Chương 6: Lí do Đình Dương Dương không còn tồn tại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở thế giới hiện đại trước khi Đình Dương Dương xuyên sang thì cô mới chỉ là 1 cô gái vừa dự xong tiệc sinh nhật 18 tuổi tự mình tổ chức của mình. Cô vừa bay sang Canada không lâu để học đại học. Cô may mắn nhận được học bổng rồi mới học được 4 tháng thì đã xuyên không. Nhớ lại hoàn cảnh của mình lúc trước, mới chỉ là 1 cô gái vừa bước qua tuổi 18 của cuộc đời, chưa kịp hưởng thụ quá trình và kết quả của tuổi thanh xuân thì đã bị xô đẩy sang 1 nơi khác, 1 lối sống khác. Cô tự nhiên nhớ lại quá trình và lí do mình chết thì thấy ông trời trêu ngươi thật.


_________Ta là dải phân cách kí ức___________

  Cách đây không lâu thì Đình Dương Dương được học bổng vào 1 trường đại học công ở Canada. Tuy vậy, cô phải chịu ở cùng 1 nhà với 1 người bạn gái nữa người Malaysia và tất nhiên tính khí của 2 đứa không hề hợp nhau. 1 đứa thì lúc nào cũng tích cực, lúc nào cũng giao lưu kết bạn, có tính hướng ngoại nhiều và tất nhiên đó là cô. Còn 1 đứa thì lúc nào cũng lầm lầm lì lì ít nói. Tuy không sợ nói hay trả lời các câu hỏi nhưng mà ngại tiếp xúc với người khác, hướng nội nhiều. Lúc mới vào học, Đình Dương Dương kết bạn làm quen rất nhanh, bạn bè yêu quý. Nhưng, cô cũng muốn cô bạn ở cùng nhà cũng có bạn nên cô đã kéo cô bạn kia vào cùng nói chuyện. Qua Đình Dương Dương, cô bạn đã có thêm bạn mới. Tuy vậy, tính khí 2 đứa khá khó chơi với nhau vì đối lập nên ở nhà 2 đứa rất ít khi nói chuyện. Cố còn có 1 quyết định là nhường luôn bạn cho cô bạn kia vì thực tế có thể thấy, cô có thể giao tiếp và làm quen với bất kì người nào. Cuối cùng, chính cô không thể ngờ được rằng, đến hôm tiệc sinh nhật mình, cô không thể nghĩ ra được có thể mời ai đến tham dự. Cô quyết đinh 1 mình đi xem phim, mua sắm và ăn nhà hàng. 1 mình hưởng thụ không phải là 1 việc gì xấu, nếu bình thường thì cô sẽ không bào giờ lãng phí tiền bạc như vậy nhưng hôm nay là sinh nhật cô. Vì vậy cô đưa ra quyết định cao cả là sẽ mua và đối đãi với bản thân thật tốt, chu đáo  trong dịp 1 năm mới có 1 lần này. 

Sinh nhật 1 mình, nghe có vẻ tủi thân, thậm chí là cô đơn nhưng đến khi chính bản thân mình trải qua như cô đây thì mới thấy được rằng: đó là 1 ngày ý nghĩa và vui vẻ nhất của bản thân mình!

Hết một ngày, cô lại quay về căn nhà mình đang ở. Chào đón cô là 1 mảnh lạnh lẽo, cô độc. Không ai chúc mừng, không có đại tiệc, không có không khí ấm áp của gia đình, không có những món quà bất ngờ mà cũng đầy ắp tình yêu thương của người thân. Cảm giác buồn tủi lúc này mới bắt đầu xâm chiếm lấy trái tim cô. Đình Dương Dương lặng lẽ xách đồ của mình về phòng rồi đóng cửa lại.

Đặt từng túi đồ lên trên bàn ngay ngắn, cô ngồi thụp xuống tựa lưng vào giường, hai tay ôm chân và bắt đầu khóc. Từng giọt, từng giọt rơi xuống theo hai má của cô rồi rơi xuống đất. Trái tim cô thổn thức theo từng giọt nước mắt rơi xuống. Cô cảm thấy nhớ nhà tha thiết. Nhớ cái nơi mà cô trước đây đã từng nói rằng chán nản. Nhớ cái căn nhà màu xanh dương, có tiếng nói, tiếng cười của ba mẹ. Cô còn nhớ cả tiếng gọi lanh lảnh của đứa em gái hay làm nũng. Nhớ cả tiếng gà gáy đâu đây trong ngõ. Sang bên này ăn quá nhiều đồ ăn Tây đến nỗi cô cảm thấy phát ngán lên được rồi mà bây giờ vẫn không thể ăn được món ăn dân dã, Việt Nam của mình. Cảm xúc như chết lặng, đôi vai run run. Ánh mắt cô thẫn thờ nhìn thẳng vào hư vô. Cô tự nhủ, vì sao cô lại ở đây? Sao lại rời xa những thứ thân thuộc với chính bản thân mình? Sao lại rời xa ba mẹ, gia đình? 

Đình Dương Dương chán nản gục mặt vào đầu gối. Nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, thấm đẫm cả 1 mảng. 

"Rừ... rừ... rừ..." điện thoại của cô đột nhiên rung lên ở bên cạnh. Cô ngước đôi mắt đã ướt nhèm lên rồi quay đầu nhìn sang chiếc điện thoại. 1 dòng chữ hiện lên khiến tâm trạng cô vỡ òa. 

"Alo, ngoại à?" cô nhấc điện thoại lên, đặt vào bên tai.

"Ừ, ngoại đây! Con có khỏe không?" bên kia vang lên tiếng của 1 người phụ nữ, đáp lại tiếng trả lời của cô. 

"Dạ, con khỏe ạ." Cô đáp, tay run run để bên cạnh.

"Ừ. Ngoại bảo này!"

"Dạ?"

"Chúc mừng sinh nhật con nhé!"

Nghe đến đây, nước mắt cô tiếp tục tuôn rơi. Đình Dương Dương lấy tay, vội vàng bịt miệng, ngăn chặn tiếng nấc phát ra. Cô mong câu nói này biết nhường nào liệu có ai hiểu? Một câu nói thôi, chỉ cần một câu nói thôi đã khiến cô hạnh phúc đến như vậy! Một câu nói đầy chân thành, yêu thương mà dịu dàng được người phụ nữ cô hết mực yêu thương nói ra khiến trái tim cô đau quặn lên từng hồi. Cô vẫn khóc trong yên lặng, lắng nghe từng lời, từng lời mà ngoại cô nói.

"Năm nay con đã 18 rồi, đã đủ tuổi để làm người lớn nên cần biết trái, biết phải, trên kính dưới nhường, biết tiến biết lùi. 18 tuổi là độ tuổi đẹp nhất của đời người mà cũng chính là tuổi mà con chính thức được trở thành người lớn một cách hoàn toàn. Ngoại biết, đi du học là cô đơn, là khi buồn không có ai làm bạn, khi vui cũng không có ai bên cạnh chia vui nên con hãy vững vàng và ý chí chiến đấu thật cao và thật tốt, con nhé! Vì sao? Ngoại tin con sẽ làm được, sẽ trở thành một con người thành công, luôn luôn có sự phấn đấu cao và quyết tâm tột bậc. Tuy rằng ngoại và gia đình không có ở bên con, thế nhưng mà ngoại sẽ luôn dõi theo con, cổ vũ con ở xa để con đạt được kết qua tốt nhất có thể, làm ba mẹ và mọi người tự hào, con nhé!" Tiếng bà ngoại cô chầm chậm vang lên. Sự dịu dàng của bà ngoại chạm đến trái tim đang run rẩy của cô làm trào lên một đợt thủy triều mãnh liệt dâng lên khóe mắt. Cô nhớ bà ngoại dịu dàng, hay mỉm cười, chiều chuộng cô. Cô nhớ sinh nhật hằng năm, bà ngoại cô luôn luôn mua cho cô những món quà cô yêu thích nhất. Bà ngoại cô là như thế, luôn tận tụy, dịu dàng, nhân từ và đầy thương yêu. Cô không kìm được, khóc nấc lên.

"Ngoại ơi... hức... ngoại ơi... ô.....ô.....ô....ô... Con nhớ... hức...ngoại... hức.... lắm!....Hức... ô...ô...ô... Con...hức...muốn...muốn...hức... về với...hức...ngoại....cơ!..."

"Ngoan nào! Ngoại cũng nhớ con, mọi người cũng nhớ con! Hôm qua mọi người vừa tổ chức sinh nhật cho con đấy! Ngoại cũng mua quà cho con rồi, về rồi ngoại đưa cho con nhé! Nín đi, ngoan nào!" giọng bà ngoại dịu dàng vàng lên, dỗ dành cô khiến cô càng đau lòng. Bên này gần 4 tháng mà không được gặp gia đình đã khiến cô vô cùng đau khổ. Gia đình là tất cả, gia đình là số 1. Đã ở lâu như vậy, cô nhiều lần đã thầm tự an ủi mình phải cố gắng, phải nỗ lực không được buồn không thì cả gia đình cô cũng sẽ rất buồn. Nhưng lúc này đây, cô không thể khống chế được cảm xúc của bản thân nữa. Nếu như lúc này đây không được nói chuyện tiếp với ngoại, cô sẽ đau đến chết mất. 

"Hức...hức...hức..."

"Nào! Ngoan! Lớn rồi, ai lại khóc? Bà gọi em ra cười cho bây giờ!" ngoại cười khẽ nhưng tiếng cười vang lên tai cô làm tâm trạng cô bỗng dịu lại. Cảm xúc đau buồn kia chậm dãi qua đi. Cô hít 1 hơi thật sâu làm tâm trạng cô ổn định lại được vài phần. Cỗ bỗng nhận ra, nếu khóc nữa, chẳng phải sẽ đau lòng bà ngoại của cô sao?

"Vâng, con không sao nữa rồi." Cô đáp, giọng nghèn nghẹn 1 chút. "Ngoại có khỏe không ạ?"

"Ngoại khỏe, cả nhà đều khỏe, ông bà bên kia cũng khỏe. Bên kia lạnh, con nhớ cố gắng mặc ấm, giữ gìn sức khỏe con nhé!"

"Vâng ạ! Con cảm ơn ngoại, ngoại cũng giữ gìn sức khỏe nhé!"

"Ừ, ngoại biết rồi! Con đừng có thời trang phang thời tiết đấy! Ngoại phải đi ra chợ đây, lúc nào nói chuyện với con sau nhé!"

"Dạ! Con chào ngoại!"

Nói xong, nghe đầu dây bên kia đã tắt, tâm trạng cô đỡ đi được phần nào. Cô nhớ ra cô còn có gia đình, người thân ở bên kia vẫn chúc mừng sinh nhật cô, nhớ đến cô, thế là được rồi. Tâm trạng đau khổ dường như bay biến đi hết, cô đi tắm rồi leo lên giường ngủ.

Hôm sau, cô lại đi học bình thường. Tâm trạng cô sảng khoái.

Hai hôm sau...

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cô quyết định đi xe buýt đi học mà không nhờ bạn đến đưa đi nữa. Đến lúc xuống xe buýt, trên đường trở về lại nhà, đột nhiên có 1 thân cây cổ thụ đổ xuống, hướng đúng cô mà đổ. Đình Dương Dương đứng chết trân, nhìn thân cây cổ thụ cứ thế đổ xuống đầu mình mà không thể nhúc nhích chạy. Đầu cô bỗng hiện lên 1 suy nghĩ.

Thế là hết sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro