Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi Lãnh Tinh điều chế xong thuốc làm mềm xương và giao nó cho Tát Tư lúc đã là chuyện của sau này rồi, cho dù hiện tại nàng mới phát giác mình bất tri bất giác nhúng tay vào lịch sử, thì lúc này trời đã tối. Nàng đành phải đâm lao thì phải theo lao, ai bảo trời cao mở ra một chuyện cười thiên hạ, cho nàng đi đến đến nước Hỏa Ma .

Tát Tư phải chuẩn bị lên đường, hắn đang đứng ở gần tọa kỵ* nói chuyện cùng một vị tướng sĩ, mà Lãnh Tinh đã mệt mỏi từ lâu đứng bên cạnh tọa kỵ của Tát Tư ngủ gà ngủ gật. Thân thể lảo đảo muốn ngã khiến tướng sĩ đi đến định đỡ lấy nàng , nhưng ngại vì thân phận lại không dám tùy tiện đụng vào nàng.

(*): vật cưỡi

Từ việc cắt thảo dược đến khi thuốc được nấu xong hoàn toàn không qua tay người khác, toàn bộ do Lãnh Tinh một mình xử lý. Chỉ là cho dù muốn tìm người giúp một tay, nàng cũng không biết muốn bọn họ giúp từ đâu. Tên thảo dược phần lớn nàng đều không nhớ rõ, hoàn toàn dựa vào ấn tượng của mình khi xem hình ảnh của các loại thảo dược trong sách giáo khoa mà tìm, nàng chắc chắn tám phần sẽ tìm đúng, còn hai phần còn lại liền cần ông trời trợ giúp. Bận rộn cả ngày, không mệt mới là lạ, đầu của nàng cũng sắp thành đất đá rồi.

Tát Tư đi lần này khoảng hai tuần mới trở lại, trong lòng của nàng có một chút không muốn, mặc dù thường cùng Tát Tư cãi vả, nhưng thú vị không ít.

Tát Tư nói chuyện xong đến gần Lãnh Tinh, ở cái đầu không ngừng lay động của nàng gõ một cái, buồn cười nói: "Nhìn ngươi mệt mỏi cũng đứng không vững rồi, không đi trở về tẩm cung ngủ còn đứng ở nơi này làm cái gì?"

"Tiễn ngươi."Vừa nói xong, nàng mới giật mình rằng nàng đã lỡ miệng. Nàng vốn nên nói"Ai cần ngươi lo", thế nào vừa phát ra khỏi miệng thì không giống, đều do con sâu ngủ gây họa.

Trong mắt chợt Tát Tư lóe lên kinh ngạc, nhưng mà hắn rất nhanh đè xuống một chút cảm động trong lòng. Cảm xúc trong lòng khiến hắn cảm thấy xa lạ, hắn kháng cự cảm giác kia."Ta đưa ngươi lên giường, ngủ nhanh đi, đừng nói nhảm nữa."

Tát Tư ôm lấy Lãnh Tinh, để nàng an ổn nằm ở trong ngực của hắn, sau đó đi vào bên trong.

Đối với sự quan tâm của nàng, hắn cảm thấy không được tự nhiên mấy.

Lãnh Tinh ngẩng đầu lên nhìn về phía cằm Tát Tư nói: "Tát Tư, ngươi cũng đừng nghĩ sai, không phải là ta thích ngươi, ta chỉ là ra vẻ mà thôi, dù sao ngươi là vua một nước, ngươi phải rời đi hai tuần, ta dù sao cũng phải tiễn ngươi!"Muốn nàng thích hắn, đợi kiếp sau đi, nàng chỉ hoài niệm hắn cuộc sống không có hắn ở đây mà thôi. Hoài niệm và thích có một khoảng cách, mà nàng cũng không tính vượt qua khoảng cách kia.

"Thật sao?"Tát Tư cúi đầu nhìn Lãnh Tinh hỏi, trong giọng nói tuyệt đối không che giấu sự không vui ."Thì ra là ngươi cũng biết ra vẻ một chút để chơi trò này, ta còn tưởng rằng ngươi kiêu ngạo nên không thèm chơi trò hề này !"Hắn không phải vì nàng không thích hắn nên tức giận, mà là giận nàng nói dối, giận mình hiểu sai ý, còn tưởng rằng nàng đang quan tâm hắn.

Tát Tư giễu cợt làm mặt Lãnh Tinh đỏ bừng."Tùy ngươi nói thế nào, ta muốn ngủ."Hiện tại nàng đã tỉnh táo lại, có chết cũng sẽ không nói không phải là nàng ra vẻ khi tiễn hắn.

Tát Tư một tay ném Lãnh Tinh lên giường, nàng lập tức bò vào trong chăn nhắm mắt lại đi ngủ.

Tát Tư không nói, nhìn chằm chằm Lãnh Tinh đang bị chăn quấn chặt một lát, mới dùng sức đóng cửa lớn lại.

Hai tuần xa nhau chính thức bắt đầu.

*****

Vừa bắt đầu có hai ngày, Lãnh Tinh gần như không quen với việc không có Tát Tư, dù sao khi đến nước Hỏa Ma vừa mở mắt ra nhìn thấy chính là Tát Tư, Tát Tư là người cùng nàng chung đụng lâu nhất. Chỉ là bắt đầu ngày thứ ba, nàng liền chơi rất vui vẻ, và quen biết không ít người.

Nàng thử học một chút chữ viết của nước Hỏa Ma, xem một chút có thể hay không tìm được một chút dấu vết về tổ tiên Lãnh thị, nhưng cuối cùng cũng bỏ qua, bởi vì nàng thật sự nhìn không hiểu chữ viết nước Hỏa Ma, quá khó khăn! Không nghĩ rằng ngôn ngữ giống với Anh ngữ, chỉ là giọng điệu không cùng một kiểu, phương diện chữ viết thế nhưng kém nhiều như vậy, chữ viết nước Hỏa Ma giống như đang vẽ vậy.

Ngày thứ bảy, quân đội truyền về tin chiến thắng, chỉ nghe rằng Tát Tư thành công dựa vào thuốc làm mềm xương của nàng cứu ra mười tên binh sĩ, hoàn toàn không bị thương người nào, Tát Tư cũng theo lời thả Chích Lạp.

Trí tuệ của Lãnh Tinh bắt đầu truyền ra khắp nước Hỏa Ma cùng nước Chích, hiện tại Tát Tư đang chuẩn bị trở lại nước Hỏa Ma, ước chừng bảy ngày nữa sẽ tới, trong cung cũng bắt đầu chuẩn bị lễ Chúc Mừng vì Tát Tư trở về nước, bởi vì có tướng sĩ gởi thư nói Tát Tư vương tâm tình không được tốt lắm, hi vọng lễ Chúc Mừng chuẩn bị được tỉ mỉ, vì vậy mà làm cho mọi người ở trong cung như bị vây vào trạng thái chuẩn bị cho chiến tranh vậy.

Trải qua thời gian dài nghỉ ngơi, vết phỏng trên mặt và nhiều vết thương trên người Lãnh Tinh dần dần khỏi hẳn, dung mạo mỹ lệ từ từ hiện ra, vết thương không hề đau nữa, cũng là nguyên nhân làm tâm tình nàng rất tốt.

*****

Biên cảnh phía Nam nước Chích

Trời chưa sáng, bầu trời còn một mảnh mờ mịt, Hỏa Ma nước binh sĩ liền bắt đầu lên đường trở về, chỉ vì Vương của bọn họ muốn vội vã trở lại nước Hỏa Ma.

"Mau! Mau chuẩn bị, chúng ta trở về nước Hỏa!" Tát Tư cưỡi hắc mã vẻ mặt không vui quát, tọa kỵ đi đi lại lại xuyên qua giữa đám binh lính vẫn còn chưa tỉnh táo nằm ở trên mặt đất. Tất cả binh sĩ cả kinh lập tức nhảy dựng lên, rất sợ mình không cẩn thận sẽ trở thành oan hồn dưới tọa kĩ của Tát Tư vương.

Mọi người đều biết từ khi Tát Tư vương rời khỏi nước Hỏa Ma, tâm tình không được tốt cho lắm, tám phần là nhớ nhung Lãnh Tinh vương phi mới vừa tân hôn không lâu.

Giờ phút này, Tát Tư ngồi ở trên lưng ngựa, hắn đang tức giận với bản thân mình.

Từ khi bắt đầu rời khỏi nước Hỏa Ma, trong đầu hắn lúc nào cũng xuất hiện bóng dáng Lãnh Tinh, như hình với bóng, muốn thoát khỏi cũng không được. Hắn không thích loại cảm giác này, cảm giác suy nghĩ bị một người khác ràng buộc thật là tệ, hắn thử kháng cự nhưng không hề có tác dụng, tình huống như thế làm hắn tương đối mất hứng. Nàng nở nụ cười, khuôn mặt tức giận của nàng, không ngừng hiện lên đầu óc của hắn. Hắn nhất định phải nhanh một chút trở lại nước Hỏa Ma, sau khi nhìn thấy nàng, chứng bệnh kỳ quái của hắn nhất định sẽ biến mất.

*****

Buổi trưa 12 sau đó, Tát Tư và quân đội đã đặt chân lên lãnh thổ nước Hỏa Ma, hành trình nhanh hơn hai ngày so dự định.

Mọi người đều quỳ gối ở cửa chính trong cung nghênh đón Tát Tư vương, lại thiếu duy nhất Lãnh Tinh. Đang lúc Tát Tư muốn buột miệng rống to thì Lãnh Tinh mới từ bên kia chạy xuống bậc thang, Lãnh Tinh vui vẻ xuất hiện khiến cho Tát Tư rốt cuộc nhẫn nhịn không được nữa, hắn này thiêu đốt 12 ngày không vui thành lửa giận, lớn tiếng rống về phía Lãnh Tinh: "Ngươi tại sao chậm như vậy mới đến nghênh đón?"

Hắn suy nghĩ về nàng mười hai ngày, tính tình càng ngày càng cáu gắt, nàng lại vui vẻ đến không ngờ, có thể thấy được hắn rời đi đối với nàng một chút ảnh hưởng cũng không có, loại này hành vi không tôn trọng như vậy hắn không thể tha thứ.

Tâm tình không khỏi làm cho hắn rất phiền não, chỉ muốn tìm người hả giận, mà đương nhiên nguyên nhân của thành quả này thì nàng là người đứng mũi chịu sào.

Bị Tát Tư rống như vậy, Lãnh Tinh không tiếp tục chạy nữa, đứng ở nơi cách xa Tát Tư mười bước, nụ cười trên mặt từ từ kéo xuống."Bởi vì ta. . . . . ."Thay quần áo, nhưng mà hắn vĩnh viễn sẽ không biết.

"Không có lý do gì để nói sao?!" Tát Tư gầm thét cắt đứt câu trả lời của nàng.

Nàng muốn giải thích, thế nhưng hắn lại như thế rống nàng, hắn rốt cuộc muốn thế nào! ?

Không giải thích được! Uổng công nàng 1 giây trước còn hi vọng hắn trở về sớm một chút."Là ngươi hỏi ta mới trả lời, hung dữ cái gì mà hung dữ! ?"Nàng nói xong lời cuối cùng, hắn bị chọc tức đến điên đầu đi về phía nàng, nàng cả kinh lập tức lùi lại mấy bước, tiếp đó quay đầu về phía sau chạy đi, nàng bị hắn dọa sợ rồi.

"Ngươi đừng quá đáng đối với ta, coi chừng. . . . . ."Tát Tư phẫn nộ, dùng lực xoay thân thể Lãnh Tinh qua, thấy dung mạo nàng phục hồi như cũ khiếp sợ quên lời nói tiếp theo."Các ngươi đã làm gì nàng!?"Những lời này rống lên sức lực so với một câu trước đó chỉ có hơn chứ không kém, dung mạo xinh đẹp và da thịt màu trắng, đây cơ bản không phải Lãnh Tinh lúctrước hắn biết, trước đây trên mặt nàng là một vết phỏng, làn da màu đỏ do có vết phỏng, còn bây giờ làn da của nàng màu trắng mềm mại, đã không phải là nữ nhân xấu xí trong miệng hắn lúc trước.

"Chỉ là vết thương đã lành. Ngươi buông ta ra! Không cần đè ở trên người ta."Nàng lớn tiếng yêu cầu , cơ bản không coi trọng sự kinh ngạc của Tát Tư.

Dung mạo thay đổi, nhưng cá tính vẫn không có tiến bộ, vẫn như cũ thích ra lệnh và phản kháng hắn.

"Lần sau ta hồi cung, ngươi phải lập tức xuất hiện, đừng lề mề như vậy nữa." Tát Tư giọng điệu không tốt nói xong, ngay sau đó kéo Lãnh Tinh đang nằm dưới đất lên.

"Biết."Lãnh Tinh trả lời qua loa cho xong, chuyện lần sau để lần sau nói.

"Hôm nay ngươi đi theo ta, không được rời khỏi ta nửa bước."Tát Tư ra lệnh.

Lãnh Tinh chỉ có thể gật đầu. Hắn mới vừa mới sinh khí, nàng cũng không muốn chọc giận hắn nữa.

Tát Tư nhìn lại Lãnh Tinh một lần nữa, quay đầu nói chuyện với tế ti. Cả ngày sau đó, cuộc sống của Lãnh Tinh đã bị Tát Tư hành hạ.

Yến tiệc hôm đó, rượu ngon mỹ nhân, ca múa hí kịch, yến tiệc được thiết kế độc đáo, nhưng khuôn mặt Tát Tư lại cứng nhắc như tờ giấy.

Trái lại Lãnh Tinh lại tương đối vui vẻ.

Tát Tư phát hiện tâm tình của hắn không bởi vì nhìn thấy Lãnh Tinh mà chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng tệ, vì cả đêm nay Lãnh Tinh gần như không để ý đến hắn, nàng đã không gặp hắn vài tuần nhưng lại hoàn toàn không mong nhớ, một mình thưởng thức biểu diễn, vui vẻ không thôi. Mà hắn, bệnh tương tư nàng chẳng những không biến mất, còn sinh ra triệu chứng kỳ quái khác: Ánh mắt hắn không tự chủ được mà đi theo nàng. Loại cảm giác này là lần đầu tiên hắn gặp phải, cảm giác vô lực dienndnle,qu.y don khiến hắn đối với mọi chuyện đều thấy không hài lòng, tâm tình càng thêm sa sút.

"Vết phỏng của ngươi lành nhanh đấy." Tát Tư nhìn Lãnh Tinh.

Lãnh Tinh kì quái nhìn hắn một cái, bị lời nói bất thình lình của hắn làm cho khó hiểu, không rõ là ý tốt hay ý xấu, còn chưa tốt lắm, ngược lại cá nhân nàng cảm thấy -- "Đã lâu như vậy, cũng nên tốt hơn."

Thời đại này không có thuốc chữa phỏng, tài nguyên y dược ít đến đáng thương. Mấy tuần nay nàng đắp thuốc hạ nhiệt cho thoải mái, cũng chỉ có thể đợi miệng viết thương tự khép lại, nếu như nàng ở thế kỉ hai mươi mốt, vết thương này đã sớm khỏi rồi.

Tát Tư lười biếng nửa nằm trên đệm, tay phải đùa nghịch mái tóc đỏ của Lãnh Tinh, hỏi một câu hỏi không liên quan đến vấn đề vừa nãy: "Ngươi cản thấy biểu diễn đêm nay rất thú vị sao?" Tát Tư thế nhưng không phát giác hắn một mực tìm chủ đề nói chuyện phiếm với Lãnh Tinh, chỉ để thu hút sự chú ý của nàng.

Nàng gật đầu, xem như trả lời câu hỏi của hắn.Lúc này, biểu diễn chấm dứt, Lãnh Tinh mới quay đầu nhìn hắn, cười hỏi: "Hôm nay có phải ngươi bị bệnh không?"

"Vì cái gì lại hỏi vậy?" Tát Tư nhíu mày.

"Ngươi lại có thể quan tâm tới cảm giác của ta, có tiến bộ." Nàng mỉm cười nói.

Hai mắt Tát Tư mở to như phát hiện cái gì đó, thần sắc phức tạp, rất nhanh liền trấn định, che giấu tâm tình rất khá. "Hỏi ngươi cũng không có nghĩa là ta quan tâm, ta chỉ đơn giản là hỏi." Hắn nói như đương nhiên.

Lãnh Tinh thu lại dáng vẻ tươi cười, nhẹ khiển trách: "Nhàm chán." Không hề nghi ngờ đây là phần tử tẻ nhạt, đã không quan tâm thì hỏi làm gì, đúng là nhàm chán.

Hảo cảm với hắn vừa tăng lên một chút, rất nhanh liền bị hắn phá hư.

"Ta đúng là cảm thấy nhàm chán mới hỏi ngươi câu đó." Tát Tư bổ sung.

Lãnh Tinh nghe được không khỏi nghiến răng nghiến lợi. "Nguyên lai thì ra ta là món đồ chơi của ngươi khi nhàm chán, ta còn tưởng rằng ta không có lợi gì!" Lời nói châm chọc, Lãnh Tinh quay đầu không muốn để ý đến hắn.

Lãnh Tinh quay đầu, Tát Tư phun ra hơi thở mạnh giấu chặt ở ngực, không muốn tiếp nhận sự tình mình vừa lĩnh ngộ. Giờ phút này, hắn xin thề với thiên địa, bất cứ cái gì khiến hắn mềm lòng, hắn đều cực lực bài xích.

Yến hội thẳng đến đêm khuya mới kết thúc, Tát Tư đợi người cuối cùng rời khỏi mới ly khai, mà Lãnh Tinh hai giờ trước đã quay lại tẩm cung nghỉ ngơi.

Tát Tư trở lại phòng, không ngoài dự liệu, chính phi của hắn đã sớm đi vào giấc mộng, thân thể cuốn chăn lại thành một khối. Người trở nên đẹp đẽ, tư thế ngủ ngược lại khó coi giống hệt lúc trước. Hắn mất một lúc mới tách được nàng cùng tấm chăn ra, nằm vào bên trong.

Hắn nằm còn chưa ấm chỗ, nàng từ bên trái giường đã lăn sang bên phải giường, đụng phải lồng ngực hắn. Thân thể mềm mại ôm đặc biệt thoải mái, thân thể Tát Tư không nghe sai sử, bất giác nổi lên phản ứng. Từ khi cử hành hôn lễ đến giờ, thân thể dieendaanleequuydonn nàng bị thương chưa thể hồi phục, hắn nhẫn nhịn săn sóc, hôm nay vết thương của nàng đã khỏi hẳn, mà nàng lại là thê tử hợp pháp của hắn, nào có đạo lý ẩn nhẫn. Hơn nữa, cái miệng nhỏ của nàng lại không ngừng ghé vào lỗ tai hắn thổi khí, không ngừng dụ hoặc hắn, quyết tâm có được nàng của hắn càng tăng lên.

Tát Tư là kẻ theo trường phái hành động, mặc kệ cái gì gọi là thượng sách, hắn muốn chiếm hữu hết thảy của Lãnh Tinh.

Đợi khi Lãnh Tinh hậu tri hậu giác phát hiện, hô cứu mạng cũng không còn kịp nữa rồi, gạo đã nấu thành cơm, Tát Tư và nàng đã trở thành phu thê thật sự rồi.

*****

"Ngươi hôm nay phải đi bên cạnh ta, không được rời khỏi nửa bước." Lãnh Tinh vừa mới mở mắt, bên tai liền truyền đến mệnh lệnh của Tát Tư.

Tát Tư tinh thần no đủ, ăn mặc chỉnh tề, Lãnh Tinh gật gà gật gù, mắt nhắm mắt mở. Nàng vừa nghe lời nói của Tát Tư..., liền ngã xuống giường, dứt khoát không đứng dậy.

"Lại đi theo ngươi!? Ngày hôm qua còn không đủ hay sao?" Rất không thú vị! Cùng hắn chạy tới chạy lui, rất mệt người đấy được không. "Ta không muốn đi."

Nàng vùi đầu vào trong chăn nói. Không có hắn bên cạnh, một mình thật tốt, nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, tự tự do do.

Tát Tư nào có thể để Lãnh Tinh không nghe lời hắn, tay nắm lấy chăn vứt sang một bên, lại ôm nàng bế lên: "Chuẩn bị xong thì đi thơi." Không nói hai lời, hắn ôm Lãnh Tinh ra ngoài.

Lãnh Tinh choáng váng, sốt ruột đập vào lưng tát Tư. "Ta còn chưa có rửa mặt thay quần áo, ngươi định làm cái gì!?" Hắn thực sự rất bá đạo, tuyệt không cho người khác cự tuyệt.

"Vừa rồi lúc ngươi đùa giỡn chính là thời gian ngươi rửa mặt."Nói xong, Tát Tư lại cất bước muốn đi, Lãnh Tinh tranh thủ thời gian đánh nhau, thở phì phì nói: "Ta cũng không phải binh sĩ của ngươi, đừng có dùng cái quy tắc kia quản ta, cho dù ta có là binh sĩ của ngươi, thời gian rửa mặt của bọn hắn so với ta cũng dài hơn."

Nếu ngươi là binh sĩ, phản kháng như vậy đã sớm giết, làm gì còn được nói nhiều như vậy. "Hiện tại ta thả ngươi xuống, ngươi liền đi rửa mặt, sau đó đi cùng ta sao?"

Một người bá đạo đã quen, muốn hắn sửa cái tính này, trừ khi trời sập. Lãnh Tinh vô lực nói: "Được rồi." Tại sao nàng nhất định phải đi theo bên cạnh hắn? Nàng cũng không phải nhân vật quan trọng, cùng lắm thì chỉ là Vương phi của hắn, hôm qua lại vừa bị hắn bắt nạt.

Tát Tư thỏa mãn gật đầu, lớn tiếng nói: "Vậy nhanh lên, ta ở chỗ này chờ ngươi, ngươi tốt nhất đừng làm quá lâu." Nói xong, Tát Tư đặt Lãnh Tinh xuống giường, nằm xuống trường kỉ.

Nàng căm tức nhìn hắn một cái, bụng âm ỉ tức, cố ý lớn tiếng phàn nàn cho Tát Tư nghe được:"Cũng không nhớ đêm qua ngươi làm chuyện tốt gì, hại ta hôm nay đau nhức khắp người, giờ còn muốn ta với ngươi khắp nơi chạy loạn."

"Đêm qua ngươi là lần đầu tiên, đau là chuyện bình thường, sau mấy lần ngươi sẽ thích ứng. Nếu muốn ngủ, đợi lúc lên chiến xa lại ngủ tiếp." Tát Tư một chút cũng không hiểu tâm lý nữ nhân, nói thẳng, khiến mặt Lãnh Tinh lúc trắng lúc xanh.

Lãnh Tinh tức giận đánh một quyền vào chậu nước, bọt nước bắn tung tóe lên cánh tay Tát Tư, hẳn mở to mắt xem nàng phát giận.

"Ngươi đến cùng có hiểu cái gì gọi là tôn trọng người khác không!? Ta là nữ nhân, ngươi cũng không xem lại lời của ngươi, cái gì mà mấy lần sẽ thích ứng, không hiểu săn sóc coi như xong, còn nói ta là chó cái. " Nàng vốn không đánh giá hắn cao, hiện tại không biết săn sóc là cái gì, trừ điểm; lời nói lỗ mãng, lại trừ điểm. Trừ đi trừ lại, hắn còn một quả trứng vịt tròn trịa.

Hắn là Vương của nước Hỏa Ma, cho tới bây giờ thích nói cái gì thí nói cái đó, cơ bản không cần hao tâm tốn sức để sửa chữa, nàng lại vượt qua phép tắc của hắn. Cằm nhấc lên, miệng khẽ hừ, Tát Tư cao ngạo nói: "Ta nói chuyện chính là như vậy, ngươi thích hay không thì tùy ngươi."

Xem khí phách cao ngạo của hắn khi nhị ngũ bát vạn (*ngồi chém gió tự kỉ), nàng cực kì không vui, không quản hắn tức giận hay không, nói: "Nói nghe thật êm tai, có gì mà thích hay không thích chứ, lúc ta không nghe mệnh lệnh của ngươi, ngươi lại như chó điên sủa loạn với ta ."

Nghe vậy, Tát tu tức giận từ trường kỉ đứng lên, toàn thân mang theo lửa giận bão táp đi về phía Lãnh Tinh, trên đường đụng ngã trường kỉ, cũng hất văng bồn nước, đến khi bắt được nàng Die nd da nl e q uu ydo nhắn mới dừng lại. Lần đầu tiên Tát Tư giận đến mức không thể phản bác, lửa giận khó có thể dùng lời miêu tả, giống như buồn bực không cho nó phát tiết sẽ tạo ra áp lực, trước sau gì cũng bùng nổ. Đàm phán là không thể, châm chọc người ngược lại chẳng khác gì, tát Tư tức giận đến mức mạch máu muốn nổ tung.

"Ngươi thật không thông minh, nữ nhân thông minh sẽ không chọc giận nam nhân." Tát Tư nghiến răng nghiến lợi nói.

Sức lực nhỏ, sau lưng lại không có chỗ dựa, đấu với hắn, cuối cùng vẫn là nàng thiệt thòi. Ở nước Hỏa Ma nữ nhân sẽ không chọc giận nam nhân trở thành chỗ dựa của bọn họ, nhưng nàng hết lần này đến lần khác phá lệ, mà hắn chính là nam nhân bị nàng phá lệ.

Mà nàng, rống cũng không sợ, đánh cũng không thành, hắn cơ bản không có kế sách đối phó với nàng. Hỏa nữ, Hỏa nữ, thật sự chính là nữ nhân của lửa.

Tát Tư một quyền đánh về phía thạch bích, sự phẫn nộ không hề giảm xuống. Chẳng lẽ hắn lại không có biện pháp khiến nàng thuần phục cả thể xác lẫn tinh thần.

Tát Tư thật sự tức giận đến điên rồi, một quyền đánh vào tường khiến tay hắn đều là vôi.

Lãnh Tinh quyết định không khiêu khích hắn, hiện tại kế sách tốt nhất là câm như hến, nếu không lát nữa chết thế nào cũng không biết rõ.

Tát Tư kiêu ngạo nguy hiểm trừng mắt nhìn Lãnh Tinh, lời nói nồng nặc mùi thuốc súng. "Đã chuẩn bị xong, chúng ta lên đường! Một tháng kế tiếp, một ngày ngươi phải ở bên cạnh để hầu hạ ta, đến khi ngươi đạt được tiêu chuẩn làm thê tử khiến ta hài lòng mới thôi." Nói xong, kéo nàng đi về phía cửa chính.

Lãnh Tinh ở sau lưng trừng mắt nhìn hắn, hận không thể khoét một cái lỗ lên đó. Đói với nàng, mỗi ngày đi theo hắn là một hình phạt bi thảm, tranh luận với hắn trong vòng ba câu, sẽ bị hắn làm cho phát bực, nàng không điên mất mới là lạ.

Nàng đột nhiên nghĩ đến, nếu nàng không đạt tiêu chuẩn làm vợ của hắn, hắn có thể xử phạt nàng, vậy nếu hắn không hợp tiêu chuẩn của nàng, có phải nàng cũng có thể làm vậy không? Bất quá, tùy tiện ngẫm lại nàng cũng biết đây là chuyện hoang đường viển vông, nước Hỏa Ma không có hai chữ bình đẳng, hơn nữa đối phương lại là một vị Vương.

”Ngươi có thể điều khiển nó chạy chậm một chút hay không?”Lãnh Tinh ở trong gió lớn tiếng nói, đôi tay ôm chắc hông của Tát Tư, giống như cố ý, nàng yêu cầu hắn chậm lại ngược lại hắn điều khiển ngựa chạy càng nhanh, vui vẻ hù dọa nàng.

“Loại này chiến xa này phải điều khiển nhanh như vậy, nếu chiến xa không nhanh thì tại sao gọi là chiến xa.” Tát Tư ở trong gió hầm hừ. Đối với sự sợ hãi của Lãnh Tinh cảm thấy hài lòng, không dinendian.lơqid]on sợ hắn thế nhưng lại sợ loại xe này, uy nghiêm của hắn thế nhưng không bằng chiến xa, kêu hắn làm sao cam tâm?

Hai con ngựa cùng kéo một chiếc ván (*), người đứng trên ván lảo đảo, giống như lúc nào cũng có thể rơi khỏi xe. Xe cổ đại thật đơn sơ, nàng không sợ mới là lạ.

(*) nguyên văn là hèo: đại loại là cái xe chỉ có ván để ngổi chứ không phải xe ngựa có buồng chắn cổ đại vẫn ngồi.

Vừa rồi hắn nói nếu mệt thì nàng có thể ngủ trên chiến xa, cái này cơ bản là lừa nàng, chiến xa chạy như điên, mặt đường lại xóc nảy, nghe lời hắn ngủ được mới là quỷ, có mà ngã lăn xuống xe luôn.

Hai mươi phút sau, Lãnh Tinh trong trạng thái kinh hoàng cuối cùng cũng đến được đích. Xe ngựa dừng tại hai mươi độ phía đông ngoài cung Hỏa Ma.

Tát Tư xuống xe trước, đi vài bước quay đầu mới phát hiện Lãnh Tinh đang ngồi xổm trên chiến xa, hắn trở lại ôm nàng đi tới nội viện . “Ngươi ổn không?” Loại xe này có tốc độ hơi nhanh một chút đối với nữ nhân, hắn vốn chỉ muốn dọa nàng một chút, bất quá xem sắc mặt nàng tái nhợt, hắn lại có chút không đành lòng.

“Không ổn, ngươi về sau nghĩ cũng đừng nghĩ ta sẽ đi cùng ngươi trên chiếc chiến xa này, ta đi với người khác.” Nàng choáng đến nỗi muốn ói hết ra, cái này dều do hắn lái quá nhanh.

“Ngươi đi bộ ta cũng không phản đối.” Ngụ ý, ngươi đừng nghĩ cùng nam nhân khác đi trên chiến xa.

Lãnh Tinh nôn khan: “Đi bộ, dù sao cũng tốt hơn ngồi trên chiến xa của ngươi, choáng váng đầu óc.”

“Tùy ngươi.” Tát Tư quả quyết nói.

Lãnh Tinh không muốn lý sự với Tát Tư. Lúc này trong trung đình ở hoa viên, nàng chỉ chuyên tâm vùi đầu ăn uống, còn Tát Tư vẫn căng thẳng như cũ, hai hàng lông mày nhíu lại chưa từng giãn ra. Hắn dứt khoát không để ý đến nàng, chỉ lo nói chuyện với hoàng thân quốc thích .

Đột nhiên một tiếng hét thảm thu hút sự chú ý của Lãnh Tinh, nàng ngẩng đầu liền thấy một nam tử ôm hai chân lăn lộn trên mặt đất, mà bên cạnh hắn than củi rơi khắp nơi, hiển nhiên là do làm đổ chậu than mà bị phỏng.

Một nam nhân nhanh chóng xông lên, muốn cởi quần nam nhân bị phỏng xem thương thế, lại bị Lãnh Tinh lớn tiếng ngăn lại: “Không nên chạm vào hắn!” Nàng nhanh chân chạy đến nam nhân, mà Tát Tư lại theo sát cạnh nàng.

Lãnh Tinh ôn nhu trấn an nam nhân đang thống khổ rên rỉ, mà Tát Tư tỉnh táo ở bên cạnh xem xét.

“Đau quá-- đau quá--” Tiếng kêu của nam nhân không dứt, xem ra là phỏng không nhẹ.

“Cố chịu đựng, ngươi mang nước lạnh đến.” Lãnh Tinh phân phó tùy tùng, sau đó thò tay muốn lấy một thanh đoản đao từ Tát Tư .

“Ngươi muốn cắt đứt chân hắn? Loại việc này vẫn là để nam nhân làm thì hơn, nữ nhân như ngươi đừng động tay vào.” Đây xác thực là phương thức trị phỏng tương đối tốt, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn tuy nhiên hơi tàn khốc một chút. Đau dài không bằng đau ngắn, mói xong Tát Tư ngồi xuống cắt quần nam nhân ra, để lộ làn da sưng đỏ, chuẩn bị hạ đao lại bị Lãnh tinh ngăn cản.

Mặt Lãnh Tinh có chút tái nhợt khi nghe lời nói của Tát Tư. “Hắn bị phỏng cũng đã đủ đau đớn, ngươi còn muốn cắt thịt cho hắn đau đớn thêm sao?” Không nhịn được, nàng lớn tiếng nói.

“Đây là phương pháp trị phỏng nhanh nhất, nước Hỏa Ma không có thuốc trị phỏng, để đề phòng lan ra chỗ, cắt đi khâu lại là cách nhanh nhất.” Tát Tư giải thích.

Nàng lắc đầu, giọng điệu kiên định nói: “Đó là sai.”

“Vậy ngươi không có việc gì muốn đao làm cái gì?” Thanh âm Tát Tư bất giác tăng lên.

“Ta chỉ muốn cắt quần áo hắn, tiện cho việc sơ cứu thôi.”

Chỉ là muốn sơ cứu, chứ không phải muốn cắt chân hắn? Nàng muốn chữa bệnh cho nam nhân bị phỏng kia? Nước Hỏa Ma không có ai chữa phỏng, đại phu cũng không có loại năng lực này. “Ta đã cắt rồi, ngươi muốn chữa cho hắn?”

Lãnh Tinh gật đầu, tiếp nhận nước lạnh tùy tùng đưa tới. “Ngươi cắt rất đẹp, cảm ơn.” Nói rồi nàng đem vùng chân bị phỏng của nam nhân vào trong nước lạnh, toàn bộ quá trình được xử lý sạch sẽ gọn gàng, không đến mười phút.

Mười phút sau, nàng đã đổ đầy mồ hôi vì nóng.

“Hắn không có việc gì rồi, giao cho đại phu xử lý đi.” Tát Tư nâng Lãnh Tinh dậy, gọi binh sĩ tới mời đại phu.

“Nước Hỏa Ma không có thuốc trị phỏng là không được.” Lãnh Tinh nắm chặt lấy tay Tát Tư, không muốn hắn mang mình rời đi. Nàng đã từng trải qua nỗi đau khi bị phỏng, hiểu được loại thống khổ này, nàng cũng không muốn có người bị phỏng làm cho khổ sở. “Ta sẽ đi điều chế một ít thuốc trị phỏng.” Nàng ngẩng đầu, kiên trì nói.

Tát Tư kinh ngạc nhướn mi: “Ngươi?” Đại phu nước Hỏa Ma nhiều năm qua nghiên cứu rất nhiều loại thuốc đều không thể thành công, không nghĩ tới nàng lại có thể biết! Sự thông tuệ của nàng không ngừng tạo ra kì tích, quả thực làm cho người khác kinh ngạc.

“Thuốc trị phỏng!?” Toàn bộ người xung quanh đều ồn ào, đối với bọn họ, lời Lãnh Tinh quả thực chỉ là lời vô căn cứ. Nước Hỏa Ma thường xuyên có người bị phỏng, bởi vì không có thuốc trị, bộ phận bị phỏng liền bị thối rữa, nhiều năm đau đớn không thể tả nổi, hôm nay Vương phi chỉ nói một câu, đã mang đến cho bọn họ sự chờ mong vô hạn.

“Trước kia ta từng học qua, cách điều chế không khó. Ta sẽ truyền thụ cho đại phu, hi vọng người dân nước Hỏa Ma đều có thể biết cách điều chế, ngươi sẽ không phản đối chứ?”

“Ta sẽ lệnh cho đại phu cả nước truyền thụ phương thuốc.” Hắn mong người dân cả nước sau khi biết điều chế, từ nay về sau sẽ không vì phỏng mà thống khổ nữa.

Lãnh Tinh gật đầu, yêu cầu Tát Tư cấp cho nàng mười mấy cung nữ hỗ trợ.

“Ta đưa ngươi đi.” Không đợi nàng trả lời, hắn đã kéo nàng đi.

“Chờ một chút, để ta nói hết câu này.” Lãnh Tinh khéo Tát Tư trở lại, phân phó với binh sĩ: “Để cho hắn ngâm hai mươi phút, sau đó dùng vải sạch lau khô bọc lại, ta sẽ quay lại sau.”

“Vâng, Vương phi.”

Sau nửa ngày, Lãnh Tinh vì vội vàng điều chế thuốc, toàn bộ quá trình Tát Tư đều làm bạn ở bên cạnh nàng, ngoài miệng nói là giám sát, trên thực tế, nguyên nhân chân chính cũng chỉ có hắn biết rõ.

“Tát Tư, ngươi cứ trở về nghỉ ngơi trước đi, không cần đợi ta, ta sẽ trở vè sau.”

“Ta nói rồi, hôm nay ta muốn ngươi phải ở cạnh ta nửa bước không rời.” Hắn không muốn hồi cung một mình, liền tìm một lí do vô cũng hợp lí.

A!? Thật không biết ai không muốn rời ai đây! Đổi trắng thay đen thật thành thạo, thật khâm phục hắn, đuổi không đi thì để hắn đợi là được rồi, nàng nhún nhún vai nói: “Ta sẽ cố gắng theo sát ngươi.” Nói xong, nàng xoay người ra ngoài hái thảo dược, để lại hắn một mình ngồi ở đó giương mắt nhìn, không tìm nổi một lời phản bác câu trào phúng của nàng.

Thẳng đến khi thuốc trị phỏng được đắp lên chỗ bị phỏng của nam nhân kia, mọi chuyện mới kết thúc thành công.

Lúc về, bọn họ cũng ngồi trên chiến xa của Tát Tư như lúc mới đi, chỉ có điều tốc độ đã chậm lại rất nhiều. Bởi Lãnh Tinh vô cùng mệt mỏi, liền gối đầu lên ngực Tát Tư. Hắn thấy nàng lập công lớn, liền giảm tốc độ của chiến xa cho nàng ngủ ngon một chút.

“Hóa ra cái chiến xa bão táp này cũng có thể giảm tốc độ được.” Lãnh Tinh ngáp một cái thật to, châm chọc, Tát Tư liền dứt khoát áp đầu nàng vào ngực hắn, khiến nàng nói năng thận trọng hơn nhiều.

Tát Tư cũng không chịu yếu thế, phản bác: “Trước khi gả cho ta, không phải ngươi từng phóng đại rằng leeequhydonnn sẽ thiêu rụi nước Hỏa Ma để ta hối hận khi cưới ngươi sao, giờ lại hồi tâm chuyển ý? Không thiêu rụi cung điện, ngược lại không ngừng trợ giúp nước Hỏa Ma, không phải ngươi thích ta rồi đấy chứ?”

“Ngươi!? Ai thích...” Lãnh Tinh ngẩng đầu định há miệng phản bác, nhưng không nói đến bốn chữ liền bị Tát Tư áp đầu vào lồng ngực, môi dán chặt lấy lồng ngực hắn.

Lãnh Tinh không ngừng giãy dụa, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng chỉ có thể khó khăn phát ra thanh âm bất bình “Ô...”

Mà Tát Tư đang điều khiển chiến xa đã sớm cười to ra tiếng, dọa sợ một đám tướng sĩ bên cạnh hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro