Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" we are not afraid"

Vào buổi học bay đầu tiên, Draco và tôi đã không nhịn được nụ cười trên khuôn mặt. Bay và Quiddtich là một trong những thứ mà chúng tôi đam mê mãnh liệt. Blaise và Theo thích nó nhưng Draco và tôi mới là một cặp có sự kết nối sâu sắc với môn thể thao này. Daphne, là một quý cô không được phép đứng gần một cây chổi. Thay vì thế, cô ấy đứng bên kia nhìn chúng tôi. Greg và Vince có thể là những anh chàng ngọt ngào nhất trong nhóm của chúng tôi. Các cậu ấy nghĩ Quiddtich là quyền tự do để làm tổn thương người khác mà không có một sự can thiệp của bất kì ai. Và họ sẽ trở thành những Beater tuyệt vời trong tương lai.

Bà Hooch đứng trước chúng tôi với khuôn mặt tự tin và rạng rỡ. Sẽ rất tuyệt vời nếu chúng tôi được bay mỗi ngày.

Bà Hooch hướng dẫn chúng tôi trong vài phút đầu, chủ yếu là tập trung vào những điều cơ bản mà chúng tôi đã biết và đã hoàn thành nó. Tôi và Draco gần như kiệt sức vì sự phấn khích này.

Chúng tôi đứng cạnh mấy cây chổi cũ của trường. Tôi lặng lẽ cầu nguyện với Merlin rằng cây chổi vẫn còn sử dụng được vì theo vẻ bề ngoài, nó giống như một cành cây hơn là một cây chổi.

"Tuyệt thật! Nó trông như một thứ bỏ đi vậy." Blaise nhếch mép nhận xét.

Theo vừa cười khúc khích vừa đá thử cây chổi để kiểm tra xem nó có bị đứt hay gãy bởi hành động đó không.

Draco bỗng nở nụ cười độc ác khi nhìn thấy con chồn đỏ nhà Grynffindors-"Tao cho rằng đối với những người như nhà Weasley, cành cây mục này là một cây Nimbus 2000 sẽ hợp với cậu ta hơn."

Tiếng cười của nhà Slytherin vang lên và khuôn mặt Weasley đỏ ửng vì điều đó có lẽ đúng. Tôi cảm thấy tội nghiệp cho cậu ta mặc dù cậu ta có hành động không được tốt đẹp mấy đối với tôi. Tôi không cười với bạn cùng nhà của mình.

"Đó là nếu cậu ta có một cây chổi." Theo cười nhưng mắt cậu ấy rất lạnh nhạt và chúng như đang săn mồi vậy. Cậu ấy vẫn chưa tha thứ cho Weasley.

"Làm sao có thể thế được? Số tiền mà gia đình cậu ta làm trong một tháng cũng không đủ để mua nổi nó." Blaise nói một cách ngạc nhiên. Cậu nháy mắt với Weasley và nở nụ cười có thể làm cho Veela ngất đi.

Tôi không nhận xét gì cả. Không phải lỗi của cậu ta. Đột nhiên tôi thấy thương hại ví của cha cậu ta.

Potter nhìn thấy mắt tôi và cậu ta ngạc nhiên khi không thấy sự tức giận của tôi. Cậu ta quay lại và kêu Draco im lặng. Nhà Slytherin lại nổ ra một trận cười to một lần nữa.

Đừng hiểu lầm tôi. Bất cứ lúc nào tôi cũng muốn tham gia cùng với những người bạn cùng nhà của mình nhưng-kích thước của hầm Gingotts của tôi không phải là thứ mà tôi muốn phô trương. Đặc biệt là đối với một vài người như Weasley.

Bà Hooch tách các nhóm ra và hướng dẫn chúng tôi biết cách gọi chổi.

Tôi giơ tay ra mà không cần phải nói "UP" thì nó đã tự đến vào tay tôi. Draco và Potter gọi nó và nó lập tức rơi vào tay họ.

Tôi đã nói đến là tôi muốn trở thành một vận động viên Quiddtich chuyên nghiệp chưa nhỉ? Bởi vì tôi biết. Dù có thể nào đi chăng nữa thì ông tôi cũng sẽ không bao giờ chấp nhận nó.

Draco nhìn tôi cười toe toét và tôi cười đáp trả lại cậu ấy,

Tiếng cười lớn lại vang lên khi chổi của Weasley đập mạnh vào mặt cậu ta và làm gãy mũi cậu ấy. Lần này tôi không kìm chế được tiếng cười.

-

"Cái gì?"Draco hét lớn trong căn phòng chung. Điều này làm tôi giật mình và tôi nhảy xuống ghế, và đánh rơi cả cuốn sách mà ông tôi gửi-"Kally!"

Draco chạy đến chỗ tôi, đẩy một cậu bạn năm hai ra và rồi ngồi xuống cạnh tôi.

"Cái thằng Potter bẩn thỉu đó đã gia nhập vào đội nhà Gryffindors! Một tầm thủ!"

Tim tôi như ngừng đập."Bằng cách nào? Chẳng phải cậu ta đã gặp rắc rối khi bay mà không có sự cho phép của bà Hooch sao?"

"Đúng vậy! Potter đã không gặp rắc rối và cậu ta đã gia nhập vào đội bóng!"- Vào lúc này, tôi thề Draco đã gần như thở ra lửa từ miệng của cậu ấy.

"Có một luật lệ!"Tôi đáp lại cậu ấy."Những năm đầu tiên không được phép vào đội. Đơn giản là nó không được thực hiện. Mình đã hỏi ông nội."

Draco xoa cằm nói-"Một điều đặc biệt nữa."

"Điều đặc biệt duy nhất về cậu ta đó là vết sẹo làm cậu ta nhớ đến cái chết của cha mẹ."Tôi nói một cách cộc cằn."Họ còn chả thèm thương hại cậu ta."

Draco bật cười và đưa tay lên giả vờ đầu hàng." Nhớ nhắc mình đừng làm xấu mặt cậu."

-

Trong những lần học bay tiếp theo. Draco, Theo và Blaise đã cố gắng chọc tức Potter và Weasley.

Các cậu ấy bay vòng quanh hai thằng ngốc Potter và Weasley làm cho hai cậu ta ngã xuống. Nó khá nguy hiểm nhưng tôi không để tâm đến họ.

Bà Hooch kéo tôi sang một bên để nói về việc bay."Trò đã bay lâu chưa, trò Emrys?"

Tôi gật đầu và trả lời giáo sư."Kể từ khi con biết đi. Cha con thường mua cho con những cây chổi khi con còn nhỏ."

"Trò có vẻ vượt trội hơn những trò đồng lứa khác."Giáo sư vừa nói vừa nhìn tới Longbottom và Granger."Ta muốn giới thiệu trò với một vài vận động viên Quiddtich trong đội nhà của trò. Ta biết trò muốn chơi với vị trí là một truy thủ trong tương lai?"

Tim tôi như ngừng đập vậy. Trở thành một truy thủ cho nhà Slytherin."Đúng vậy! là một truy thủ." Tôi kiềm chế sự vui vẻ bên trong để đáp lại giáo sư.

"Và dĩ nhiên là, năm đầu tiên không được phép bay. Điều này chỉ để chuẩn bị cho trò khi trò có thể." 

Tôi muốn nói với bà ấy rằng Potter là năm đầu tiên và cậu ta đã được phép bay nhưng tôi ngậm miệng mình lại. 

"Ta sẽ nói với giáo sư Snape biết điều này và sắp xếp một vài thứ cho vị trí truy thủ của trò."

-

Tôi viết thư cho ông nội ngay trong đêm. Graham Montague- truy thủ nhà Slytherin- đã đồng ý dạy tôi.

Graham Montague, anh ấy cao và có cơ bắp cuồn cuộn, anh ấy là học sinh năm thứ tư ở trường Hogwarts. Anh ấy là một phù thủy thuần huyết và là gia tộc rất giàu có. Anh ấy cũng tình cờ là con trai của người đàn ông sở hữu Magpies. Một đội bóng Quiddtich nổi tiếng.

Ông nội tôi ngạc nhiên và ngây ngất. Ông đã phá vỡ mọi quy tắc để mua cho tôi và Draco cây chổi mới để chúng tôi có thể luyện tập. Ông không cho phép chúng tôi luyện tập với cây chổi cũ ở trường. Có quá nhiều nguy hiểm, ông ấy đã nói trong thư.

" Nếu một học sinh năm nhất có thể mang chổi, cháu gái của tôi cũng có thể." Ông ấy đã nói như vậy với Dumbledone khi giáo sư McGonagall kêu tôi và Draco ngừng lại sau khi nhận thư với cây chổi của mình.

Giáo sư McGonagall có thể nói cô ấy có thành kiến với nhà Slytherin nhưng vào thời điểm này, tôi lại không cảm thấy điều đó không đúng.

Chúng tôi được phép giữ cây chổi của mình. Thực tế , ông tôi thậm chí còn gửi cả chổi cho Theo và Blaise, bất chấp mọi luật lệ và bất chấp cả Dumbledore và McGonagall.

Mỗi thứ hai, thứ tư và thứ năm trước một tiếng tập luyện của đội nhà Slytherin. Anh Graham gặp tôi ở sân để đưa ý kiến.

"Em học rất nhanh, Kally."- Anh ấy nói với tôi." Em chắc chắn sẽ gia nhập đội vào năm tới."

"Anh nghĩ vậy?"- Tôi lấy chổi ra. Chân tôi cảm thấy nhẹ nhàng như thạch vậy. Chúng tôi đã bay trong vài giờ kể từ khi buổi tập của họ bị hủy. Thay vì theo giờ thông thường, Graham đề nghị tôi thử luyện tập lâu dài với anh ấy.

Graham nở nụ cười hỏi."Không có vấn đề gì chứ?"

"Điều gì sẽ xảy ra khi Terence Higgs gặp Draco ?" tôi vừa hỏi vừa duỗi chân và lấy lại cảm giác của mình. Terence Higgs hiện là tầm thủ của Sltherin. Anh ấy hoàn toàn xuất sắc với cây chổi của mình. Kể từ khi anh ấy gia nhập nhóm, Slytherin đã thắng liên tục trong vài năm qua. Bắt trái Snitch trong thời gian ngắn mà không có một sự gian lận nào cả. Năm nay là năm cuối ở Hogwarst của anh ấy và anh ấy dự định trao vị trí của mình cho Draco.

Graham đột nhiên cười-"Em thích Higgs hay một thứ gì khác?"

Tôi sặc ngay lập tức. Thành thật mà nói thì tôi thật sự không có thích hay phải lòng gì anh ấy cả. Đúng vậy, anh ấy là một trong những người mạnh mẽ nhất, sau đó là một cậu tóc bạch kim vàng rất đẹp trai và có cơ bắp đẹp nhưng tôi không thích . Tôi chỉ muốn biết Draco sẽ như thế nào trong suốt quá trình luyện tập với anh ấy.

Cả hai chúng tôi có thời gian luyện tập khác nhau và hầu như chúng tôi không gặp nhau ngoài giờ học. Cậu ấy bận rộn cố gắng trở thành một tầm thủ Slytherin tiếp theo, và cậu ấy dành nhiều thời gian trên sân hơn bất cứ nơi nào khác. 

Thật khó chịu, cậu ấy vẫn là người nổi bật nhất trong Slytherin. Tôi không biết cậu ấy làm như thế nào. Cậu ấy như là thông minh bẩm sinh vậy.

"Không."Tôi cười, cởi áo khoác ra và ngồi trên bãi cỏ. Mặc dù tôi sẽ không bao giờ nói với ai nhưng Daphne chắc chắn thích Higgs. Cậu ấy nói Terence rất tốt. Giống như nếu một Hufflepuff và một Slytherin có một đứa con thì đó sẽ là Terence. Anh ấy luôn chơi sòng phẳng và chỉ tức giận khi có có người chọc tức ngoài sự chịu đựng của anh ấy.

Graham theo phía sau tôi."Anh thực sự không biết khi nào họ gặp nhau. Thường là vào sáng sớm hoặc tối muộn. Terence rất muốn dạy cho Draco tất cả những gì mà anh ấy biết và anh ấy phải rời khỏi trường vào năm sau." 

Tôi gật đầu lia lịa vì cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ. Cơ thể của tôi vẫn chưa quen với việc bay trong nhiều giờ và nhiều con đau nhức mỏi đang bao lấy tôi. Tôi thật sự muốn trở thành một truy thủ.

"Kally, uhh, em và Draco có lẻ hiểu nhau nhỉ?"- Graham hỏi với vẻ lo lắng. Anh ấy kéo chiếc áo choàng Quidditch của mình.

Tôi ngoáy mũi. Đó là những gì mọi người nghĩ? Không phải là tôi không muốn hiểu Draco. Đối với tôi, không còn là sự hiểu nhau nữa, nó dường như đã vượt quá cả sự hiểu nhau đó, sâu trong tâm trí tôi là bóng dáng cậu ấy nhưng có lẽ đối với Draco thì không. "Không, em không hiểu cậu ta."

"Điều đó thật tuyệt vời."

Tôi ngờ ngợ nhìn anh ấy nhưng tôi không hỏi anh ấy ý của anh ấy là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro