Chương 6 : ngất xỉu trong máu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TỀ Minh Nguyệt  sắc mặt tái nhợt vì đau đớn, cô ấy đau đớn kêu lên: "A——" Lan Nhi người  hầu của cô ấy nhìn người phụ nữ dám ức hiếp tiểu thư của họ trong sự hoài nghi, và bị  động tác của cô  làm cho có chút choáng váng, nhưng hộ vệ mặc dù rất nóng lòng, nhưng vẫn lao về phía Tề Minh Nguyệt, cố gắng đẩy cô ra khỏi , hét lớn: " Hỗn đản! Ngươi là ai? Buông tiểu thư của chúng ta ra , tiểu thư chúng ta là thất tiểu thư của quốc công phủ . Vị hôn thê của Thần vương nếu bọn họ biết ngươi dám ức hiếp tiểu thư nhà chúng ta như vậy, ta sẽ cho ngươi đẹp mắt!"

Hắn ta lại mắng người đánh xe đang sợ hãi: "ngươi đứng yên làm gì vậy? Ngươi mù à? Vào gọi người!" Sắc mặt ông Phùng( người  đánh  xe ngựa) tái xanh, một hơi gần như không nhấc nổi. Lúc này, tiếng vó ngựa từ đầu ngõ truyền đến, Lương Cẩn Thần dẫn đầu phi nước đại tới. Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt của anh ta lập tức thay đổi, anh ta hét vào mặt Thanh Huy: "Người đang làm gì vậy?!" Nhưng trước khi hắn kịp bước tới để kéo người đó đi, Phong đại nhân , người có đôi mắt nhanh nhẹn và nhanh tay lao tới ôm lấy đùi hắn ,
" Điện hạ, điện  hạ bình tĩnh, chính là nô tỳ này đánh công chúa!" Lương Cẩn Thần nhìn về phía Lan Nhi thị nữ đang muốn ngăn cản Tề Minh Nguyệt. Đôi mắt sắc bén khiến Lan Nhi sợ hãi, sắc mặt cô  ta trong phút chốc tái nhợt như tờ giấy, hai chân yếu ớt quỳ trên mặt đất. Thanh Huy đẩy chân mình ra khỏi tay Tề Minh Nguyệt. Tề Minh Nguyệt chợt tỉnh táo lại, khó nhọc đứng dậy, lao về phía   Lương Cẩn Thần, "Thần ca ca,  cuối cùng  huynh cũng đến rồi.Muội  thực sự không biết đã xảy ra chuyện gì..." Mặt Lương Cẩn Thần vẫn đỏ bừng dấu vân tay vẫn chưa tiêu tan, và hắn cảm thấy khó chịu không thể giải thích được khi đối mặt với Thanh Huy .
Lúc này, Tề Minh Nguyệt vội vã tới trước mặt hắn và bằng cách nào đó hắn hơi hoảng loạn. Hắn không giữ mọi người để an ủi cô ta , nhưng kéo mọi người ra và kéo cô ta  sang một bên.Tề Minh Nguyệt nhìn lên Lương Cẩn Thần  kinh ngạc.Lương Cẩn Thần dường như đã không nhìn thấy nó. Ông nói với Thanh Huy: "Công chúa mọi chuyện đã được giải quyết. Từ "Nương nương", hắn thực sự không thể hét lên.Thanh Huy nhìn chằm chằm vào hắn và ngã xuống xe ngựa của anh ta: "Kim Lăng, lấy roi của  bổn cung ".
Một cung nữ mặt tròn lập tức nhảy xuống xe ngựa, ôm trong tay một cây roi mềm màu bạc nguyên chất, cung kính đưa cho Thanh Huy. Thanh Huy lấy roi, dùng nó nâng cằm Lan nhi lên, "Phong đại nhân,  vừa rồi  người hầu  này nói gì về ta ?" "Họ nói rằng ta  thô bạo, và họ nói rằng phủ quốc công và Hoàng tử  Thần nhất định sẽ làm cho ta  trông thật đẹp. !" "Hah aha!" Thanh Huy cười lớn, "Ta  thô  bạo đến mức nào? Ta đã lớn như vậy rồi, trước đây chưa từng có ai nói với ta  như vậy!"
Sau đó, chiếc roi đánh vào Lan nhi một tiếng "bụp", khiến Lan nhi  hét lên đau đớn.  Thanh Huy  ngây thơ hỏi,  làm như không nhìn thấy  "Kim Lăng, nói cho ta biết, ta có dũng cảm không?" Kim Lăng lập tức lắc đầu: "Công chúa, toàn bộ Đông Tần vương quốc đều biết rằng người là người Rụt rè nhất, con kiến nhỏ cũng không dám giẫm.”

Thanh Huy gật đầu và nói với Phong đại nhân  "Đúng vậy, Phong đại nhân, ông cũng nhìn thấy phải không? Ta là một người nhút nhát, nhưng những chủ nhân và người hầu này đã hét lên và giết chết tôi trên đường đi, và làm loạn. Máu chảy trên mặt đất, tôi choáng váng!" "Thần Vương, ngài nghĩ chúng ta nên làm gì?" Lương Kim Thần liếc nhìn người ăn xin đầy máu nằm trên mặt đất cách đó không xa, và vết máu dài đằng sau xe ngựa. Trong mắt hiện lên một tia chán ghét, "Hắn ta đã đụng phải công chúa, công chúa sẽ xử lý." Tề Minh Nguyệt lại không thể tin nhìn nhìn Lương Cẩn Thần

Thanh Huy vui vẻ gật đầu, dùng roi quất vào mặt Lan nhi  "Vì chính cái lưỡi mới gây chuyện nên Kim Lăng, hãy rút lưỡi của cô ấy ra. À, nhân tiện, sau khi kéo ra thì nhớ bịt miệng cô ấy lại để đề phòng." máu chảy ra, tôi không muốn nhìn thấy máu.
LAN NHI  lập tức ngã xuống và khóc: "Không, không, tiểu thư, tiểu thư xin hãy giúp tôi, điện hạ  , điện hạ xin hãy giúp tôi -" Tề Minh Nguyệt không thể' , Không đành lòng kéo tay áo Lương Cẩn Thần, cô ấy  giơ bàn tay bị giẫm đạp và rơi nước mắt: “Điện hạ  , Lan nhi chỉ muốn bảo vệ ta. Chúng tôi không biết rằng người ăn xin đã theo dõi chúng tôi suốt chặng đường. có ý đụng phải cô gái này..." .Điện hạ , mặc dù tôi không biết cô gái này là ai, nhưng cô ấy đã dẫm lên tay tôi và làm tôi  bị thương, giờ lại muốn đối xử với Lan nhi  như vậy, có phải là không thích hợp không. .. ",

Đây là hoàng hậu của Tây Lương  Quốc của chúng ta,” Phong đại nhân  sợ Tề Minh Nguyệt sẽ nói điều gì đó khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, vì vậy ông vội vàng cắt lời cô và nhắc nhở Lương Kim Thần “Điện  hạ, đừng chậm trễ tiến vào. Quả nhiên, sau khi nghe xong lời này, Lương Cẩn Thần nuốt lại lời cầu xin vốn muốn nói của mình, nói với Tề Minh Nguyệt: “Ngươi Về nhà trước đi." Đôi mắt của Tề Minh  Nguyệt đỏ lên. "Điện hạ , đột nhiên, có một rung động nhỏ từ mặt đất."

Đột nhiên, trên mặt đất xuất hiện một chấn động nhẹ. Mọi người nhìn về phía nơi phát ra âm thanh rung chuyển, chỉ thấy một nhóm cấm binh từ bên kia con hẻm đang chạy nhanh, vừa chạy vừa trải một tấm thảm trắng như tuyết xuống đất, trên thảm có một con hổ trắng bay tới. Một người đàn ông cao bằng nửa người đang bước đi với tốc độ nhàn nhã về phía đám đông. Theo sau anh ta là Kỷ Thâm ,  thái giám có ấn cọ, hiện là Hoàng đế của Tây Lương. Ánh mắt Kỷ Thâm rơi vào Thanh Huy, hắn cúi đầu trước Thanh Huy nói: "Nô tài Kỷ Thâm bày tỏ lòng kính trọng với Hoàng hậu Bệ hạ nghe nói, hoàng  hậu trên đường vào cung đã gặp phải sát thủ, người đặc biệt ra lệnh cho  thần    đến chào hỏi nương nương.

Nói xong, hắn liếc nhìn những người khác, rất khách khí hỏi: "Không biết đã xảy ra chuyện gì? Phong đại nhân nhìn ra là Kỷ Thâm tới, liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đáp: "Trở về Kỷ Chương Âm , Tôi đang đợi trên đường. Khi gặp sát thủ, ban đầu tôi định đưa hoàng hậu của mình đến phủ của Tề quốc công để được giúp đỡ, nhưng tôi không muốn yêu cầu người hầu mù này lao vào hoàng hậu của tôi trước khi tôi đến nơi. .Tôi có tội. Kỷ Thâm nghe xong liền cúi đầu xin lỗi Thanh Huy: "Ta làm hoàng hậu sợ hãi." “Sau đó hắn ta  liếc nhìn con hổ trắng, con hổ trắng nhảy lên và dùng một móng cào vào cổ họng Lan nhi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro