Chương 5: Tân niên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 20 tháng 10, gia thất của Lệ vương tới kinh thành, từ vương phi đến thị thiếp, lần lượt được sắc phong.

ngày 12 tháng 12, sau 19 tiếng chuông vang lên trước tiền điện, đại lễ sắc lập Hoàng hậu chính thức kết thúc, từ nay Tử Cấm Thành đã có nữ chủ nhân chân chính.

"Nương nương, trời lạnh, chúng ta vào nhà đi." Tử Thiền đem áo lông chồn khoác lên đầu vai Thư Từ.

"Ngươi nghe thấy tiếng chuông sao?" Thư Từ đứng trước cửa cung điện, hôm nay mặt trời không quá gắt, khiến cho sắc mặt nàng càng thêm hồng nhuận.

"Hơn phân nửa kinh thành đều nghe thấy." Tử Thiền thở dài.

Nàng suốt đời đều không thể đi đến vị trí kia, có vài người lại có được dễ như trở bàn tay, thật thú vị. Xoay người, nàng thu lại áo choàng trên vai, "Có chút lạnh, vào thôi."

"Nương nương, người tránh các vị nương nương như vậy, có phải không tốt lắm không?" Tử Thiền đi bên cạnh nàng hỏi.

"Có cái gì không tốt? Các nàng chẳng qua chỉ tò mò, muốn xem mặt ta-quý phi tiền triều mà thôi. Ta vì sao phải thỏa mãn lòng hiếu kì của các nàng." Thư Từ cười châm chọc, vịn vào tay Tử Thiền đi vào điện, nàng tùy ý dựa trên trường kỷ.

Trường kỷ được làm bằng gỗ đàn hương tinh xảo, chạm khắc hai con rồng ngậm ngọc sinh động như thật. Trường kỷ tinh xảo như vậy, cũng kém người nằm trên nó, vạn phần lóa mắt.

Nàng nhắm hai mắt, khuôn mặt trắng nõn trầm tĩnh, quanh thân lộ ra hơi thở yên tĩnh.

Từ Thiền lặng lẽ thối lui qua một bên, buông rèm cửa sổ.

Thư Từ đoán không sai, đối với vị Quý phi nương nương diễm tuyệt kinh thành, có người tò mò có người lại ghen ghét, muốn chiêm ngưỡng rốt cuộc nàng là người như thế nào, nhưng bất đắc dĩ tây cũng đã sớm đóng cửa không tiếp khách. Nghe nói là nhiễm phong hàn, đã hai tháng không ra khỏi cửa.

Đức phi cũng chính là Đàm trắc phi trước đây, nàng ta duỗi tay đỡ lấy búi tóc, cài đầy trâm ngọc, chậm rãi nói: "Chúng ta thì thôi đi, nhưng sao cả Hoàng hậu nương nương tới đều không gặp?"

Hoàng hậu Nguyên thị năm nay bất quá 20 tuổi xuân, 16 tuổi gả vào Vương phủ, sinh được một nữ nhi, trước đó vài ngày được sắc phong làm Cố Luân công chúa, phong hào Thiện Nhã. Nguyên thị tổ phụ là đại nho nổi danh, môn sinh trải rộng khắp nơi, rất có uy vọng. Nguyên thị toàn gia thanh liêm, quyền qúy, Hoàng hậu trước khi xuất giá tài danh lan xa. Hiện giờ nàng mặc một thân thường phục đỏ thắm, đối mặt với các phi tần lớn tuổi hơn nàng, chính là mang ra khí thế của chính cung.  

"Hoàng thái phi thân thể không khỏe, bổn cung sao lại không thông cảm đâu? Đức phi nếu là dư thừa tinh lực, không bằng quan tâm đến vấn đề con nỗi dõi, ngươi nhập vương phủ còn sớm hơn so với bổn cung, tại sao đến bây giờ còn chưa vì Hoàng Thượng khai chi tán diệp?" Nguyên hậu không nặng không nhẹ nói.

Con nối dõi, lại là con nỗi dõi! Đức phi siết chặt làn váy, cố nặn ra cái mỉm cười: "Đúng vậy, là thần thiếp vô năng."

"Đức phi cũng đừng nản chí, Hoàng thượng coi trọng ngươi, chỉ cần về sau càng thêm cố gắng, hài tử tự nhiên đến." Nguyên hậu chậm rãi nói.

"Vâng, thần thiếp sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của nương nương." 

"Lui ra đi, bổn cung mệt mỏi."

Theo sau Đức phi, các phi tần lần lượt uốn gối cáo lui, chính điện lập tức trở lên vắng vẻ.

Nguyên hậu ngã vào trên giường, dựa vào gối tựa, tâm thần không yên.

"Chủ tử có muốn tuyên thái ý đến không?" Cung nữ trưởng sự ở đằng sau thấp giọng hỏi.

"Bổn cung vừa rồi đâm Đức phi một câu, sao lại cảm thấy đâm chính mình tâm khảm đây?" Nguyên hậu nở một nụ cười bất đắc dĩ, lúc này mới hiện ra một mặt chân thật.

"Chủ tử đừng nói như vậy, ngài vẫn có thể sinh tiểu hoàng tử."

Nguyên hậu lắc đầu: "Ngay cả Tiết thần y đều nói khi bổn cung sinh Thiện Nhã đã tổn thương nguyên khí, ngươi cẩn gì phải an ủi ta."

Lạc Tuyết khẩn trương nhìn bốn phía, nói: "Nương nương, nói cẩn thận.Hiện giờ không phải Vương phủ, chúng ta phải đề phòng tai vách mạch rừng. Việc con nối dõi gian nan, ngàn vạn lần không thể bị các nương nương khác biết, đặc biệt là Thái hậu, nếu không..."

"Nàng còn định phế đi hậu vị của ta sao?" Nguyên hậu cười lạnh.

"Ngài cũng biết, Thái Hậu rất coi trọng con nối dõi, ngươi sao phải đi chống đối lão nhân gia nàng đâu."

Nguyên hậu ngửa đầu, đôi mắt chua xót: "Sinh ra là nữ nhân, luôn gian nan như vậy. Trước kia cũng thế, ở bắc địa không có ai lại tiêu dao tự tại, hiện giờ vào kinh thành, về sau sợ rằng lại càng gian nan."

"Ngài là người dưới một người trên vạn người, tất cả nữ tử đều muốn trở thành ngài vậy. Nương nương người không được nản lòng, ngài còn có Thiện Nhã công chúa, phải bảo vệ nàng nữa. Nếu cuối cùng thật sự không thành, chúng ta có thể nhận nuôi một hài tử, chỉ cần ghi tại ngài danh nghĩa, ai lại sẽ không chịu đâu?"

Hài tử trên danh nghĩa của Nguyên hậu, trở thành Thái tử cũng dễ hơn.

Nguyên hậu lắc đầu: "Bổn cung sẽ không nuôi hài tử mà nữ nhân khác sinh cho hắn."

Lạc Tuyết định nói thêm, nghe vậy lời nói như bị chặn ở yết hầu, lại phải nuốt vào. Có đôi khi chân tướng quá mức tàn nhẫn, nó vô tình tựa như đao phủ.

"Hoàng thượng chỉ có một hài tử?: Thư Từ cảm thấy nghi hoặc.

Tử Thiền đáp: "Vâng, chỉ có Thiện Nhã công chúa do Hoàng hậu sinh ra."

"Năm đó hậu cung của Tiên đế 37 người, hiện giờ hắn chỉ có 7 người, thật là..." Thư Từ không biết nên dùng từ gì để hình dung, lại đột nhiên nghĩ: "Hắn ở bắc địa luyện binh, Tiên đế ở kinh thành nạp phi tần, hiện giờ kết cục như vậy, bổn cung có chút bội phục sự tự hạn chế của hắn."

Tử Thiền cũng nhìn ra, thở dài nói: "Danh nghĩa cần vương chỉ là lấy cớ, Hoàng thượng chân chính mục đích đã đạt được."

Thư Từ cười khẽ một tiếng: "Sang năm là tuyển tú, bổn cung muốn xem hắn rốt cuộc là chân chính quân tử, hay vẫn là tiểu nhân."

Ngày tháng còn dài, nàng thực muốn chờ xem, con người lòng lang dạ sói đó sẽ có kết cục như thế nào.

Đảo mắt liền đến lễ mừng năm mới, mùng 1 tháng giêng, Hoàng thượng cùng văn võ bá quan cùng đi tế thiên, dưới tiếng nhạc tế trời hùng hậu, năm tên thái giám cầm trong tay một chiếc roi dài dùng sức vung lên, từng tiếng thanh thúy vang lên. Hoàng thượng đứng ở phía trên bậc thang, cầm trong tay hương nhang, hướng về phía đàn tế trời vái ba cái, văn võ bá quan theo sau quỳ xuống bái lạy.

Hậu cung, Hoàng hậu mặc triều phục màu vàng, trước ngực đeo một chuỗi châu ngọc kéo dài qua ngực. Sau khi tiếng nhạc hiến tế vang lên, Hoàng hậu dẫn đầu các phi tần hướng về của cung phía đông quỳ lạy.

Đức phi liếc nhìn Hoàng hậu uy nghiêm, đoan chính, nhịn không được nghĩ: Năm đó nếu tổ phụ chưa bị hạch tối cách chức, dùng thực lực và uy vọng của Đàm gia, nàng hoàn toàn có thể thay thế Hoàng hậu hiện giờ, đáng tiếc..

Ánh mắt của Đức phi chợt trở nên sắc bén, nàng nghĩ tới kẻ thù của Đàm gia - Thư Từ.

-------------------------------

Dạ yến năm mới, chúng phi tần đều dốc lòng trang điểm, ăn mặc lòe loẹt, phối hợp với không khí ngày tết. Tỷ tỷ, muội muội cùng nhau nói chuyện, lôi kéo tay, ôn nhu dặn dò, thật giống như người một nhà vui vẻ hòa thuận.

"Thái hậu nương nương đến! Hoàng thái phi nương nương đến!" Một tiếng thông báo vang lên, mọi người đang sôi nổi bỗng nhiên an tĩnh lại, quỳ xuống nghênh đón.

Hoàng hậu cũng bước xuống ghế, đứng dậy chờ đón, Thái hậu cùng Hoàng thái phi trước sau đi tới, một người ung dung, một người quý giá đẹp đẽ hơn người, trên mặt hai người đều mang ý cười, dường như trò chuyện với nhau thật vui. 

Thừ Từ hơi hơi nghiêng người chịu nửa lễ: "Hoàng hậu có tâm."

Thái hậu vỗ vỗ tay Thư Từ, cười nói: "Tất cả đứng lên đi, chúng ta ngồi xuống trước đã."

"Vâng." Thư Từ hơi hơi mỉm cười, cùng Thái hậu hướng đến bảo tọa.

Thái Hậu ngồi chính giữa phía tây, Thư Từ cùng Hoàng hậu một trái một phải ngồi hai bên. Chờ ba người tôn quý nhất ngồi xuống, các phi tần cũng lần lượt ngồi xuống, bắt đầu đánh giá ba vị nương nương.

Hoàng hậu mặc cát phục uy nghiêm trang trọng có thừa, nhưng không đủ mỹ diễm, Thái hậu đầu đội điền tử, mặc áo khoác thêu mây lành, tay mang hộ giáp, trên mặt mang ý cười, tuy có nếp nhăn nhưng bảo dưỡng thỏa đáng, thoạt nhìn là một quý nhân  hiền lành. Nhưng tất cả phi tần đều biết, ở vương phủ thời điểm, Thái hậu trị gia như thế nào.

Lại nhìn Thư hoàng thái phi, nàng mặc cát phục của thái phi màu tím, trời cũng không quá lạnh, nhưng có lẽ khác với người thường, trên cổ quấn một chiếc khăn lông chồn mềm mại, càng khiến cho làn da của nàng trở nên mịn màng. Lại nhìn khuôn mặt của nàng,  mặt hình trứng ngỗng, bởi vì đuôi lông mày thoáng giơ lên mà càng thêm quý khí,  cái mũi tinh xảo tựa như ngọc, môi anh đào đỏ mọng, nghiêng người cùng Thái hậu cười nói, thật giống như mĩ nhân trong tranh. 

"Thần thiếp gặp qua Hoàng thái phi nương nương, đã chuyển vào trong cung lâu như vậy, cuối cùng cũng được nhìn thấy nương nương."

Thư Từ quay đầu lại nhìn nàng: "A? Đức phi rất để ý bổn cung chăng?"

"Đúng vậy, mọi người đều nói nương nương là đệ nhất mỹ nhân của Nam Tần chúng ta, hôm nay được gặp, quả nhiên giống như lời đồn a."

Thư Từ cũng cười: "Làm khó Đức phi còn nhớ thương trưởng bối là ta, xem ngươi mồm miệng nhanh nhẹn, chi bằng chuyển đến tây cung ở cùng ta đi? Tây cung tuy tịch mịch, nhưng cảnh đẹp cũng không thiếu, Đức  phi cùng đến ở với bổn cung, ngày tháng cũng không quá gian nan."

Hoàng hậu cúi đầu cười: "Hoàng thái phi nâng đỡ Đức phi như vậy, là phúc khí của nàng."

"Đa tạ nương nương yêu thương, chỉ là thần thiếp đang ở điện Khôn Nguyên cũng là chỗ ở của nương nương trước đây, trong điện mỗi một ngọn cỏ, một viên ngói đều lưu lại dấu vết của nương nương, thần thiếp nghĩ nên yê thương tòa cung điện này, đó cũng là sự kính trọng lớn nhất với nương nương." Đức phi ý cười càng tươi hơn, nói đến điện Khôn Nguyên toàn thân tựa như tỏa ra sự đắc ý của người thắng cuộc. 

Đó là cung điện quý giá nhất trong mười hai tòa cung điện, từng là nơi ở của Thư quý phi, sủng quan hậu cung, có thể tiến vào cung điện kia,  có ý nghĩa gì?

Thư Từ kinh ngạc nhìn Đức phi: "Hóa ra là Đức phi ở tại đó, thật là vừa khéo a. Bổn cung trước đây còn cảm thấy nó quá phô trương, nhiều lần muốn Tiên đế giảm đi một ít đồ vật bên trong, mà hắn cũng không chuẩn, thế cho nên lúc nào cũng thấy bất an. Hiện giờ phương bắc hình như đang có nạn tuyết, bổn cung nhớ rõ điện Khôn Nguyên có không ít thứ tốt, chi bằng Đức phi mang ra quyên góp, cũng coi như vì dân chúng cầu phúc.

Đức phi khẽ cười một tiếng: "Nương nương lời này có chút bất công..."

"Trẫm cảm thấy cái đề nghị này rất tốt."

Một giọng nam hồn hậu từ cửa điện truyền tới, là Hoàng thượng vừa từ tiền điện tham dự yến tiệc cùng văn võ bá quan trở về.

"Tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Trong điện tất cả mọi người đều quỳ hành lễ.

Thư Từ cũng theo mọi người đứng dậy, nàng đứng ở bậc thềm, nhìn vị Hoàng thượng phong thần tuấn lãng đi tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro