Kỳ 17- Vượt lên chính mình: Thoát chết kỳ lạ khi bị đâm bằng kéo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà tù mà chúng tôi đang ở thật ra không giống nhà tù (chỉ trừ việc cách ly PN ra khỏi xã hội) mà nửa giống hợp tác xã nông nghiệp nửa giống làng thanh niên.Trại phân chia theo hình thức tổ đội đa ngành nghề: mộc, hồ, xây dựng, kiểng, hạt điều, may banh, lúa nước, cây công nghiệp ngắn ngày và dài ngày... lao động giao chỉ tiêu và được chấm công, nếu đủ chỉ tiêu và vượt chỉ tiêu PN được đi cà phê, đánh bóng, thư viện, xem phim... và được giảm án tha tù xét hàng năm.

Cuộc chiến đấu sinh tồn

Sau khi hoàn thành công việc ở đội 2 tôi được ra lao động tự giác và được phân công lao động ở nhiều nơi như: may giày, kiểng, bán thịt chó, xưởng hạt điều, đội trưởng đội văn nghệ, trật tự... Ngay ở chỗ làm trật tự tôi đã đụng chạm đến nhiều anh em PN kể cả các băng nhóm đang nhen nhóm hình thành và tôi chính là mục tiêu sống để họ tấn công.

Hôm đó tôi ra xưởng hạt điều phụ giúp cán bộ giám sát buổi nghỉ trưa, từ phía sau Du và Sò nhảy đến đè tôi xuống đất, tôi vùng thoát ra được và trông thấy Du đang cầm dao lột vỏ lụa hạt điều, Sò cầm bóng đèn huỳnh quang đã bẻ hai, mảnh nhọn tua tủa cùng xông tới. Trong tù không có khái niệm bỏ chạy. Tôi xốc đến Sò, tay trái gạt bóng đèn, tay phải bóp cổ Sò, bàn tay tập luyện với quả bóng tennise rất cường lực làm Sò nghẹt thở lòi cả hai mắt ra, lực đâm chậm lại chỉ làm lủng phần mềm hông trái tôi.

Tôi quật Sò ngả vào đống dụng cụ làm hạt điều, ngay bên cạnh Du cầm dao đâm tới, anh Phước 17 năm (thư ký đội 1) dùng tay hứng lưỡi dao giúp cán bộ vũ trang khống chế và đoạt được dao của Du. Đức đại bàng từ đầu bên kia xưởng chạy đến giúp cán bộ ổn định tình hình. Hơn 500 PN chứng kiến toàn bộ cuộc đấu đầy kịch tính, ai đó la lên "phim hay quá" làm cả xưởng bật cười ồ lên xóa tan không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

Đây là lần đầu tiên tôi bị tấn công nhưng không phải là lần cuối cùng. Ít lâu sau khi dẫn đội khám sức khỏe tôi bị ai đó đập vào đầu từ phía sau nghe cái rổn như tiếng ly tách bị rớt bể, tôi ngả xuống.Tùng lé đè lên người tôi để che các đòn tấn công tiếp tục nhưng kẻ tấn công đã bỏ chạy. Tú rồng, người cầm cục gạch đập vào đầu tôi khai vì cục gạch bị bể vụn nên Tú bỏ chạy mà không tấn công tiếp, anh ta nhất quyết không khai ai đã thuê anh ta tấn công tôi, dù xác nhận rằng tôi và anh ta không có mâu thuẫn gì.

Cao điểm xảy ra vào lúc vừa ăn tết xong, một PN đã bí mật bẻ đôi cây kéo hớt tóc và đâm vào cổ tôi từ phía sau khi các đội đang xuất cổng đi lao động. Máu phun thành vòi như heo bị thọc huyết, tôi lấy cả hai tay bụm lại nhưng máu phun mạnh quá bung cả hai tay ra. Cán bộ Minh đã dùng khăn lông quấn cổ tôi lại và mang xuống trạm xá cấp cứu. Bác sĩ trưởng trạm nhận định tình hình không ổn nên may vết thương lại và cho chuyển bệnh viện tỉnh, cổ tôi phù máu to như quả bóng bàn. Bảo thái tử (Trương Hiển Bảo-con Năm Cam) cho tôi ly trà đường nóng : anh Linh uống lấy sức, cố gắng mở mắt không được ngủ...

Hình như họ đang làm các xét nghiệm, các kỹ thuật viên thông báo các chỉ số để bác sĩ giải phẫu, giọng nữ, hình như là y tá : "ông này không có bệnh gì hết mà chết trẻ, uổng ghê". Tôi bắt đầu thiếp đi, bất chợt hiện lên hình ảnh con đường đất đỏ đầy bụi và mái ngói nghèo chốn quê nhà ở Hóc Môn- xin vĩnh biệt...

Từ cõi chết trở về

Khi tôi mở mắt ra,vật đầu tiên tôi nhìn thấy là đôi mắt thật gần của người mặc áo blouse trắng, vị bác sĩ nói:

-Ông mê man suốt hai ngày hai đêm rồi, thật là kỳ diệu ông bị đứt cả động mạch cảnh, tỉnh mạch cảnh và chấn thương vùng cổ nặng nhưng vẫn qua khỏi, tôi may thẩm mỹ cho cổ ông đẹp trai...

Tôi định mở lời cảm ơn và bày tỏ sự ngưỡng mộ tài năng của các vị bác sĩ nhưng không thể vì miệng ngậm oxy, thân hình dây nhợ tùm lum.

Người thực hiện ca mổ đó là bác sĩ Nguyễn H Hữu, mới đây bác sĩ Hữu trao đổi vấn đề này trên trang cá nhân:

- Làm BS thực sự như người đưa đò và HL là một trong những vị khách đáng nhớ. Lúc đó máu rất hiếm nhưng ê kíp mổ cũng cố gắng kiếm mấy bịch truyền cho anh HL, vì đó là một trong những ca khó đươc mổ thành công nên phải nâng niu. Thấy anh HL hiền và hình như tốt nghiệp ĐHSP (?) nên rất muốn nói chuyện. Vì nhiều lý do nhạy cảm nên không trò chuyện được với anh HL, hình như nằm độ một tuần thì anh xuất viện. Câu chuyên đã mười mấy năm rồi...

Cuộc sống thật kỳ lạ phải không, chân thành cảm ơn ân nhân!

Mấy ngày sau tôi ngồi dậy và ăn uống dần bình thường trở lại, ngoài những cán bộ trại giam đến thăm tôi còn được gặp một vị khách đặc biệt, anh Chín chó, đội trưởng đội 2, anh vừa được đặc xá đợt Tết.

-Họ chỉ cảnh cáo anh thôi, khi về trại anh đừng nên tìm hiểu vì sao anh bị tấn công, như vậy mọi việc tự nhiên sẽ yên, tù là vậy.

Tôi gật đầu:

-Anh Chín giờ làm gì?

-Em bỏ nghề trộm chó rồi, bà già vợ cho tiền mua xe, chạy xe ôm ngay bệnh viện, cũng đủ sống.

Hai tuần sau tôi được xuất viện và trở lại trại giam, nghe theo lời dặn của Chín chó tôi lao động bình thường không tìm hiểu thêm chuyện gì và đúng là "vùng trời bình yên" thật. Nhưng cơ quan điều tra đã khởi tố vụ án hình sự và sau đó tòa án đã xử công khai vụ án trong trại giam.

Khi sức khỏe hồi phục tôi tiếp tục lao động và phụ giúp cán bộ trại mấy việc lặt vặt... Như một hôm phụ cán bộ xét đồ thăm nuôi và thấy người phụ nữ bàn bên cạnh đi thăm nuôi chồng đang khóc. Tôi được biết kỳ thăm nuôi nào người phụ nữ này cũng đạp xe 60,70 km thăm chồng:

-Chuyến này mình không có thịt gà ăn đâu, mình ăn đỡ mắm ruốc với hột gà đi, mấy con gà nhà mình đang đẻ, em bán trứng đóng tiền học cho con và mua đồ đi thăm nuôi mình. Để tháng sau, mấy con gà giò lớn kịp em làm thịt đem vô cho mình ăn...

Vị cán bộ giám sát thăm nuôi nhìn tôi mắt đỏ hoe, cán bộ cảm thương cho tôi hay cảm phục sự chung thủy của người phụ nữ nghèo này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro