Chương 1: Rời khỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Đình Dương Dương, 1 người bình thường không thể bình thường hơn, trừ trên mắt có 1 vết sẹo và vài nốt mụn nhỏ li ti thì Dương Dương cô cũng là 1 người khá có nét. Muốn bạn có bạn, không muốn có thì lại càng dễ dàng. Ngồi dựa lưng vào tường, 2 chân duỗi ra, đầu ngửa ra sau, cảm thán

"Sao đời lại chán như thế này!"

 Sống trong 1 ngôi nhà bình thường được sơn 1 màu xanh dương, vì ở ngoại lai thành phố nên khá yên tĩnh, 1 con người thích bát nháo và chạy linh tinh kết bạn như cô đúng là không thể chịu đựng nổi. Bây giờ là hè, còn 2 tuần nữa là cô sẽ phải rời xa cuộc sống này. Có ba, có mẹ, có đứa em gái 9 tuổi đáng yêu luôn luôn gọi "chị Dương Dương", có con bạn tâm linh tương đồng, tuy sống ở thành phố khác nhưng vẫn luôn cố gắng giành cho nhau những thứ tốt đẹp nhất. Tuần trước con bạn tri kỉ đó vừa chạy đến nhe nanh múa vuốt bức ép chụp ảnh khắp nơi làm "kỉ yếu riếng của hai đứa", vừa tặng quà rồi cuối cùng khóc lóc ỉ ôi không muốn rời xa làm cô ngoài miệng cười cười nhưng tim đau thắt. 1 năm đó! 1 năm phải rời xa ngôn ngữ mẹ đẻ, rời xa những con người quen thuộc, rời xa căn phòng màu tím trên trần gắn sao với trăng từ hồi cô học cấp 1. Nghĩ đến đây, cô chợt đau xót. Cô nhớ đến người yêu của mình mới yêu nhau được gần 1 tháng, xa nhau về mặt địa lý có làm 2 con tim phai nhạt? Như người ta nói, "xa mặt thì cách lòng", cô chỉ cảm thán 1 câu:" Có duyên mà nếu có phận thì sẽ còn yêu nhau." Đời người như thác nước trôi, nếu trôi hết thì cũng sẽ về lại với đất mẹ. Sống thì sống, chết thì chết, tự mình quan tâm mình sống hay chết là được rồi. Nghĩ linh tinh 1 hồi, những ý nghĩ lộn xộn không theo quy củ lần lượt hiện ra trong đầu của Đình Dương Dương. Ngồi ngây ngốc 1 lúc thì chợt tỉnh lại. Đúng! Cô còn 2 tuần cơ mà! Sao tự nhiên nghĩ đến sống với chết thế này? Linh tinh! Quá linh tinh!

Nghĩ tiếp xong, cô đứng dậy, hứng trí bừng bừng, ánh mắt quyết tâm sẽ có 1 tương lai sán lạng hiện lên trong mắt cô. Rảo bước xuống nhà rồi lại 1 lần nữa lặp lại những việc hàng ngày thường làm: quét nhà, dọn nhà, rửa bát, nấu cơm, tắm giặt, học bài, đi ngủ.

___________Ta là giải phân cách đáng yêu!____________

Ngày bị đuổi ra khỏi nhà đã đến. Ba mẹ, ông bà, em gái mang theo bao nhiêu đồ ăn vặt, bánh kẹo, đồ linh tinh dúi hết cho cô rồi đưa cô tiễn ra đến cổng sân bay. Đợi đến thời gian vào cửa, cả nhà lại ba chân bốn cẳng "tống cổ" Dương Dương đáng thương vào cửa rồi đi về. Dương Dương cô dạo 1 vòng bên trong ga sân bay. Gửi đồ cũng gửi xong, lấy vé cũng đã lấy, cửa ra máy bay cũng đã tìm thấy và giờ chỉ thấy hơi đói bụng. Đi mua đồ ăn xong, ăn chán chê no nê vẫn chưa đến giờ lên máy bay, cô lại ngồi xuống, lặng ngắm dòng người tấp nập đi qua đi lại. Giờ chưa đến 12 giờ đêm, người người trong sân bay vẫn đống vui tấp nập như trẩy hội. Người người đi đi lại lại, có người đi theo đôi, có người đi theo gia đình, có người chắc đi chơi với bạn bè nhưng cũng có người ngồi 1 mình hay đi 1 mình giống như cô. Nhìn dòng người, cô không thể không nhịn được nhớ đến con bạn sướt mướt Đổng Mai Anh của cô hay người yêu hiện tại Tống Văn Kiệt hơn cô 4 tuổi. Anh là 1 người giỏi và tốt bụng, biết tiến biết lùi nhưng lại luôn luôn tiêu cực. Gặp được con người tích cực như cô khiến cho cuộc sống của anh có biến động lớn. Tuy rằng cô không quá xinh đẹp. Tuy rằng cô trẻ con. Tuy rằng cô không hiểu sự đời bằng anh. Trái lại, một con người đầy năng lượng của cô đã khiến anh cảm thấy trầm mê và yêu thương. Chắc cô phải tự nghĩ rằng mình may mắn khi có anh đi. Tính anh nóng nảy, cô biết. Tính anh hay lo lắng du thừa, cô biết. Tính anh chung thủy, hiểu chuyện nhưng cực kì cố chấp, cô cũng biết. Cô chấp nhận anh, nhưng thế có phải là yêu? Mặc dù anh hi sinh cho cô khá nhiều, mặc dù anh tốt bụng nhưng liệu những điều như thế khiến cô chấp nhận anh lại khiến anh đủ tư cách để tiến sâu vào trong trái tim của cô?

" Hãng hàng không quốc tế Japanese Airlines xin mời hành khách đi chuyến bay JA0081 đi từ Việt Nam đến Tokio đến cửa số 11 để lên máy bay. "

Đang mải gửi tâm theo mây, cô chợt nghe thấy tiếng gọi lên máy bay. Cắt đi suy nghĩ, xách 1 chiếc vali con con rồi lên máy bay. Cô phải transit 2 chuyến mới đến được Canada. Ôi! Con đường mới của cô là ngay tại đây đi!

Bước lên máy bay, nhìn sân bay lần cuối, cô không khỏi cảm thán. Hẹn năm sau gặp lại...
Cô xách vali theo sự chỉ dẫn của nhân viên hàng không, tìm chỗ của mình rồi ngồi xuống. Nhắm mắt lại, cô nghĩ ngay đến từng khuôn mặt đang ở Việt Nam và luôn luôn dõi theo, mong chờ cô.

"Haizzz"

Đình Dương Dương thở dài, tựa đầu vào ghế, chờ máy bay cất cánh. Hồi bé cô sợ nhất đi máy bay vì sự chao đảo lắc lư còn có thể lên xuống. Cô nhớ lúc cô đi máy bay, ba và mẹ luôn bên cạnh cô, nắm lấy 2 bàn tay bé nhỏ và kiềm hãm nỗi sợ hãi khi bay. Bây giờ, ba mẹ không có ở đây, cô sẽ tự chính bản thân mình vượt qua cảm giác này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro