Người hỏi ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình đến tình đi, tình tùy cơ

Người đến người đi, người hững hờ

Duyên đến duyên đi, duyên bỡ ngỡ

Mộng đến mộng đi, hóa thẫn thờ.

Người hỏi ta là ai.

Ta nói ta là một cơn gió. Một cơn gió thoảng chỉ đủ khiến ngọn cỏ khẽ lung lay. Nhưng vì người, ta trở thành cuồng phong, ngang tàng và kiêu ngạo. Thổi bay tất thảy, hủy hoại tất thảy.

Người lại hỏi ta là ai.

Ta nói ta chính là một đốm lửa nhỏ xa tít trên trời cao. Nhưng vì người, ta sẵn sàng xuyên thủy ngàn tầng mây, chỉ để cùng người chung một kiếp.

Người lại vẫn hỏi ta là ai.

Ta vốn chỉ là một con đom đóm lẻ loi ẩn mình trong đêm đen. Nhưng vì người, ta hóa thành hỏa diễm, thiêu đốt, tàn sát hết thảy sinh linh vô tội.

Người vẫn hỏi ta là ai.

Là người không thể nhớ được ta. Hay là ở nơi vương cung cao cao tại thượng kia, những thứ phàm tục như ta đã không thể dung vào mắt người.

Người vẫn cứ hỏi ta là ai.

Ta tự hỏi ta tạo nghiệt vì ai.

.

.

.

Ta hỏi nàng là ai.

Nàng nói nàng là cuồng phong. Cuồng phong trong đêm u linh đó, xoay chuyển đẹp đến mê ly, chỉa thẳng mũi kiếm, như tia chớp lao về phía ta.

Ta hỏi nàng là ai.

Nàng nói nàng là một ánh sao nhỏ phia chân trời xa. Quốc sư của ta nói, nàng chính là hiểm họa, sẽ nuốt chửng lấy ta không chừa một mảnh.

Ta hỏi nàng là ai.

Nàng nói nàng là hỏa diễm, ánh lửa diễm lệ lòng người, nguy hiểm đến chết người.

Ta cứ hỏi nàng là ai, vì ta hi vọng nàng sẽ trả lời rằng, nàng chính là hoàng hậu của ta, hoàng hậu duy nhất của ta và ta cũng là đức lang quân duy nhất của nàng. Nhưng mà nàng đã không nói, nàng sẽ không bao giờ nói. Và nếu nàng nói thì đã sao. Những lời nàng nói với ta, có bao nhiêu là thật?

.

.

.

Ngày đó, trên Trường Sinh nhai, nàng chĩa mũi kiếm vào ta, ta đã sớm biết mình sẽ có kết cục thế này. Ta ngu ngốc tin rằng, chân tình của ta có thể cảm hóa được trái tim nàng. Nhưng ta nhầm rồi, ta thua rồi, ngự trị trong tim nàng, chỉ có quyền lực và tham vọng mà thôi. Nhưng ta không hận. Giữ nàng bên cạnh ta mười năm đã là ủy khuất cho nàng lắm rồi. Ta tự hỏi, nếu nàng sinh ra là một đấng nam nhi, thì có lẽ nàng đã không phải lãng phí khoảng thời gian mười năm đó.

��?���S��

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro