Chương 109: Tích Vũ Bị Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng Bắc Hạ  nghe xong lập tức xoay người lại nhìn Ngao Minh Dạ, "Nói vậy là ý gì?"

     Ngao Minh Dạ chỉ hừ lạnh một tiếng, "Thật sự muốn ta nói sao?" Trên gương mặt của hắn có chút đắc ý .

     "Ừ!" Hoàng Bắc Hạ hít vào một hơi, đôi bàn tay trắng như ngọc nắm chặt, nàng nhịn!

     "Cửu vương gia thông minh tuyệt đỉnh như vậy không bằng nói cho người có suy nghĩ thường dân như ta biết đi.". Hoàng Bắc Hạ vốn dĩ còn đang tức giận, sau đó gương mặt đột nhiên cười tươi như hoa nói.

     Lời vừa nói ra,chính bản thân Hoàng Bắc Hạ  cũng nổi da gà, xong xong,tại sao hết lần này đến lần khác nàng phải tự phá vỡ hình ảnh của mình trước mặt hắn ta như vậy chứ.

     Ngao Minh Dạ nhíu mày, trong mắt cất giấu một tia trêu tức, nữ nhân này thật đúng là cái gì cũng dám nói! Mới vừa nãy còn không thèm để hắn vào mắt, thế mà bây giờ nhìn bộ dạng đó xem.

     "Có phải không?" Ngao Minh Dạ tựa hồ có chút không hài lòng với biểu hiện của Hoàng Bắc Hạ.

     Hoàng Bắc Hạ nghe xong, nam nhân này là đang được thể làm tới sao?

   "Nói hay không nói?" Hoàng Bắc Hạ hất mặt lên, không tiếp tục để ý Ngao Minh Dạ nữa, thật sự cho rằng nàng rất dễ tính sao?

   Trong mắt Ngao Minh Dạ xẹt qua một tia cưng chiều mà ngay cả bản thân mình cũng không phát hiện ra, lại giống như bất đắc dĩ.

     "Ngoại trừ lợi ích ra thì ngươi cảm thấy còn có cái gì khác?"

     Hoàng Bắc Hạ nhìn Ngao Minh Dạ một chút, đôi mắt chuyển động, hắn nói không sai, nhưng vấn đề là lợi ích gì có thể khiến cho hai gia tộc biến chiến tranh thành hòa bình chứ?

     "Bản vương giúp ngươi giải đáp thắc mắc, ngươi cứ như vậy không cần tạ ơn bản vương?" Ngao Minh Dạ thấy Hoàng Bắc H không để ý tới hắn nên có chút buồn bực.

     "A, Cửu vương gia, thời gian không còn sớm, lão nhân gia ngài vẫn là nên trở về đi, ta muốn đi ngủ." Hoàng Bắc Hạ nói xong liền mặc kệ cảm xúc của Ngao Minh Dạ là gì, đi đến bên giường

     Nàng dứt khoát trèo lên giường không cần cởi y phục.

   Đáy mắt Ngao Minh Dạ xuất hiện tia lạnh, tay nắm chặt khiến gân xanh nổi lên.

     Nữ nhân đáng chết này! Quả thật vô cùng to gan.

     Ngao Minh Dạ rời đi lúc nào, ngay cả Hoàng Bắc Hạ không biết.

Chỉ biết là ngày hôm sau lúc đứng dậy mới phát hiện mình vẫn còn mặc áo khoác ngoài đi ngủ.

Thời điểm mà Lăng Sương tới, Hoàng Bắc Hạ đang xem một quyển sách, mới lật được có vài trang.

"Chủ tử, bên kia Tích Vũ truyền tin tức đến." Lăng Sương lấy từ trong người ra một tờ giấy nhỏ tiến lên đưa cho Hoàng Bắc Hạ.

Hoàng Bắc Hạ vội vàng bỏ quyển sách trong tay ra, mở bức thư cùng Lăng Sương đọc.

"Chủ tử, Tích Vũ đi theo ông chủ cửa hàng kia đến một vùng ở ngoại ô, ông chủ kia nói chuyện với một người nọ. Chỉ biết là người đó võ công rất cao cường, Tích Vũ khẽ dựa gần để nghe ngóng liền bị phát hiện, không có thu hoạch được tình báo, xin chủ tử tha thứ." Hoàng Bắc Hạ biến sắc nhìn Lăng Sương nói:"Tích Vũ bị thương?"

"Cái này, em xác thực có phát hiện khí tức của Tích Vũ có chút rất không thích hợp, nàng chỉ nói là có vết thương nhỏ , không đáng lo ngại." Lăng Sương hồi đáp.

"Nếu là cao thủ, có thể từ trong tay hắn tẩu thoát thì không thể chỉ là vết thương nhỏ được." Hoàng Bắc Hạ nói một câu, sau đó lại nói: "Đi, đi ra ngoài một chuyến."

Lúc Hoàng Bắc Hạ cùng Lăng Sương đi vào viện tử Tích Vũ thuê, từ đằng xa đã ngửi thấy mùi thuốc, trong lòng Hoàng Bắc Hạ thầm nghĩ Tích Vũ quả nhiên là bị thương.

Nghĩ đến đây bước chân của Hoàng Bắc Hạ càng lúc càng nhanh.

Tiến vào viện tử liền thấy Tinh Nguyệt đang nấu thuốc.

"Chủ tử!" Tinh nguyệt vừa thấy được Hoàng Bắc Hạ tới, vội vàng thả phiến bồ (quạt) trong tay ra tiến lên hành lễ nói.

"Ừ, Tích Vũ đâu." Hoàng Bắc Hạ nhẹ giọng đáp.

"Tiếc Vũ tỷ tỷ bị thương hiện đang nằm trên giường ạ" Tinh Nguyệt hồi đáp.

"Ngươi đang sắc thuốc cho Tích Vũ sao?" Hoàng Bắc Hạ nhìn thoáng qua ấm thuốc đang bốc khói liên hỏi.

"Vâng, Tinh Nguyệt thấy Tích Vũ tỷ tỷ khó chịu , nên giúp tỷ ấy bắc ít thuốc ạ." Cảm xúc của Tinh Nguyệt cũng không tốt lắm.

"Ừ, vất vả cho ngươi rồi. Ngươi biết nên bắc thuốc gì chứ?"

"Đây là một chút thuốc chữa thương phổ biến dùng để chữa đau, Tinh Nguyệt cũng không hẳn là hiểu biết nhiều a!". Tinh Nguyệt gãi đầu, có chút ảo não nói.

Lăng Sương sau lưng lại giật mình, chủ tử còn hiểu về y sao?

"Khụ khụ!" Hoàng Bắc Hạ vừa vào cửa, liền nghe được tiếng ho khan từ bên trong truyền đến không ngừng.

"Tích Vũ!" Hoàng Bắc Hạ vượt qua cánh cửa, đi đến trước giường của Tích Vũ quan tâm gọi một tiếng.

"Chủ tử?" Tích Vũ hơi kinh ngạc "Chủ tử sao người lại tới đây?"

Nàng nhìn thoáng qua Lăng Sương phía sau lưng, trong mắt tựa hồ có chút trách cứ.

"Em không cần nhìn Lăng Sương, là chính ta phát hiện ra đấy."

Hoàng Bắc Hạ nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt không có chút huyết sắc nào của Tích Vũ, trong lòng liền đoán được lần này Tích Vũ tổn thương không nhẹ.

Nàng ngồi bên người Tích Vũ, vươn tay bắt mạch cho Tích Vũ.

"Chủ tử đây là?" Tích Vũ thấy Hoàng Bắc Hạ hành động như vậy, không dám cử động mà chỉ có chút không hiểu.

Mà Lăng Sương ở đằng sau đã đoán được chủ tử của các nàng sẽ làm gì.

Trời ạ, phải rằng toàn bộ Lãnh Nguyệt Quốc này chỉ có duy nhất một nữ tử biết y thuật, không nghĩ tới chủ tử nhà mình vậy mà cũng biết thứ này!

Hoàng Bắc Hạ cũng không chú ý đến nghi vấn của Tích Vũ mà cau mày nghiêm túc bắt mạch.

Một lát sau hai đầu lông mày mới nới lỏng một chút.

Vẫn tốt chỉ là chịu một chút nội thương, cũng không lo ngại.

Hoàng Bắc Hạ xoay tay lại, lại giúp Tích Vũ đắp kín chăn nói: "May mà chỉ là chịu một chút nội thương, tạm thờ không có trở ngại, một lúc nữa ta kê thuốc cho Tinh Nguyệt sắc, em chịu khó uống, nhớ kỹ là uống đúng giờ, không được chậm trễ."

Trong lòng Tích Vũ dấy lên một mảnh ấm áp, nàng có tài đức gì, có thể gặp gỡ được vị chủ tử tốt như vậy.

Nàng biết nói cái gì cũng đều là dư thừa, chỉ có trung thành hầu hạ bên chủ tử của nàng mới là điều tốt nhất.

"Ta không phải đã nói rồi sao, mặc kệ là nhiệm vụ gì cũng không được để cho bản thân mình bị thương mà?" Hoàng Bắc Hạ giả bộ cả giận nói: "Nếu như đánh không lại mà em cũng chẳng chạy nổi thì sao?"

Tích Vũ thè lưỡi, có chút ngượng ngùng nói: "Tích Vũ sai rồi, về sau em sẽ chú ý."

"Được rồi, em nghỉ ngơi thật tốt đi. Ta còn có việc đi về trước." Hoàng Bắc Hạ đứng dậy nói.

Tích Vũ nhẹ gật đầu, cũng nói cho Hoàng Bắc Hạ mình không có việc gì.

"Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, ngốc chết." Lăng Sương tiến lên nói với Tích Vũ một câu, ngữ khí mặc dù có chút lạnh lùng, nhưng cho dù ai cũng có thể nghe ra trong đó có ý quan tâm.

"Ngươi nói ai ngốc a, không có lương tâm! Khụ khụ." Tích Vũ vừa nói xong, nhịn không được kịch liệt ho lên.

Lăng Sương cau mày, rót cho Tích Vũ một chén nước "Uống đi, ta cùng chủ tử trở về đây."

Tích Vũ thấy Lăng Sương nói như vậy, cũng vội vàng nói: "Mau trở về đi thôi, đừng chậm trễ chuyện của chủ tử."

Sau khi Hoàng Bắc Hạ viết xong đơn thuốc, liền rời đi.

"Lăng Sương, để Tích Vũ tạm thời đừng có theo dõi ông chủ cửa hàng kia. Tích Vũ võ công không kém, người kia đã có thể tuỳ tiện đả thương Tích Vũ, nói rõ ràng ra thì hắn nhất định là cao thủ. Không cần thiết phải tốn công vô ích." Hoàng Bắc Hạ thở ra một hơi, lại nói: "Dù sao âm mưu sẽ có ngày bộc lộ, chúng ta tạm thời xem bọn hắn muốn làm gì."

______________________

Nếu thấy hay thì tiếc gì cho Phong một bình chọn nhỉ?? 🤗🤗
À còn nữa, các mọt truyện này, Phong trở lại rồi đây😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro