Ai Phản Bội? Mối Hận Của Thái Hậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu quốc, hoàng cung, chuông trống vang lên.

Dung Thanh Yên không nói cho Tiêu Minh Dục biết thân phận của huynh muội Đổng Xuyến, cho nên khi nghe tin Đổng Xuyến dẫn người giết vào hoàng cung, Tiêu Minh Dục sững người hồi lâu, sắc mặt vô cùng khó coi.

Dung Thanh Yên kịp thời thở dài bên tai hắn.

"Thái hậu quả nhiên là kẻ mưu sâu kế hiểm, bà ta rốt cuộc vẫn không hoàn toàn tin tưởng thần thiếp, lại giấu đi quân cờ Đổng Xuyến này!"

Thực sự quá giảo hoạt, nàng và Tiêu Minh Dục đều nghĩ rằng Tả tướng để Cao Hành dẫn quân vào kinh là muốn Cao Hành làm tiên phong cho cuộc mưu phản, ngay cả Cao Hành cũng nghĩ vậy.

Không ngờ khi Cao Hành đang trên đường tới kinh, Tả tướng lại sai người gửi thư bảo bọn họ tạm thời chờ ở ngoài thành.

Theo kế hoạch của Thái hậu, để người của Đổng Xuyến đánh vào hoàng cung, quân của Cao Hành ở ngoài thành chặn tất cả viện binh của Tiêu Minh Dục làm đội dự bị.

Rõ ràng Thái hậu vô cùng thận trọng, chuyện lớn như vậy bà ta vẫn chọn cách an toàn nhất. Dù sao so với Cao Hành, Thái hậu vẫn tin tưởng Đổng Xuyến hơn.

Chỉ cần Đổng Xuyến khống chế được Tiêu Minh Dục, bà ta coi như đã thành công.

Tiêu Minh Dục cũng đã nghĩ thông suốt những điều này, trong đôi mắt sâu thẳm đen kịt lóe lên sát ý lạnh lẽo.

Dung Thanh Yên an ủi, kéo lấy tay áo của hắn, hạ giọng nói:

"Hoàng thượng đừng nóng, Thái hậu hẳn đã thay đổi kế hoạch đột ngột, Cao Hành chắc không kịp gửi tin nhưng hắn cũng đã đến rồi, Hoàng thượng chỉ cần đợi phối hợp trong ngoài."

Thực tế, nàng đã nhận được tin từ Cao Hành. Trước khi yến tiệc mừng sinh nhật bắt đầu, Vương gia đã dẫn theo một đội người lẻn vào kinh thành, tính toán thời gian, đại quân của Cao Hành cũng sắp tới nơi...

Bên ngoài cung, Đổng Xuyến dẫn hai mươi vạn binh mã đánh nhau ác liệt với mười vạn cấm quân của Tần Tranh. Dù Tần Tranh có dũng mãnh ngàn người không địch nổi nhưng Đổng Xuyến nhân lực đông hơn, huống hồ Tiêu Minh Dục tưởng rằng đến là Cao Hành nên đã chủ quan khinh địch.

Vì thế, trong tiếng hò hét giết chóc đinh tai nhức óc, cấm quân bị ép liên tục lùi bước.

Trong Thanh Lệ Điện, yến tiệc bị gián đoạn, tất cả mọi người bị nhốt lại trong điện, chẳng bao lâu Tả tướng Hồ Liệt dẫn người xông vào.

Khi Tiêu Minh Dục thấy Đổng Xuyến đứng sau Tả tướng, đôi mắt đỏ ngầu của hắn ngay lập tức bùng lên sát khí hủy thiên diệt địa.

"Đổng Xuyến! Ngươi dám phản bội trẫm!"

Trên gương mặt vuông vức của Đổng Xuyến không có chút kính sợ nào, ngược lại còn mang theo vẻ châm chọc, mỉm cười nói: "Hoàng thượng nói sai rồi, thần xưa nay vẫn là người của Thái hậu, chưa từng trung thành với Hoàng thượng, sao lại gọi là phản bội?"

Không biết từ lúc nào Thái hậu đã đứng bên cạnh Tả tướng, Tiêu Minh Dục quay đầu nhìn bà ta, nghiến răng nói:

"Mẫu hậu muốn để Thụy Vương thay thế trẫm? Hừ, mẫu hậu đừng quên chuyện giữa Thụy Vương và Hồ Thiền Nhi, mẫu hậu chắc chắn có thể chịu được hậu quả sao?"

Ánh mắt Thái hậu như vực sâu không chút cảm xúc, chỉ từ từ mỉm cười nói:

"Hoàng thượng nói đùa rồi. Ai gia chỉ cảm thấy mấy năm nay hoàng đế tại vị, dân chúng nghèo khổ, cuộc sống khốn cùng. Vì giang sơn của Tiêu quốc, ai gia và Tả tướng gia đều thấy rằng Nhị hoàng tử mới thực sự có tướng đế vương, ngai vàng này nên để Nhị hoàng tử ngồi."

Lời Thái hậu vừa dứt, cả điện chấn động!

Nhị hoàng tử? Đùa kiểu gì thế! Thật là nực cười!

Chưa nói đến việc Thái tử còn sống sờ sờ, dù không có Thái tử, Nhị hoàng tử cũng chỉ là một đứa trẻ vừa biết chạy, làm sao có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế? Đây chẳng phải là trò cười sao?

Tiêu Minh Dục rõ ràng cũng ngẩn ra một lúc, sau khi lấy lại phản ứng, hắn cau mày nói: "Nếu trẫm không đồng ý thì sao?"

Thái hậu châm chọc: "Không đồng ý? Hoàng thượng, ngươi nghĩ đến lúc này rồi ngươi còn có quyền lựa chọn sao?"

Nói xong, bà ta đầy hàm ý nhìn về phía Dung Thanh Yên, cười mỉm nói: "Hoàng hậu, ngươi nói xem có phải không?"

Dung Thanh Yên đối diện với ánh mắt của bà ta, vô cùng vô tội chớp mắt, bình thản và nghiêm túc nói:

"Mẫu hậu đã hỏi thì nhi thần cũng xin khuyên một câu: biển khổ vô biên, quay đầu là bờ. Nếu mẫu hậu kịp thời quay đầu lại, người vẫn là mẫu hậu của Hoàng thượng và nhi thần nhưng nếu cố chấp giúp đỡ Hồ Liệt - kẻ loạn thần tặc tử, nhi thần và Hoàng thượng tuyệt đối không dung thứ!"

Nghe vậy, Thái hậu kinh ngạc nhìn nàng, mắt giật mạnh, cười mà như không, lạnh lùng nói:

"Hoàng hậu, đến lúc này rồi còn giả bộ gì nữa. Ngươi đã giúp ai gia một việc lớn như vậy, ai gia đương nhiên sẽ giữ lời hứa."

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Dung Thanh Yên đầy nghi ngờ, trong cái nhìn chăm chăm của mọi người, Dung Thanh Yên như cười mà không cười, lại càng thêm vô tội nói:

"Thái hậu nói sai rồi, không phải thần thiếp giúp Thái hậu mà là Thái hậu đã giúp thần thiếp và Hoàng thượng. Nếu không có Thái hậu, màn kịch mời vào trong rọ này sẽ không thể đặc sắc như thế."

Đồng tử của Thái hậu đột nhiên giãn ra, sắc mặt thay đổi liên tục, chợt như nghĩ ra điều gì, sợ hãi nói: "Ngươi... ý ngươi là..."

Tiêu Minh Dục thấy bộ dạng của bà ta, trong lòng đầy khoái ý, hắn ôm chặt lấy Dung Thanh Yên vào lòng, cười nói: "Ý của Hoàng hậu là tất cả những giao dịch giữa mẫu hậu và Hoàng hậu đều là cái bẫy do Hoàng hậu và trẫm bày ra. Mẫu hậu nghĩ Hoàng hậu đã phản bội trẫm nhưng thực chất là Hoàng hậu đang cùng trẫm diễn một vở kịch cho mẫu hậu xem."

Thái hậu kinh hãi trừng mắt nhìn Dung Thanh Yên, nhưng chỉ trong khoảnh khắc bà ta đã bình tĩnh lại, giống như cơn gió lạnh trước bão tố, giọng nói sắc bén như dao, vang vọng khắp nơi.

"Hoàng hậu, ai gia thực sự không thể hiểu ngươi. Ngươi biết rõ di mẫu ruột ngươi bị Hoàng thượng hại chết, biết rõ cái chết của gia gia ngươi cũng liên quan đến Hoàng thượng, biết rõ con gái ngươi cũng do Hoàng thượng mà chết, biết rõ khi hắn lấy lại quyền lực, người đầu tiên hắn muốn giết chính là ngươi, vậy mà ngươi vẫn giúp hắn?"

Dung Thanh Yên khẽ cúi mắt rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên, giọng nói trong trẻo, vững vàng:

"Thứ nhất, Hoàng thượng là chân long thiên tử, mọi việc hắn làm đều đúng, bất kể hắn làm gì ta cũng sẽ ủng hộ. Thứ hai, ta là thê tử của hắn, bất kể hắn làm gì ta cũng sẽ tha thứ cho hắn. Thứ ba, phủ Trấn Quốc Công đời đời trung thành với Hoàng thượng, vĩnh viễn không phản!"

Lời nàng dõng dạc, khí thế kiên cường, Thái hậu tức đến nghiến răng kèn kẹt, Tiêu Minh Dục cảm động, các đại thần cũng tràn đầy thán phục.

Hữu tướng Tạ Thương thần thế liền quỳ xuống, lớn tiếng nói: "Hoàng hậu nương nương có khí phách như vậy, thần thật hổ thẹn, thần nguyện suốt đời theo Hoàng hậu nương nương!"

Ông ta nói là theo Hoàng hậu chứ không phải theo Hoàng thượng, nhưng lúc này không ai quan tâm đến việc câu nói đó có gì không ổn.

Hữu tướng vừa dứt lời, mấy vị đại thần phía sau liền quỳ theo, cuối cùng ngoài phe cánh của Tả tướng, những người còn lại đều quỳ xuống.

Thái hậu định nói gì đó nhưng Tả tướng đã không kiên nhẫn kéo bà ta về phía sau, ánh mắt âm u nhìn thẳng vào Tiêu Minh Dục, nụ cười trên mặt đầy ghê rợn.

"Hoàng thượng có vẻ rất tự tin, chắc là đã điều viện binh từ ngoài thành rồi? Quân đồn trú các quận huyện ư? Hừ, dù Hoàng thượng có điều tất cả quân đồn trú đến đây cũng vô ích, bởi vì..."

Hắn cố ý dừng lại, rồi cười lạnh lẽo:

"Cao Hành cũng là người của bản tướng, hắn đã dẫn ba mươi vạn đại quân chờ ngoài thành, chỉ cần bản tướng ra hiệu, ba mươi vạn thiết kỵ sẽ phối hợp trong ngoài!"

Nói xong hắn lại quét mắt nhìn đám đại thần đang quỳ dưới đất, cười lạnh nói:

"Hay lắm! Bản tướng muốn xem các ngươi có bao nhiêu khí phách. Người đâu! Giết cho bản tướng mấy kẻ không biết điều, kẻ nào dám phản kháng, giết không tha!"

Lời hắn vừa dứt, Đổng Xuyến ra hiệu phía sau, lập tức có mấy tên lính cầm kiếm bước lên, Tả tướng chỉ vào Hữu tướng trước, nói:

"Giết lão già này trước!"

Trên mặt Hữu tướng không có chút sợ hãi, ông ta từ từ đứng dậy, lưng thẳng tắp.

"Đến đây, lão phu đứng ngay đây, cứ việc ra tay, lão phu mà chớp mắt một cái sẽ gọi ngươi là gia gia, hừ! Hồ Liệt Hồ Liệt, thật đáng tiếc cho chữ 'Liệt' trong tên ngươi. Lão phu thấy có cái tên rất hợp với ngươi."

Ông hơi dừng lại, mặt đầy ý cười giống hệt Tạ Diễn, "Đồ chó già không lì lợm!"

Dù đang trong tình huống nguy hiểm, mọi người vẫn bị lời ông ta chọc cười, tiếng cười nhạo dù cố nén vẫn vang lên, trong tai Tả tướng chẳng khác nào sự sỉ nhục. Hắn tức giận, quát lớn:

"Còn không ra tay!"

Hai tên lính giơ kiếm đi về phía Hữu tướng, thấy Tiêu Minh Dục vẫn chưa có động tĩnh, Dung Thanh Yên khẽ ghé lại gần, kéo tay áo hắn, hạ giọng nói:

"Hoàng thượng, Cao Hành còn chưa đến, cần kéo dài thời gian, Hữu tướng mà gặp chuyện, bá quan sẽ loạn."

Tiêu Minh Dục lúc này mới tỉnh lại, lập tức quát lớn về phía hai tên lính: "Trẫm vẫn là Hoàng đế của Tiêu quốc, ai dám động đến Hữu tướng!"

Hai tên lính quay lại nhìn Đổng Xuyến, nhất thời không hành động, Tiêu Minh Dục chuyển ánh mắt về phía Thái hậu, trầm giọng nói:

"Mẫu hậu muốn trẫm nhường ngôi thực ra không cần phiền phức như vậy, chỉ cần mẫu hậu thành thật trả lời trẫm một câu, trẫm sẽ cam tâm nhường ngôi."

Thái hậu thoáng giật mình, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ và cảnh giác. Dung Thanh Yên liếc nhìn Hữu tướng, Hữu tướng âm thầm gật đầu, đẩy hai tên lính chắn trước mặt ra bước nhanh đến trước Tiêu Minh Dục quỳ xuống, lớn tiếng nói:

"Thái hậu, Hoàng thượng còn trẻ, nhường ngôi cho Nhị hoàng tử quả là chuyện hoang đường. Huống hồ biên cương còn đang có chiến sự, không thể lung lay quốc bản vào lúc này. Vì giang sơn Tiêu quốc, thần xin đánh cược cả mạng già này, nếu Thái hậu không tỉnh ngộ, hãy bước qua xác thần!"

Lời ông ta vừa dứt, mấy quan viên bình dân do ông đề bạt trước kia lập tức quỳ sau lưng ông, lớn tiếng phụ họa.

"Chúng thần đồng tình với Hữu tướng! Nếu Thái hậu không vì xã tắc giang sơn, xin hãy bước qua xác chúng thần!"

Được dẫn dắt như vậy, các đại thần đến dự tiệc hôm nay cũng đồng loạt quỳ xuống trước Tiêu Minh Dục và Dung Thanh Yên, hưởng ứng lời Hữu tướng.

Hai mắt Tả tướng Hồ Liệt bùng lên lửa giận, định nổi nóng, Thái hậu lại bất ngờ trừng mắt nhìn hắn, thầm nghĩ: "Văn võ bá quan ngươi giết được hết sao?"

Nói xong, bà quay sang Tiêu Minh Dục nói: "Ngươi muốn hỏi gì?"

Đôi mắt Tiêu Minh Dục đỏ ngầu, đầy vẻ hận thù ghê tởm, hắn nghiến răng hỏi: "Trẫm muốn hỏi mẫu hậu, nếu đã không thương trẫm sao ngày trước lại sinh ra trẫm?"

Câu hỏi này hắn đã nén trong lòng suốt hơn hai mươi năm, gần như nghiến răng mà hỏi ra. Mẹ con hắn vốn dĩ từ lâu đã không hòa hợp nhưng vẫn giả vờ từ ái, cho đến giây phút này mới hoàn toàn xé toang.

Hắn không hiểu, hắn và Thụy Vương đều là con do bà sinh ra, tại sao lại khác biệt lớn đến thế.

Thái hậu hơi ngẩn ra, rất nhanh lạnh lùng cười: "Hừ, câu hỏi này thật nực cười. Là con ruột thì sao? Ngươi có bao nhiêu con ruột, khi Hồ Mị Nhi hại chết bọn chúng ngươi đều biết rõ. Nhưng vì quyền lực của mình, ngươi chẳng phải cũng làm ngơ hay sao?"

Bà chỉ về phía Dung Thanh Yên.

"Hoàng hậu sinh cho ngươi hai đứa con, sau đó ngươi biết đứa bé gái bị ném chết là con gái ruột của ngươi nhưng ngươi vẫn nhắm mắt làm ngơ, bỏ qua cho Hồ Thiền Nhi. Vô tình bạc nghĩa, tàn nhẫn độc ác, điểm này hai mẹ con chúng ta rất giống nhau."

Tiêu Minh Dục mặt mày âm u, lửa giận bừng bừng.

"Giống nhau? Không, trẫm không giống mẫu hậu. Trẫm dù có làm ngơ cũng không bao giờ bạc đãi con cái của mình, càng không như mẫu hậu đuổi cùng giết tận!"

Thái hậu nhìn thấy hận ý ngập trời của hắn, im lặng một lúc rồi đột nhiên vẫy tay bảo Đổng Xuyến đưa tất cả đại thần ra ngoài. Dù Tả tướng có chút không hài lòng nhưng cũng không ngăn cản.

Chẳng bao lâu, trong điện chỉ còn lại Thái hậu, Đới ma ma, Tả tướng, Đổng Xuyến, mấy tên lính cầm kiếm, Tiêu Minh Dục, Dung Thanh Yên và đứa trẻ trong lòng nàng, những người còn lại đều bị đuổi ra ngoài.

Thái hậu đỡ tay Đới ma ma ngồi xuống, nhìn Tiêu Minh Dục bằng ánh mắt đầy u ám như ma quỷ.

"Nếu ngươi muốn biết đến vậy, ai gia sẽ nói cho ngươi biết. Đúng, ngươi quả thật là con ruột của ai gia nhưng sự ra đời của ngươi đã hủy hoại hạnh phúc của ai gia, hủy hoại cả cuộc đời ai gia! Ngươi là sao chổi!"

Bà quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tả tướng, trong đó có cả đau khổ, hối hận, và vô vàn cảm xúc lẫn lộn. Thuở nhỏ, bà luôn không hiểu tại sao nương lại không thích bà, luôn hà khắc với bà. Đánh thì cứ đánh, mắng thì cứ mắng, dù bà có nghĩ đủ cách lấy lòng, mỗi khi nhìn thấy bà, nương vẫn coi bà như kẻ thù.

Cho đến năm chín tuổi, bà tình cờ nghe thấy phụ mẫu cãi nhau, vô tình biết được mình không phải là con gái của nhà họ Hồ. Bà sợ hãi đến mức không dám lên tiếng, càng không dám nói cho ai biết sự thật mà mình đã nghe được.

Từ đó về sau bà chỉ có thể sống cẩn trọng từng li từng tí. Trong phủ, ngoài cha thì chỉ có đại ca là đối xử tốt với bà nhất, ai ức hiếp bà đại ca cũng sẽ đứng ra bảo vệ.

Dần dần bà bắt đầu nương tựa vào đại ca, lớn lên rồi, tình cảm lại càng sâu đậm, bà muốn được gả cho đại ca.

Bà không phải người chịu khuất phục, bà nhìn nghĩa mẫu ngày ngày bận rộn chọn lựa những cô gái cao môn quý tộc xinh đẹp cho đại ca, lòng ghen tị đến phát điên.

Vậy nên bà đã thẳng thắn với đại ca, không ngờ đại ca đã biết từ lâu rằng bà không phải là con ruột của nhà họ Hồ mà lại còn không từ chối tình cảm của bà.

Bà vui sướng chờ đợi đại ca nói rõ với cha mình, không ngờ chuyện của bà và đại ca lại bị nghĩa mẫu phát hiện. Để chia cắt bà và đại ca, nghĩa mẫu nhân một buổi yến tiệc trong cung hạ thuốc bà rồi nghĩ đủ cách đẩy bà lên giường của tiên đế.

Cuộc đời bà cứ như vậy mà bị hủy hoại. Sau một đêm hoang đường, bà mơ mơ hồ hồ vào cung, chịu đựng sự thương hại và sủng ái giả tạo từ một người đàn ông mà bà không yêu.

Cho đến khi bà mang thai.

Bà không dám nói cho tiên đế biết vì bà vẫn chưa từ bỏ hy vọng, bà lén lút gặp đại ca để đại ca tìm cách đưa bà đi, đại ca đã đồng ý với bà.

Nhưng khi đại ca vất vả sắp xếp tất cả để đưa bà đi thì tiên đế biết được bà có thai, liền sai lão ma ma trong cung đến chăm sóc bà, bà không còn cơ hội thoát thân.

Chính đứa con này đã cắt đứt cơ hội duy nhất để bà rời cung, chính đứa con này đã hủy hoại hạnh phúc của bà khiến bà phải đánh đổi cả đời, mãi mãi bị giam cầm trong cung điện vô tình và lạnh lẽo này. Trơ mắt nhìn đại ca thành thân, trơ mắt nhìn phu quân của mình sủng ái hết người đàn bà này đến người đàn bà khác.

Bà chỉ muốn một cái kết trọn vẹn, bà không cam lòng nên bà đã bí mật trao thân cho đại ca, thậm chí tình nguyện sinh con cho ông ta.

Nhưng bà đợi mãi, đợi mãi, chỉ đợi được việc đại ca nạp hết thiếp này đến thiếp khác, đợi được từng lời hoa ngôn xảo ngữ, đợi được những cái bóng hư ảo như hoa trong gương trăng dưới nước.

Trong cung không có người đàn bà nào tử tế, kẻ khác hại bà, bà hại kẻ khác, những mưu toan toan tính ngày này qua tháng khác khiến trong lòng bà đầy ắp hận thù, mái tóc hai bên thái dương đã sớm bạc màu.

Thái hậu vừa như oán trách vừa như bi thương kể hết chuyện cũ, ôm lấy ngực phập phồng vì phẫn nộ, không kìm được bật cười.

Tiếng cười bi thảm, khi bà cười đủ rồi, bà chỉ tay vào Tiêu Minh Dục, hận đến xương tủy mà nói:

"Ngươi nói xem ai gia có nên hận ngươi không? Nếu không phải tại ngươi, ai gia sao có thể bị giam cầm ở đây cả đời? Số mệnh của ai gia không tốt, mệnh của ngươi cũng chẳng tốt, ai gia không bóp chết ngươi lúc ngươi mới sinh ra, ngươi phải cảm thấy đội ơn rồi, có gì mà phải oán trách?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro