Chương 4: Xuyên không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Cảm giác bản thân trôi lững lờ, lơ lửng không hồi kết, Đình Dương Dương giật mình mở mắt. Cô chỉ nhìn thấy khói trắng mờ mờ ảo ảo hiện lên trước mắt. 

"Cái gì thế này? Đây là đâu? Mẹ ơi? Ba ơi? Ông ơi? Bà ơi?" 

Đình Dương Dương sợ hãi ngó nghiêng. Càng ngó nghiêng, cô càng cảm thấy mù tịt thông tin. Xung quanh chỉ hoàn toàn khói trắng mờ mịt, cảm giác bản thân mình như không như có, cô chậm rãi giơ tay lên.

"Aaaaaaaaaaaaa!!!!" 

Con mẹ nó, chả nhìn thấy cái gì hết! Cô chỉ cảm giác rằng tay của mình có vẻ như mờ mờ, trong suốt. Cô chết rồi ư? Không thể nào! Cô còn chưa trả lại hiếu đạo cho cha mẹ mà! Cho cô quay trở lại đi!

Bỗng nhiên, cô chợt nhìn thấy một cái gì đó đen đen tròn tròn mà lớn phát sợ càng ngày càng tiến lại gần. Ủa, tiến lại gần? Không! Cô đang bị hút vào thì đúng hơn! Ôi mẹ ơi! Giờ chết rồi mà lại còn bị hút vào cái của nợ khoảng không đen to tổ bố này! Thôi thế là hết, tạm biệt thế giới tôi yêu, tạm biệt ba mẹ, tạm biệt em gái, tạm biệt bạn bè, tạm biệt ông bà chủ, tạm biệt con chó nhà hàng xóm cô mới biết tên,... Đây là chết một cách đau khổ nhất. Còn linh hồn thì có thể còn kiếp sau mà bây giờ cô đang bị hút vào cái hố đen không đáy này. Có khi linh hồn của cô cũng sẽ bị tan biến ngay lập tức và sẽ không được đầu thai nữa. Đây được gọi là quả báo ư? Biết thế cô đã không chia tay Tống Văn Kiệt, giờ chết rồi mà linh hồn cũng sẽ bị tan biến hoàn toàn thì quả thật là đau lòng cực độ. Cô nhắm 2 mắt lại, cảm nhận 1 nguồn lực hút rất lớn kéo cô vào cái hố này.

Tạm biệt tất cả.

___________Mình tên là giải phân cách!______________

"Nương nương ơi là nương nương! Sao người nỡ bỏ nô tì lại đây một mình thế này! Ô...ô....ô....ô...." 

Giọng của 1 người con gái vang lên văng vẳng bên tai Đình Dương Dương khiến cô đau hết cả đầu. Choáng váng, đó là cảm giác bây giờ của cô.

Cô chưa có chết? 

Rõ ràng thấy bản thân trồi lơ lửng rồi bị hút vào hố đen mà sao lại nghe thấy tiếng người đang gào rống như lợn bị chọc tiết thế này?

'Chắc là đàng mơ?' Cô tự nhủ. 'Ủa? Mơ? Chết rồi sao mơ?' 

Thế là cô sực tỉnh, cố gắng hết sức nhấc lên mí mắt nặng như đeo chì của mình.

"Ô....ô...ô...ô... Nô tì đáng chết! Hoàng thượng đã dặn nô tì phải trông coi cho nương nương mà người lại thành ra nông nỗi này! Ô...ô...ô...ô... Nô tì phải ăn nói thế nào với hoàng thượng bây giờ? Ô...ô...ô... Nương nương dịu dàng, hiền hậu mà nhận từ vậy mà chết oan uổng như thế này thật thương tâm a! Ô...ô... nô tì phải làm sao bây giờ? Ô...ô...nương nương tỉnh lại với nô tì đi a! Nô tì nhớ người lắm ...ô...ô...ô..." 

Một chuỗi, một tràng nức nở vang lên bên tai của Đình Dương Dương làm cho Đình Dương Dương cảm thấy mắc nghẹn. Nô tì? Nương nương? Hoàng thượng? Cái gì xúi quẩy a? Cái gì mà chết thương tâm a?

Đình Dương Dương mở mắt. Một chuỗi ánh sáng ban ngày chiếu vào mắt cô làm cô lóa mắt. Chớp chớp vài cái, mắt mới bắt đầu thích nghi được với ánh sáng ở đây. Đập ngay vào mắt là trần nhà làm bằng gỗ vân khá đẹp được mài gọt tỉ mỉ, nhìn không thấy 1 mẩu gỗ thừa nào bị thò ra. Nhìn trần nhà được đẽo gọt tỉ mẩn xong, mắt cô mới bắt đầu đảo qua căn phòng. Màn lụa đỏ được rủ xuống xung quanh chiếc giường lớn cô đang nằm gồm có 2 lớp nhìn thoáng qua giống như rèm che ở cửa sổ nhưng những tấm rèm che kia không hề có mang lại vẻ đẹp cao quý như cái này. Bày trong phòng là vô số bình gốm lớn có vẻ được làm 1 cách nhẵn nhụi và khéo léo. Trên mỗi bình được vẽ và khắc lên rất nhiều những hoa văn, họa tiết tạo nên vẻ thanh tao, tao nhã nhìn không chán mắt. Rõ ràng cô là một người khá yêu cái đẹp nhưng mà cũng sẽ không bao giờ thấy những cái thứ như thế kia thu hút ánh mắt đến không muốn dời xa như vậy. Rời mắt khỏi mấy chiếc bình là đến 1 bộ bàn trang điểm đựoc làm bằng gỗ lim mài bóng loáng. Những hình điêu khắc trên bàn trang điểm nhìn là đã thấy muốn hớp hồn người cảm thụ. Cuối cùng, ảnh mắt cô rơi vào 1 thân hình nho nhỏ đang run lên. Mặc dù khuôn mặt đang cúi xuống nhưng cô dám chắc rằng tiểu cô nương này sẽ là 1 mĩ nhân khi phát triển hết mức. Đình Dương Dương chợt giật mình hoảng hốt khi nhìn thấy bộ quần áo cô đang mặc trên người và cô bé kia đang mặc. Đây là trang phục cổ trang đi! Một ý nghĩ chợt lướt qua đầu cô. Không! không thể nào! Mặc dù đọc truyện khá nhiều và không những thế còn mơ mộng 1 xíu nhưng mà bản thân cô chưa bao giờ nghĩ rằng chính mình cũng giống như nhân vật chính trong mấy câu truyện, tiểu thuyết cô đã đọc. 


Cô xuyên không rồi...  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro