Chương 1: Hoàng đế băng hà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Cấm thành, trong điện Khôn Nguyên.

Cung điện lúc trước huy hoàng, sáng sủa giờ đây lại tràn đầy tử khí. Trong chính điện tụ tập các phi tần lớn, nhỏ. Có người mặt đầy hoảng loạn, có người lại nhỏ giọng khóc thút thít, có một hai phi tần trước đây tương đối trấn định lúc này cũng đầy bất an, khăn lụa trong tay bị xoa đến rối loạn như đang tiết lộ tâm tư của chủ tử.

Trong điện, có một nữ tử ngồi trên ghế dựa khắc hoa, hai mắt nhắm nghiền. Nàng mặc một bộ cung trang bằng gấm màu đỏ sậm, màu sắc ám trầm nhưng cũng không thể che được dung nhan tuyệt sắc, ngược lại càng thêm quý khí bức người. Thoáng liếc qua có thể thấy trên đầu nàng cài trâm phượng năm cánh, đó là tượng trưng cho quyền thế cùng địa vị, phẩm cấp không đủ nhất định không thể mang trên đầu.

"Quý phi nương nương!"

Ngoài điện, có thái giám gân cổ kêu, chạy vào.

Trong điện mọi người đều nhìn lại, có người gấp gáp thậm chí đã đứng lên, nhón chân mong chờ.

Thái giám báo tin nhảy nhót lung tung rồi vọt vào, vén lên áo choàng, quỳ gối giữa điện, biểu tình hốt hoảng. Sống lưng vốn thẳng tắp của Thư quý phi bỗng suy sụp.

"Hoàng thượng, bại"

Ngắn ngủn ba chữ, kết thúc vinh quang cả đời của tất cả phi tần trong đại điện.

"Hoàng thượng..." - Ngồi ở bên trái, Thục phi đau lòng gào một tiếng, thế rồi thẳng tắp ngã xuống.

Ngoại trừ các cung nữ đi theo nàng, những người khác giống như không có nhìn thấy. Cũng đúng, hiện giờ ốc không mang nổi mình ốc, nào ai có tinh thần để trình diễn tỷ muội tình thâm.

"Hoàng thượng đang ở đâu"- Thư quý phi đứng lên.

Tiểu thái giám hai mắt rưng rưng.

Trong điện các nữ nhân nếu vừa rồi chỉ kinh hoàng, thất thố thì giờ đây thấy biểu tình của tiểu thái giám như gặp đại địch không thể tự kiềm chế.

"Hoàng thượng ra sao? Ngươi mau nói!"

"Hoàng thượng như thế nào? Đừng có dông dài!"

Tiểu thái giám sắp xếp lại từ ngữ, trả lời: "Hoàng thượng tự mình mang quân ra khỏi thành cùng phản quân chiến đấu kịch liệt, bị trúng mũi tên vào bụng, trọng thương không được chữa trị... Bỏ mình..."

Trước mắt Thư quý phi tối sầm, lảo đảo một chút, sau đó nhanh chóng được đại cung nữ bên người đỡ lại.

"Nương nương." Tử Thiền nhỏ giọng hô.

"Không có việc gì" Nàng duỗi tay, đặt lên trên tay Tử Thiền, có chút run rẩy.

Ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời ngoài cung điện vẫn trong xanh như cũ, ngói của Tử Cấm Thành vẫn sáng ngời như vậy, chỉ là trên đời này sẽ thiếu đi một người, từ giờ sẽ không còn thân ảnh của hắn.

Lần đầu gặp mặt, hắn đứng trên thềm đá, cao cao tại thượng nhìn xuống nàng: "Ngươi là trưởng nữ của Thừa Ân Hầu?"

Lúc đó, hắn cũng chỉ mới mười tuổi, hơi thở ngập tràn nét thư sinh, ôn tồn lễ độ, không hổ là phong thái của thái tử Nam Tần.

Chờ đến khi nàng vào cung năm mười lăm tuổi, hắn dắt tay nàng đi đến một gian điện, nói cho nàng:

"Không cần lo lắng, về sau trẫm chính là chỗ dựa của nàng"

Khi đó, đôi mắt của hắn vừa sáng ngời vừa thuần túy, nàng ngẩng đầu nhìn lại, không tự chủ liền tin tưởng hắn.

Sau đó, hắn tọa trấn tiền triều, nàng tại hậu cung chém giết, chờ đến khi nàng có thể dựa vào năng lực của chính mình tạo ra một mảnh thiên hạ riêng, hắn lại vì lo nghĩ quốc sự mà tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, tóc bạc sinh sớm.

Mà hiện giờ, hắn đi trước một bước, lưu lại nàng một người đối mặt với tình thế thiên hạ đổi chủ... Thư quý phi vẫy vẫy tay, đi xuống bậc thang, mặt hướng về phía nam, vén lên làn váy, hai đầu gối quỳ xuống đất.

Thấy cảnh tượng như vậy, phi tần, cung nữ, thái giám nhất nhất quỳ xuống, toàn bộ đại điện vang vọng âm thanh bi thiết.

Hoàng thượng băng hà, phi tử bọn họ còn có thể an ổn sao?

"Hoàng thượng, trên cầu Nại Hà, người đợi tần thiếp" Một giọng nữ bén nhọn vang lên, chưa đợi mọi người kịp phản ứng, người đã đâm đầu vào cột trụ tự sát. Trên cột trụ sơn hồng, máu tươi nhiễm một mảng lớn.

Thư quý phi nhắm mắt, nói với người bên cạnh: "Hàn phi đối với tiên đế một mảnh chân tình, thật tốt an táng."

"Vâng, nương nương!" Hai thái giám nhanh tay nhanh chân nâng Hàn phi ra ngoài.

Thấy cảnh tượng như vậy, có người có lẽ cảm thấy đại thế đã mất, quỳ ở chỗ này đơn giản chính là chờ phản quân đến chém giết, lăng nhục, dứt khoát thẳng tắp đứng lên, trực tiếp dời đi.

Một người đứng lên, hai người đứng lên,...

Dần dần, Khôn Nguyên điện chỉ còn lại một mình Thư quý phi.

"Nương nương, ngài cũng nên sớm có tính toán a" Tử Thiền quỳ gối một bên, lên tiếng nhắc nhở.

Thư quý phi lau nước mắt trên mặt, hỏi: "Nhạc Sướng đâu?"

"Công chúa còn ở phía sau điện ngủ trưa, còn chưa tỉnh lại"

Thư quý phi đứng lên, cách cửa cung nhìn ra bên ngoài không trung: "Tử Thiền, ngươi nói chúng ta vẫn là đi hay ở?"

"Nô tỳ không biết, nhưng nô tỳ một lòng đi theo nương nương, nương nương đi chỗ nào nỗ tỳ liền đi chỗ đó."

"Nếu ta nói muốn lưu lại, ngươi có nghĩ ta điên rồi không?" Thư quý phi khẽ cười một tiếng, nước mắt chảy xuống. Mỹ nhân dù rơi lệ vẫn như cũ mỹ lệ động lòng người, chỉ là không có người ngắm, có chút tiếc nuối.

"Sẽ không, nương nương làm như vậy dĩ nhiên là có lí do của ngài."

"Tốt, ngươi đem Nhạc Sướng ôm tới trước điện đi. Phụ hoàng của nàng bị phản quân giết hại, chúng ta dù sao cũng phải đem theo nàng đòi lại công đạo." Thư quý phi nâng nâng cằm, khuôn mặt nhu mị có chút tái nhợt, lại không chút nào hao tổn nhan sắc của mỹ nhân đệ nhất Nam Tần. Nàng không phải chỉ là đóa hóa lưu tại bên người hắn, nếu tại hậu cung ăn thịt người này đã cướp đi tất cả của nàng, vậy nàng chỉ có thể trả lại cho nó hai chữ "tâm kế".

"Vâng thưa nương nương."

-----------------------------------------

Tại Địa Kỵ Môn không xa kinh thành, lúc này, khói đạn đã tạm nghỉ, khắp nơi tràn ngập thi thể,  hương vị máu tươi chui vào trong mũi, làm người ta cảm thấy vừa ghê tởm, vừa buồn nôn. Chồng chất khắp nơi là những mảnh thi thể, tứ chi tàn khuyết, khuôn mặt máu me nhầy nhụa, tất cả đều thuộc về chiến trường vô tình cùng lạnh nhạt.

"Báo!" Có khoái mã tới gần, một binh lính báo tin giơ cao lá cờ, một đường thông suốt tới trước mặt Lệ vương.

"Vương gia, Chung tướng quân đã bắt sống được Hoài vương! Đại thắng!"

Ngồi trên lưng ngựa, mình mặc khôi giáp, Lệ vương đang cúi đầu dùng vải bố băng lại tay của chính mình, trên người hắn mặc dù lây nhiễm máu tươi nhưng cũng không có một chút lệ khí, ngược lại thật bình tĩnh mà nghe binh lính báo tin.

"Hoàng thượng đâu?"

"Thời điểm Chung tướng quân đi, hoàng thượng đã bị tướng lãnh của Hoài vương bắn chết, hiện tại di thể đã được Chung tướng quân phái người trông giữ, chờ vương gia quyết định."

Lạc Hiển ngẩng đầu, con ngươi sắc bén hiện lên ý cười,ngắn ngủi mà như chưa từng xuất hiện. 

"Nhân mã của Trung Sơn vương đã đến đâu rồi?" Lạc Hiển ngẩng đầu, hỏi phó tướng bên cạnh.

"Cách chúng ta không đến trăm dặm." Phó tướng đáp

Lạc Hiển giữ chặt dây cương, thúc ngựa đi: "Vậy đi thôi, không đợi hắn"

Phó tướng khóe miệng mỉm cười, duỗi tay vung lên,nhân mã phía sau đuổi kịp, lấy danh nghĩa cần vương quang minh chính đại bước vào trong mộng kinh thành.

Trận chiến này, do Hoài vương tạo phản, nhờ có Lệ vương và Trung Sơn vương  mà chiến tranh rốt cuộc cũng kết thúc, trừ bỏ hoàng đế bất hạnh băng hà, trên cơ bản coi như là đại thắng.

Trong Tử Cấm Thành, cung nữ, thái giám ôm tay nải đi tới đi lui, cung thành nghiêm túc tức khắc trở nên loạn như một nồi cháo, ai cũng minh bạch, hoàng thượng đã chết, bất luận là Lệ vương hay Trung Sơn vương đi lên ngôi vị hoàng đế đều cùng bọn họ không có bất kì liên quan nào, còn không bằng trong lúc loạn lạc, rời đi cái nhà giam này, về sau thiên hạ tùy ý bay nhảy.

"Phong tỏa kinh thành!" Phó tướng của Lệ vương ra lệnh, mấy vạn binh lính chỉnh tề hai bên tản ra, trông coi chặt chẽ bốn đại môn, sau đó dưới sự chỉ huy của phó tướng, mấy ngàn binh lính từ Đông Hoa môn tiến vào, đem Tử Cấm Thành khống chế trong tay.

Khôn Nguyên điện, một loạt binh lính tiến vào, cung nữ thét chói tai hết đợt này đến đợt khác.

"Thư quý phí ở đâu?" Tướng lĩnh cầm đầu thét lớn một tiếng, tất cả cung nữ, thái giám trong điện đầu run bần bật.

Trên mặt vị tướng mang theo máu đen, rõ ràng đã từng giết người, trong lòng mọi người sợ hãi. Hắn quét mắt liếc một vòng cung điện, ánh mắt khiến cho người người tâm hoảng ý loạn.

"Người nào ở tẩm điện của bổn cung ồn ào?"

Đang ở thời khắc hai bên giằng co, một giọng nữ không cao, không thấp vang lên, theo sau là thân ảnh đẫy đà, yểu điệu của nàng.

Thư quý phi duỗi tay, đặt lên cổ tay của cung nữ, chậm rãi đi đến: "Ngươi là người phương nào?"

Trong nháy mắt Kỷ Động hốt hoảng, sau đó lập tức trấn định lại: "Ti chức là phó tướng của Lệ vương điện hạ, phụng lệnh của Lệ vương, thỉnh nương nương di giá Càn Khôn điện."

 "Lệ vương?" Thư quý phi nhíu mày.

"Vương gia bắt sống phản tặc, mang di thể của hoàng thượng trở về, hiện tại thỉnh nương nương di giá Càn Khôn điện, chủ trì hậu sự của hoàng thượng."

Cánh môi của Thư quý phi khẽ run:"Ngươi nói sự thật?"

"Tất cả là thật, không dám lừa gạt nương nương." Kỷ Động ôm quyền đáp.

"Nghịch tặc đáng chết!" đôi mắt của Thư quý phi hàm chứa thủy quang, cực kì bi ai, "Đáng tiếc, hoàng thượng..."

"Thỉnh nương nương di giá" Kỷ Động lo lắng, sợ rằng nàng cứ khóc như vậy sẽ làm chậm trễ đại sự, cho dù mỹ nhân rơi lệ là cảnh đẹp, nhưng hiện tại hắn không rảnh thưởng thức.

"Tướng quân dẫn đường." Cũng may Thư quý phi hồi phục thật mau.

Càn Khôn điện, Lệ vương đứng ở bên trong, phía sau là văn võ bá quan, đằng trước là một bộ quan tài của nam nhân, bên trong là hoàng đế trẻ tuổi mất sớm của Nam Tần vương triều.

"Quý phi nương nương đến!"

Một tiếng thông báo, đủ loại quan lại quỳ xuống.

"Nương nương kim an!"

Thư quý phi bước vào trong điện, liếc mắt một cái liền thấy quan tài ở phía trước, nàng đứng tại chỗ, nước mắt chảy xuống, từng giọt lệ óng ánh như châu ngọc.

Lạc Hiển đứng khoanh tay, nhìn về phía cửa, vừa lúc thưởng thức được phong thái của một thế hệ sủng phi."

"Hoàng thượng..." Thư quý phi thất tha thất thểu đi tới, thời điểm đi tới trước mặt quan tài không cẩn thận té ngã trên mặt đất.

"Nương nương bảo trọng!" Lạc Hiển duỗi tay đỡ một chút, đợi nàng ổn định lại thân hình liền thu tay.

Thư quý phi nước mắt đầy mặt, nhào lên quan tài, bi thương mà khóc rống lên.

Dĩ vãng ở trong lòng Lệ vương, tiếng khóc của nữ nhân luôn chọc người phiền muộn, nếu ai dám ở trước mặt hắn khóc, hắn khó tránh khỏi không nhịn được sẽ ra tay bẻ gãy cổ nàng. Nhưng giờ phút này, nghe tiếng khóc của danh chấn thiên hạ Thư quý phi, hắn thật ra có một chút đồng lòng. Một nữ nhân mất đi chỗ dựa, chờ đợi nàng là cái dạng gì tương lai?

Nói là làm, Thư quý phi chủ trì hậu sự của hoàng thượng, nhưng chẳng qua chỉ là đi ngang qua sân khấu, làm cho tất cả quan lại cùng hậu cung đều biết, hoàng thượng tại vị mười hai năm đã hoàn toàn mất.

"Nương nương dùng một ít chè đi, ngài còn như vậy, thân hình chống đỡ thế nào được." Tử Thiền quỳ gối bên cạnh Thư quý phi, nhỏ giọng cầu xin.

Đã qua ba ngày cử hành tang lễ, Thư quý phi quỳ gối trước linh cữu, chưa uống một giọt nước.

Nàng một thân đồ trắng ngồi đốt tiền giấy, nước mắt đã sớm khô, rốt cuộc chảy không ra.

"Tử Thiền ta không sao, ngươi đi xuống chăm sóc Nhạc Sướng đi." Nàng nói

"Công chúa điện hạ nhỏ, cũng không hiểu nỗi đau mất đi phụ hoàng, nhưng thật ra nương nương nén bi thương a."

Thư quý phi ném tiền giấy hướng chậu than, ngọn lửa bùng lên, nháy mắt đem tiền giấy đốt hết. Ánh lửa hồng hồng chiếu rọi khuôn mặt nàng, so với ngày thường thêm ba phần nhu mị, nếu không phải sắc mặt tái nhợt, sẽ là phong thái thế nào đây?

"Vì Nhạc Sướng bổn cung sẽ bảo trọng thân thể thật tốt, ngươi không cần lo lắng."

"Nương nương..."

Lệ vương đứng ở cạnh cửa, nhìn một đôi chủ tớ, yên lặng không quấy nhiễu.

"Lệ vương điện hạ" Tử Thiền ánh mắt quét thấy một bóng hình, thấy rõ là ai, nghiêng người quỳ xuống thỉnh an.

"Người đi xuống đi" Lệ vương tiến lên vài bước, phất tay lệnh nàng lui ra.

Đại điện náo nhiệt lúc này có chút yên tĩnh, gió lạnh thổi tới, làm người cảm thấy lạnh lẽo.

"Lệ vương điện hạ tới đấy, có việc gì sao?" Thư quý phi không nặng, không nhẹ mở miệng.

Lệ vương chắp tay sau lưng, tiến lên vài bước, hắn cao lớn hơn những nam tử khác, hơn nữa chăm chỉ luyện tập bắn cung cưỡi ngựa nên càng cao lớn hơn một chút. Lúc này đứng bên cạnh Thư quý phi, dù không mở miệng, nàng cũng không thể bỏ qua hơi thở mãnh liệt của hắn.

"Nghe nói hoàng đế để lại di chiếu truyền ngôi, không biết Thư quý phi có biết không?"

"Không biết."

Lệ vương cười khẽ một tiếng, chuyển động cái nhẫn trên ngón tay:"Thư quý phi vẫn nên mở miệng thận trọng, để tránh làm người khác hiểu lầm."

Thư quý phi ngẩng đầu, ngước nhìn Lệ vương đại danh đỉnh đỉnh ở bắc địa, nghe nói hắn giết người không nháy mắt, một mũi tên có thể bay trăm dặm.

Đây là lần đầu tiên nàng cẩn thận đánh giá vị vương gia này, hắn đầu đội kim quan, một đầu tóc đen được cố định ở đằng sau, khuôn mặt có đường cong lãnh ngạnh, như là được tạo ra từ đao kiếm sắc bén, đặc biệt là cặp lông mi kia, vừa dày vừa đen, hơi hơi nhướn lên cũng khiến tâm người sinh ra sợ hãi. Thư quý phi chỉ cần liếc mắt cũng biết tại sao Lạc Thịnh lại thua. 

Một đôi mắt ôn nhu như nước sao có thể sánh với đôi mắt sắc bén như dao này đây? 

"Đúng vậy, trong cung điện này, nói sai là điều khiến cho người ta mất mạng đầu tiên" Thư quý phi thu hồi ánh mắt, nhặt lên một xấp tiền giấy, ném vào chậu than.

Lệ vương đại khái là thật vừa lòng việc nàng sửa miệng: "Quý phi quả thật thông minh, theo ta thấy, nữ nhân biết xem thời thế, từ xưa đến nay đều sống lâu." 

"Bổn cung hiện giờ sớm đã không còn bất kì vật dư thừa, có thể được Lệ vương điện hạ coi trọng, sợ cũng chỉ là việc được sử dụng tại thời điểm này."

Không sai, nàng đã đoán được mục đích Lệ vương lưu lại nàng. Nàng, nữ nhân sủng quan lục cung, độc hưởng thánh sủng một thập niên, hiện giờ cũng chỉ có điểm này có thể lợi dụng, đó chính là Nam Tần hoàng đế tâm ý.

"Bổn cung dựa theo tâm ý của điện hạ làm việc, có chỗ tốt nào đâu?"

Lệ vương: "Ngươi nghĩ muốn cái gì, chỉ cần không quá phận, bổn vương đều có thể thỏa mãn cho ngươi." 

Thư quý phi chậm rãi đứng lên, đôi tay nàng chống đầu gối, đầu gối quỳ lâu có chút đau đớn chết lặng, nàng cố gắng chống thẳng thân mình, cùng lệ vương đối diện:"Ta muốn cương gia phong ta làm thái phi, phong Nhạc Sướng làm Cố Luân công chúa, vương gia nếu còn sống đều phải đối xử tử tế với nàng."

Lệ vương nhấc lên khóe miệng: "Quý phi đối đãi với một hài tử được cung nữ sinh ra tốt như vậy, thật khó được."

"Nhạc Sướng là Nam Tần hoàng đế cô nhi, là Nam Tần công chúa, thỉnh vương gia nói cẩn thận." Thư quý phi nhíu mày.

"Quý phi thật giỏi về cầu người." Lệ vương khẽ cười, đuôi lông mày đều là ý châm chọc.

 Thư quý phi: "Vương gia muốn, bổn cung khẳng định có thể cho, nhưng cái bổn cung muốn..."

"Có thể."

Thư quý phi ngửa đầu nhìn hắn, hắn đứng khoanh tay tại nơi ánh sáng giao thoa với bóng đêm, nhẹ dương cằm, anh tuấn uy nghiêm.

Thư quý phi chỉ nhìn thoáng qua rồi rũ mắt xuống, như vậy tuổi trẻ thân thể khỏe mạnh, như vậy đa mưu túc trí tính cách, vì cái gì không phải là hắn đâu...Thư quý phi nghiêng đầu nhìn về phía quan tài, đáy mắt một mảnh ảm đạm.

"Hi vọng vương gia sau này đăng đại bảo, vẫn như cũ nhớ rõ hứa hẹn ngày hôm nay."












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro