bảo, muội không còn nhỏ nữa, nên biết suy nghĩ hơn. Đừng để chuyện này lặp lại lần nữa." Xử Nữ hạ giọng.

"Ân. Muội biết."

"Chốc nữa ta sẽ đem bữa trưa đến cho muội, chân muội như thế này, không thể vận động nhiều được." Xử Nữ toan bước ra khỏi phòng.

"Xử tỷ . . ." Bảo Bình gọi lại.

"Có chuyện gì?"

"Xử tỷ vẫn nuôi ý định đó sao?" Bảo Bình cụp mắt hỏi.

" . . . "

"Dù là phận nữ nhi, có gì là không thể?" Xử Nữ mỉm cười, đáp lời.

"Nhưng . . ." Bảo Bình còn muốn nói gì đó, nhưng Xử Nữ đã rời khỏi.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh . . . đám mây trôi bồng bềnh, bất giác nàng mỉm cười . . .Ước mơ, hi vọng của nàng, nhất định nàng sẽ làm được. Quyết tâm!!  

Chương 28

  Hoàng cung.

Sư Tử nhận lệnh của Thiên Yết, nhập cung để nhận công việc Thiên Yết giao phó.

Bây giờ cũng tầm giờ Dậu. . .

*Giờ Dậu: khoảng 5h đến 7h

Tình cờ đi ngang qua Giải Thu cung, hắn tò mò không biết nàng hiện tại sống thế nào, có tốt không. Chân hắn không tự chủ được mà bước vào.

Cự Giải đang ngồi uống trà ở trong sân, vừa bước vào là có thể thấy.

"Sư huynh, lâu không gặp a." Cự Giải tươi cười.

"Ừ . . .lâu không gặp qua."

"Huynh ngồi xuống đi." Cự Giải nói, tự tay châm trà cho Sư Tử.

"Sư huynh vào cung là có chuyện gì sao? Bình thường huynh vẫn ở Sơn trang mà."

"Ừm . . . Thiên Yết giao cho huynh một số việc. Đang định rời cung thì đi ngang qua đây, sẵn tiện ghé thăm muội. Muội thế nào, gần đây có khỏe không?"

"Ân. Muội rất tốt, ở đây thứ gì cũng đầy đủ." Cự Giải cười hạnh phúc nói.

Nhìn thấy khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc của nàng, Sư Tử đau lòng đến nghẹt thở, nhưng không biểu hiện ra ngoài. . . "Vậy .. Thiên Yết có hay tới thăm muội không?"

Cự Giải hơi ngẩn người ra. . . Từ lúc làm phi, hình như Thiên Yết chưa tới đây bao giờ a. . . Cự Giải trong lòng hơi bồn chồn, bối rối nhưng vẫn cố giữ vững "Chẳng qua, Hoàng thượng bận lo quốc sự, sao có thời gian tới thăm muội đây."

Sư Tử nhìn thấy nét buồn trong mắt nàng, nhưng không cố gượng ép gì nàng, nếu nàng nghĩ vậy, thôi thì chính là như vậy, hắn không muốn làm nàng đau lòng khi biết sự thật rằng Thiên Yết chỉ xem nàng như nghĩa vụ mà nạp làm phi, cho nàng ăn sung mặc sướng, hưởng đủ đặc quyền, nhưng . . . hắn không thể cho nàng cái gọi là "hạnh phúc".

"Thôi. Thời gian không còn sớm, huynh về đây, muội nhớ giữ gìn sức khỏe." Sư Tử đứng dậy, lặng lẽ rời khỏi, nếu cứ ở đây thêm nữa, có lẽ hắn sẽ không tự chủ được mà ôm nàng vào lòng.

Cự Giải đắm chìm trong suy nghĩ của mình tới nỗi không nhận ra rằng Sư Tử sớm đã rời khỏi. . . "Nhất định là Thiên Yết bận rộn, không thể tới thăm mình được, nhất định là vậy."

. . .

Ba năm trước.

Trong một căn phòng rộng lớn, một người đàn ông râu tóc bạc phơ, đang nằm trên giường, cơ thể suy yếu.

"Cha . . .cha đừng bỏ Giải nhi ở lại a."

"Giải nhi . . . ngoan, đừng khóc, ta không thể trụ được nữa rồi." Người đàn ông cười hiền, vuốt ve tóc nàng.

Cự Giải nước mắt lăn dài trên má, cầm chặt tay của cha mình mà khóc nấc thành tiếng.

"Thái tử .. . xin hãy thay lão phu . . . chăm sóc cho Giải nhi." Người đàn ông đưa mắt nhìn chàng trai với mái tóc đen dài, đôi mắt sắc lạnh đứng gần đó.

"Được." Chàng trai chỉ đáp lại một câu.

Người đàn ông hài lòng mỉm cười, nhắm mắt trút hơi thở . . .

"Chaaaaaaaa....." Cự Giải đau lòng khóc lớn, ôm lấy cha của mình.

Chàng trai im lặng, khuôn mặt không biểu cảm, đến gần Cự Giải, đặt tay lên vai nàng "Đừng khóc." Hắn tiết kiệm . .. chỉ nói hai từ.

Nhưng hai từ này đã làm Cự Giải ghi nhớ suốt đời. . . Chính khoảnh khắc ấy, Cự Giải cảm thấy sự mất mác trong lòng mình đã được lấp đầy, khuôn mặt anh tuấn của chàng trai ấy đã choáng hết chỗ trong tâm trí nàng, từ giây phút ấy . . .nàng đã tình nguyện trở thành người của hắn.

Kể từ hôm ấy, Thiên Yết vẫn luôn làm tròn nhiệm vụ được giao, thường xuyên tới thăm, an ủi nàng, nói với nàng vài câu chuyện, ăn với nàng ít bữa cơm .. . dần dần tình cảm trong lòng Cự Giải ngày càng lớn . . .khiến nàng không thể thôi được việc nhung nhớ, mong mỏi hắn. . . .

. . .

"Thiên Yết . .. . chàng . . .có hay không yêu thiếp . . . ?" Cự Giải thẫn thờ nói.

Phủ Tam Vương gia.

Năm huynh đệ đang ngồi trong sân ăn uống.

"Chúc mừng Bạch Dương huynh, sắp có nương tử rồi nha." Ma Kết cười nói, tay nâng ly rượu chúc mừng Bạch Dương.

"Ha ha ha . . . đa tạ đệ." Bạch Dương cũng cầm lấy ly rượu, cả hai cụng một cái rồi uống cạn.

"Huynh tính chừng nào tổ chức hôn lễ?" Sư Tử hỏi.

"Còn phải chọn ngày lành tháng tốt nữa, không nên gấp gáp." Ma Kết nói.

"Song huynh, đại hoàng huynh sắp thú nương tử, sao huynh mặt mày ê chề vậy?" Nhân Mã để ý hỏi.

Song Tử ngồi chống cằm một bên, cứ chốc lát lại thở dài . . . "Đệ không hiểu được đâu."

"Hay là đệ thích nữ nhi của Tể Tướng?" Sư Tử lên tiếng.

"Không có được đâu nha." Nhân Mã ngạc nhiên.

"Đệ mà có ý đó, huynh không tha đâu." Bạch Dương dùng nắm đấm uy hiếp.

"Đừng đừng, mọi người đừng manh động. Thật ra là . . ." Song Tử xua tay nói, oan ức cho hắn quá.

"Người Song Tử để ý là Thiên Bình công chúa a." Ma Kết vừa gắp thức ăn vừa thản nhiên nói.

"Ơ . .. sao huynh biết." Song Tử ngạc nhiên, không xong rồi, không thích nữ nhân của Bạch Dương thì không sao, đằng này lại thích nữ nhân của Thiên Yết.

"Đoán." Ma Kết cười, hé hé hé, kế hoạch của hắn sắp thành công.

"Song huynh, như vậy sao được? Huynh phải dừng lại ngay đi." Nhân Mã khuyên.

"Phải đó, đừng để huynh đệ tương tàn chỉ vì một nữ nhân." Sư Tử gật đầu.

"Song đệ, bên ngoài vẫn còn nhiều mỹ nhân cho đệ thích mà." Bạch Dương nói.

Thấy mọi người không đồng tình, thông cảm, lại còn bắt hắn phải từ bỏ Thiên Bình, nét mặt Song Tử không vui, hai chân mày cau lại, vẻ mặt nhăn nhó, đứng dậy lớn tiếng "Thích ai là quyền của đệ, các huynh không ủng hộ thì cũng đừng nói những lời như vậy!!!" Song Tử đạp đổ ghế đang ngồi, chạy mất dạng.

"Chúng ta chỉ muốn tốt cho đệ ấy thôi." Bạch Dương nhìn theo bóng dáng của Song Tử đang khuất dần.

"Ta không thích một Song Tử si tình vậy đâu." Sư Tử không để tâm, tiếp tục gắp đồ ăn.

"Kết huynh, huynh từ nãy tới giờ cười cái gì a. Mặt huynh nham hiểm quá." Nhân Mã hoảng sợ nói.

Ma Kết từ nãy tới giờ tự kỉ ngồi cười một mình, trông hắn khác hẳn với dáng vẻ thư sinh hằng ngày. "Khụ!! Ừm . . không có gì"

"Kết đệ, ta thấy đệ hôm nay không bình thường đâu, có phải làm nhiều việc quá nên nổi khùng rồi không?" Sư Tử hỏi han.

"Khùng cái gì mà khùng, đệ rất bình thường."

"Chậc chậc, đệ sẽ nói với Hoàng thượng ca ca giảm bớt công việc cho huynh." Nhân Mã ánh mắt thương hại nói.

"Phải, đừng làm quá sức, có một đệ đệ khùng ta thật lòng không muốn đâu." Bạch Dương phụ họa.

"Các người . . . .ĐỆ KHÔNG CÓ KHÙNG!!!!!" Ma Kết rống.

"Ha ha ha ha . . . ."

"Các người chọc ta sao???" Ma Kết lấy tay chỉ đám người đang ôm bụng cười nghiêng ngả "Từ nay đừng lếch xác tới phủ của ta nữa nha." Tức giận đùng đùng bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro