Chương 2: Tình lận đận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Bước xuống khỏi máy bay, Đình Dương Dương nhanh chóng chạy như bay đến khu nhận va li. Lấy va li xong, cô đứng thẳng, vươn vai, duỗi tay duỗi chân cho thật thoải mái. "Con mẹ nó, hai mấy tiếng đồng hồ trên máy bay a! Tra tấn người khác thế là cùng! Ta thề trừ khi đi về thì ta sẽ không bao giờ ngồi trên máy bay lâu như vậy nữa!" Đình Dương Dương oán thầm. Cô mở máy điện thoại lên, máy điện thoại hiện ra chữ "Ngoài vùng phủ sóng" khiến cô ai oán. May thay, con người sinh ra một thứ có thể bắt được bất cứ đâu đó là Internet. Phải, cô ngồi ở trong sân bay khu vực ngồi chờ và bắt "oai phai" Cô cần phải nhắn tin cho gia đình biết cô đã đến nơi cho khỏi lo lắng.

"Ba, mẹ, con đến nơi rồi!"

"Ờ, sống tốt nha con! Ba mẹ đi chơi đây!"

Mặt Đình Dương Dương đen lại. Ba mẹ yêu thương con nhỉ! Cô không thèm so đo nữa, lặng lẽ đứng dậy, xách va li rồi tìm ông bà chủ nhà. Cô được đón chào bằng 1 vòng tay nồng hậy hiếu khách của bà chủ. Họ đưa cô về nhà họ, một ngôi nhà cũng ở ngoại ô. Ngôi nhà khá to, thiết kế đơn giản nhưng cho người khác cảm giác ấm cúng thật sự. Tầng 1 là phòng khách, phòng ăn, phòng chơi. Nói là phòng chơi vì trong phòng có 1 chiếc piano, 1 chiếc organ và 1 chiếc đàn guitar. Đình Dương Dương khá thỏa mãn với khu này. Cô mới học chơi piano không bao lâu nhưng cũng đã khá thành thạo. Ngồi xuống ghế, cô dạo 1 bản Sonata. Âm thanh vang lên thánh thót, rung động lòng người khiến người người trầm mê, đàn tốt! Tiếp đó, cô tiếp tục hành trình khám phá nhà. Phòng cô ở trên tầng 2, 1 căn phòng màu tím trông khá sáng sủa. Phòng cô được thiết kể với sơn màu khá đẹp, phối hợp đen, tím và trắng. 1 bộ bàn học màu đen, 1 chiếc tủ đầu giừơng đen, 1 chiếc giường tầng khung đen đệm trắng, 1 chiếc tủ đựng đồ đen và 1 khu treo quần áo, tủ đựng đồ trắng. Cửa sổ phòng hướng ra sân sau, 1 bãi cỏ xanh rờn đập vào mắt cô. Hừm, khá hợp với ý cô. Đình Dương Dương thỏa mãn với căn phòng của mình. Cô chụp ảnh, đăng hình lên facebook rồi nhắn tin với bạn bè, người yêu của mình.

"Anh! Em đến nơi rồi! Phòng đẹp lắm, hợp ý em. Tuy trong nhà sẽ phải ở với 1 bạn du học sinh nữa nhưng chỉ ở phòng khác thôi. Nói chung là tuyệt vời! Anh đang làm gì đấy? Nhớ em không? Một năm nữa mới gặp lại nhau đấy!..." 

Đình Dương Dương nhắn tin kể lể cho Tống Văn Kiệt. Tính cô là vậy, có cái gì làm vừa lòng ý cô là cô sẽ kể loạn 1 phen cho dù người khác có muốn nghe hay không.

"Ừm, em thấy thích là tốt rồi. Anh đang chuẩn bị cho thi cử tốt nghiệp đại học, ổn định là được rồi." 

Tống Văn Kiệt mỉm cười, trả lời. Anh đang phải vùi đầu vào học, chuẩn bị anh cũng sẽ đi du học nhưng đi Hàn Quốc. Cô cũng từng nghĩ mình có thể đi Hàn Quốc cơ mà ước mơ khá xa với vì cô không biết chút gì tiếng Hàn cả.

" Tuần sau bạn kia đến, bạn ý nước khác, em không biết có làm quen được không. Mong là bạn ý dễ nói chuyện." Đình Dương Dương hơi lo lăng về người bạn mới này. Dù có nói chuyện qua qua trên mạng nhưng cô vẫn không thể rõ được tính cách.

"Em cứ thoải mái là được, bằng tuổi chắc dễ nói chuyện."

"Được rồi, anh học đi, em dọn đồ đã."

"Ừm"

Cô tắt điện thoại. Trong lúc nhắn tin với anh, cô chợt nhận ra 1 điều khiến cô cảm thấy bàng hoàng thật sự. Lúc trước cưa đổ anh, cô đã phải làm đủ mọi trò nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy nói chuyện với anh khá nhạt nhẽo, vô vị. Phải! Đình Dương Dương cô tuy gặp người yêu tốt nhưng thực sự, cô đã không còn tình cảm. Cô tự hỏi, cái được gọi là tình yêu có hình dáng như thế nào? Anh là một người tốt, cô không nỡ dứt ra khỏi anh khiến anh đau khổ. Cô cũng khá ích kỉ, nghĩ rằng nếu mình cố gắng, giả bộ thêm 1 chút nữa yêu anh thì có thể yêu anh hơn. Con bạn cô bảo cô như thế là đang phá hoại 1 mối chân tình. Cô không thể ngầm thừa nhận. 16 năm nay, cô chưa bao giờ thỏa mãn với bất kì cuộc tình nào cả. Khi cô thích 1 người, cô sẽ cố chiếm lấy, cố nói chuyện hay cố xuất hiện. Nhưng sao? Ông trời có mắt mà, luôn khiến cô đâm đầu vào những người không yêu cô. Tình trường trắc trở cho đến khi gặp anh. Anh không cao như những người đàn ông trước. Anh có vẻ ngoài khá tri thức và anh có hiểu biết rộng. Anh biết gần như mọi thứ, một người đàn ông khá hoàn hảo. Cô thì sao? Cô tự cảm thấy mình nhỏ bé, lừa gạt tình yêu người khác, ích kỉ, giỏi khua môi múa mép. Mặc kệ! Thể nào cũng có người khiến cô toàn tâm toàn ý yêu!

Đình Dương Dương mệt mỏi, ngủ thiếp đi sau khi đã dọn dẹp xong, tắm rửa sạch sẽ, ăn chút điểm tâm. Quả là 1 ngày mệt mỏi mà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro