Chương 5: Hoàng hậu?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Xuyên không? Làm sao có thể? Từ trước đến giờ Đình Dương Dương luôn cảm thấy những tiểu thuyết nói về xuyên không và những mẩu truyện xuyên không là vô cùng hão huyền, không bao giờ có thể gặp được. Cô chỉ là 1 người con gái bình thường, sống ở 1 gia đình bình thường, vẻ bề ngoài bình thường, không biết đánh đấm, giết người như sắt thử, IQ chắc cũng đủ đừng mà sao lại xuyên không chứ? Giờ mà kể cho con bạn thân nghe là chắc chắn 1 điều, nó sẽ cười thẳng vào mặt cho coi.

"Ô...ô...ô...nô tì...hức...nô tì...nô...hức...tì...ô...ô...ô..." 

Đang mải mê suy nghĩ lí do vì sao ông trời lại cho cô xuyên không, cô bị tiếng khóc thê lương này dọa cho hết hồn. Cô học cách nói trong các cuốn tiểu thuyết về cổ đại và xuyên không, chậm rãi nhấc lên 1 cánh môi khô khốc, thì thào

"N..g...ươ...i..." 

Cái tiếng khỉ khô gì thế này! Nghe như thế nào cô cũng cảm thấy tiếng cô phát ra như tiếng ma gọi về cõi âm. Tiểu cô nương kia nghe thấy tiếng phát ra, chợt im bặt. Từ từ chậm rãi ngước đầu lên cho đến khi ánh mắt của cô chậm vào ánh mắt của tiểu cô nương đó.

"Nương nương!!! Người còn sống!!! Nô tì...nô tì tưởng... Nhưng mà tốt quá!! Nương nương còn sống!! Nô tì sẽ đi tìm đại phu ngay! Xin nương nương chờ nô tì 1 lát!" 

Tiểu cô nương kia hai mắt sáng rõ mở lớn, vô cùng khẩn trương và vui vẻ, nhanh nhanh chóng chóng chạy đi, chưa kịp nhìn kĩ đã chả thấy bóng đáng.

'Ma đuổi hay sao mà nhanh như thế.' Cô tự hỏi. Cô cố gắng tiếp thu về nơi ở hiện tại. Gian phòng này lúc trước mới liếc qua vài thứ nhưng đến giờ khi nhìn kĩ lại, cô mới thấy gian phòng này nhìn quá xa xỉ! Cái màn lụa đỏ kia đường như là lụa thượng hạng. Giố thổi qua thổi lại phất phơ mà cô cảm tưởng đó chỉ là 1 dòng nước màu đỏ đang chảy, mượt mà mà cũng nhẹ nhàng khoan khoái. Nhìn vật gì trong phòng này cũng cảm thấy cái gì cũng được đẽo gọt làm rất công phu mà cẩn thận, tỉ mỉ từng chi tiết. Điều này khiến cô cảm thấy khối thân thể này có 1 chức danh gì đó rất quan trọng và còn rất cao. Chợt cô nhớ lại cách gọi của tiểu cô nương vừa rồi. Nương nương? Cô là phụ nữ có chồng? Hoàng thượng? Chẳng lẽ... Cô là hoàng hậu???

Phát hiện mới mẻ này khiến cô rùng mình 1 cái. Thử tưởng tượng 1 con người vô cùng, vô cùng bình thường sau 1 lần tỉnh dậy lại biến thành hoàng hậu thì người đó phải có dây thần kinh thép như thế nào mới có thể tiêu thụ nổi điều này. Sốc nặng, Đình Dương Dương ngây ngốc nằm đó.

Cộp...cộp...cộp...

Tiếng bước chân dồn dập sốt sắng chạy về phía cô càng ngày càng gần. Trái tim cô nhảy tưng tưng theo từng tiếng bước chân. Liệu người ta có phát hiện cô là giả mạo? Vừa sống lại chẳng nhẽ lại phải chết tiếp? Cô không cam!

"Nương nương! Đại phu đã đến rồi ạ! Ngươi, mau mau đến xem cho nương nương đi!" Tiểu cô nương nhanh mồm nhanh miệng nói

"Tham kiến hoàng hậu nương nương! Thần xin mạn phép đến xem bệnh cho nương nương." 

1 giọng nói nghe khá già nhưng lại bình ổn, thẳng thắn, khẳng khái rõ ràng làm cho Đình Dương Dương vừa nghe cũng có thiện cảm. Cô nhìn về phía giọng nói đó, đó là 1 người đàn ông đang tầm tuổi qua trung niên 1 chút. Ánh mắt sắc bén, chính trực cùng con ngươi linh hoạt lưu chuyển khiến cô cảm thấy đây là 1 người đàn ông trầm ổn, chính trực, trung thực mà đáng tin cậy.

"Miễ..n..l..ễ...Ch..o...t.a...nư..ớ.c.." 

Cô cất lên giọng nói thì thào khó nghe, nói. Tiểu cô nương kia vừa nghe cô nói xong, nhanh nhẹn lấy tách trà trên bàn, rót đầy 1 tách, vội vàng mang đến sát miệng cô, nâng cô dậy 1 chút cho dễ uống. 1 đồng nước trôi vào trong cổ họng khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Tiểu cô nương lại đỡ cô nằm xuống rồi đại phu kia mới đến gần, vén cổ tay áo của cô lên để lộ ra mạch tượng, bắt mạch. Sau tầm 30 giây thì đại phu đó mới ngẩng đầu lên, chậm rãi đặt tay cô xuống rồi nói với tiểu cô nương kia.

"Hoàng hậu nương nương mạch tượng đã đập ổn định, nhìn qua thì vẫn thấy vết thương sau gáy bắt đầu đã kết vảy. Ngươi tránh cho hoàng hậu nương nương hoạt động mạnh, ảnh hưởng đến đây thần kinh dẫn đến đứt thành phế nhân. Đây là những thứ hoàng hâu nương nương nên ăn và nên tránh. Ngoài ra để hoàng hậu nương nương nghỉ ngơi thật tốt. Mỗi ngày thay thuốc 2 lần rồi băng lại. Ta đã kê đơn thuốc và viết dặn dò trong này, ngươi nhớ làm theo." 

Dặn dò xong tiểu cô nương kia, lão đại phu hướng về phía Đình Dương Dương hành lễ.

"Thần xin cáo lui!" 

Nói xong lão đại phu lùi lại rồi đi mất.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro