Chương 92: Kẻ Thù Của Kẻ Thù Chính Là Bằng Hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên nhớ tới, đến nàng còn biết, Hoàng Bắc Hạ kia thông minh như vậy làm sao có thee không phát hiện ra động thái của Liễu di nương được, chỉ là vấn đề thời gian thôi, xem ra bản thân mình đi tìm Hoàng Bắc Hạ quả nhiên là lựa chọn chính xác.

Hoàng Liên Nhu có chút thất vọng nhìn thoáng qua Liễu di nương, khó trách năm đó bà có thể dễ dàng bị Lưu thị tính kế như vậy, cứ theo cái đà này, mình cũng sớm muộn có một ngày bị hủy trên tay của bà.

    "Chẳng lẽ di nương thật sự cảm thấy chuyện của mình làm không ai có thể biết sao?"

    "Biết thì thế nào, Hoàng Bắc Hạ có thể bắt ta thì sao, đến lúc đó có thể nói là do Nhị phu nhân ra tay."Liễu di nương thấy kế hoạch bị vạch trần, không những không có một tia tỉnh ngộ, mà ngược lại rất tự tin.


     Trong mắt Hoàng Liên Nhu thất vọng nhiều thêm mấy phần.

  Đã từ sớm nàng đã nói với Liễu di nương, Hoàng Bắc Hạ bây giờ đã không còn là Hoàng Bắc Hạ trước kia, không có chuyện gì, tốt nhất đừng tuỳ tiện chọc đến nàng. Không nghĩ tới Liễu di nương lại đem lời của nàng nói vứt qua một bên.

    "Di nương chẳng lẽ thật sự cảm thấy Hoàng Bắc Hạ vẫn dễ dàng để bị khi dễ như vậy?"Hoàng Liên Nhu không có một tia cảm xúc.

    "Vậy nàng ta còn có thể thế nào."Liễu thị vẫn như cũ vênh vang đắc ý nói.

(Phong: giả sử t là Nhị phu nhân thì t đến thẳng viện tử của bả đấm Liễu thị không trượt phát "lào" :))) )

"Nàng ta còn có thể thế nào được đây, vậy thì tại sao Nhị phu nhân năm lần bảy lượt thất bại? Nếu như nàng dễ dàng bị khi dễ như vậy, Nhị phu nhân vì cái gì mà không tự mình đối phó, mà lại muốn mượn tay của người để đối phó!"Hoàng Liên Nhu càng nói càng tức: "Mà di nương bất tri bất giác bị người khác đổ oan! Còn trông cậy vào việc có thể đem nước bẩn giội lên đầu Nhị phu nhân sao?"

     Liễu thị bị Hoàng Liên Nhu nói như vậy, sửng sốt, nhưng nói chung cũng hiểu rõ: "Ý của con lần này là Nhị phu nhân cố ý thiết kế cho ta cái bẫy?"

     Hoàng Liên Nhu tức giận nói: "Chẳng lẽ bà ta không dám sao? Người đừng quên năm đó là ai động tay động chuân lúc người sắp sinh, dẫn đến chuyện người đến nay cũng không có cách nào mang thai!"

Liễu thị bị Hoàng Liên Nhu nói, trước mắt lung lay, ngã ngồi trên ghế, lệ trong một khắc liền tràn đầy hốc mắt "Ta làm sao có thể quên đâu! Cả đời ta không bao giờ quên!"Liễu thị có chút cắn răng hung hãn nói, nước mắt cũng không cầm được chảy xuống, chuyện cứ như vậy đã qua nhiều năm, nhưng đối với Liễu thị mà nói, lại vĩnh viễn không cách nào xóa đi đau nhức "Là di nương có lỗi với con, còn khiến cho con phải chịu mao bệnh"

     Hoàng Liên Nhu thấy vậy, trong lòng có chút không lỡ, tự biết mình quả thật có chút quá phận.

    "Di nương, con không có ý muốn trách người ."Hoàng Liên Nhu ngữ khí mềm mại xuống "Con chỉ là hi vọng về sau di nương muốn làm chuyện gì thì trước đó hãy cùng con bàn bạc một chút, đừng dễ bị tác động như vậy, không phải vận may bao giờ cũng đến."

Liễu thị nhẹ gật đầu, ôm lấy Hoàng Liên Nhu ngồi xổm dưới đất: "Di nương không trách con, là di nương suy nghĩ không chu đáo, may mắn di nương có con."Những năm này nếu không phải Hoàng Liên Nhu đều ở sau lưng nghĩ kế cho bà, chỉ sợ là trong phủ bà cũng không thể  có được sự thịnh sủng mãi không suy tàn như vậy, nữ nhi này chính là toàn bộ hi vọng của bà.

     Hoàng Liên Nhu thấy Liễu di nương nói như vậy, trong lòng mới thở dài một hơi.

    "Vậy tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ?"Liễu di nương buông tay ra, có chút khẩn trương hỏi.

    "Để xuống đi, con đã đem chuyện này nói cho Hoàng Bắc Hạ, chúng ta lẳng lặng đợi nàng hồi âm."Hoàng Liên Nhu đặt tay mình lên bàn tay lạnh buốt của Liễu di nương an ủi.

 "Có tin được Hoàng Bắc Hạ không?"Liễu di nương có chút hoài nghi.

    "Chí ít so Lưu thị có thể tin hơn nhiều, lại nói, kẻ thù của kẻ thì chính là bằng hữu." Trong mắt của Hoàng Liên Nhu lóe lên ánh sáng sắc bén.

     Rất nhanh, Hoàng Liên Nhu đã chờ tới ngày nhận được tin tức của Hoàng Bắc Hạ. Nhưng Hoàng Bắc Hạ cũng không lộ mặt, mà lặng lẽ để Xảo Họa đem tờ giấy truyền cho Hoài Nguyệt.

     Hoàng Liên Nhu đương nhiên hiểu nàng lúc này không nên có quá nhiều tiếp xúc với Hoàng Bắc Hạ, để tránh bị Nhị phu nhân trong lòng sinh nghi. Tiếp nhận tờ giấy nhỏ, mở ra xem, phía trên liền viết mấy chữ: Lấy tĩnh đợi động, tương kế tựu kế.

     Chỉ đơn giản mấy chữ, lại khiến Hoàng Liên Nhu bừng tỉnh đại ngộ.

  Ý của Hoàng Bắc Hạ chính là cái gì cũng không cần nàng làm, để tránh đánh rắn động cỏ.

     Xem ra, trong lòng của vị đại tỷ tỷ của nàng đã có chủ ý.

     Tiếp đến, nàng chỉ cần lẳng lặng chờ đợi. Hoàng Liên Nhu nhìn lá rụng bị gió thổi ngoài cửa sổ, bất tri bất giác, thời tiết đã dần dần chuyển lạnh. Thế nhưng trong lòng Hoàng Liên Nhu có chút vui mừng, hi vọng Hoàng Bắc Hạ không để nàng thất vọng.

    —— Ngọc Lan các 

"Mẫu thân, người thật sự muốn giúp tiện nhân Hoàng Bắc Hạ kia chủ trì lễ cập kê sao?"Hoàng Liên Sở lúc này ngồi ở bên cạnh Lưu thị, lúc nàng nghe được tin tức này, quả thực là muốn chọc giận chết nàng.

    "Đừng nóng giận Sở Nhi, ngoan."Lưu thị ở một bên an ủi Hoàng Liên Sở nói.

    "Thế nhưng mà......!"Hoàng Liên Sở vẫn như cũ không hạ được khẩu khí trong lòng, nghĩ đến mỗi lần thiết kế bẫy cho Hoàng Bắc Hạ, không nghĩ tới toàn bị nàng ta tránh thoát, còn khiến mình ngậm quả đắng.

 "Không có thế nhưng mà gì cả!" Âm thanh của Lưu thị hơi to lên một chút.

     Nữ nhi bảo bối này của bà đến bao giờ mới có thể khiến cho bà bớt lo đi một chút đây!

    "Yên tâm đi, mẫu thân nhất định sẽ không để cho con bị ủy khuất!"Lưu thị nói xong lại tăng thêm một câu.

     Hoàng Liên Sở thấy Lưu thị nói như vậy, cũng chỉ có thể cắn chặt môi, trong mắt độc ý nồng đậm.

     Trên mặt thì là đồng ý, nhưng trong lòng đang có ý định khác.

Đợi sau khi HoàngLiên Sở trở về, Lưu thị mới gọi Lý ma ma tới, hỏi: " Bên Liễu di nương gần đây có động tĩnh gì không?"

    "Hồi phu nhân, Liễu di nương thật sự chuẩn bị quần áo và trang sức cho Hoàng Bắc Hạ, chỉ là trong đây giở trò gì, lão nô tạm thời chưa thăm dò được."Lý ma ma đêm những thứ mình nghe được nói ra.

    "Ừ, Liễu di nương ngu ngốc  không coi là gì, những trò hề mà nàng làm cũng chẳng có chỗ nào tốt cả, ngươi tìm cơ hội đem bỏ đồ vào, đến lúc đó chúng ta chỉ cần xem kịch vui." Trên mặt Lưu thị xẹt qua nụ cười gằn ý, lần này, bà muốn Liễu di nương chướng mắt này cùng nhau diệt trừ.

"Vâng, phu nhân!"

Mà khi Hoàng Liên Sở trở lại viện tử của mình, trái lập bất an, đi tới đi lui, cuối cùng vẫn quyết định viết một phong thư.

"Ngọc Trà, cầm giấy bút ra đây cho bản tiểu thư."

Sau khi Ngọc Trà mang giấy bút lên, Hoàng Liên Sở bắt đầu cẩn thận viết, rất nhanh liền đem thư giao đến tay Ngọc Trà.

"Ngươi đi đi, đem cái này giao cho Liễu trung úy phủ thượng - Liễu Ly Thanh."

Ngọc Trà nhẹ gật đầu lui xuống.

Sau khi Hoàng Liên Sở thấy Ngọc Trà cầm thư ra ngoài, lúc này mới hài lòng mấy phần. Nàng tin tưởng Liễu Ly Thanh thấy được thư của nàng nhất định sẽ phối hợp cùng nàng.

"Chủ tử, Lăng Sương vừa mới nhìn thấy Ngọc Trà bên cạnh Nhị tiểu thư, vội vã xuất phủ, hình như là đi tìm người nào đó."Lăng Sương cố ý trở về nói cho Hoàng Bắc Hạ.

Hoàng Bắc Hạ suy nghĩ một hồi, lúc này, Hoàng Liên Sở còn có thể tìm ai? Nhưng trực giác nói cho nàng rằng, chuyện này nhất định là liên quan đến nàng!

"Em cẩn thận đi theo nàng, đừng để nàng ta phát hiện, nhìn xem nàng là đang muốn đi tìm ai."

Lăng Sương đáp ứng, liền đi ra.

Không bao lâu, Lăng Sương trở về.

"Thế nào rồi?"Hoàng Bắc Hạ hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro