Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng Tát Tư ngủ dậy lập tức rời khỏi Lãnh Tinh, chuẩn bị làm chút chuyện oanh oanh liệt liệt ở mình trên mặt, nguyên do đương nhiên là chỉ vì nàng.

"Vương phi, xin rời giường." Một thị nữ lắc lắc Lãnh Tinh đang ngủ say sưa ."Vương nói người trong vòng 20 phút chuẩn bị xong, một lát ngài ấy sẽ đến đón ngươi."

Lãnh Tinh xoa xoa đôi mắt ngồi dậy, trong miệng không ngừng la hét: "Ngủ nhiều một chút cũng không được, chẳng lẽ cuộc sống sau này thật sự muốn ta đi theo hắn."Thật sự một người quân vô hí ngôn!

"Đến đây, ta giúp ngươi thay quần áo."

Ah? Âm thanh rất quen thuộc, Lãnh Tinh ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào đứng thị nữ ở cuối giường ."Ngươi không phải là. . . . . ."

Thị nữ mỉm cười, đến bên người Lãnh Tinh, nói tiếp: "Nữ nhân trong ngục tối dặm, ta tên là Da Vân."

Cái nữ nhân này gọi là Da Vân lúc ở ngục tối nàng đã biết rồi, cũng là nữ nhân thay nàng cầu xin khi nàng bị Tát Tư đánh. Lãnh Tinh mừng rỡ leo xuống giường, hỏi "Làm sao ngươi lại ở chỗ này?"

Da Vân "Bịch" một tiếng đột nhiên quỳ sấp trên mặt đất, dọa Lãnh Tinh giật mình."Cám ơn Vương phi thay những thứ này tù binh như chúng ta cầu xin, là người giúp cho chúng ta sống lại, ta thay tất cả nữ nhân trong ngục tối dập đầu với người, người là Vương phi lương thiện nhất nước Hỏa Ma, cám ơn người."

"Không nên như vậy! Da Vân, ngươi mau đứng dậy đi."Lãnh Tinh ngăn cản hành động dập đầu của Da Vân, vội vàng dìu nàng đứng lên, thay nàng lau nước mắt trên mặt."Đừng khóc, những thứ này không phải công lao của ta, các ngươi vốn không thuộc về ngục tối, bởi vì chiến tranh làm cho các ngươi trở thành người bị hại, mất đi tự do, ta chỉ nước Hỏa Ma trả lại công đạo cho các ngươi mà thôi. Mau đừng khóc, không phải là ngươi phải giúp ta thay quần áo sao?"Lãnh Tinh cầm lên y phục đặt ở cạnh giường đưa cho Da Vân.

Lúc này Da Vân mới cười rộ lên, cầm lấy y phục thay cho Lãnh Tinh, vừa giải thích nguyên nhân tại sao nàng phải ở chỗ này."Tát Tư vương muốn chúng ta tự mình lựa chọn ở lại nước Hỏa Ma hoặc trở lại nước Chích, cũng mười lăm năm rồi, người nhà ở nước Chích nhất định cho là ta chết nhiều năm, ta không muốn quấy nhiễu cuộc sống bình yên của bọn họ, lựa chọn ở lại chỗ này, đối với bọn họ và ta mà nói có lẽ là tốt nhất." Da Vân thở dài nói.

"Thật ra thì, mặc kệ ngươi sống hay chết, bọn họ nhất định cũng rất muốn gặp ngươi một lần, nói không chừng cái suy nghĩ này mười lăm năm qua vẫn ở trong lòng bọn họ, có lẽ là mãi cho đến chết đi. Ngoài mặt có lẽ bọn họ trải qua cuộc sống bình yên, nhưng nhất định trong lòng lúc nào cũng nhớ tới ngươi, bởi vì ngươi là cốt nhục của bọn họ, ngươi nên trở về một chuyến đi ."Nàng hâm mộ Da Vân, quê hương Da Vân là ở nước Chích, cho dù đi khắp thiên sơn vạn thủy cũng có một ngày sẽ đến, mà nàng lại bị thời không cách trở, trừ khi ông trời có lòng từ bi, nếu không nàng vĩnh viễn đều không thể quay về .

"Ngươi cảm thấy bọn họ sẽ nhớ nhung ta? Không có quên ta? Sẽ hi vọng ta trở về sao?" Đôi tay Da Vân nắm thật chặt Lãnh Tinh, trong lòng tràn đầy hi vọng hỏi, lệ nóng doanh tròng.

"Đó là chắc chắn. Da Vân, trở về một chuyến đi! Thăm bọn họ, ngươi cũng có thể yên tâm."

Da Vân nặng nề gật đầu, lệ nóng doanh tròng.

"Còn chưa có chuẩn bị xong sao?" Đang an ủi Da Vân, đột nhiên Lãnh Tinh bị Tát Tư cắt đứt lời nói, dọa nàng hoảng sợ.

Lãnh Tinh xoay người nhìn Tát Tư, bởi vì vô cùng khẩn trương, Tát Tư không ngừng sờ lên cằm.

Da Vân vội vàng quỳ xuống nghênh đón Tát Tư vương, không dám thở mạnh một tiếng, chỉ lo xử lý chuyện của mình, làm chậm trễ chuyện thay y phục cho Vương phi.

"Tốt lắm, tốt lắm, ngươi chờ một lát." Lãnh Tinh tùy tiện mặc vào một nửa y phục chưa mặc xong, vội vàng chạy đi rửa mặt.

"Không còn kịp rồi." Tát Tư kéo thân thể nàng đi về phía chậu nước rửa mặt, đặt nàng ở bên cạnh hắn.

"Da Vân, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi có thể lui xuống." Tát Tư chưa kịp mở miệng trước, Lãnh Tinh đã vội vàng nói.

Tát Tư nhướng mày nhìn thị nữ nhanh chóng lui ra.

Lãnh Tinh lo lắng Tát Tư sẽ trách cứ Da Vân, tranh thủ thời gian giải thích nói: "Là ta kéo nàng đi theo ta nói chuyện phiếm, ai ngờ chưa nói được mấy câu, ngươi đã tới rồi, ngươi đừng trách nàng không hoàn thành tốt công việc."

Ngàn sai vạn sai, giống như đều là lỗi của hắn, cái gì chưa nói mấy câu nói, ngươi đã tới rồi? Thế nhưng hắn tới chậm mười phút, ước chừng cho nàng 30 phút để chuẩn bị.

Thôi, hôm nay hắn cạo đi râu ria giữ lại nhiều năm, tinh thần đang cảm thấy sảng khoái, tâm tình không tệ, tạm tha cho nàng một lần."Cho ngươi mười phút, lần này ta ngồi ở chỗ này chờ ngươi."Nói xong, Tát Tư ngồi xuống ghế dựa, nhìn Lãnh Tinh bận tối mặt tối mày.

Lãnh Tinh vừa vội vàng vừa liếc trộm Tát Tư, kỳ lạ hôm nay tính nhẫn nại của hắn ở đâu ra, bình thường lúc nàng còn chưa có chuẩn bị xong thì hắn đã sớm không nói hai lời kéo nàng đi ra ngoài, bây giờ đột nhiên đối tốt với nàng như vậy, còn cho nàng nhiều hơn mười phút rồi đấy! Càng nhìn càng kỳ quái."Ngươi hôm nay không bận rộn sao?"Nàng nghi ngờ hỏi.

"Rất bận, ngươi tốt nhất làm nhanh một chút."Miệng nói vội, nhưng hắn dù bận vẫn ung dung, thoải mái nửa nằm ở trên ghế dựa, nhưng tay lại không ngừng sờ lên cằm.

"A! ?"Lãnh Tinh đột nhiên kêu lên.

Tát Tư lập tức ngồi thẳng."Thế nào?" Cuối cùng cũng phát hiện hắn không giống bình thường sao? Thật là một Vương phi chậm chạp.

"Nước thật là nóng."Lãnh Tinh cẩn thận từng li từng tí rót nửa ly nước lạnh và nước nóng hòa lẫn vào nhau.

Mặt Tát Tư thất vọng nằm trở về, giọng nói có chút không vui mừng nói: "Cẩn thận một chút."

"Ừm." Lãnh Tinh gật đầu một cái, tiếp tục rửa mặt.

"Không có ai thúc giục ngươi đâu."Nói xong, cả người dứt khoát nằm ở trên ghế dựa. Dù sao thì ánh mắt của nàng nhìn đến hắn, cũng như không thấy, hoàn toàn không có chú ý tới hắn thay đổi, vậy hắn làm gì khổ cực như vậy dùng một tay chống cằm đối mặt với nàng?

Đối với lời nói không thúc giục nàng của hắn, mặt Lãnh Tinh không tin mà nhìn hắn một cái, ấp úng nói: "Ngươi hôm nay là lạ? Ngươi có biết hay không?"

Tát Tư trong nháy mắt lại ngồi thẳng, giọng mang theo mong chờ hỏi: "Nơi nào kỳ quái?"Nàng cuối cùng cũng chú ý tới sao?

Lãnh Tinh cẩn thận tìm từ, tránh cho Tát Tư mất hứng, lại như sư tử Hà Đông mà rống lên."Hôm nay ngươi đặc biệt nhẫn nại, hơn nữa còn vô cùng nhân từ. . . . . ."

Đoạn cuối Lãnh Tinh còn chưa kịp nói xong, Tát Tư đã nổi trận lôi đình đứng thẳng người, sải Dien@dan@le@quy@don bước về phía nàng, bàn tay vừa rơi xuống đã bắt được nàng, không vui quát: "Tính nhẫn nại, nhân từ không hợp với ta, hôm nay sở dĩ ta đặc biệt, là vì một người từ đầu đến cuối không hề chú ý đến ta mà cạo râu."

"Ta. . . . . . Ta không có chú ý tới."Lãnh Tinh hoảng sợ nhìn chằm chằm Tát Tư, cà lăm nói.

"Người ta nói chính là ngươi!" Tát Tư gào thét xong, tức giận đùng đùng xoay người đưa lưng về phía Lãnh Tinh.

Trong thời gian ngắn ngủi, Lãnh Tinh á khẩu không trả lời được, miệng khép lại rồi mở ra, mở ra rồi khép lại, nàng thật sự chấn động cả người! Chung sống với nhau một đoạn thời gian không tính là ngắn, nàng biết hắn tương đối thích râu của mình, nếu như không phải là lý do đặc biệt, cho dù như thế nào hắn cũng không có ý nghĩ cạo đi nó?

"Ngươi vì. . . . . . Tại sao muốn vì ta cạo râu?"Sẽ không phải vì nàng làm sai chuyện gì, nên hắn muốn biến râu của mình thành roi da tới xử phạt nàng chứ? Sẽ không, sẽ không, roi da nước Hỏa Ma còn nhiều mà, chắc sẽ không thiếu một cây đâu.

"Bởi vì ngươi đã từng nói ghét nó, cảm thấy nó xấu xí."Tát Tư nhanh chóng xoay người, lớn tiếng nói với Lãnh Tinh. Trong âm thanh mang theo lửa giận, là cảm giác vô lực, còn có việc nàng đối với hắn không hiểu phong tình đúng là thất bại mà.

Trong nháy mắt, Lãnh Tinh đỏ mặt, trái tim nhảy một cái, đập không ngừng."Ngươi. . . . . . Ta rốt cuộc chú ý tới. Rất đẹp mắt. . . . . . Rất tuyệt. . . . . ."Hắn làm cái gì vậy? Hắn có phải là Tát Tư hay không! ? Tại sao vì câu nói đầu tiên của nàng mà cạo đi chòm râu bảo bối của hắn?

Tát Tư hừ lạnh một tiếng, căm tức nhìn Lãnh Tinh một cái, có chút không cam lòng đón nhận lời khen ngợi của nàng."Lần sau ngươi lại lạnh nhạt với ta nữa, ta quyết không tha cho ngươi, cho dù ngươi là của ta Vương phi cũng như vậy."

Lãnh Tinh dùng sức gật đầu, nói ra khỏi miệng nghi vấn của nàng: "Nhưng, ta không hiểu, tại sao ngươi lại vì một câu nói của ta mà cạo đi râu của mình?" Chuyện này thật không có đạo lý!

Đột nhiên Tát Tư lộ vẻ có chút băn khoăn lo lắng, giọng điệu không tốt lắm nói: "Ngươi thường oán trách ta ở trước mặt người dân giả bộ ân ái với ngươi, ở phía sau lại không giống vậy, vì chấm dứt việc ngươi oán trách, lại muốn cho trong ngoài giống nhau, ta quyết định sẽ làm ngươi yêu ta."

Thật ra thì, dạ tiệc mừng ngày khải hoàn về nước đó, hắn phát hiện mình thích chiếm hữu nàng, chỉ là khi đó để tâm tình che giấu quá khứ, nhưng mấy ngày nay số lần muốn nàng vẫn tăng không chứ giảm, cho dù có cãi vả, hắn vẫn không cách nào khắc chế tâm tình của mình hướng về phía nàng. Cho nên, hắn cũng lười kháng cự.

"A!?" Có lầm hay không? Nàng có nghe lầm hay không! ? "Cho nên cạo râu là bước đầu tiên của ngươi?"

"Không sai."Nói như vậy đúng là một phương pháp tốt, không mất mặt mũi đi thừa nhận mình thích nàng, lại có thể làm nàng yêu hắn.

"Vậy còn ngươi? Tình cảm là chuyện hai người, cũng không thể ta yêu ngươi mà ngươi chán ghét ta chứ? Vậy thì không thể gọi là trong ngoài giống nhau."

"Ngươi yêu ta trước, vậy phần của ta đơn giản hơn nhiều." Nếu không dựa vào sự tức giận lúc trước, muốn một vị Vương như hắn làm việc hắn chưa bao giờ làm, thật đúng là không đơn giản.

"Phần của ta cũng không đơn giản lắm. Không phải là ta muốn nói, nhưng khuyết điểm của ngươi nhiều như vậy, muốn bày kế hoạch sợ rằng mất rất nhiều thời gian." Đợi nàng yêu hắn, chỉ sợ lúc đó đến ông trời cũng già rồi!

"Nàng!"Vừa nghe, hỏa khí Tát Tư lại nổi lên, tức giận chỉ vào Lãnh Tinh, thật sự hết cách với nàng.

"Xem đi! Ta giúp ngươi tìm được bước thứ hai rồi, chính là sửa đổi tính khí nóng nảy của ngươi."Nói xong, không sợ chết mà le lưỡi một cái với Tát Tư .

"Nàng!" Thật là tức giận công tâm."Nếu đã chuẩn bị xong thì đi thôi."Tát Tư nghiến răng nghiến lợi nói, lôi kéo Lãnh Tinh đi tới cửa chính .

"Ta còn chưa khỏe!"Lãnh Tinh gấp gáp hô.

"Chờ ngươi yêu ta, tự nhiên sẽ có sự đối xử tốt nhất, trước đó, ngươi phải chịu đựng tất cả hành động của ta."

"Chịu được thì chịu, trước đây cũng không phải là không có chịu đựng qua, ta mới không cần yêu ngươi!"Lãnh Tinh lớn tiếng kêu lên.

Tát Tư trợn mắt lên giận dữ nhìn Lãnh Tinh một cái, quyết tâm toàn bộ viết trong mắt hắn.

Chiến thư tình yêu vì vậy mà bị bỏ lại.

*****

Phòng hội nghị

Tát Tư ngồi ở chánh vị nghe mười một quan viên giả báo cáo từng việc, mà Lãnh Tinh vẫn như trước được an bài ở vị trí cũ, nàng nhàm chán chỉ có thể nhìn chằm chằm trần nhà và nghĩ tới lời nói làm người ta tay chân luống cuống mới vừa rồi của Tát Tư.

Xem ra, hắn quyết tâm muốn nàng yêu hắn, nhưng không thể thực hiện được, nếu như yêu hắn, có một ngày nàng trở về tương lai lúc đó nàng nên làm cái gì? Nàng nhất định sẽ khổ sở đến chết.

"Không được, không được!"Lãnh Tinh nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng bật thốt lên.

Toàn bộ mười người ở đây nhìn chăm chú nàng, sắc mặt của Tát Tư đặc biệt quái dị."Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tán thành việc bỏ ngục tối?"Trước kia không phải nàng dieenddanleequyddon rất phản đối việc có ngục tối hay sao? Thế nào hiện tại hắn nghĩ bỏ ngược lại nàng không muốn bỏ? Sẽ không phải đoán được đây là bước thứ hai của hắn, cho nên không để cho hắn đi bước này chứ?

"Ta tán thành."Bỏ ngục tối đương nhiên được, nàng giơ hai tay hai chân tán thành, chỉ là, trong vòng một ngày hắn làm đến hai chuyện tốt, thật là có chút không thói quen.

"Vì sao mới vừa rồi Vương phi nói không được?" Trong đó có một vị quan viên hỏi hỏi.

"Trước đó là ta nghĩ đến việc Tát Tư vương của các ngươi muốn ta yêu. . . . . ."Tình cảm là chuyện của mỗi người, nói cho cùng cũng không thể nói trước mặt người khác."Không có việc gì, không có việc gì, các ngươi tiếp tục công việc đi."

Sắc mặt của Tát Tư vương càng thêm quái dị, giống như hàm chứa điểm tức giận, mười một vị quan viên thông minh không tiếp tục hỏi nữa, nếu như ngay cả việc nhìn sắc mặt cũng không biết, chẳng phải cái danh "quan viên" cũng chỉ là một tấm biển thôi hay sao.

Thì ra nàng còn đang suy nghĩ trước việc cự tuyệt hắn, thật là khiến tâm tình của hắn không vui."Không có việc gì thì đừng nói loạn."Tát Tư khiển trách Lãnh Tinh một câu, cúi đầu tiếp tục chánh sự.

Yên tĩnh không được mấy phút, đột nhiên Lãnh Tinh nghĩ đến mục đích việc bỏ ngục tối chính là --"Đó là bước thứ hai của ngươi!"Nàng lập tức hét lớn, thật giống như phát hiện được vùng đất mới.

Toàn bộ mười một quan viên vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mà đưa mắt xuyên tới xuyên lui giữa Tát Tư và Lãnh Tinh, thật hy vọng là có thể nhìn ra được một cái manh mối.

"Ngươi biết là tốt rồi, đừng có lớn tiếng làm ồn ào." Bị nàng kêu một tiếng như vậy, tim thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài.

Lãnh Tinh cười ngọt ngào với Tát Tư, ngửa càm lên nói: "Bước đi này của ngươi, ta thích."

Nụ cười của Vương phi thật đáng yêu, rất khó khiến người ta không nhìn đến ngu người, mười một quan viên nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, mà Tát Tư mạnh mẽ hơn giả bộ trấn định mới không đến mức đuổi mười một người còn lại đi ra ngoài, để cho hắn ở chỗ này "bắt nạt" nàng.

Nhanh chóng nói sang chuyện khác, tránh cho hắn thực hành việc đó."Ngươi thích là tốt rồi, tiếp tục." Tát Tư chỉ chỉ vào báo cáo về tình hình nước Hỏa Ma của quan viên, yêu cầu hắn ta nói tiếp.

"Kể từ khi có Lãnh Tinh Vương phi bảo vệ, mọi thứ trong nước đều yên bình, nhân dân cũng khá kính yêu Vương phi, thậm chí ngay cả Thánh Địa cũng không vì tức giận mà gây ra động đất nữa."

"Lãnh Tinh Vương phi thông tuệ hơn người, Tát Tư Vương tinh mắt cưới được Vương phi giúp nước Hỏa Ma ta, Thái Bình Thánh Thế cách không xa."Mười một quan viên ngươi một câu ta một câu, nói xong Tát Tư kiêu ngạo không dứt, nhưng Lãnh Tinh nghe được lại không ngừng cau mày.

Kể từ khi nàng đến đây, ngọn núi lửa kia quả thật không có hoạt động nữa, người của nước Hỏa Ma tự dieenddanleequyddon nhiên sẽ cho rằng là nàng đã bảo vệ họ, nhưng nàng lại cho rằng ngọn núi lửa kia đang tích lũy năng lượng, chờ đợi thời cơ tốt hủy diệt sự sống của con người ở thời không này .

Ở hiện đại, nàng xem qua tài liệu, biết nước Hỏa Ma cuối cùng sẽ bị nham thạch nóng chảy bao trùm, vạn năm cỏ cây không sinh trưởng, chỉ là không biết nó xảy ra ở thời điểm nào. Đối với nơi này, nàng đã sớm có tình cảm, nàng cơ bản không thể thấy chết mà không cứu, ai kêu trước đó ông trời đùa giỡn với nàng, cũng đừng trách nàng thay đổi càn khôn đi cứu người.

"Tát Tư, nước Hỏa Ma cần chuẩn bị thuyền bè." Lãnh Tinh bắt được cánh tay Tát Tư, lo lắng nói.

Quan viên lập tức dừng nói chuyện, nghi ngờ nhìn chăm chú vào Lãnh Tinh.

Hắn không hiểu."Thuyền là cái gì?" Nàng lại muốn nói ra cái gì làm mọi người ngạc nhiên đây?

Cái thời đại này, chẳng lẽ còn không có kỹ thuật chế tạo thuyền sao? Lãnh Tinh bắt đầu kiên nhẫn giải thích cấu tạo, cách dùng của thuyền một lần, không ngờ còn chưa nói xong, Tát Tư đã khiếp sợ nắm lấy cánh tay của nàng.

"Thật là đau! Tát Tư."Lãnh Tinh đau đớn kêu lên.

Tát Tư giật mình thấy bản thân làm đau Lãnh Tinh, vội vàng buông tay."Ta thật sự quá chấn động."

"Thế nào?"Tại sao một khi nàng giải thích, mỗi người đều trợn to cặp mắt nhìn nàng chằm chằm?

"Ngươi vậy mà biết được nghiên cứu quân sự, gần một năm qua nước Hỏa Ma mới bắt đầu nghiên cứu cái được ngươi gọi là 『 thuyền 』 gì đó, ngươi thật sự làm cho người ta rất kinh ngạc!" Tát Tư không thể tin nói, đầu của nàng toàn chứa những thứ khiến hắn khiếp sợ.

Lãnh Tinh hưng phấn đến mức không lời nào có thể miêu tả được về việc có thể tận mắt chứng kiến quá trình chế tạo."Ta sẽ giải thích một chút cách chế tạo『 Thuyền 』 , ta có thể giúp một tay không?"Thật tốt quá! Bọn họ đã có cơ sở, phải hoàn thành "thuyền cứu trợ" không phải việc khó, lại nói sắp tới sẽ có chuyện xảy ra.

"Thật tốt quá, có Vương phi trợ giúp, việc chế tạo 『 chiến thuyền 』của nước Hỏa Ma nhất định sẽ càng thêm thuận lợi." Quan viên phụ trách quân sự mừng rỡ cười không khép miệng.

" Ta sẽ để cho ngươi cùng tham dự việc chế tạo『 chiến thuyền 』 ." Tát Tư vỗ bàn quyết định.

Chiến thuyền? Nụ cười Lãnh Tinh từ từ hạ xuống. "Thứ các ngươi muốn chế tạo là chiến thuyền? Là vì dùng để tấn công nước Chích hay sao?"Nàng quyết không trợ giúp Tát Tư chế tạo vũ khí, nàng vì cứu người mới nhúng tay vào lịch sử, lần này nàng không thể không tuân theo lòng của mình.

Tát Tư cau mày nói: "Nếu không ngươi cho rằng còn có thể dùng nó ở chỗ nào?" Dùng roi thúc ngựa đến nước Chích nhanh nhất cũng phải cần rất nhiều ngày, nếu như có thể đi trên biển nhất định có thể tiết kiệm hơn phân nửa thời gian, có lợi trong thời gian chiến tranh, hắn mới có thể phí thời gian nghiên cứu vật được gọi là "Thuyền" này.

Lãnh Tinh chấn động mạnh, nói: "Mọi người trên đảo nên chuẩn bị cứu hỏa, không lâu sau ở Hỏa đảo sẽ có một cuộc bạo kiếp, Thánh Địa sẽ phun ra một lượng lớn nham thạch nóng chảy, tốc độ dòng nham thạch rất nhanh, đại khái không tới một canh giờ sẽ bao trùm toàn bộ Hỏa đảo, đến lúc đó chúng ta sẽ cần nhiều thuyền để chạy trốn. Tin tưởng ta, Tát Tư!"Lãnh Tinh kích động nói, thử thuyết phục mười một vị đang ngồi ở đây giương mắt hoảng sợ nhìn nàng, chỉ có Tát Tư có vẻ hơi trấn định.

Thời điểm yên lặng, xung quanh không khí khẩn trương chuyển động, nàng hiểu chỉ cần Tát Tư mở miệng phủ quyết nàng, nàng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nước Hỏa Ma bị thiêu rụi. Làm ơn! Tin tưởng nàng đi.

"Sẽ xảy ra lúc nào?"Tát Tư nghiêm túc hỏi.

"Ta không rõ, nhưng ta khẳng định sẽ có một ngày nó nhất định xảy ra."Lãnh Tinh nói như đinh chém sắt làm chín vị quan viên đều hoảng sợ há to miệng, Tát Tư cau chặt lông mày."Nhân khẩu nước Hỏa Ma đông đảo, sẽ cần nhiều thuyền để chạy trốn, chúng ta không thể lãng phí thời gian cho việc chế tạo chiến thuyền."Lãnh Tinh gấp gáp nói, thử thuyết phục Tát Tư.

Một lúc lâu sau, Tát Tư cuối cùng cũng gật đầu, ra lệnh cho qaun viên phụ trách quân sự : "Tạm hoãn việc chế tạo chiến thuyền, tất cả lấy việc chế tạo thuyền cứu trợ làm đầu."

"Cám ơn ngươi tin tưởng ta."Lãnh Tinh thở phào nhẹ nhõm nói, không nhịn được xông lên trước hôn nhẹ xuống gò má của Tát Tư.

"Đây là bước thứ ba."Tát Tư tiện thể ôm lấy Lãnh Tinh, nàng nói hắn nửa tin nửa ngờ, lựa chọn làm theo lời của nàng là vì lấy lòng nàng.

Nàng thật là vui, quản nó là bước thứ mấy, Lãnh Tinh sảng khoái nói: "Coi như nó là bước thứ ba, tốt lắm."Nếu các bước đi trong kế hoạch của hắn đếm không hết, thì để cho hắn tiến lên phía trước một bước cũng không sao cả.

"Chuyện Thánh Địa sẽ bộc phát nham thạch nóng chảy, tạm thời không cần nói với người dân, tránh cho lòng người bàng hoàng."Tát Tư dặn dò mười một quan viên.

Tương lai một ngày nào đó, trời cao thực sự dùng Thánh Địa để làm vong nước Hỏa Ma của hắn sao? Tát Tư không khỏi thở dài một hơi.

"Dạ, vương."

"Còn có thức ăn, thức ăn rất quan trọng, đừng quên sau khi chế tạo được thuyền, phải thường xuyên bổ sung thức ăn trên thuyền."Lãnh Tinh vội vàng bổ sung.

Không ai đồng ý, cho đến --

"Theo lời Vương phi nói mà làm."Tát Tư ra lệnh.

Ở trong hội nghị, Tát Tư vương là người chủ trì, không có hắn hạ lệnh, mười một quan viên không dám đồng ý bất cứ chuyện gì, dĩ nhiên cũng bao gồm yêu cầu Lãnh Tinh.

"Dạ, vương."

Lãnh Tinh không cho là đúng đôi mắt trợn trắng.

"Chuẩn bị tháng sau đi đến nước Chích, đến lúc đó thuận tiện thử một chút tốc độ của thuyền."Tát Tư tiếp tục hạ lệnh.

Nghe vậy trong nháy mắt, Lãnh Tinh mắt mở thật lớn, mở miệng hỏi: "Ngươi phải dien#dan^le@quy&don đi nước Chích sao?"Trong giọng nói có nghi ngờ, tại sao muốn đi nước Chích? Chẳng lẽ lại muốn tấn công nước Chích sao?

Tát Tư gật đầu giải thích: "Chỉ là đi xem một chút tình hình bên trong của nước Chích, để tránh nước Chích quốc có hoạt động quân sự."Nói xong, lập tức cúi đầu nhìn tài liệu bên tay hắn.

"Chỉ như vậy?"

"Chính là như vậy."Còn nghi ngờ sao, không vui nhìn nàng một cái, Tát Tư lập tức không để ý tới Lãnh Tinh, chuyên tâm nhìn tài liệu của hắn .

Lãnh Tinh vỗ tay nói, trong âm thanh có chút hưng phấn."Chính là vi phục xuất tuần!"

Tát Tư không hiểu nhíu mày hỏi "Có ý gì?"

"Chính là Vương một nước mặc y phục bình thường như người dân đi ra ngoài du ngoạn." Nàng muốn đi, cũng muốn mang theo Cũng Vân.

"Ta không phải đi chơi." Tát Tư lập tức phản bác. Từ khi hắn tại vị tới nay, thì hắn đã vứt bỏ việc hưởng lạc trong cuộc sống chuyên tâm vào quốc sự, quốc gia an khang chính là thỏa mãn lớn nhất của hắn, hắn đã sớm không cần những thứ như du ngoạn này.

Lãnh Tinh liếc Tát Tư một cái, không đồng ý nói: "Đi quốc gia khác làm gì mà không chơi một chút? Xem một chút tục lệ, dân tình ở đó khác với quốc gia của mình như thế nào không phải rất tốt sao? Đừng cả ngày nghĩ tới chuyện đánh đánh giết giết, chú ý thường đi chơi một chút!"

"Là ta đi cũng không phải là ngươi đi, chuyện của ta ngươi đừng xen vào."Tát Tư quả quyết nói, hoàn toàn không có ý định dẫn Lãnh Tinh đi.

"Ta không đi sao?"Lãnh Tinh giật mình nói. Chẳng lẽ Tát Tư không có ý định mang nàng đi cùng sao? Nàng tham dự việc chế tạo thuyền, dĩ nhiên cũng có cơ hội đi thử thuyền.

"Không cho đi."Trên đương đi đến nước Chích không biết được sẽ xảy ra nguy hiểm gì, dù thế nào hắn cũng sẽ không mang theo nàng đi mạo hiểm, huống chi lần này không giống thường ngày là cởi ngựa đi, mà là muốn tiện đường đi thử thuyền, tính nguy hiểm cao hơn quá nhiều, hắn quyết không đồng ý.

Lãnh Tinh tương đối mất hứng về việc bị Tát Tư cự tuyệt, thử thuyết phục hắn: "Dẫn ta và Cũng Vân cùng đi đi mà."Như vậy, Cũng Vân có thể về nhà một chuyến rồi.

"Không được."

"Vậy chừng nào ta mới được đi để nhìn nước Chích một chút?"Lãnh Tinh không vui hỏi.

"Không cho phép ngươi bước vào nước Chích một bước, ngươi là nhược điểm của nước Hỏa Ma, Chích Lạp tuyệt đối muốn bắt ngươi để uy hiếp nước Hỏa Ma."Cũng chính là uy hiếp ta, vẻ mặt Tát Tư là bộ dạng không bàn nữa.

Vẻ mặt Lãnh Tinh là bộ dạng không chịu được ."Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ta cũng không phải là nhân vật gì lợi hại cả."

"Vương phi là Hỏa nữ, là người bảo vệ nước Hỏa Ma, chuyện Hỏa nữ xuất hiện ở nước ta đã sớm truyền tới nước Chích, nếu như Vương phi có bất trắc, nước dieenddanleequyddoon Hỏa Ma nhất định sẽ rối loạn không yên, đến lúc đó sẽ bị nước Chích tấn công."Quan viên không ngừng khuyên can ý nghĩ muốn đi nước Chích của Lãnh Tinh.

Nhưng mà, nàng rất muốn đi. Nói không chừng tổ tiên Lãnh thị là người nước Chích, nàng đi nước Chích nói không chừng sẽ có phát hiện mới, nàng còn cảm thấy bọn họ lo sợ quá mức rồi. "Tát Tư, nếu như ngươi để cho ta đi, cái này xem như là bước thứ tư của ngươi." Nói chuyện không được thì dụ dỗ vậy.

"Dù sao bước phải đi cũng đếm không hết, cũng không nhất thiết đi bước này." Nói thẳng ra chính là không đồng ý, Tát Tư cự tuyệt một cách dứt khoát.

Lãnh Tinh tức giận đạp một cước, sau đó quay đầu không nhìn Tát Tư.

"Thời gian đi nước Chích, chúng ta sẽ thảo luận lại." Tức giận cũng không làm được gì, không thể đi chính là không thể đi, đối với tính tình như con nít của nàng, hắn cười một tiếng.

Tát Tư tháng sau mới khởi hành, nàng cũng không tin trong thời gian 1 tháng không thể thuyết phục hắn, nàng đánh cuộc với hắn!

*****

Sau một tháng, bình thường yêu cầu Lãnh Tinh nói với Tát Tư lời mở đầu đều là --"Cho ta đi với." Yêu cầu đơn giản mà hùng hồn.

"Không được."Hắn cũng quả quyết cự tuyệt.

Hắn cự tuyệt một lần, nàng liền bắt đầu dọn dẹp một vật, ví dụ như quần áo.

Hoặc là mở đầu như vậy -- "Để cho ta đi cùng đi." Sau đó giống như con bạch tuộc tám chân nắm chặt lấy Tát Tư không thả ra.

Mà Tát Tư mừng rỡ vì nàng theo sát hắn, dĩ nhiên vẫn nói không bàn nữa.

Hắn vừa nói không bàn nữa, nàng liền bắt đầu dọn dẹp một vật khác, chờ sau khi Tát Tư nói gần một trăm lần không được, Lãnh Tinh gần như đã chuẩn bị đầy đủ vật dụng để ra khơi.

Sự thật chứng minh nàng thua cuộc, Tát Tư giống như tảng đá, cứng rắn đến tận xương, cố chấp đến cùng, cho nên hiện tại nàng mới có thể lén lén lút lút đi lên thuyền, bởi vì nàng có tham dự công việc chế tạo thuyền, nên muốn tìm chỗ ẩn thân tốt nhất cũng không làm khó được nàng.

"Cũng Vân, theo sát một chút."Lãnh Tinh quay đầu lại dặn dò Cũng Vân đi theo sau lưng nàng, cố gắng khắc chế tâm tình khẩn trương. Hiện tại họ ở phía sau boong thuyền, không cẩn thận cũng sẽ bị phát hiện, nàng phải cẩn thận một chút.

Mà Cũng Vân mồ hôi đã sớm đổ như mưa, không nhịn được khẽ gọi: "Nếu như bị Tát Tư vương phát hiện làm thế nào?"Trời ạ! Đến bây giờ nàng còn không thể tin được là mình vậy mà lại đồng ý với ý tưởng hoang đường của Lãnh Tinh Vương phi, thế nhưng nghĩ đến việc dấu diếm lén lút đi lên con vật khổng lồ này, nàng nghĩ mình nhất định là muốn trở về nước Chích đến điên rồi.

"Hắn sẽ không phát hiện, đừng lo."Lãnh Tinh kéo ra một tấm ván gỗ, ra hiệu cho Cũng Vân trốn vào."Nơi này là chỗ để thức ăn, mặc dù có chút khó chịu, nhưng là chỗ an toàn nhất, chúng ta sẽ an toàn khi tới nơi, ở trong này còn có thức ăn nước uống, không sợ bị chết đói ."Cũng Vân vừa mới đi vào, Lãnh Tinh phía sau cũng đi vào, tiếp đó lấp tấm ván gỗ lại, bắt đầu mở ra một cuộc hành trình chưa biết điểm đích.

Phía trước boong thuyền, sau khi Tát Tư xác nhận tất cả công việc cần chuẩn bị trước khi khởi hành đang nói chuyện với Kết Giao."Thời gian ta không có ở đây ngươi cần phải chăm sóc thật tốt cho Vương phi."Nàng là người hắn không yên tâm nhất, thật sợ nàng gặp rắc rối tổn hại đến an toàn của bản thân, nếu không phải chuyến đi này lành dữ khó đoán, hắn rất muốn dẫn nàng ở bên người tự mình giám sát.

"Dạ, vương, mỗi ngày Kết Giao sẽ vì ngài ghi lại sinh hoạt của Vương phi."

Tát Tư gật đầu, nói tiếp: "Đừng để cho Vương phi tự tiện xuất cung."Trời mới tờ mờ sáng, hiện tại nhất định nàng vẫn còn ngủ say, không dien*dan^le&quy@don nói lới tạm biệt với nàng, vì đoán rằng chắc chắn nàng làm một lần yêu cầu cuối cùng mãnh liệt. Không muốn thấy nàng lộ ra vẻ đáng thương, cho nên lựa chọn nửa đêm ra khơi để rời khỏi nàng. Chỉ là, thuyền chưa ra khơi, hắn đã bắt đầu nhớ nàng.

"Vương, xin ngài yên tâm, Kết Giao sẽ hết sức bảo vệ Vương phi ."

Tát Tư gật đầu ý bảo Kết Giao lui ra, tuyên bố khởi hành với thuộc hạ, tiến hành đi đến nước Chích.

Buổi chiều hai ngày sau, thuyền nước Hỏa Ma thuận lợi đến bờ biển nước Chích.

Bờ biển nước Chích rất bình thản, thuyền không hề gặp khó khăn mà đến gần bờ. Không thể so với địa hình nham thạch nguy hiểm của nước Hỏa Ma.

Buổi tối đoàn người Tát Tư dọc theo đường ven biển nước Chích tiến vào lãnh thổ nước Chích, mà Lãnh Tinh và Cũng Vân đợi đến lúc đêm khuya mới lặng lẽ xuống thuyền, để tránh kinh động đến người bảo vệ trên thuyền. Nàng quyết định cùng Tát Tư ai đi đường nấy, sau đó ẩn núp trước khi Tát Tư trở lại, sau khi trở lại nước Hỏa Ma lại len lén xuống thuyền, mọi chuyện được thực hiện không để lại dấu vết, thần không biết quỷ không hay.

"Cũng Vân, ngươi có khỏe không?" Lãnh Tinh vừa đi lên bờ vừa nhẹ giọng hỏi Cũng Vân đi theo sau lưng nàng, nhìn nàng sắc mặt tái nhợt, nhất định là rất chóng mặt rồi. Quả nhiên, đầu nàng lắc giống như sóng biển.

"Ta choáng đến chết rồi, tại sao cái này luôn luôn lắc lư vậy?" Hai ngày nay không biết nàng nôn bao nhiêu lần rồi, "Con vật khổng lồ" này thật là vũ khí lợi hại, ngồi lên nó đến dạ dày cũng nôn ra toàn bộ, toàn thân vô lực, nhưng tại sao chỉ có nàng có chuyện, còn Lãnh Tinh Vương phi thì giống như người bình thường?

"Ý thức của ngươi chỉ dừng lại trên đất liền chưa quen với ở trên biển, đợi lát nữa sẽ tốt hơn, ngồi trên thuyền mấy lần ngươi sẽ quen, lần sau cũng sẽ không khổ như vậy."Lãnh Tinh đỡ Cũng Vân chậm rãi đi dọc theo bờ biển, nhìn bốn phía tối đen hỏi "Ngươi còn nhớ rõ đường không?"

"Cũng còn nhớ. Ta muốn nhìn một chút. . . . . ." Khi Cũng Vân nhìn đường, Lãnh Tinh phủ thêmáo choàng, che lại mái tóc màu đỏ, để tránh người của nước Chích nhận ra nàng .

"Cũng Vân, từ giờ trở đi ngươi đừng gọi ta Vương phi, gọi tên ta là được rồi, để tránh gặp phải tai họa."

Cũng Vân gật đầu một cái, chỉ vào phía Tây nói: "Hướng này. Ta nhớ không lầm, hướng này là đường đi vào trong thành." Xin các thần linh phù hộ nàng nhớ đúng!

Lãnh Tinh hít sâu một hơi, ôm quyết tâm nói: "Vậy thì đi hướng này vậy!" Cho dù đi nhầm, trái đất tròn mà, đi cũng phải đến nơi, không quan trọng.

"Ừ, đi thôi."Cũng Vân Trọng nặng nề gật đầu một cái, dẫn Lãnh Tinh đi về hướng mà nàng không chắc chắn, mà lúc này bầu trời phía đông dần dần trắng bệch, mặt trời từ đường chân trời ở biển từ từ mọc lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro