Chương 3: Bạn mới và vận mệnh của cuộc tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  7 ngày trôi qua là những ngày phải nói là nhàn rỗi nhất cuộc đời cô. Ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, chẳng mấy chốc nữa cô tự mình nghĩ cô sẽ biến thành 1 con lợn chính cống. Tuy nhiên, con sâu lười thì sẽ vẫn mãi là như thế. Hôm nay là ngày bạn kia đến, cô thay quần áo, nhanh nhanh chóng chóng chạy xuống nhà, leo lên xe rồi ra sân bay với ông bà chủ nhà.

____________Tôi là dải phân cách xinh đẹp_____________

Tim đập thình thịch, cảm giác hồi hộp khiến Đình Dương Dương không khỏi ảo não. Bao năm rồi vẫn như thế, khi nào gặp một người bạn quen ở trên mạng sẽ khiến cho cô có cảm giác rất rối rắm. Cô bạn này cô được nghe nói là 1 người học khá giỏi, chăm chỉ, cần cù, cũng biết chơi piano. Khá chờ mong!

Đến sân bay đông người kia 1 lần nữa, cô nhìn ra được 1 cô bạn cũng người châu Á, đến từ Malaysia. Tóc dài qua vai, khuôn mặt thuôn thuôn. Đôi mắt sáng được ẩn hiện sau cặp kính tròn tròn. Dáng nguời mảnh khảnh, cao hơn Đình Dương Dương 1 chút. Đây là cô bạn đăng ký đội tuyển chạy vuợt rào cho truờng ư? Nhưng cô cảm thấy 1 ranh giới khá rõ ràng hiện lên ngăn cách Đình Dương Dương và cô bạn đó. Mặc kệ, không chơi quen thì tìm bạn mới vậy! Đình Dương Dương lên chào hỏi làm quen khá nhanh, cô đã sớm biết cô bạn trước mặt này khá khó nói chuyện. Thôi kệ, ra sao thì ra, khác phòng mà! Chuyện đi qua êm thấm, đưa cô bạn này về rồi làm quen nhà, cuối cùng là nhập học.

__________Chào độc giả! Lại gặp lại ta!___________

Ngày nhập học đến, trước đó Đình Dương Dương đã chọn được môn học mình mong muốn rồi tìm lớp. Khá nhiều trai đẹp ở đây khiến cô cảm khái. Ngắm mãi cũng chán, cô tìm lớp xong thì trở về nhà.

Nằm vật trên giường, cô lại nghĩ đến tình cảm của cô và Tống Văn Kiệt. Thở dài, cô đã 1 tuần kể từ ngày đó không nói chuyện với anh. Hôm cô đến nơi thì đã nói chuyện khá thoải mái, sau đó cô tự nhận ra cô hết tình cảm thật sự với anh. Có nên chấm dứt hay không? Cô vẫn chưa sẵn sàng. Tối nay phải gọi cho con điên kia mới được. Sau hôm đến, cô bị gặp phải hội chứng jetlag, ngủ hoài vẫn mệt, hôm nay mới thấy đỡ. Tốt! Tối nay phải gọi!

8 p.m Canada - 8 a.m Việt Nam

"Alo"

"Đây! Có chuyện gì? Vấn đề tình cảm chứ gì? Tình cảm của mày với ông kia đúng không? Muốn chia tay rồi chứ gì? Hay là muốn đi tiếp với anh nào khác rồi? Gặp được mấy anh nước ngoài quên luôn Việt rồi chứ gì? Nào nói nghe coi! Tao vểnh tai gác chân lên nghe mày!"  

Đổng Mai Anh tuôn ra 1 tràng liến thoắng ngay khi Đình Dương Dương gọi. Tâm linh tương đồng là đây. Chưa kịp nói con bạn đã hiểu hết vấn đề cô cần nói rồi thì cần gì giấu đây?

"Tao có ý muốn chia tay mày ạ. Tao thấy tao giả tạo quá, anh Kiệt tốt như vậy mà tao nghĩ tao sẽ phải phụ lòng anh ý rồi. Tao chán anh ý rồi, 1 tuần tao chưa động điện thoại nhắn tin với anh ý. Mày nghĩ tao có nên chia tay không? Chấm dứt nhanh để ông ý bớt đau?" 

Đình Dương Dương đáp, tâm trạng cô đang xoắn xuýt lại với nhau. Cô không muốn phụ anh nhưng cô cũng không muốn kéo dài đau khổ thêm cho anh nữa.

"Tùy mày, theo tao thì chia tay đi! Mày như thế này cả hai đều mệt."

"Thế thì chia tay vậy. Mày là người ngoài cuộc, thông suốt hơn tao, tao nghe mày."

"Ngoan, thế mày bây giờ như thế nào rồi? Quen chưa? v..v.." 

Đổng Mai Anh và Đình Dương Dương ngồi buồn chuyện kể lể cho nhau nghe những chuyện họ gặp phải đến tận giữa đêm của cô mới ngừng. Cuối cùng, cô cười nhạt chính mình, nhắn cho Tống Văn Kiệt 1 cái tin rồi đợi phản hồi lại.

"Anh, em chán rồi, chia tay đi!"

"Em thật sự muốn chia tay? Không hối tiếc?" 

Tống Văn Kiệt sốc trước tin nhắn này của cô. Mặc dù anh đã chuẩn bị tâm lý rằng nay mai thôi, cô sẽ nhắn tin đòi chia tay với anh nhưng không ngờ đó lại là ngay trước hôm thi của anh. Sững sờ 1 lúc, anh hỏi cô, tự dấy lên cho mình 1 tia hi vọng mong manh.

"Dạ, anh biết em mà, làm gì xong cũng sẽ không hối tiếc." 

Đình Dương Dương biết mình rất phũ phàng nhưng cô thật sự muốn trả tự do cho anh. Cô biết anh sẽ rất đau khổ nhưng sẽ dễ dàng hơn cho 1 người nếu chấm dứt càng sớm càng tốt.

"Vậy anh biết rồi, chúc em hạnh phúc! Hãy thật chín chắn khi đưa ra những quyết định cho cuộc đời của chính em." 

Anh thật sự đau, tim anh như nát vụn khi nói ra những câu này. Tuy rằng người con gái này không phải xinh, tuy rằng anh biết cô chán anh, tuy rằng anh tự trầm luân vào tình yêu không có thật từ cô nhưng anh đã vô thức gửi gắm trái tim của mình. Cô là một người bình thường nhưng cô đã từng mang lại ánh sáng cho anh. Bây giờ cũng chính cô dập tắt hoàn toàn ánh sáng đó. Tạm biệt em, người con gái anh thương.

"Anh sẽ đợi em yêu anh thêm một lần nữa."

Cô đọc xong, khóe mắt hơi ẩm ướt. Cô khóc ư? Không, cô thích anh thì có nhưng chưa đến mức yêu. Anh giản dị, chân thành nhưng chưa đủ để đả kích trái tim cô đến mức cuối cùng khiến cô phải say mê, phải trầm luân. Vĩnh biệt chàng trai đã cho em những gì ôn nhu nhất. Anh hãy tìm kiếm cho mình 1 người thật sự xứng đáng với anh, nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro