Giông Bão Sắp Đến, Tả Tướng Mưu Phản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cái chết của Hồ Thiền Nhi khiến mâu thuẫn giữa các thế lực càng thêm căng thẳng, mọi người đều đang ngấm ngầm hành động.

Tiêu Minh Dục rất ít khi đến hậu cung, hầu như đều bận rộn ở tiền triều, nỗ lực loại bỏ nốt thế lực còn lại của Tả tướng trong thời gian nhanh nhất.

Thái hậu cho người giam lỏng Thụy Vương ở phủ, không cho hắn ra ngoài, đồng thời giám sát chặt chẽ cái thai trong bụng Đổng Chiêu nghi.

Tả tướng vì chuyện của Hồ Thiền Nhi mà liên tiếp mấy ngày không vào triều, lấy lý do con gái phạm lỗi lớn, hổ thẹn vô cùng, không mặt mũi nào đối diện với ân đức của Hoàng thượng. Thực tế ông ta đang âm thầm bồi dưỡng lực lượng để mưu tính.

Cả kinh thành lúc này đang trong sự yên lặng trước cơn bão tố.

Cuộc sống của Dung Thanh Yên lại càng thêm nhàn hạ. Ngoài việc để người giám sát động tĩnh ở Thọ Khang Cung và Ngự Thư Phòng, phần lớn thời gian nàng đều ở bên con trai.

Tính cách của Tuân An giống hệt Vương gia, điềm tĩnh, là một cục bột nhỏ mềm mại, ngây thơ đáng yêu, thích nhất là nằm bò trên người Dung Thanh Yên để ngủ.

Những ngày tháng yên bình và thảnh thơi như vậy khiến Dung Thanh Yên vừa vui mừng lại vừa sầu muộn, vui vì có thể nhìn con lớn lên từng ngày, buồn vì ngày gặp Vương gia còn xa tít tắp, nàng rất nhớ hắn.

Trong sự chờ đợi bình yên mà đầy căng thẳng đó, Vương gia gửi thư đến. Trong phong thư có hai lá, một là thư báo bình an của hắn, từng dòng chữ đều là nỗi nhớ dành cho nàng và con trai.

Lá còn lại là thư hồi âm của Lương Vương gửi Tuệ phi. Trước đây nàng đã lấy danh nghĩa Tuệ phi viết thư cho Lương Vương, cố ý nói với Lương Vương rằng Tiêu Minh Dục đã phụ bạc nàng ta, nàng ta muốn trở về Lương quốc.

Quả nhiên, trong thư hồi âm của Lương Vương, từng câu từng chữ đều bảo Tuệ phi hãy tạm nhẫn nhịn, còn dặn nàng tìm cơ hội đánh cắp bản đồ lãnh thổ và bản đồ phòng thủ biên giới của Tiêu quốc.

Thái độ như vậy, rõ ràng là tham vọng lộ rõ.

Dù trong thư không đề cập đến việc liên minh với quân Khương nhưng dù Lương Vương có kế hoạch liên minh hay không, đã yêu cầu Tuệ phi trộm bản đồ lãnh thổ thì tạm thời hắn sẽ chưa liên minh.

Bởi lẽ, hắn liên minh với quân Khương là để nuốt chửng Tiêu quốc. Nếu sau khi chia phần mà có sự bất đồng, nguy cơ phân chia không đều sẽ rất cao.

Nếu hắn đủ sức thôn tính một mình, đương nhiên không muốn chia sẻ cho quân Khương, ai cũng biết quân Khương nổi tiếng là khó đối phó.

Như vậy tạm thời có thể yên tâm về Lương quốc, nhưng quân Khương lại không yên ổn. Không ai ngờ rằng Tả tướng đã bí mật thông đồng với quân Khương.

Đầu tháng Tám, quân Khương tập kết ba mươi vạn quân hổ lang xâm phạm biên giới. Đô đốc Lý Trấn, người đóng quân ở biên giới Bi Châu vốn là người của Tả tướng. Khi quân Khương đến, Lý Trấn lập tức bỏ thành chạy trốn khiến quân Khương không tốn một binh một tốt nào đã chiếm được tám quận Bi Châu, dốc sức chuẩn bị nam chinh.

Tin tức này Dung Thanh Yên nghe được từ Tiêu Minh Dục. Hắn bước vào Trường Ninh Cung với vẻ mặt âu sầu, hàng chân mày nhíu lại thành hình chữ “xuyên”, toàn thân toát lên sự giận dữ và bực bội.

Dung Thanh Yên giao Tuân An cho Trữ ma ma, đợi bà bế đứa trẻ đi rồi mới rót cho Tiêu Minh Dục một chén trà. Hậu cung không được can dự chính sự, nàng biết hắn sẽ nói nên không hỏi han gì. Tiêu Minh Dục uống liền hai chén trà, sau đó vứt mạnh cái chén xuống, nói: “Đúng là Hồ Liệt! Tên chó săn! Trẫm đáng ra nên bất chấp mà chém hắn từ sớm!”

Tiêu Minh Dục mắng Tả tướng một hồi, từng lời đầy sự phẫn nộ và căm hận khiến Dung Thanh Yên nghe mà kinh hãi.

Hồ Liệt quả nhiên là con cáo già, dù đã có tai mắt khắp phủ Tả tướng, Hồ Liệt vẫn có thể chuyển thư đến tay quân Khương!

Điều đó chứng tỏ những năm qua Hồ Liệt luôn qua lại với quân Khương.

“Trẫm đã hạ lệnh cho Cao Hành mang quân xuất phát, Yên nhi, nàng thấy có nên để Đổng Xuyến đi theo không?”

Để Đổng Xuyến đi? Chậc, tất nhiên là không được. Đổng Xuyến mà rời đi thì Tả tướng và Thái hậu sẽ mất đi binh lực, còn lấy gì để tạo phản?

Hơn nữa dù hắn thật sự hạ chỉ cho Đổng Xuyến rời đi, Thái hậu và Tả tướng cũng nhất định sẽ tìm mọi cách giữ Đổng Xuyến lại.

Lúc này nàng có thể giúp bọn họ một tay, nhưng mỗi lần nàng tìm đến, Thái hậu đều không chịu nói cho nàng thời điểm Tả tướng mưu phản, luôn thoái thác khiến nàng rất bị động.

Nàng cần nghĩ cách nắm thế chủ động trong tay…

Thấy nàng trầm ngâm không nói, Tiêu Minh Dục thở dài, mệt mỏi xoa bóp huyệt thái dương, nói:

“Trẫm biết nàng đang nghĩ gì. Tả tướng lúc này thông đồng với quân Khương, chắc chắn muốn nhân loạn mà mưu phản. Nếu trẫm điều Đổng Xuyến đi lúc này e là đúng ý hắn.”

Dung Thanh Yên không nói gì, đầu óc nàng xoay chuyển rất nhanh. Đợi đến khi Tiêu Minh Dục mắng chửi Hồ Liệt và Thái hậu thêm một lượt, nàng bất ngờ vén váy quỳ xuống.

“Hoàng thượng, thần thiếp có chuyện giấu giếm Hoàng thượng. Thực ra, giữa thần thiếp và Thái hậu có một cuộc giao dịch.”

Tiêu Minh Ngọc thoáng ngạc nhiên, vội kéo tay nàng lên, nói: “Yên nhi có gì thì cứ nói, không cần phải quỳ.”

Dung Thanh Yên nói: “Thực ra Thái hậu đã nhiều lần tìm đến thần thiếp, muốn thuyết phục và lôi kéo thần thiếp. Bà ấy nói với thần thiếp rằng, di mẫu và gia gia của thần thiếp đều là do Hoàng thượng hại chết.”

Ngũ quan Tiêu Minh Dục vặn vẹo lại với nhau, sắc mặt dữ tợn, giận dữ lẫn kinh ngạc. Dung Thanh Yên khẽ chớp mắt, thở dài:

“Hôm đó vì những chuyện này mà giữa thần thiếp và Hoàng thượng có hiểu lầm. Sau đó thần thiếp đã nghĩ thông suốt, thật ra Hoàng thượng không sai, Hoàng thượng cũng là bị ép buộc, nếu là thần thiếp, thần thiếp cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống Hoàng thượng.”

Tiêu Minh Dục thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt tay nàng, giọng nói vừa mừng rỡ vừa mỏi mệt, “Yên nhi có thể hiểu trẫm, trẫm rất vui.”

Trong mắt Dung Thanh Yên thoáng qua một tia sâu xa, nàng ngập ngừng một lúc rồi dịu giọng nói:

“Thần thiếp vẫn chưa đáp lại Thái hậu nhưng hôm Thụy Vương và Hồ Thiền Nhi loạn luân, Thái hậu vì Thụy Vương mà quỳ xuống cầu xin Hoàng thượng, thần thiếp biết Hoàng thượng đau lòng nên mới đi hỏi Thái hậu, vì sao cùng là con ruột, Thái hậu chỉ không thương Hoàng thượng.”

Câu này chạm đến nỗi đau của Tiêu Minh Dục, gương mặt hắn sa sầm, cơ mặt co giật, tay siết chặt lấy tay Dung Thanh Yên.

Dung Thanh Yên cố nén cơn đau như xương cốt sắp gãy, giọng nói mang theo chút sắc bén:

“Thần thiếp biết Thái hậu sẽ không nói nên mấy hôm trước khi Thái hậu lại đến lôi kéo thần thiếp, thần thiếp giả vờ bị bà ấy thuyết phục. Thái hậu nói, chỉ cần thần thiếp chịu ngầm giúp bà ấy hạ độc Hoàng thượng, bà ấy sẽ để Tuân An an ổn ngồi lên ngai vàng.”

Nói xong nàng nở nụ cười giễu cợt: “Thần thiếp biết bà ấy đang lừa thần thiếp. Nếu Thái hậu và Tả tướng thực sự mưu phản thành công, làm gì có cơ hội sống sót nào cho mẹ con thần thiếp? Chỉ sợ cả phủ Trấn Quốc Công cũng sẽ không còn tồn tại.”

Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, Tiêu Minh Dục vội buông tay, trên mặt hiện lên vẻ áy náy và phẫn nộ.

“Trong mắt Thái hậu chỉ có Thụy Vương, bà ta làm gì cũng vì Thụy Vương mà tính toán, vì Thụy Vương, bà ta có thể làm mọi chuyện không từ thủ đoạn.”

Dung Thanh Yên nhẹ giọng an ủi: “Vì thế thần thiếp trước tiên ổn định bà ta. Tuy Thái hậu vẫn không chịu nói vì sao bà không thương Hoàng thượng nhưng có thần thiếp làm tai mắt, Hoàng thượng sẽ sớm vạch trần kế hoạch của bọn họ.”

Tiêu Minh Dục thương xót ôm nàng vào lòng, xúc động nói: “Yên nhi, may mà có nàng bên cạnh trẫm, nếu không trẫm thực sự đã thành một kẻ cô độc.”

Dung Thanh Yên khẽ cười không nói. Cô độc ư? Hắn quả thực đã chọn cho mình một từ rất hợp.

Nửa tháng sau, biên cương cấp báo, Cao Hành sai người vượt tám trăm dặm mang thư quân tình về kinh, lần thứ ba xin triều đình tiếp viện.

Nghe theo lời khuyên của Dung Thanh Yên, Tiêu Minh Dục trong buổi triều sớm đã nổi trận lôi đình. Sau khi Hữu tướng bày tỏ lòng trung thành một cách hùng hồn liền đi đầu đóng góp, trực tiếp lấy từ túi riêng ra hai trăm ngàn lượng bạc.

Tiêu Minh Dục trước mặt bá quan tán dương hết lời, còn tuyên bố trong cơn nguy cấp này, ai quyên góp nhiều bạc nhất sẽ được hoàng đế ban cho một điều ước, tương đương với một đạo thánh chỉ trắng. Bá quan phấn chấn, nô nức dâng bạc, riêng Tả tướng vẫn chần chừ chưa có động tĩnh. Lúc này Dung Thanh Yên liền tìm gặp Thái hậu.

“Quốc khố trống rỗng, Tiêu Minh Dục không có tiền quân lương, binh sĩ có lòng oán hận, Thái hậu, đây là thời cơ tốt nhất để thu phục lòng người, cũng là cơ hội tốt nhất để lôi kéo Cao Hành. Tả tướng đã dám cấu kết với quân Khương, hẳn không sợ bỏ tiền ra đâu nhỉ?”

Kết quả, các quan trong triều cùng với quan viên địa phương đóng góp tổng cộng chín trăm vạn lượng bạc, riêng Tả tướng đã bỏ ra bốn trăm vạn lượng.

Sau khi quyên góp, Tả tướng cho người rầm rộ tuyên truyền khắp dân gian, nói rằng vì tướng sĩ biên cương, ông ta bán sạch gia sản cũng cam lòng, bốn trăm vạn lượng là do đã bán hết nhà cửa, thêm cả sự ủng hộ từ nhà mẹ đẻ của phu nhân Lý thị.

Tiêu Minh Dục rất hài lòng, ban cho Tả tướng một đạo thánh chỉ trắng, nói rằng đợi Cao Hành khải hoàn trở về sẽ cùng nhau phong thưởng, thực hiện lời hứa.

Dung Thanh Yên khuyên Tiêu Minh Dục có thể báo cho Cao Hành, để Cao Hành lấy danh nghĩa cá nhân gửi cho Tả tướng một bức thư tạ ơn, đồng thời trong thư đề cập đến việc Cao Hành bất mãn với triều đình lạc hậu bất tài, có ý muốn đầu quân cho Tả tướng. Tiêu Minh Dục sau khi cân nhắc đã lập tức cho người gửi mật thư cho Cao Hành.

Một bức thư của Tuệ phi đã tạm thời kiềm chế Lương Vương, một bức thư của Cao Hành đã tạm thời trấn áp được Tả tướng.

Tiếp theo chỉ cần đợi Nhị cữu cữu vận chuyển mấy trăm cao thủ từ Nam Cương về và chờ Tạ Diễn khắc tên “Liên tiên sinh” vào tâm trí dân chúng…

Đầu tháng Chín, trong cung nổi lên một cơn sóng gió nhỏ, con mèo của Tuệ phi nuôi đã làm kinh động đến cái thai của Đổng Chiêu nghi. Đổng Chiêu nghi sinh khó, sau khi sinh ra một bé trai vô cùng yếu ớt thì hương tiêu ngọc vẫn.

Tiêu Minh Dục chuẩn cho nàng được mai táng theo lễ Quý phi. Sau đó Dung Thanh Yên dẫn theo chúng phi đến thăm đứa trẻ.

Trong lúc mọi người nửa như thật lòng, nửa như miễn cưỡng chúc mừng, chỉ có Mông Linh khi nhìn thấy đứa trẻ thì sắc mặt kỳ lạ, hận không thể nằm bò lên mặt đứa trẻ mà xem cho kỹ. Khương Thường phát hiện liền kịp thời kéo nàng lại.

Mãi đến khi theo Dung Thanh Yên về Trường Ninh Cung, Mông Linh mới nói: “Nương nương, đứa trẻ của Đổng Chiêu nghi… ừm, nói sao nhỉ, không giống đứa trẻ bình thường, rất kỳ quái.” Dung Thanh Yên nhận bát yến sào từ tay Trữ ma ma uống một ngụm, nhướng mày: “Chẳng qua là vì sinh non yếu ớt thôi, có gì mà kỳ quái?”

Mông Linh gãi đầu, “Nô tỳ giỏi về thuốc độc chứ không giỏi xem bệnh, không nói rõ được lạ ở chỗ nào, nhưng đúng là thấy rất lạ.”

Hai người đang nói chuyện, Phạm Vân bước vào, hành lễ cung kính, chưa kịp nói gì, Mông Linh đã lao đến hỏi:

“Phạm thái y đến đúng lúc, ngài có nhìn thấy đứa trẻ của Đổng Chiêu nghi chưa?”

Thấy Phạm Vân lắc đầu, Mông Linh tiếc nuối, quay sang Dung Thanh Yên nói: “Nương nương, nô tỳ tuy chưa biết vấn đề là gì nhưng chắc chắn đứa bé của Đổng Chiêu nghi có vấn đề.”

Dung Thanh Yên còn chưa kịp nói gì, Phạm Vân đã thở dài mở lời: “Mông Linh nói không sai, đứa bé đó đúng là có vấn đề.”

Thấy Dung Thanh Yên nhìn qua, Phạm Vân trầm giọng nói: “Thần đến đây là để nói với nương nương về chuyện này.”

Hắn hít sâu một hơi, mày nhíu chặt.

“Các bà đỡ trong cung đều nói, nhìn bụng của Đổng Chiêu nghi đáng ra phải là một hoàng tử, Hoàng thượng nghe xong thì rất coi trọng, từ tháng trước đã cho Ngụy thái y tiếp nhận.”

“Mỗi lần Ngụy thái y từ chỗ Đổng Chiêu nghi trở về đều mặt mày ủ dột, thần hỏi ông ấy cũng không nói. Tối qua sau khi đứa trẻ ra đời, Ngụy thái y mới đến tìm thần uống rượu và kể rõ đầu đuôi.”

Phạm Vân dừng lại, trên mặt lộ rõ sự tiếc nuối và cảm thán.

“Đổng Chiêu nghi có lẽ đã dùng mấy phương thuốc dân gian để sinh con trai. Dùng nhiều những phương thuốc ấy không chỉ hại mẹ mà còn tổn thương đến con. Nếu được chăm sóc tốt có thể còn cách chữa, nhưng Đổng Chiêu nghi bị kinh động lại sinh non, đứa trẻ đó… e rằng khó sống quá ba năm.”

Dung Thanh Yên chấn động, bất giác ngồi thẳng dậy, Mông Linh đập tay lên trán, như vỡ lẽ ra.

“ Nô tỳ bảo mà, đứa trẻ sao lại kỳ quái như vậy. Nô tỳ từng nghe sư phụ nói, dân gian có mấy thầy bói và lang băm nói rằng họ có phương thuốc tổ truyền, có thể sinh trai sinh gái, thậm chí còn bảo có thể biến con gái thành con trai.”

Phạm Vân thở dài: “Đúng vậy, chuyện này rất phổ biến trong dân gian. Thực ra những phương thuốc này không có ghi chép trong sách cổ, thật giả khó mà phân biệt, nhưng quả thực có không ít người sinh con trai nhờ đó, lâu dần dân chúng tin tưởng tuyệt đối.”

Dung Thanh Yên im lặng một lúc, lạnh giọng nói: “Chắc đây là ý của Thái hậu. Thảo nào sau chuyện của Thụy Vương, bà ta lại bình tĩnh đến vậy, bởi bà ta tin rằng Đổng Chiêu nghi nhất định sẽ sinh ra hoàng tử.”

Nói xong, nàng nhíu mày hỏi: “ Ngụy thái y đã đoán ra từ trước, sao không nói với Hoàng thượng?”

Phạm Vân lắc đầu thở dài: “Đây chính là nguyên nhân khiến Ngụy thái y luôn phiền muộn. Hoàng gia rất kiêng kỵ những thứ thần thần bí bí này vì sẽ bị xem là điềm xấu, ảnh hưởng đến quốc thể. Nếu Hoàng thượng biết chuyện, Đổng Chiêu nghi và đứa trẻ chắc chắn sẽ bị xử tử. Ngụy thái y sợ một lời nói của mình hại đến hai mạng người nên đành cắn răng im lặng, khổ tâm vô cùng.”

Dung Thanh Yên giơ tay xoa huyệt thái dương, im lặng hồi lâu mới chậm rãi nói: “ Ngụy thái y tuổi đã cao, nếu đã quá mệt mỏi thì để ông ấy nghỉ ngơi thôi.”

Phạm Vân sửng sốt, lo sợ hỏi: “Ý của nương nương là?”

Dung Thanh Yên hàm ý nói: “Hoàng thượng rất cẩn thận trong ăn uống, gần đây lại càng đề phòng cao độ. Có Ngụy thái y ở đây, bản cung muốn làm gì cũng không tiện.”

Đến lúc này nàng không cho phép xảy ra bất kỳ sai sót nào. Hơn nữa, nàng chỉ là lấy độc trị độc, năm xưa Tiêu Minh Dục hạ độc di mẫu của nàng, giờ nàng hạ độc hắn cũng là công bằng.

Thấy Phạm Vân do dự, Dung Thanh Yên nói tiếp: “Bản cung biết ngươi không muốn hại Ngụy thái y, yên tâm, ông ấy không làm gì hại bản cung, bản cung tất nhiên cũng không làm gì ông ấy. Ngươi chỉ cần để ông ấy giả bệnh về nhà tĩnh dưỡng, chuyện trong cung này, ông ấy không nên nhúng tay.”

Phạm Vân thở phào nhẹ nhõm, vội cung kính nói: “Nương nương yên tâm, thần biết phải làm gì.”

Mười ngày sau, Ngụy thái y đột nhiên ngã bệnh, Tiêu Minh Dục đành phải cho ông về nhà dưỡng bệnh.

Sau khi Ngụy thái y rời cung, Phạm Vân nhờ vào y thuật cao minh cùng sự hỗ trợ âm thầm của Dung Thanh Yên ngày càng được Tiêu Minh Dục trọng dụng, tạm thời thay thế vị trí của Ngụy thái y.

Phạm Vân trở thành người đứng đầu Thái y viện, Vương Lê cũng qua được cuộc điều tra của Tiêu Minh Dục, thay thế Phan Tư Nghi trở thành người đứng đầu Khâm Thiên Giám.

Vương Lê nói với Tiêu Minh Dục rằng Tuân An là phúc tinh của hắn, có thể giúp hắn thống nhất thiên hạ. Tiêu Minh Dục vui mừng khôn xiết, càng thêm yêu thương Tuân An, thường xuyên bớt chút thời gian đến thăm cậu bé.

Dung Thanh Yên âm thầm hạ độc vào chén trà Tiêu Minh Dục uống mỗi ngày, một chút một, không một tiếng động, thứ thuốc độc ngấm dần này nếu lâu dài sẽ bị thái y phát hiện, nhưng hiện tại người khám bệnh cho hắn là Phạm Vân.

Lặng lẽ trôi qua thêm một năm, Nhị cữu cữu đã bí mật đưa mấy trăm cao thủ tới địa điểm đã định sẵn, tên tuổi của “Liên tiên sinh” đã khắc sâu vào tâm trí dân chúng.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ thiếu gió đông, mà gió đông này chính là cuộc mưu phản của Tả tướng.

Tả tướng và Cao Hành qua lại thư từ suốt hai năm, cuối cùng mới hoàn toàn tin tưởng Cao Hành. Còn hai tháng nữa là đến sinh nhật ba tuổi của Tuân An, Tả tướng gửi thư cho Cao Hành, nói rằng hắn chuẩn bị ra tay vào sinh nhật của Tuân An.

Hai năm qua, chiến sự biên cương lúc đánh lúc dừng, thời điểm Tả tướng chọn chính là lúc đình chiến. Ý của hắn là bảo Cao Hành bí mật dẫn quân tiến vào kinh thành.

Thế là Tiêu Minh Dục hạ chỉ, triệu Cao Hành tự mình vào kinh báo cáo quân tình, cho hắn danh chính ngôn thuận nhập kinh…

Mùa đông năm đó lạnh lẽo hệt như lúc Dung Thanh Yên sinh con.

Hôm ấy là sinh nhật ba tuổi của Tuân An, Tiêu Minh Dục tổ chức yến tiệc mừng sinh nhật vô cùng long trọng. Rượu qua ba tuần, không khí dần dần trở nên hòa hợp.

Đúng lúc đó tiếng chuông trống vang lên, một tên thị vệ toàn thân đầy máu, chật vật chạy vào, ngực cắm mũi tên, dùng chút hơi tàn cuối cùng nói hết câu.

“Hoàng thượng, Đổng Xuyến… Đổng Xuyến đã mang binh giết vào rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro